Chương 241-245: Tình cảm tốt như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     "A? Không phải đâu....." Tiểu Thỏ ngẩn người ra, trả lời theo một cách tự nhiên, sau đó chợt nghĩ tới ngày hôm qua có nói với hướng dẫn viên du lịch hai người là anh em, sau đó cười lúng túng rồi nói:" Không phải là anh em ruột."

"Nha, thì ra là anh em họ à?" Hướng dẫn viên du lịch tiếp tục hỏi.

"Chuyện này....." Tiểu Thỏ quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn một chút, thấy anh vẫn đang cặm cụi nghịch điện thoại di động, hoàn toàn không chú ý đến việc cô cùng hướng dẫn viên du lịch đang nói chuyện với nhau, "Chuyện này..... Em cũng không rõ nữa....."

"A?" Hướng dẫn du lịch bất chợt sững sờ.

"Chính là..... Chính là..... Mẹ em với mẹ anh ấy là hai chị em....." Tiểu Thỏ suy nghĩ một chút, mẹ của hai người đều mang họ "Chu", có thể có quan hệ gì đó cũng nên.

"Nha, thế thì là anh em họ rồi." Hướng dẫn viên du lịch cười hì hì, tiếp tục hướng về Tiểu Thỏ nói:"Ngày xưa, anh em họ cũng có thể kết hôn với nhau, thân càng thêm thân, nhưng hiện nay đã không được nữa, anh em họ vẫn có quan hệ máu mủ mà....."

"Ha ha ha..... Đúng vậy, đúng vậy nha....." Tiểu Thỏ đáp lại với vẻ đầy lúng túng, hoàn toàn không biết trả lời như thế nào mới tốt.

"Tiểu Thỏ, đến đây xem cái tin tức này."

Trong thời gian quan trọng này, Trình Chi Ngôn hướng về Tiểu Thỏ vẫy vẫy tay, ra hiệu cho cô đến xem nội dung tin tức trên di động của anh.

Tiểu Thỏ như được cứu, chạy thật nhanh tới chỗ Trình Chi Ngôn.

Hướng dẫn viên du lịch thấy hai người đang xem di động, liền cảm thấy mình như bị thừa ra, đưa tay sờ sờ mũi, ngửa mặt lên trời bắt đầu nhắm mắt lại để suy nghĩ.

Xe đi hơn một giờ, cuối cũng cũng đã tới biển Đại Trúc.

Đợi được huongs dẫn viên du lịch mua xong phiếu tham quan, mọi người lần lượt tiến vào biển Đại Trúc, vừa vào liền cảm thấy một cảm giác mát mẻ xong tới mặt.

Toàn bộ biển Đại Trúc cảm giác mát mẻ, nhấp nhô đồi núi, rừng trúc liên miên, khung cảnh hiện lên một màu xanh lục, một thế giới của rừng trúc. Người tiến vào rừng trúc, bốn phía mênh mông là đồi núi, rừng trúc xanh tươi, gió thổi nhè nhẹ, cây trúc đung đưa, từng ngọn trúc đung đưa như sóng, tựa như con người đang lạc trong biển xanh mênh mông.

Mọi người vừa đi theo hướng dẫn viên du lịch, vừa thỉnh thoảng chụp ảnh, chỉ có ở đây mới có được cảm giác tinh thần được thoải mái.

Tiểu Thỏ lúc bắt đầu còn thấy hào hứng theo sát Trình Chi Ngôn đi xem, nhưng vừa đi được một lúc đã cảm thấy chán ngắt.

Nghiêm túc mà nói, toàn bộ đều là trúc, nhìn đi nhìn lại, không phải màu xanh của cây tre thì cũng là màu xanh của lá trúc, khhung cảnh trước mặt cứ như được lặp lại, dù lúc đầu có thấy chút hứng thú, được một lúc dần dần đã thấy vô vị.

"Làm sao vậy???" Thấy Tiểu Thỏ chậm chập phía sau đoàn du lịch, Trình Chi Ngôn thấp giọng hỏi.

"Ài..... Tất cả đều là cây trúc..... Không có gì hay hơn để chơi....." Tiểu Thỏ thở dài một hơi, nhìn cảnh vật cây trúc xung quanh có chút u buồn.

"Em nha....." Trình Chi Ngôn thở dài một hơi nói:"Nếu dẫn em đi núi Đại Sâm, em chắc chắn sẽ nói, ài..... Tất cả đều là cây cối, không có gì tốt đẹp để chơi....."

Tiểu Thỏ bị nói như vậy, khuôn mặt có chút đỏ lên.

"Chúng ta đang ở biển Đại Trúc, ngay lối vào có một dòng suối nước lạnh tên là "suối Ngũ Nữ", suối Ngũ Nữ là dòng nước ngầm chảy ra từ một cái đầm, rất giàu khoáng chất. Đông ấm hè mát, uống rất ngọt, truyền thuyết kể lại có thời điểm bị hạn hán rất lớn, có 5 tiên nữ đã cứu vớt toàn bộ rừng trúc này. Hạ du suối Ngũ Nữ có "suối Mổ bệnh", "suối Hiểu Tử", "suối Tình Duyên" và "suối Hỏi Tử"."

"Chúng ta đi theo rừng trúc này về phía trước, cũng gần sắp đến suối Tình Duyên rồi!" Hướng dẫn viên du lịch vừa đi ở phía trước vừa hướng về đoàn khách giới thiệu một chút:" Tôi thấy bên trong đoàn, phần lớn đều là các đôi yêu nhau, mọi người có thể đi suối TÌnh Duyên cầu nguyện, tình cảm ngày càng thắm thiết, rất linh nghiệm."

Tiểu Thỏ vừa nghe thấy, nháy mắt đã lấy lại hứng thú, cô lôi tay Trình Chi Ngôn, mặt tràn đầy sự hưng phấn nói:"Anh, chúng ta cùng đi nguyện ước đi."

"Ước nguyện chuyện này....." Trình Chi Ngôn nhìn cô một chút, giọng nói có chút xem thường:"Bình thường đều là do bản thân không có năng lực để thực hiện mới phải đi ước như thế này, em đi ước nguyện một cái dòng suối, không bằng hướng anh cầu nguyện."

"......"

Tiểu Thỏ xạm mặt lạ nhìn anh, anh....lãng mạn! Anh có hiểu như thế nào là lãng mạn không đây!

Trình Chi Ngôn nhìn thấy vẻ mặt của cô chợt có cảm giác ân hận, liền suy nghĩ một lúc lại hướng về cô nói:" Vậy em muốn ước nguyện điều gì?"

"A..... Em hy vọng anh cả đời có thể vui vẻ!" Tiểu Thỏ hướng về anh nói với vẻ mặt đầy nghiêm túc.

"Lớn lên không xa rời?" Trình Chi Ngôn hơi cụp mắt, ôn nhu nói với cô.

"Ừ....." Khuôn mặt Tiểu Thỏ lại đỏ lên, những lời nói bình thường như thế, được anh nói ra, tự nhiên lại trở lên văn vẻ như vậy.

Trình Chi Ngôn trầm ngâm một chút, sau đó cúi đầu khẽ hôn lên trán của cô rồi nói"Anh đồng ý với em."

"A?" Tiểu Thỏ cảm nhận bờ môi mềm mại đang nhẹ nhàng hôn trên trán cô, vừa chạm vào một chút, cảm giác ấm áp trong nháy mắt biến mất.

Cô đưa tay sờ sờ trán mình, nhìn vẻ mặt như không có chuyện gì của Trình Chi Ngôn, trong lòng tràn đầy sự khó hiểu.

Anh đáp ứng em.

Anh đáp ứng mình chuyện gì?

Qua nửa ngày, Tiểu Thỏ mới dần hồi phục tinh thần, cô lôi một góc áo của Trình Chi Ngôn, dở khóc dở cười nói:"Anh, anh lúc nãy đã nói hứa đáp ứng em một ước nguyện chứ?

"Ừ." Trình Chi Ngôn liếc nhìn cô một cái, lạnh nhạt trả lời một tiếng.

Này..... Anh cũng kiêu căng quá đi.....

Tiểu Thỏ khóe miệng giật giật, vẫn không nói câu này ra chỉ để trong bụng.

Đi về phía trước một lúc, đã đến suối Tình Duyên trong truyền thuyết.

Suối Tình Duyên này, thật ra cũng tạm xem như là một hồ nước nhỏ, dọc theo bờ suối đi một vòng, không quá mười phút.

Giữa hồ làm một cái nhà nhỏ, càng đi đến gần nhà, dưới đáy nước phản lên từng ánh sáng như của kim loại trông rất lộng lẫy.

Tiểu Thỏ nhìn ngôi nhà có chút kinh ngạc, vừa đi đến vừa nhìn, mới phát hiện ra cái đang phản lên ánh sáng dưới đáy nước là tình xu của các khách du lịch quăng xuống.

"Ký thực suối Tình Duyên cũng giống như những nơi ước nguyện khác, bình thường khi du khách tới đây thường ném một đồng tiền xu vào trong hồ, sau đó cầu nguyện là được, mọi người chú ý xem dưới đáy nước có một bát nhỏ, người nào có thể ném tiền vào trong bát nhỏ đó, thì nguyện ước của người đó nhất định sẽ thực hiện được." Hướng dẫn viên du lịch đưa là cờ chỉ về chỗ đó đồng thời giải thích cho những người khách du lịch nghe.

Tiểu THỏ chăm chú nhìn lại, quả nhiên dưới đáy nước, có một bát sứ men xanh, trong chén chỉ có vài đồng xu, phần lớn tiền xu đều rơi ở bên ngoài hoặc gần miệng bát.

Một số người đi đầu đoàn khách, đã có người không đợi được nữa, nóng lòng muốn thử một lần.

Một cô gái như sinh viên đại học, lúc này liền lấy một đồng tiền xu trong túi ra.

Cô nhún người ra ngoài cầu nhìn thấy cái bát trong hồ cũng không xa, đưa tay ném chiếc đồng xu vào vị trí của chiếc bát.

Tiểu Thỏ tròn mắt nhìn cô gái đó ném, tiền xu bay một cái, rơi xuống nước.

Mọi người trên cầu liền ngó đầu ra xem.

Chỉ thấy lúc tiền xu vừa mới rơi xuống nước, đúng ngay vị trí của cái bát, thế nhưng trong lòng nước xoay mấy cái, đã rơi một chỗ rất xa cái bát.

"Ài....."

Mọi người cùng nhau thở dài một cái.

"Xem đây! Sau cô gái đó liền có một cô gái khác, cũng lập tức lấy đồng xu trong túi ra, tiếp tục ném vào.

Có điều lại tiếp tục không trúng vào trong cái bát.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều không cam tâm, từng người từng người lấy tiền xu ra, liên tiếp cố gắng ném trúng vào cái bát.

Hết người này đến người kia, dùng các cách khác nhau, nhưng cuối cùng vẫn là không ai ném đồng xu trúng vào cái bát, đồng xu đều bay rất xa so với cái bát.

"Chà chà, cái này cũng thật khó nha....."

"Cái này.....Cái này phải thật may mắn mới ném trúng nha....."

"Chủ yếu là do cái bát kia quá nhỏ, nếu nư thay cái khác lớn hơn, nói không chừng vừa nãy ta đã ném vào rồi.....Ài....."

Đứng trên cầu, từng du khách đều thở dài một cái.

Mọi người trên cầu sau khi ném tiền xu xong, đi một vòng rồi lần lượt đi xuống ngay.

Bởi vì cái cầu kia quá nhỏ, nếu mọi người cứ đứng mãi trên cầu, những người ở phía sau căn bản không lên được.

Đến lượt của Tiểu Thỏ cũng Trình Chi Ngôn, xung quanh cái bát đã tăng lên một đống ánh sáng lấp lánh.

Trình Chi Ngôn mặc dù nói là không cảm thấy hứng thú, nhưng nhìn Tiểu Thỏ nóng lòng muốn thử, liền lấy trong túi ra một đồng xu, đưa cho Tiểu Thỏ nói:" Em có muốn ném thử một lần không?"

"A......" Tiểu Thỏ nhìn đồng xu trong tay của Trình Chi Ngôn, gật đầu rồi lại lắc đầu:"Muốn, nhưng một đồng xu có ít quá không?"

"......"

Trình Chi Ngôn hơi run, nhìn cô với vẻ mặt bất đắc dĩ, đưa tay lục lại trong túi, đưa cho cô nói:"Này, sáng sớm mua đồ ăn sáng còn lại một ít tiền này, một mình em vứt cả đi, có khi lại trúng một cái."

"Có bao nhiêu vậy?" Tiểu Thỏ đưa tay ra lấy, trực tiếp để ở trong lòng bàn tay cô đếm:" Một.....Hai.....Ba....."

Đếm mãi, tổng cộng 11 đồng tiền xu.

"Khà khà, 11 đồng, vừa vặn có thể ước nguyện suốt đời suốt kiếp!" Tiểu Thỏ một tay giữ lấy đồng tiền xu của Trình Chi Ngôn, nắm ở bàn tay, chắp tay trước ngực, mắt khẽ nhắm lại, sau khi ước nguyện xong mở ta, "Rào" một cái, toàn bộ 11 đồng xu đều ném đi.

"......."

Trình Chi Ngôn mặt xạm lại, nhìn cô không biết nói điều gì.

Đôi mắt Tiểu Thỏ lúc này chỉ tập trung nhìn theo 11 đồng xu vừa ném, xoay mấy cái, liền có 2 đồng lọt vào trong cái bát.

"Ha ha ha ha! Anh! Anh có thấy không , em ném vào 2 đồng xu nha!" Tiểu Thỏ kéo ống tay Trình Chi Ngôn, cười đến nỗi không ngậm được miệng vào.

Đứng ở bên cạnh hai người, đoàn du khách nhìn thấy toàn bộ hành động của hai người, tất cả đều không nhịn được, thở dài một cái rồi nói:"Cô gái này thật sự thông minh, ném một đống đồng xu như vậy, nhất định sẽ có một hai đồng vào, ài, sao lúc nãy mình lại không nghĩ ra.

Tiểu Thỏ nghe được mọi người khen, khuôn mặt trắng nõn nhất thời đỏ lên như một đóa hoa biết cười.

"Ha ha ha ha, cô gái thật là lợi hại, biện pháp như vậy mà vẫn được cô nghĩ ra!"

Hướng dẫn viên du lịch từ phía sau hai người liếc nhìn Tiểu Thỏ ném được hai đồng xu vào cái bát, cười hì hì nói:"Lúc nãy ước nguyện sao? Cặp nào yêu nhau nếu ở đây cầu nguyện vĩnh viễn bên nhau sẽ rất linh nghiệm nha..... Ài? Mà không đúng, người phía sau cô là anh họ cô mà....."

"Chuyện này....." Tiểu Thỏ vừa bị hỏi như vậy, không biết trả lời thế nào đành ho khan một cái, lúng túng đáp:"Tình cảm sao, tình cảm gì cũng được, không nhất định phải là tình yêu, anh, anh nói có phải không?"

Trình Chi Ngôn bất chợt cảm thấy buồn cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái nói:"Ừ, đúng vậy, chuyện này ở thời xưa, em chính là vợ chưa cưới của anh."

"......."

Tiểu Thỏ nghe vậy chợt mặt đỏ lên.

Hướng dẫn viên du lịch nhìn đối thoại hai người tràn đầy tình cảm, không biết tại sao, đột nhiên thấy rằng bản thân mình vẫn độc thân.

Ho khan một cái, rồi hướng về đoàn khách nói lớn:"Được rồi, được rồi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước, phía trước không xa chính là suối Hỏi Tử, mọi người hứng thú thì có thể đến tham quan một chút."

Tham quan ở đây vào giữa trưa, buổi chiều lại đi Sâm Lâm một vòng, buổi tối hướng dẫn viên du lịch mang đoàn khách đi ăn món măng khô lão vịt nổi danh ở đây, sau đó dẫn mọi người về nhà trọ nghỉ ngơi.

Sau khi Trình Chi Ngôn trở về, liền cầm quần áo đi tắm rửa.

Tiểu Thỏ nằm nhoài trên giường, tiện tay lấy chiếc điều khiển từ xa, chọn tới chọn lui kênh xem.

"Ngoài cửa sổ chính là kẻ lắm chuyện Ma Tước, người nói câu này tự hồ có cảm giác giống như hạ Thiên, bút chì trong tay viết đi viết lại, ta dùng mấy dòng chữ ta liền biết ngươi là ai....."

Vừa vặn lúc này, điện thoại di động của cô vang lên giai điệu của Châu Kiệt Luân ( Thất Lý Hương), bởi vì anh của cô rất thích, cô liền để bài này làm nhạc chuông điện thoại.

Tiểu Thỏ lấy điện thoại ra, liếc nhìn thông tin cuộc gọi, đúng là của Trình Thi Đồng gọi tới.

"Nói đi Đồng Đồng?"

"Tiểu Thỏ! Nghe nói một mình cậu cùng chú tớ đi du lịch à! Hai người hiện đang ở đâu?" Trong điện thoại vang lên một loạt âm thanh của Trình Thi Đồng đầy vẻ kích động.

"Ạch.....Bây giờ tớ đang ở chỗ trọ....." Tiểu Thỏ bị âm thanh kích động làm cho hết hồn, thuận miệng đáp.

"Một mình du lịch nha! Một mình du lịch nha!" Trình Thi Đồng tiếp tục dồn dập hỏi Tiểu Thỏ tra hỏi:"Cậu cùng chú mình tiến triển đến đâu rồi hả? Một lũy? Hai lũy? Hay là đã đánh tan toàn bộ chiến lũy?"

"Cái gì? Tiểu Thỏ nghe cô nói, mặt xạm lại, nghe âm thanh tràn đầy nghi hoặc của Trình Thi Đồng chợt khuôn mặt xạm lại nói:"Cái gì mà một lũy , hai lũy, toàn bộ chiến lũy chứ? Cậu đang nói gì thế hả?"

"ôi, tớ nói, cậu lại không biết ý gì ?" Trình Thi Đồng giọng đầy kinh ngạc nói với Tiểu Thỏ:"Cậu và tớ không phải là người cùng một thời đại ư?"

"......" Tiểu Thỏ trong nháy mắt đầu óc trở nên trống rỗng, không hiểu chuyện gì.

"Ài, cậu đừng có im lặng như thế, mau nói cho tớ nghe, cậu với chú của tớ, hai người có phải là ở chung một phòng? Trình Thi Đồng tiếp tục tra hỏi Tiểu Thỏ.

"Ạch..... Chỉ là một cái căn nhà bình thường......" Tiểu Thỏ nhẹ giọng trả lời.

"Đó chính là chung một phòng rồi? Hai người ngủ cùng nhau trên một giường rồi!"

Tiểu Thỏ nghe xong xạm mặt lại, không biết nói gì:"Chuyện này rất lạ sao, tớ nhớ khi còn nhỏ lúc ở nhà ông của anh, chúng tớ không phải ngủ cùng chung một giường sao?"

"Chuyện này không giống nhau nha! Lúc đó cậu còn nhỏ! Bây giờ đã lớn rồi, hai người vẫn còn ngủ chung một giường, chuyện này là không được!" Âm thanh của Trình Thi Đồng đầy kinh ngạc.

"....." Tiểu Thỏ trầm mặc chốc lát, thấp giọng nói:" Rốt cuộc cậu gọi cho tớ là có chuyện gì?"

"Ai nha, chính là đang quan tâm tiến triển của cậu với chú tớ!" Trình Thi Đồng bĩu môi, hướng điện thoại nói:"Cậu thật sự không biết một lũy, hai lũy hay toàn bộ chiến lũy là gì à?"

"......"

"Được rồi, không biết thì coi như không biết, nhìn bộ dáng cậu, chắc là không có chuyện gì xảy ra rồi..... Ài, thật là hết hứng thú...." Trình Thi Đồng làu bàu vài câu, chưa kịp nghe Tiểu Thỏ trả lời đã tắt điện thoại.

Đôi mắt Tiểu Thỏ nhìn điện thoại trong tay, tim đập loạn nhịp một lúc, không nhịn được đưa tay gãi gãi đầu của mình.

Vì sao cậu ấy lại gọi điện thoại cho mình..... Rốt cuộc là vì chuyện gì?

Lúc này Trình Chi Ngôn từ trong phòng tắm đi ra, liền nhìn thấy vẻ mặt ngây ngốc của Tiểu Thỏ đang nhìn chiếc điện thoại.

"Chuyện gì vậy? Làm sao lại nhìn chằm chằm chiếc điện thoại vậy?" Trình Chi Ngôn vừa lau tóc, vừa đi đến bên cạnh Tiểu Thỏ hỏi.

"Vừa rồi Đồng Đồng gọi điện thoại cho em."

"Ừ....." Trình Chi Ngôn đáp lại một tiếng, sau đó lấy cốc nước để trên đầu giường, ngửa đầu uống hết.

"Cô ấy hỏi em với anh đang ở bước nào? Một lũy, hai lũy hay là đã đánh tan toàn bộ chiến lũy....." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, nhìn Trình CHi Ngôn với vẻ mặt đầy nghi hoặc:"Anh, cái này là ý gì?"

"Phốc_____!" một tiếng, Trình Chi Ngôn đang uống nước, lập tức phun ra toàn bộ.

Ho khan một cái.... Anh đưa tay chùi nước đang dính bên miệng, ngẩng đầu nhìn TIểu Thỏ, khuôn mặt ngây ngốc khó nói lên lời.

"Anh, anh không sao chứ??" Tiểu Thỏ thấy vậy chợt sợ hết hồn, đi nhanh bên cạnh anh, đưa tay vỗ nhè nhẹ sau lưng anh hỏi.

"Không sao....." Trình Chi Ngôn phất phất tay, lại ho khan mấy tiếng, chợt hướng về Tiểu Thỏ giải thích:"Sau này cách xa Đồng Đồng một chút....."

"Vì sao?" Tiểu Thỏ nhìn anh vẻ mặt khó hiểu.

"Cái này....." Trình Chi Ngôn cau mày, tự hỏi phải nói với cô như thế nào.

Chẳng lẽ lại nói cháu mình học không tốt, không muốn Tiểu Thỏ học chung với cô.

"Anh.... Anh biết những lời cô ấy nói là có ý gì đúng không?" Tiểu Thỏ thấy anh không trả lời, không nhịn được liền dồn dập hỏi lại.

"Không biết!" khuôn mặt Trình Chi Ngôn quay sang một bên, âm thanh có vẻ không có chút tự nhiên nói.

"....."

Nha.... Vậy cũng tốt.....

Tiểu Thỏ nhún vai một cái, không biết thì coi như không biết đi, cô có thể tự mình đi hỏi người khác nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net