Gnar - Mắt xích thượng cổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Gnar!"

~ Gnar

---

Gnar là một yordle rất dễ bị kích động, dù vừa vui vẻ đó thôi, nhưng cậu cũng có thể nổi giận ngay tức thì như một đứa trẻ, biến mình thành một con quái thú khổng lồ và hủy diệt. Bị mắc kẹt bên trong Chân Băng hàng thiên niên kỷ, sinh vật hiếu kỳ này cuối cùng đã thoát ra được và giờ đây chu du trong một thế giới mới, thứ đối với cậu thật kỳ lạ và đáng ngạc nhiên. Khi bị kích động trước những mối nguy hiểm, Gnar có thể ném bất cứ thứ gì cậu ấy có thể về phía kẻ thù, thường thì đó là chiếc boomerang của cậu... nhưng cũng có khi là cả một cây đại thụ bật gốc.

Tướng liên quan: Nunu & Willump, Rengar

Khu vực: Freljord

---

Tiểu sử tướng:


Trước khi băng giá bao phủ Freljord, nơi đây từng là một vùng đất căng tràn nhựa sống - thật vậy, nếu ai đó có thể nhìn thấy vùng đất này qua đôi mắt của Gnar.

Là một yordle non trẻ với nguồn năng lượng dồi dào, Gnar cùng đồng loại của mình sinh sống trong một bộ tộc nơi vùng đất phương bắc. Dù nhỏ bé đến nỗi những dấu chân gần như không thể in hằn trên tuyết, tính khí của cậu lại trái ngược hoàn toàn với những sinh vật khổng lồ hơn cậu gấp nhiều lần, và cậu ta sẽ luôn bập bẹ chửi rủa mỗi khi có điều gì đó không vừa ý. Cũng vì vậy, Gnar cảm thấy gắn kết những sinh vật to lớn và thông minh kia, những sinh vật luôn cố tránh xa người phàm. Đối với Gnar, họ cũng như những yordle khổng lồ với bộ lông trắng muốt... và với cậu thế đã là đủ.

Trong khi những bộ tộc cùng nhau du hành khắp vùng lãnh nguyên, nhặt nhạnh những loài quả mọng mọc dại và những bụi rêu ngon lành, Gnar lại dành thời gian kiếm tìm những thứ thiết thực hơn, như những hòn đá, hòn sỏi, hay những xác chết thối rữa của những con chim. Món đồ quý giá nhất mà cậu tìm được là một mảnh xương hàm của một con drüvask. Khi nhặt được nó từ mặt đất lạnh giá, cậu đã kêu lên vui sướng và ném nó đi xa nhất có thể.

Và nó hạ cánh cách đó chỉ hai bước nhảy.

Cảm thấy thích thú với thành công ban đầu, Gnar đã đem chiếc "boomerang" theo mình đến tất cả mọi nơi. Vùng đất này dù đã đem lại cho cậu những món đồ chơi mới - những mẩu sợi lấp lánh, những giọt mật ngọt, hay những vòng tròn kỳ lạ - nhưng chẳng thứ nào có thể sánh được với niềm vui được ném và nhặt thứ vũ khí chết chóc ấy. Cậu tự cho mình là một thợ săn, và theo đuổi những đàn thú hoang chẳng hề để tâm đến cậu.

Nhưng ngay cả cậu cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi đang dần đến với vùng đất này. Bầu trời trở nên u tối hơn. Những cơn gió trở nên lạnh lẽo hơn. Và những tộc người đã từng du hành cùng nhau, giờ lại trở mặt và săn đuổi nhau...
Những yordle trắng khổng lồ sẽ biết phải làm gì. Gnar muốn tìm đến họ.

Dùng tất cả những kỹ năng săn đuổi của mình, cậu theo dấu họ đến một đỉnh núi phủ tuyết phía trên một dãy núi khổng lồ, xa hơn nhiều so với những nơi mà cậu từng đi qua. Và trong khi đang âm thầm tiến đến, cậu thấy có rất nhiều người phàm đã ở sẵn đó, vượt xa con số mà cậu có thể đếm được. Điều này thật thú vị, nhưng có vẻ như không có ai lấy gì làm vui vẻ thì phải.

Rồi mặt đất rung chuyển, và nứt đôi ra. Lần đầu tiên trong đời Gnar, cậu có lẽ đang chứng kiến tất cả mọi người trở nên giận dữ. Những người phàm la hét. Những yordle khổng lồ gầm lên.
Nhưng rồi sự xuất hiện của con quái vật đã khiến tất cả câm lặng.

Dần trồi lên từ vực thẳm vừa mới hình thành, những chiếc sừng khổng lồ, những xúc tu hủy diệt, và một con mắt, rực cháy với một thứ ánh sáng kỳ dị khiến lông của Gnar dựng ngược. Khi nhìn thấy một vài người phàm bắt đầu bỏ chạy, Gnar bắt đầu cảm thấy một cơn đau kỳ lạ nơi lồng ngực - nó như là khi cậu nghĩ đến việc sẽ đánh mất chiếc boomerang, hoặc là sẽ chẳng bao giờ được ôm ấp lần nữa. Thứ sinh vật kinh tởm đó đang muốn làm hại những người bạn của cậu.

Và điều này khiến cậu nổi giận. Trong khoảnh khắc đó, Gnar thực sự nổi điên.

Những gì cậu có thể thấy là con quái vật. Trong chớp nhoáng, cậu đã nhảy trên không trung, lao về phía nó. Bàn tay cậu nắm chặt một quả cầu tuyết... cậu chỉ nghĩ thế thôi. Nhưng thật ra, đó là cả một tảng đá khổng lồ được nhổ lên từ bên sườn núi, bởi Gnar giờ đây đã to lớn như những yordle trắng khổng lồ rồi. Gnar sẽ tiễn con quái vật này trở về nơi mà nó thuộc về, bằng một cú đập thẳng vào mặt nó.

Nhưng cú đánh đó đã không bao giờ trúng đích. Gnar chỉ cảm thấy một cơn lạnh, giá buốt hơn bất kì mùa đông nào, những tưởng nó như có thể biến cả không khí thành băng tuyết - và thật như thế, bởi thứ ma thuật đó đã xuyên qua lớp lông dày của cậu và đóng băng cậu tại chỗ ngay lập tức. Mọi thứ, kể cả con quái vật, đều trở nên im lặng. Sức mạnh và cơn giận của cậu bé yordle dần tan biến. Một sự mệt mỏi lan tỏa trong cơ bắp, và cậu dần chìm vào giấc ngủ.

Gnar đã ngủ một giấc thật dài. Rồi cuối cùng cậu cũng thức dậy, giũ bỏ lớp băng tuyết bao phủ trên vai mình, và thở hổn hển. Mọi người xung quanh đã biến mất. Chẳng còn con quái vật nào để chiến đấu, hay những người bạn để bảo vệ, cậu một lần nữa cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé và cô độc.

Vùng đất này cũng đã đổi thay quá nhiều. Băng tuyết giờ đây ở khắp mọi nơi, phủ một bức màn trắng muốt lên mọi cảnh vật nằm trong tầm mắt của cậu. Dù vậy, cậu vẫn rú lên vui sướng khi nhìn thấy chiếc boomerang yêu quý của mình nằm ngay bên cạnh, và rồi nhanh chóng lẩn đi để tìm kiếm thứ gì đó cho cuộc săn của mình.

Ngay cả đến bây giờ, Gnar vẫn chẳng thể hình dung được điều gì đã xảy ra trong cái ngày định mệnh ấy, hay làm cách nào cách mà cậu lại thoát được. Cậu chỉ đơn giản là cảm thấy tò mò trước thế giới mới vừa mở ra trước mắt, với quá nhiều đồ vật lạ kỳ để lượm lặt, hay những địa điểm mới mẻ để khám phá.

---

Truyện ngắn:

THỢ SĂN BỊ SĂN ĐUỔI


Rừng thẳm không bao giờ tha thứ cho sự mù quáng. Mỗi cành khô đều ẩn chứa một câu chuyện bên trong.

Ta đã săn được tất cả mọi sinh vật trong khu rừng này. Ta từng đinh ninh rằng chẳng còn thách thức nào ở đây nữa, nhưng giờ đây có một thứ gì đó mới xuất hiện. Mỗi vết chân của nó đều to lớn; móng vuốt thì như lưỡi liềm. Nó có thể xé toạc bất kì ai. Cuối cùng cũng tìm ra một con mồi xứng tầm.

Trong khi đang lùng theo dấu vết, ta bắt đầu thấy những thiệt hại mà thứ này gây ra. Ta bước tới một khoảnh đất đầy những vụn cây. Những cây cổ thụ đã lừng lững tại đây hàng ngàn năm, lớp vỏ cứng như sắt của chúng cười nhạo cả những lưỡi rìu ngu xuẩn dám chạm vào mình. Vậy mà thứ này quật ngã chúng như những cành khô.

Làm sao một sinh vật với sức mạnh như vậy lại có thể biến mất quá dễ dàng? Chưa kể là mặc dù nó để lại những dấu vết tàn phá không thể lẫn vào đâu được nhưng ta lại không thể tìm thấy nó. Làm sao một thứ khủng khiếp như một cơn cuồng phong lại có thể biến mất như một làn sương mỏng?

Ta phấn khích khi nghĩ tới việc được đối mặt với sinh vật này. Nó sẽ là một chiến lợi phẩm tuyệt vời.

Ta men theo tiếng suối chảy băng qua một khoảng rừng trống. Ở đó ta thấy một đốm long cam đang lững thững đợi. Ta theo dõi nó từ xa. Một con cá bé xíu quẫy nước, nó ngay lập tức phóng đuổi theo. Ta vui vẻ nhận ra nó là một Yordle. Và nó còn là một Yordle thợ săn!

Đây là điềm tốt. Ta sẽ tìm được con mãnh thú. Không gì có thể thoát khỏi ta.

Đây là điềm tốt. Ta sẽ tìm được con mãnh thú. Không gì có thể thoát khỏi ta.

Ta gật đầu vui vẻ với nó và tiếp tục hành trình. Ta băng qua rừng rậm hiểm trở một cách dễ dàng, cố gắng lần theo dấu vết. Khi ta đang cố đánh hơi của con mồi thì bị xao nhãng. Ta giật mình bởi tiếng lách chách. Con Yordle đã đi theo ta. Ta không thể để nó quấy nhiễu cuộc săn. Ta nhìn nó và chỉ về đằng xa. Nó nhìn ta tỏ vẻ không hiểu. Ta phải quyết liệt hơn, dù nó là điềm tốt hay gì khác.

Ta lui lại rồi hét lên thật lớn, gió thổi bạt lông nó và mặt đất rung chuyển. Sau vài khoảnh khắc, nó quay đầu lại, và ta nghĩ là nó cười, rồi giơ cái boomerang lên. Không thể chờ được nữa, ta giật lấy vũ khí của nó và ném thẳng vào một cái cây, găm nó vào trên những cành cây cao. Nó quay lại và cuống quít nhảy loạn lên.

Ta lui lại rồi hét lên thật lớn, gió thổi bạt lông nó và mặt đất rung chuyển. Sau vài khoảnh khắc, nó quay đầu lại, và ta nghĩ là nó cười, rồi giơ cái boomerang lên. Không thể chờ được nữa, ta giật lấy vũ khí của nó và ném thẳng vào một cái cây, găm nó vào trên những cành cây cao. Nó quay lại và cuống quít nhảy loạn lên.

Một tiếng gầm ma quái vang lên sau lưng ta.

Ta đã phạm một sai lầm khủng khiếp.

---

Truyện ngắn:

MỘT NGÀY TUYẾT RƠI

Tuyết cứ thế rơi suốt buổi sáng, như thể bầu trời đang phủ lên mặt đất một tấm áo khoác trắng muốt. Từng cái một, những bông hoa tuyết lơ lửng rơi xuống từ nơi tầng không, ban đầu nhẹ nhàng, và rồi đồng loạt tăng tốc. Chẳng bấy lâu, tiếng thét gào của cơn bão tuyết đã lấn át những tiếng kêu dị thường phát ra từ một hang động gần đó, nơi một sinh vật với bộ lông cam pha xanh dương nhảy lên tưng tửng, rồi lại lao vút từ bên đây sang bên kia.

Gnar chạy lăng xăng, cậu có vẻ đang phiền hà với cả thế giới. Cậu đã cố vẽ gì đó trên lớp tuyết phía trong hang động đầy đá, nhưng chẳng có gì hiện ra theo ý cậu cả. Cầm trên tay chiếc boomerang to gần bằng thân người mình, chú yordle nhỏ buông lời chửi rủa mặt đất.

"Shubbanuffa!" Gnar nói. Câu này có hai nghĩa. Có thể là Gnar đang nghĩ rằng lớp tuyết đang cố chống lại cậu, hoặc là cậu muốn uống tí sữa ngọt. Chẳng ai rõ cả.

Nhún nhảy một phát, Gnar lao từ chỗ bức vẽ chưa hoàn thiện sang một bức vẽ khác, cũng vẽ điều tương tự. Họ đây rồi, một đám yordle vô ưu, hạnh phúc cư ngụ trong một bộ lạc nơi vùng đất phương bắc giá lạnh. Đôi khi, lũ quái vật khổng lồ xuất hiện trước mặt đồng loại hắn. Những lúc khác, Gnar còn trở nên to hơn cả họ. Nhưng khác biệt nhỏ xíu đó không làm cậu bối rối tí nào. Thay vào đó, mắt cậu chăm chú vào chỗ chiếc boomerang, những bộ móng vuốt nhỏ bé nắn nót để tạo nên một hình dạng lớn bằng những nét vẽ dài và mảnh.

"Onna legga," Gnar thầm thì với bản thân. Điều này có nghĩa là cậu không muốn bị làm phân tâm. Hồi trước, khá nhiều người đã nhầm lẫn câu này với "Oga lagga," có nghĩa là cậu đang rất muốn ôm.

Đặt chiếc boomerang vào mồm để giải phóng cho bàn tay, Gnar nghiêng người về phía trước. Bộ móng của cậu đào lên một nhúm đất. Mũi cậu đánh hơi mặt đất, tìm kiếm xem có sinh vật lạc lối nào đang vô tình phá hoại tác phẩm của cậu không. Tạm hài lòng với kết quả tìm kiếm, cậu lộn nhào, bật ngược lại để lấy một góc nhìn rộng hơn.

Trên mặt tuyết mềm mại hiện ra một con quái vật một mắt với những xúc tu khổng lồ như những quả núi.

"Wabbo!" Gnar reo lên, chiếc boomerang rơi xuống từ bộ hàm của cậu. Con quái vật vừa đủ đáng sợ—đúng như tưởng tượng của cậu. Chỉ với một xúc tu, nó xé toạc cả một đàn elnük. Bằng một xúc tu khác, nó chộp lấy cả một đám elkyr, như những cành cây.

"Ganaloo mo," Gnar gầm gừ. Nhìn kĩ lại thì lũ elnük của cậu lại trông chẳng khác gì đám elkyr. Thế là không được rồi. Khi đang ghé lại gần để sửa lỗi, cậu bỗng dừng lại. Cặp tai to vểnh lên, phần da màu tím phía trong giật giật một cách cảnh giác.

Bốn bàn chân đang tiến về phía cửa hang của cậu. Có thể đó là con quái vật, và chắc là nó đến đây để bày tỏ sự không hài lòng với bức tranh chân dung của mình.

Cầm chiếc boomerang trong tay, Gnar đứng thẳng dậy bằng hai chân sau. "Nakotak!" cậu dõng dạc, sẵn sàng để chiến đấu với kẻ thù truyền kiếp một lần nữa. Cậu thật sự đang rất khao khát. Kể từ lúc cậu tỉnh dậy từ giấc ngủ dài, cậu vẫn thắc mắc rằng liệu con quái vật đã giấu những người bạn của cậu ở nơi đâu. Cuối cùng thì cậu cũng sắp có câu trả lời rồi đây.

Nhưng kẻ xâm nhập không chỉ có một mắt, mà là hai mắt

Và thay vì là những xúc tu, đó lại là những cái chân, thẳng đứng và mập mạp. Lớp lông dày bao bọc cả thân người nó, tạo nên một cái bờm thật to phủ lên phần đầu và lưng nó. Khuôn mặt hoảng sợ, với cặp ngà trắng và cái vòi ngắn củn, thể hiện rằng nó đang kiệt sức và lạnh buốt.

Quả là một sinh vật kỳ lạ, Gnar tự nhủ.

Khi con drüvask khổng lồ lê thân vào bên trong, nó chỉ quan tâm đến vòm đá ấm áp phía trên. Nó thở một cách nặng nhọc, thả ra những làn khói mù dày đặc lan tỏa trong không khí buốt giá. Những bước chân của con thú khiến mặt đất rung chuyển, tuyết tung tóe như một xô sữa bị hất văng đi vậy. Chỉ với một vài bước chân, toàn bộ những tác phẩm của Gnar đã tan tành theo mây khói.

"Raag! Wap!"

Boomerang của Gnar đập vào ngay giữa hai mắt con lợn khổng lồ. Con thú bị choáng, nó lắc đầu, chớp mắt liên hồi, gầm rú một cách giận dữ. Gnar cũng gầm gừ liên hồi, cậu giơ cao món vũ khí, đủ cao để con lợn có thể nhận ra cơn đau của nó đến từ đâu.

Những tiếng gầm làm rung chuyển cả hang động lần này đến lần khác, chẳng khác gì những tiếng sấm rền.

Chúng phát ra không chỉ từ con lợn rừng, mà còn là của một yordle khổng lồ. Giờ đây, khi đã trở nên to lớn hơn cả đối thủ của mình, Gnar đấm nó thùm thụp bằng hai cánh tay khổng lồ. Cơn giận của cậu ngày càng dữ dội hơn với từng nắm đấm mạnh mẽ dội vào lớp da dày của con thú.

Khi kết quả trận đấu dường như đã được định đoạt, thì con thú hung tợn bằng một cách nào đó đã đặt được bộ móng của nó lên phần ngực của Gnar và đạp mạnh, đẩy cậu văng đi xa. Cậu ngã gục bên cạnh vách hang, khiến cả một đống tuyết rơi thẳng từ trên trần xuống. Đầu choáng váng, Gnar nghe thầy những tiếng rống liên hồi, và tiếng những chiếc móng dẫm xuống mặt đất với mật độ ngày càng nhanh hơn.

Cơn bão tuyết đang gào thét, lớn hơn cả một lúc trước, như thể Freljord đang khóc thương vì những mất mát mà nó sắp phải gánh chịu.

"GNAR!" chú yordle khổng lồ rống lên, né ra khỏi cú húc của con lợn khổng lồ. Chỉ trong thoáng chốc, cậu đã hất mạnh hai cánh tay của mình về phía con thú từ phía sau, đẩy nó văng xa và đập mạnh vào vách đá chỗ gần cửa hang.

Một tiếng kêu thảm thiết xé toạc âm thanh của những cơn gió buốt. Những hòn đá đóng băng rơi thẳng xuống chỗ con lợn rừng, giờ đã nằm im.

Gnar chạy lại chỗ con thú khổng lồ, thở dốc và gấp gáp. Cậu cố lay cơ thể không còn sức sống con thú bằng đôi chân của mình. Nhưng chẳng có sự chống cự nào nữa cả.

Cậu cho rằng nó đã ngủ, nhưng vẫn thắc mắc là vì sao đôi mắt nó vẫn mở to. Lạ lùng hơn, lớp tuyết xung quanh con lợn đã chuyển màu đỏ thẫm. Với cậu, điều này trông thật kỳ lạ, nhưng thật ra đây không phải là lần đầu tiên cậu từng chứng kiến nó.

Cậu lục lọi lại những hồi ức xưa cũ. Trước giấc ngủ dài, cậu đã từng thấy những bộ tộc kêu gào điên cuồng trong lúc ném những cành cây nhọn hoắc vào một ai đó. Trò chơi của họ trông thật thú vị và cũng tốn nhiều sức nữa, nên Gnar luôn theo dõi họ cho đến khi một ai đó ngủ thiếp đi trên lớp tuyết đỏ thẫm. Họ chắc hẳn là phải mệt lắm, như là người bạn yordle có cặp ngà kỳ lạ này.

Nghĩ về những ngày tháng đã qua khiến Gnar lặng người. Cậu nhớ lại khi mình vừa thức dậy sau giấc ngủ dài, tin rằng thế giới tàn bạo này đã lấy mất tất cả những gì cậu biết trước đây. Hơi thở cậu chậm dần, bờ vai nặng trĩu, và đôi chân dần thu nhỏ lại cho đến lúc cậu còn chẳng tin được rằng cậu đang đứng gọn trong dấu chân to đùng của cậu chỉ vài giây trước.

Chú yordle nhỏ lao vào trong hang động để nhặt lại chiếc boomerang của mình, cậu ôm ấp nó với tất cả sức lực còn lại. Nó là điều duy nhất không rời bỏ cậu sau giấc ngủ kia.

Trong một khoảnh khắc, Gnar ngoái nhìn lại chỗ con lợn rừng. Nó đang ngủ im trên lớp tuyết, chẳng hề phát ra một tiếng động. Đặt chiếc boomerang nhẹ nhàng lên mặt đất, cậu chạy vội ra ngoài cơn bão.

Cơn bão tuyết vẫn thét gào. Nó không phiền gì Gnar cho lắm, nhưng có thể nó đang làm phiền con thú đang ngủ say. Với bộ móng nhỏ xíu, cậu vơ tất cả những lớp tuyết mà mình có thể, rồi cẩn thận đặt chúng lên tấm thân khổng lồ của con lợn rừng.

Giấc ngủ say sưa của nó sẽ cần một tấm chăn thật ấm.

---

Liên quan: 

LỘ DIỆN GNAR

https://lienminh.garena.vn/gnar/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net