Chương 108-113: Cùng nhau đón năm mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghỉ đông, Tiểu Thỏ ở nhà bắt đầu không có việc gì.

Thấy năm 2002 sắp qua đi, lúc tết năm 2003 sắp đến, mẹ Tiểu Thỏ bị điều động đi nội khoa tim mạch.

Đau buồn nhất là, mấy ngày nay còn có vài người bệnh nặng yêu cầu tiến hành giải phẫu.

Khi cả nước thống nhất nghỉ chúc mừng năm mới, các bác sĩ lại phải tiếp tục kiên trì ở trên cương vị, dù sao cũng là mạng sống một đám người, các bác sĩ nếu như đều đón năm mới, vậy thì phải có rất nhiều người bệnh qua không được năm mới rồi.

Lúc mẹ Tiểu Thỏ về nhà thu dọn quần áo, có chút thật xin lỗi nhìn Tiểu Thỏ nói: " Năm nay lúc đón giao thừa có vài ca giải phẫu a, thật xin lỗi, thỏ thỏ, năm nay mẹ không thể cùng con đón giao thừa rồi..."

" Vâng...." Tiểu Thỏ cúi đầu, cũng không nói chuyện, chính là nhẹ nhàng mà lên tiếng.

Mẹ Tiểu Thỏ nhìn cả người cô toả ra hơi thở cô đơn, nhịn không được thở dài một hơi, đưa tay sờ sờ đầu cô nói:" Thực xin lỗi, thỏ thỏ,..... Nhưng mà mẹ có nói qua với mẹ Trình Chi Ngôn, năm nay cho con cùng đi theo bọn hoj về nhà ông bà đón năm mới, để một mình con ở nhà mẹ cũng lo lắng...."

Mẹ Tiểu Thỏ còn chưa nói xong, Tiểu Thỏ đã ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt lóe ra ánh sáng lấp lánh, vui mừng hỏi: " Thật vậy chăng?"

"..."

" Năm nay con thật sự có thể cùng anh nước chanh đón năm mới sao?" Trên mặt Tiểu Thỏ không chút nào che dấu vui sướng.

" Thỏ thỏ..." Mẹ Tiểu Thỏ đầu đầy vạch đen nhìn cô nói: " Không phải con mới vừa rất đau lòng à, tại sao lập tức liền trở nên vui vẻ như vậy, con cho mẹ chuẩn bị tâm lý một chút a...."

" Ha ha...." Tiểu Thỏ cười đến mức miệng không ngậm lại được, cô đưa tay ôm chầm cổ mẹ mình, ở trên mặt bà dùng lực hôn một cái, sau đó vui vẻ nói: " Con lần đầu tiên cùng anh nước chanh đón năm mới a!"

Nhiều ... Năm thế này, tuy rằng hai nhà bình thường là hàng xóm, nhưng mà lúc đón năm mới, cũng là mỗi người trở về mỗi quê nhà, mỗi người tìm ông nội bà nội, Tiểu Thỏ còn chưa từng cùng Trình Chi Ngôn đón năm mới.

" Được rồi, được rồi, xem con vui vẻ." Mẹ Tiểu Thỏ vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô nói: " Thật sự là con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, con xem con còn chưa gả cũng đã điên cuồng muốn đi theo chồng tương lai."

" Mẹ...." Tiểu Thỏ bị bà nói nhất thời có chút xấu hổ.

" Nhưng mà như vậy, mẹ cũng không lo lắng rồi....." Mẹ Tiểu Thỏ thở dài một hơi, đưa tay sờ sờ đầu cô nói khẽ: " Trình Chi Ngôn là đứa bé ngoan, có nó chăm sóc con mẹ cũng yên tâm."

" Vâng!" Tiểu Thỏ cực kỳ hứng thú hướng mẹ mình gật gật đầu.

Chiều ba mươi hôm đó, cha mẹ Trình Chi Ngôn cũng đã thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị mang theo Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ về với ông bà.

Mẹ Tiểu Thỏ bởi vì còn ở trong bệnh viện, không kịp tạm biệt với Tiểu Thỏ, liền đơn giản gọi điện thoại cho mẹ Trình Chi Ngôn, ở trong điện thoại nói với Tiểu Thỏ bảo cô ngoan ngoãn phải nghe lời, đi quê Trình Chi Ngôn nhất định phải biết lễ phép phải chào hỏi mọi người.

Thao thao bất tuyệt dặn dò một phen như vậy, lúc này mẹ Tiểu Thỏ mới lo lắng cúp điện thoại.

Ai..... Lúc này, nếu cha Tiểu Thỏ còn sống thì tốt rồi, như vậy bà cũng không cần vất vả như vậy, ít nhiều có thể thoải mái một chút.

Nhưng mà suy nghĩ một chút nữa, người tuy rằng đã mất, nhưng mà cuộc sống vẫn còn tiếp tục, vì Tiểu Thỏ bà cũng nhất định phải cố gắng làm việc.

Nghĩ như vậy, bà khoác lên áo dài trắng, lại vội vàng hướng phòng bệnh chạy vội qua.

Cha Trình Chi Ngôn gần đây vứt đi chiếc xe máy BMW kia của ông, lại mới mua một chiếc ô tô Buick, không phải là xe nổi tiếng, nhưng lại hơn ở chỗ cực kỳ khiêm tốn, thực ra nguyên nhân chủ yếu nhất chính là ông ấy sau khi trở về từ thành phố Bắc Phương, thật sự chịu không nổi thành nhỏ Giang Nam mùa đông lạnh lẽo này.

Giang Nam này hơi một tí là dưới mười độ so với độ lạnh ở Bắc Phương thật sự là không giống nhau, rõ ràng vẫn là trên không độ, nhưng một chút không khí lạnh này lại cứ giống như là có mắt, biến đổi cách thức hướng bên trong áo xuyên vào, khó chịu nhất là bên này không có hơi ấm.

Bất luận là trong nhà hay ngoài nhà đều lạnh như nhau, khác nhau duy nhất có lẽ chính là trong phòng không có gió.

Trong nhà Trình Chi Ngôn là bật máy sưởi, nhưng mà văn phòng lão Trình cũng chỉ có một cái điều hòa, mặc dù là mở tối đa vẫn cảm thấy có chút không hoàn toàn ấm áp như yêu cầu.

Bên trong mùa đông như vậy, lại cưỡi một chiếc xe máy ầm ầm, dù thân thể lão Trình có cường tráng cũng cũng không tránh khỏi cảm mạo vài lần trong mùa đông như vậy.

Vì thế sau hai năm đi xe cuối cùng lão Trình hạ quyết tâm mua một chiếc xe hơi.

Trước mắt, ông ấy mở cửa chiếc xe hơi ra, mang theo vợ mình, con trai, con dâu, một đường vui vẻ hướng về quê nhà.

Mẹ Trình Chi Ngôn ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, cầm trong tay một quả bưởi đang cố gắng lột bỏ.

Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ ngồi ở phía sau ô tô, một người tựa lưng vào ghế ngồi đeo tai nghe nghe nhạc, người còn lại ghé vào cửa kính xe bên cạnh nhìn phong cảnh bên ngoài.

Đoạn đường này hướng về quê nhà, phong cảnh bên ngoài toàn bộ đều là ruộng lúa và nhà nhỏ, thấy thời gian dài, Tiểu Thỏ cũng bắt đầu cảm giác nhàm chán.

Cô xoay người lại nằm bên cạnh Trình Chi Ngôn, nhìn anh nhắm mắt nghe nhạc, chần chờ một chút vẫn đưa tay chọc chọc cánh tay của anh.

Đôi mắt Trình Chi Ngôn mở to, nhìn Tiểu Thỏ nhẹ nhàng nhíu mày.

" Anh nước chanh, anh nghe cái gì vậy? Cho em nghe với được không...." Tiểu Thỏ chớp chớp ánh mắt, vẻ mặt tò mò nhìn anh.

" Chu Kiệt Luân." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt mở miệng trả lời.

" A."

" Không phải em thích nghe bài hát nhi đồng sao." Trình Chi Ngôn đứng thẳng lên, nhìn vẻ mặt Tiểu Thỏ nhàm chán liền buồn cười: " Như thế nào, mới ngồi xe liền ngồi không yên?"

" Vâng!" Tiểu Thỏ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm máy nghe nhạc của Trình Chi Ngôn, vẻ mặt chờ mong nói: "Anh nước chanh, cho em nghe một chút đi... Có được hay không?"

" Em chắc chắn?"

"Vâng." Tiểu Thỏ dùng lực gật đầu.

Trình Chi Ngôn vươn ngón tay thon dài trắng nõn ra, nhẹ nhàng tháo xuống tai nghe trên tai phải mình đưa tới trong tay Tiểu Thỏ nói: "Cầm lấy."

" Ha ha." Tiểu Thỏ vẻ mặt hưng phấn nhận cái tai nghe kia, vội vàng nhét vào trong lỗ tai mình.

Trong máy nghe nhạc phát ra một bài hát xong, sau đó yên tĩnh ngắn ngủi, một hồi nhạc đệm trôi chảy mà du dương truyền ra cùng với âm thanh hơi thở xuyên vào, một giọng nam trầm thấp bắt đầu hát bài hát không rõ tên.

Lúc Tiểu Thỏ đang nghe nhạc đệm mở to hai mắt cảm thấy cực kỳ mới mẻ, nhưng mà vừa nghe đến lời hát, một khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nhíu lại, "Anh nước chanh, anh ta đang hát cái gì vậy?"

" Nghe không hiểu à?" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô.

" Vâng..."

" Anh ta hát, không nhìn lời bài hát, cơ bản cũng không ai có thể nghe hiểu." Trình Chi Ngôn cười cười, tiện tay đưa lời bài hát kèm theo cho Tiểu Thỏ nói: " Tự em nhìn xem."

" Ách....." Tiểu Thỏ cầm lời bài hát, lật chuyển mặt trước một lần, lại lật chuyển mặt trái một lần, đầu đầy vạch đen nói: "Đây là bài hát kia?"

"《 không mở miệng được 》."

"Không mở miệng được?" Tiểu Thỏ lại cúi đầu, cẩn thận tìm lời của bài hát này, may mà bình thường Trình Chi Ngôn dạy cô biết nhiều chữ, khả năng biết chữ hiện tại của cô đã có thể ngang hàng với học sinh tiểu học năm lớp sáu rồi.

Sau khi tìm được lời bài hát, Tiểu Thỏ để cho Trình Chi Ngôn phát lại bài hát này một lần.

Giữa âm nhạc du dương, phối hợp với lời bài hát trên tay cô, Tiểu Thỏ cuối cùng cũng nghe rõ anh ta hát cái gì rồi.

" Mới rời khỏi không bao lâu, mà bắt đầu lo lắng hôm nay em có tốt hay không

Toàn bộ hình ảnh là em, nhớ em nghĩ đến ngủ không được

Miệng bĩu môi bộ dáng đáng yêu kia, còn có mùi hương thơm mát ở trên người em

Hạnh phúc của anh là em, nhớ em đều có thể cười

Không có em anh có nhiều khó khăn, không có em anh có nhiều phiền não..."

Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi mặt, ánh mắt xẹt qua gương mặt trắng nõn mũm mĩm của cô, sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng mà buông xuống ở bên tai cô, lông mi thật dài chớp chớp, cái miệng đỏ hồng kia hình như cũng đang hơi hơi chu....

A.... Lời bài hát này, ngược lại viết có phần giống Tiểu Thỏ.

Khóe môi Trình Chi Ngôn không tự giác câu lên một độ cong.

" Chính là không mở miệng được để cho em biết, anh nhất định sẽ che chở em cũng đùa làm em cười

Em đối với anh rất quan trọng, anh hối hận không để cho em biết

Yên lặng nghe em làm nũng, nhìn em ngủ mãi cho đến khi già..."

Tiểu Thỏ nhìn lời bài hát trong tay, sau một lúc ngẩng đầu lên, đôi mắt to trong suốt sáng ngời vụt sáng nhìn Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn đang nhìn Tiểu Thỏ, bị cô đột nhiên ngẩng đầu trong lòng biến thành nhảy dựng, sau đó ổn định tinh thần hỏi: "Làm sao vậy?"

" Vì sao người kia không mở miệng được? Anh ta là người câm à?" Tiểu Thỏ vẻ mặt khó hiểu nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.

" Ách..... Không phải." Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra theo bản năng phủ định.

" Vậy tại sao anh ta không nói cho người trong lòng anh ta, thực ra anh ta cũng thích cô ấy?" Tiểu Thỏ cực kỳ nghiêm túc nhìn Trình Chi Ngôn nói: " Em cảm thấy thích một người chính là muốn nói cho người ta a, anh xem, em cực kỳ thích anh nước chanh, cho nên em sẽ nói cho anh biết a."

Trình Chi Ngôn nghe vậy nhịn không được nở nụ cười một chút, đưa tay sờ sờ đầu xù xù của cô, giọng nói trầm thấp: " Không phải mỗi người đều có dũng khí giống như em vậy."

" Vậy lúc trước ở trường học anh, không phải không phải cũng có nữ sinh chặn anh, tỏ tình với anh sao?" Tiểu Thỏ cau cái mũi hướng Trình Chi Ngôn nói: " Anh xem, tất cả mọi người đều cực kỳ dũng cảm a."

" Có người tỏ tình với Ngôn Ngôn?" Chu Nguyệt ngồi ở vị trí kế bên tài xế vẻ mặt bát quái quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ, thuận miệng hỏi: " Người nào vậy, tại sao mẹ không biết, nữ sinh kia xinh đẹp không?"

" Mẹ...." Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn bà.

" Tiểu tử, mẹ cảnh cáo con, bạn gái con chỉ có một người là Tiểu Thỏ, trăm ngàn lần đừng gây ra cái gì kẻ thứ ba hay chuyện bắt cá hai tay cho mẹ, bằng không thì lão nương đánh gãy chân của con!" Chu Nguyệt liếc Trình Chi Ngôn một cái, tay trong không trung hung hăng chém một cái.

" Mẹ, không việc gì, anh nước chanh nói với nữ sinh kia hiện tại anh ấy không dự định yêu đương." Tiểu Thỏ vội vàng giúp đỡ Trình Chi Ngôn nói chuyện: " Anh ấy nói sẽ chờ con lớn lên!"

"A, con trai của mẹ phản ứng chậm chạp còn có thể nói ra lời dịu dàng thắm thiết như vậy sao?" Vẻ mặt Chu Nguyệt nhất thời ngạc nhiên ngạc nhiên nhìn Trình Chi Ngôn không dám tin nói.

".... Mẹ." Trình Chi Ngôn hơi chút không biết nói gì nhìn bà.

" Ha ha, nó không đợi Tiểu Thỏ thì có thể làm gì a, Tiểu Thỏ còn nhỏ như vậy, nó cũng không thể xuống tay với Tiểu Thỏ...." Lão Trình đang lái xe cười hắc hắc, giọng nói một bộ hiểu rõ hướng Chu Nguyệt nói.

" Ha ha... Nói cũng đúng...." Chu Nguyệt nhất thời đi theo lão Trình cùng nhau thần bí cười như vậy.

Tiểu Thỏ không rõ nguyên do nhìn hai người bọn họ.

Trên gương mặt trắng nõn như ngọc của Trình Chi Ngôn nhất thời hiện lên nhàn nhạt đỏ ửng, anh khẽ nhíu mày hướng cha mẹ của mình nói: "Trong đầu hai người suốt ngày đều nghĩ cái gì vậy?"

" Giả bộ cái gì, mẹ với cha con nói cái gì sao?" Chu Nguyệt một bộ dáng ra vẻ vô tội giang tay hướng Trình Chi Ngôn hỏi: " Sẽ không phải là chính con hiểu sai rồi chứ?"

"...."

Trình Chi Ngôn liếc bà một cái, không nói gì.

Trong mắt Tiểu Thỏ mơ màng nhìn cái này một chút lại nhìn cái kia, vì sao cô rõ ràng biết bọn họ đang nói cái gì nhưng lại nghe không hiểu?

" Được rồi, được rồi, Tiểu Thỏ, đến đây, quả bưởi đã lột vỏ xong, mau mau tới ăn bưởi, đừng nghe bài hát kia của anh nước chanh nữa." Chu Nguyệt vừa bẻ một khối bưởi đã bóc vỏ nhét vào trong tay Tiểu Thỏ vừa châm chọc nói: " Kia gọi là cái gì chu cái gì luân bộ dáng xấu xí như thế, hát còn không rõ lời, mẹ với cha con nghe xong đau cả đầu."

"Là Chu Kiệt Luân." Hai tay Trình Chi Ngôn ôm ngực ngồi ở trên ghế sau, có chút khó chịu uốn nắn mẹ già của mình nói.

" Ừ ừ, là Chu Kiệt Luân, con nói một chút, những loại nhạc mới của các con chính là không hiểu được cái gì tên là âm nhạc giám định và thưởng thức, con xem trước kia Phí Ngọc Thanh bọn họ hát dễ nghe hơn nhiều." Chu Nguyệt vừa tiếp tục nhét bưởi cho Tiểu Thỏ vừa tranh luận cùng Trình Chi Ngôn nói: "Một nhành mai, một nhành mai con có từng nghe chưa? Dễ nghe hơn nhiều, mẹ hát cho con nghe."

Chu Nguyệt vừa hắng giọng một cái vừa bày ra tư thế giọng nữ trung hát khẽ vài câu: " Bông tuyết nhẹ nhàng, gió bắc đìu hiu, trời đất một mảnh mênh mông, một nhành hàn mai đứng ngạo nghễ trong tuyết, chỉ vì người kia lay động...."

Lão Trình vừa nghe Chu Nguyệt hát, ngón tay ở trên tay lái vừa đánh nhịp.

" Có nghe thấy không, đây mới là bài hát kinh điển, nhiều phong cảnh có tình ý, nhiều nhớ mong! Lão Trình, tôi há có hay không?"

Chu Nguyệt sau khi hát hai câu, liền không hát nữa.

" Hay! Hát rất hay!" Lão Trình vô cùng nể mặt ca ngợi nói.

"...." Trình Chi Ngôn có chút không biết nói gì nhìn hai người bọn họ, cúi đầu vỗ vỗ đầu Tiểu Thỏ hỏi: " Tiểu Thỏ, Chu Kiệt Luân hát có dễ nghe hay không?"

" Dễ nghe!" Tiểu Thỏ vội vàng gật đầu không ngừng chứng tỏ mình đứng ở bên Trình Chi Ngôn.

" Hai so với hai, đều rồi." Trình Chi Ngôn hướng Chu Nguyệt lộ ra một cái tươi cười đáng đánh đòn, sau đó tiếp tục mang tai nghe không để ý tới bọn họ.

"....." Chu Nguyệt bị anh nói những lời này làm cho nghẹn, tức giận xoay người hướng Tiểu Thỏ hỏi: "Tiểu Thỏ, mẹ hát có dễ nghe hay không?"

" Dễ nghe!" Tiểu Thỏ vội vàng gật gật đầu.

" Thấy không, ba với hai, lão nương thắng!"

Chu Nguyệt đắc ý hả hê hướng về phía Trình Chi Ngôn dựng thẳng lên hai ngón tay, tạo thành tư thế chữ "V", nhưng mà Trình Chi Ngôn làm bộ không có nghe thấy, lại nhắm hai mắt lại.

Xe chạy khoảng một giờ, cuối cùng đến chỗ quê nhà Trình Chi Ngôn.

Bởi vì sau khi Chu Nguyệt và lão Trình kết hôn liền từ quê nhà di chuyển đi thành phố Z, cho nên mỗi lần trở về ăn tết, cơ bản đều là ở nhà ông nội bà nội Trình Chi Ngôn.

Tiểu Thỏ từ phía sau xe nhảy xuống, nhìn nhà mái bằng lớn trước mắt, còn có nhà mái bằng lớn xung quanh cầu nhỏ nước chảy, cảm thấy lòng tràn đầy vui vẻ.

" Tiểu Thỏ, đến đây!" Chu Nguyệt hướng Tiểu Thỏ vẫy vẫy tay ý bảo cô tới bên cạnh mình, sau đó dắt tay cô nói: "Đi theo mẹ đi, chớ đi lạc, nơi này bộ dáng nhà cửa đều gần giống nhau."

"Được." Tiểu Thỏ ngoan ngoãn nắm tay Chu Nguyệt, quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn đang ở phía sau ô tô cầm đồ đạc giúp lão Trình, đi theo Chu Nguyệt về phía trước.

Lúc này Lúc này sắp năm giờ buổi chiều, mặt trời cũng sắp xuống núi, Tiểu Thỏ đi ở trên đá lát trải thành đường nhỏ, cảm thấy không khí trấn nhỏ Giang Nam phả vào mặt.

Cửa nhà ông nội bà nội Trình Chi Ngôn đã dán xong câu đối, trên cửa chính cũng dán hai tấm chúc phúc, bọn họ từ rất xa đã nghe thấy tiếng động náo nhiệt bên trong.

" Bà cố nội, ông cố nội, là chú nhỏ bọn họ đến đây!"

Một giọng nói quen thuộc đột nhiên từ bên trong cửa truyền ra, lúc Tiểu Thỏ nghe thấy giọng nói này cả người sửng sốt.

Không! Sẽ không!

Trình Thi Đồng mặc áo lông màu vàng nhạt buộc tóc đuôi ngựa từ bên trong cửa chạy ra, lúc nhìn thấy Tiểu Thỏ cường bạo dừng bước.

" Tiểu Thỏ? Cậu làm sao có thể ở cửa nhà ớ?" Trình Thi Đồng há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiểu Thỏ.

" Trình Thi Đồng?" Tiểu Thỏ cũng là vẻ mặt đã gặp quỷ nhìn cô ấy.

" A, Tiểu Thỏ, con biết Đồng Đồng sao?" Chu Nguyệt thấy hai đứa nhỏ này kêu tên đối phương, cũng là giật mình một chút.

" Bà nội ba, bà..... Tại sao bà mang theo Tiểu Thỏ đến đây?" Trình Thi Đồng nhìn Chu Nguyệt, cả người đều sợ ngây người.

" Bà nội ba?" Tiểu Thỏ quay đầu đi trong mắt nghi hoặc nhìn Chu Nguyệt.

Trình Chi Ngôn cầm hành lý đi ở phía sau cùng lão Trình, giờ phút này cũng đến đây.

Lão Trình thấy Trình Thi Đồng, cười tít mắt hô một tiếng: "Đồng Đồng!"

" Ông ba!" Trình Thi Đồng nhất thời vui vẻ chạy vội qua chỗ lão Trình, chỉ là lúc đến bên cạnh lão Trình, lại xoay người một cái nhào vào trong lòng Trình Chi Ngôn vui vẻ hô: " Chú nhỏ, mọi người đến đây."

"...." Hai cánh tay Lão Trình giơ ra, có chút xấu hổ ngồi chồm hổm tại chỗ giật giật khóe miệng.

Đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, nhìn Trình Thi Đồng chui vào trong lồng ngực mình cười cười, sờ sờ đầu của cô ấy nói: " Đồng Đồng lại cao lên a."

" Anh nước chanh...." Tiểu Thỏ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn trước mắt này, ngón tay nhỏ chỉ Trình Thi Đồng lại chỉ chỉ Trình Chi Ngôn hỏi: " Anh.... Anh là chú cô ấy hả?"

Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Thỏ, có chút buồn cười hỏi: " Vẻ mặt em vì sao giống như đã gặp quỷ vậy?"

" Cô ấy.... Cô ấy chính là bạn ngồi cùng bàn của em, Đồng Đồng a." Tiểu Thỏ lắp bắp hướng Trình Chi Ngôn nói.

"...."

"...."

Sau một lát mọi người yên lặng, Chu Nguyệt mở miệng nói: " Đồng Đồng cả ngày ở trên miệng con chính là Trình Thi Đồng?"

" Nếu không phải thì chẳng lẽ là Lục Tiểu Linh Đồng?" Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, có chút bất đắc dĩ hướng bọn họ nói.

Trình Chi Ngôn nắm tay Trình Thi Đồng đi đến bên cạnh Tiểu Thỏ cười nói: " Được rồi, đừng đứng ở cửa, đi vào thôi."

" Đợi một chút....." Trình Thi Đồng chớp chớp mắt nhìn nhìn Tiểu Thỏ lại nhìn nhìn Trình Chi Ngôn, không dám tin nói: " Vừa rồi bà cụ nội còn đang nói, năm nay chú nhỏ muốn dẫn con dâu tương lai trở về cùng nhau đón năm mới...... Vậy....Vậy con dâu tương lai, sẽ không phải là Tiểu Thỏ chứ?"

"...."

Trình Chi Ngôn nghe xong lời này trầm mặc chốc lát, sau đó hơi hơi nhíu mày nói: "Bọn họ nói như vậy?"

Trình Thi Đồng dùng lực gật gật đầu.

" A..... Vậy coi như là thế đi." Trình Chi Ngôn cười cười không có phủ nhận.

Vậy coi như là thế đi?

Trình Thi Đồng trợn to mắt nhìn Trình Chi Ngôn vươn ra một cánh tay kia dắt tay Tiểu Thỏ, mang theo hai người bọn họ hướng cánh cửa đi tới, cảm thấy chính mình sắp sắp ngất rồi.

Đây...Đây....

Chẳng lẽ Tiểu Thỏ ngồi cùng bàn của cô, sau này liền biến thành thím nhỏ của cô hả?

Không cần a! Rõ ràng cô còn lớn hơn hai tháng so với Tiểu Thỏ!

Trình Thi Đồng cảm thấy mình khóc không ra nước mắt.

Vào cửa chính, ra đây nghênh đón đầu tiên chính là ông nội bà nội Trình Chi Ngôn.

Hai vị ông bà cụ hiền lành, bình thường đứa cháu này chính là bảo bối của mình, thấy Trình Chi Ngôn nắm tay Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng đi tới, vội vàng đi lên dắt tay Tiểu Thỏ cười tít mắt nói: "

Cháu chính là cháu dâu tương lai đi?"

" Ách...." Tiểu Thỏ cả kinh, cả người nháy mắt cứng ngắc, không biết nên trả lời như thế nào.

" Ông nội, bà nội...." Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn hai người bọn họ, đau đầu nói: "Đừng dọa Tiểu Thỏ."

" A....A...." Ông nội bà nội Trình Chi Ngôn vội vàng tránh sang một bên một chút, trên mặt lại vẫn tươi cười như cũ nói đâu đâu: " Ngôn Ngôn đứa nhỏ này, một năm không gặp bộ dáng đã cao như vậy, thật sự là càng ngày càng khôi ngô a, trước kia vẫn nghe ba ngươi lải nhải với chúng ta, nói tìm bạn gái nhỏ cho cháu, tại sao cũng không chịu mang về mang về cho chúng ta nhìn xem, bây giờ cuối năm mới mang trở lại, ôi, cô bé này, bộ dáng thật đáng yêu, hai người chúng ta đã già, cũng xem như hoàn thành tâm nguyện...."

Trình Chi Ngôn thấy ông nội bà nội mình nháy mắt bắt đầu hình thức khoác lác, đành phải đau đầu hướng bọn họ cười cười, giọng nói trầm thấp mà ôn nhu nói: " Bà nội, bà mới tám mươi tuổi, còn trẻ lắm qua hai mươi năm nữa cũng vẫn bước đi như bay!"

" Ha ha ha, đứa nhỏ này, sẽ nói lời dễ nghe dỗ bà nội cao hứng!" Bà nội Trình

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net