Chương 26-30 : Viết thư tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gì?

Hạ Phong sau khi nghe thấy Tiểu Thỏ gọi anh bị điên, cả người không khỏi ngẩn ra, sau đó dở khóc dở cười hướng Tiểu Thỏ nói: "Là quát phong, không phải kẻ điên."

" Được rồi, anh thổi gió." Tiểu Thỏ gật gật đầu, cười tít mắt lại hô một tiếng.

Hạ Phong, sững sờ.

Thôi, thôi, thôi, nghìn vạn không cần so đo cùng một bạn nhỏ còn đang học lớp mẫu giáo bé nhà trẻ!

Ở trong lòng Hạ Phong liều mình nói với bản thân không sao, sau đó tiếp tục mỉm cười thân thiện nói với Tiểu Thỏ: " Thế nào, anh mua kẹo cho em, em muốn làm bạn gái anh hay không?"

" A.... Em suy xét cân nhắc đã...." Đôi mắt to trắng đen rõ ràng của Tiểu Thỏ xoay xoay, giọng nói trong trẻo hướng Hạ Phong trả lời.

" Còn phải suy xét sao?"

" Uh'm, mẹ nói, không thể dễ dàng để cho người khác làm bạn trai của con, phải xem biểu hiện của anh ta, thử thách anh ta." Tiểu Thỏ hết sức nghiêm túc nói.

" Được!" Hạ Phong gật gật đầu hào hùng vạn trượng thề nói: " Anh nhất định sẽ đối tốt với em, sau này em muốn ăn cái gì cứ việc nói với anh, anh mua cho em ăn!"

"Cảm ơn anh quát phong!" Tiểu Thỏ kéo cánh tay Trình Chi Ngôn, khuôn mặt nhỏ nhắn mừng rỡ.

Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, lông mi nhẹ nhàng nhăn lại, nhìn Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh mình cười giống như một đóa hoa, không biết trong lòng vì cái gì có một loại cảm giác không quá thoải mái.

" Ha ha, Trình Chi Ngôn, hiện tại cậu đã đón được người, chúng ta có thể đi về, đi nhà cậu chơi một chút, tôi chưa từng đến đó a." Hạ Phong đã cam chịu tên mình biến thành anh quát phong, cũng chẳng muốn sửa chữa Tiểu Thỏ nữa.

Trình Chi Ngôn thuận tay nhận túi sách trên người Tiểu Thỏ treo tại treo ở trên đầu xe đạp của mình, sau đó ôm Tiểu Thỏ ngồi phía sau, mình cũng lên xe lúc này mới quay đầu nói với Hạ Phong: " Muốn đến cũng có thể, nhưng mà cậu tự chạy, tôi mang Tiểu Thỏ."

" Mình chạy thì mình chạy." Hạ Phong nắm chặt dây túi sách trên vai mình, thấy Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ đã cưỡi xe đi, anh vội vã chạy theo.

Từ cửa tiểu khu đến cửa nhà Trình Chi Ngôn, khoảng cách này nói xa thì không xa, nói gần thì không gần, lại cứ thế làm Hạ Phong đuổi theo thở hồng hộc.

Tiểu Thỏ ngồi ở phía sau Trình Chi Ngôn, vừa nhìn Hạ Phong chạy theo ở phía sau vừa hưng phấn hướng Trình Chi Ngôn la hét: " Anh nước chanh đi nhanh lên, anh quát sắp vượt qua chúng ta rồi !"

Cho nên Trình Chi Ngôn càng đạp càng nhanh, Hạ Phong cũng càng chạy càng nhanh.

Rất không dễ dàng đến chỗ cửa nhà Trình Chi Ngôn.

Hạ Phong mệt đến mức như một con chó rồi.

Anh lớn như vậy vẫn chưa từng gắng sức chạy như vậy, ngay cả trên lớp thể dục anh đều là tùy tiện chạy, nếu để cho giáo viên thể dục nhìn thấy anh có thể chạy đến nhanh như vậy, nhất định vui mừng hộc máu mà chết.

" Trình.... Trình Chi Ngôn, cậu đi nhanh như vậy..... Làm.... Để làm gì.... Cậu có phải hay không..... Có phải hay không..... Nghĩ rằng không cho tôi đến nhà chơi a?" Hạ Phong một đôi tay chống đầu gối mình, khom người hô hấp từng ngụm từng ngụm, nói chuyện đã thở không ra hơi rồi.

" Cậu suy nghĩ nhiều." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, đưa tay ôm Tiểu Thỏ từ phía sau xe đạp xuống, sau đó từ trong túi xách mình lấy ra cái chìa khóa cửa, mở cửa.

Hạ Phong đi theo phía sau Trình Chi Ngôn và Tiểu Thỏ vào cửa chính, ngẩng đầu đánh giá bốn phía một vòng, sau đó chậc chậc nói: " Trình Chi Ngôn, hóa ra nhà cậu lớn như vậy."

  Hạ Phong cũng không khách khí với Trình Chi Ngôn, ngược lại sau khi ở trong nhà Trình Chi Ngôn dạo qua một vòng từ trên xuống dưới một vòng, trở về trong phòng khách đến dưới lầu, thân thể nằm trên sofa hâm mộ nói: " Thật tốt, cha mẹ cậu đều không ở nhà, mình muốn làm gì thì làm, Trình Chi Ngôn chúng ta xem tivi đi."

" Tự cậu xem." Trình Chi Ngôn đứng ở trong phòng bếp vừa hoa quả vừa nói với Hạ Phong: " Điều khiển từ xa ở trên bàn trà."

" Được rồi, tôi liền không khách khí a." Hạ Phong đưa tay cầm điều khiển từ xa trên bàn trà mở Ti vi, tùy tiện bắt đầu mở một kênh xem.

Tiểu Thỏ ném túi sách của mình ở trên mặt đất, bước tiếp đôi chân ngắn liền vọt tới trước sô pha, sau đó hao hết sức lực bò lên trên sô pha, ngồi ở chỗ cách Hạ Phong không xa, cũng bắt đầu xem ti vi.

Trên ti vi đang chiếu đoạn phim tình cảm đau khổ.

Nữ chính hoa lê đẫm mưa (khóc) đứng ở trước mặt vai nam chủ nghẹn ngào hỏi: " Chúng ta rõ ràng đã phát sinh quan hệ, anh tại sao không thừa nhận em? Anh nói đi......Anh trả lời em đi....."

Vai nam chủ tựa vào bên cạnh cửa sổ, trên ngón tay mang theo một đoạn xì gà, ánh mắt thâm trầm nhìn ngoài cửa sổ, giọng nói chậm rãi nói: " Thật xin lỗi....."

Nữ chính tiếp tục nước mắt rơi lả tả, " Anh không cần xin lỗi em, em không thích nghe anh nói xin lỗi. ...."

Vai nam chủ cúi đầu hít một hơi xì gà, đau lòng nói: " Nhưng mà Tĩnh nhi đã có con của anh, anh nhất định phải cùng cô ấy kết hôn."

Nữ chính nhất thời cảm giác giống như bị sét đánh, không dám tin nói: " Sẽ không, sẽ không, anh không phải nói yêu nhất một mình em sao? Anh làm sao có thể cưới cô gái khác....."

" Thật xin lỗi... " Vai nam chủ mạnh mẽ hít một hơi khói, sau đó cầm xì gà trong tay ném xuống, xoay người lại ôm cổ nữ chính, ấn nàng ở trên tường dùng lực hôn.

" Ai nha...." Hạ Phong nhìn đến đây liền vội vã quay đầu nhìn Tiểu Thỏ.

Chỉ thấy đôi mắt to trắng đen rõ ràng của tiểu gia hỏa kia chớp cũng không chớp nhìn màn ảnh ti vi, trên khuôn mặt nho nhỏ tràn đầy nghi hoặc.

" Trẻ nhỏ không thể nhìn, không thể nhìn!" Hạ Phong vội vã đưa tay bịt mắt Tiểu Thỏ.

" Anh quát phong, bọn họ đang làm gì, cái chú kia tại sao ăn miệng cô kia? "Tiểu Thỏ vừa trốn tránh bàn tay Hạ Phong duỗi ra vừa từ trong khe hở tiếp tục xem ti vi hỏi.

" Bọn họ đang hôn. Ai nha, em đừng nhìn....." Hạ Phong căn bản không ngăn được Tiểu Thỏ, dứt khoát cầm lấy điều khiển từ xa tắt ti vi.

" Em còn chưa xem xong....." Tiểu Thỏ nhìn màn hình ti vi nháy mắt chuyển sang màu đen, có chút không vui bĩu môi nói với Hạ Phong.

" Chuyện kia..... Khụ khụ..... Hoa quả đến đây, chúng ta trước ăn trái cây đi...." Hạ Phong có chút xấu hổ nhìn Tiểu Thỏ, quay đầu liền nhìn thấy Trình Chi Ngôn bưng một mâm hoa quả đã đi tới đã đi tới, vì thế vội vàng chuyển đề tài.

Tiểu Thỏ cũng theo Hạ Phong nhìn Trình Chi Ngôn, quả nhiên thấy trên tay anh bưng dưa hấu mình thích ăn nhất đã đi tới.

" Nha! Ăn dưa hấu!" Nhìn thấy dưa hấu Tiểu Thỏ lập tức vứt tình tiết trong ti vi vừa rồi ra sau đầu, vui vẻ hướng Trình Chi Ngôn chạy vội qua.

Hạ Phong đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán mình, thở ra một hơi thật sâu.

" A... Đúng rồi, Trình Chi Ngôn, cái vật này nọ cho cậu." Hạ Phong vừa ăn dưa hấu vừa giống như nhớ tới cái gì đó.

  Hạ Phong nhanh chóng chạy đến bên cạnh túi sách của mình lục lục, rốt cục lấy ra một lá thư lại chạy tới phía Trình Chi Ngôn.

" Cái gì?" Trình Chi Ngôn chậm rãi ăn dưa hấu trong tay mình, ánh mắt nhàn nhạt lườm Hạ Phong.

" Thư tình." Hạ Phong cầm phong thư trong tay đưa tới trước mặt Trình Chi Ngôn.

Trong mắt Tiểu Thỏ tò mò nhìn vật trong tay Hạ Phong.

Đó là một phong thư màu hồng phấn, mặt trên phong thư còn dán một cái nơ con bướm màu đỏ, mặt trên dùng bút bi màu đỏ viết tên Trình Chi Ngôn, còn mặt sau vẽ một trái tim màu đỏ.

" Đây là cái gì?" Tiểu Thỏ chỉ vào ba chữ " Trình Chi Ngôn " trên phong thư hỏi Hạ Phong.

" Đây là tên anh nước chanh của em a." Hạ Phong cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ ngón tay Tiểu Thỏ chỉ, có chút buồn cười trả lời: " Tiểu gia hỏa, em còn chưa biết chữ à."

" Cắt, chờ em trưởng thành liền biết rồi." Tiểu Thỏ nháy nháy mắt cẩn thận nhìn ba chữ Trình Chi Ngôn kia, hoá ra tên anh nước chanh viết như vậy, hai chữ phía trước kia là nước chanh đi..... Một chữ sau cùng kia chính là muối...?"

Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua thư tình trong tay Hạ Phong, trầm mặc một chút, đưa tay cầm lấy phong thư, liền thuận tay để ở trong sọt rác phía dưới cái bàn.

" Uy uy, Trình Chi Ngôn! Cậu làm gì thế?" Hạ Phong thấy phong thư tình hồng nhạt bị Trình Chi Ngôn trực tiếp vứt bỏ nhịn không được kêu to nói: " Cậu cũng mở ra xem một chút là ai viết a, cậu làm như vậy rất không lịch sự có biết hay không a!"

" Không có hứng thú." Trình Chi Ngôn cắn một miếng dưa hấu cuối cùng trong tay, thuận tiện ném vỏ dưa vào trong sọt rác phía dưới cái bàn, sau đó đứng dậy, đi đến phía trước bồn rửa trong phòng bếp rửa sạch tay, lúc này mới hỏi Hạ Phong: " Cậu có phải nên trở về nhà rồi hay không?"

" Nhưng mà tớ mới tới không bao lâu a....." Trong tay Hạ Phong bưng dưa hấu vừa mới ăn một nửa, sững sờ nhìn anh nói.

" A.... Vậy thì chờ cậu ăn xong dưa hấu thì trở về đi." Trình Chi Ngôn nói xong câu đó lập tức liền mang theo túi sách của mình lên lầu.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Hạ Phong và Tiểu Thỏ.

Hạ Phong yên lặng một hồi, sau đó quay đầu lại hỏi Tiểu Thỏ: " Anh nước chanh bình thường cũng đều như vậy hả?"

" Vâng ạ, anh vừa về đến liền muốn làm bài tập." Tiểu Thỏ gật đầu nói: " Lúc này ngàn vạn lần không thể quấy nhiễu anh ấy."

" A..... Trách không được thành tích cậu ta tốt như vậy...." Hạ Phong có vẻ đăm chiêu nói, anh đều là về nhà chơi trước, chơi xong sẽ ăn cơm, ăn cơm xong tiếp tục chơi, mãi cho đến trước khi ngủ mới vội vội vàng vàng làm bài tập.

" Anh quát phong, anh còn ăn dưa hấu không? " Ánh mắt Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm một miếng dưa hấu cuối cùng trong mâm, mong chờ hỏi Hạ Phong.

" A? Anh không ăn, em ăn đi." Hạ Phong sau khi ăn xong dưa hấu trong tay mình, rút từ trên bàn mấy tờ giấy lau mặt, lau miệng liền đứng lên nói với Tiểu Thỏ: " Tiểu đậu đinh, anh phải về nhà, ngày mai lại tới tìm em chơi nha."

" A...." Tiểu Thỏ vừa gặm dưa hấu vừa gật đầu.

Sau khi Hạ Phong rời khỏi, trong phòng khách chỉ còn lại Tiểu Thỏ, ăn xong dưa hấu cô cúi đầu nhìn chằm chằm giấy lộn phía dưới cái bàn.

    Lại nhìn hai bên chung quanh một chút không có ai, thật cẩn thận nhặt lên phong thư tình đã bị nước dưa hấu thấm ướt.

Lúc trời tối, thái độ Tiểu Thỏ khác thường, không có yêu cầu ở nhà Trình Chi Ngôn để anh nước chanh cùng cô chơi, mà là sớm trở về nhà rồi.

Mẹ Tiểu Thỏ có chút hiếu kì nhìn Tiểu Thỏ ngồi ở đối diện mình ngoan ngoãn ăn cơm, nhịn không được mở miệng hỏi: " Sao thế, hôm nay không cùng anh nước chanh của con ăn cơm hả?"

" Vâng." Tiểu Thỏ gật gật đầu, cầm thìa trong tay, xúc ba lần ăn hết cơm trong chén mình, ngồi ngay ngắn ở trên ghế nói với mẹ mình: " Mẹ, con có một vấn đề muốn hỏi mẹ."

" Vấn đề gì?" Mẹ Tiểu Thỏ vừa ăn cơm vừa thuận miệng hỏi.

" Thư tình là cái gì?"

" Thư tình?" Mẹ Tiểu Thỏ dừng lại động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn con gái mình sau đó nhịn không được cười cười nói:" Con từ chỗ nào biết cái này, thư tình sao..... Uh'm chính là một phong thư, người viết thư ở trong thư nói lời muốn nói cho người trong lòng, phong thư này tên là thư tình."

" A......" Tiểu Thỏ cái hiểu cái không gật gật đầu.

" Sao thế? Con đừng nói cho mẹ là đã có tiểu nam sinh nhà trẻ viết thư tình cho con rồi nha." Mẹ Tiểu Thỏ buồn cười nhìn cô.

" Không phải, Tiểu Thỏ lắc đầu từ trên ghế nhảy xuống, chạy về phòng mình sau đó thần bí cầm một phong thư đi đến trước mặt mẹ mình nói: " Anh quát phong nói đây là thư tình người khác cho anh nước chanh."

Mẹ Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn phong thư trong tay Tiểu Thỏ, uh'm..... Cũng không biết tiểu gia hỏa này là từ đâu nhặt về, chữ viết mặt trên phong thư dường như đã bị nước thấm có chút thấy không rõ lắm, nhưng mà lờ mờ có thể nhận ra ba chữ " Trình Chi Ngôn".

" Tiểu Thỏ, tùy tiện lấy vật gì đó của người khác là rất không lễ phép." Mẹ Tiểu Thỏ cau mày nghiêm túc nói với cô: " Nhanh chóng đem thư trả lại cho anh nước chanh của con."

" Nhưng mà đây là anh vứt đi a." Tiểu Thỏ giương mắt nhìn mẹ mình nói.

" Vậy con nhặt về để làm gì?"

" Con muốn biết thư tình rốt cuộc là cái gì."

" Cho dù là thư người khác vứt đi, cũng không thể mở ra." Mẹ Tiểu Thỏ nhận phong thư trong tay Tiểu Thỏ, xé thư trước mặt cô, sau đó vứt vào trong thùng rác nói: " Đây là riêng tư của người khác."

" Riêng tư là cái gì?"

" Chính là bí mật."

" Nhưng mà....."

" Không có nhưng mà, mẹ Tiểu Thỏ ngồi xổm xuống, hai tay vịn chặt bả vai Tiểu Thỏ, nhìn ánh mắt cô nghiêm túc nói: " Con, cả anh nước chanh của con, các con còn nhỏ, rất nhiều chuyện rốt cuộc là có ý nghĩa gì, thật ra các con cũng không rõ, chỉ là bắt chước hành vi của người lớn mà thôi, nhưng cho dù nói như thế nào, vật gì của người khác đều không thể lấy, cho dù là vứt đi cũng không được."

"A..." Tiểu Thỏ có chút ủy khuất gật gật đầu.

" Ngoan." Mẹ Tiểu Thỏ sờ sờ đầu xù xù của cô, đứng dậy đến cạnh bàn ăn ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.

Tiểu Thỏ đi qua đi lại trước mặt mẹ mình, trong mắt mong chờ hỏi: " Vậy mẹ, con có thể viết một phong thư tình cho anh nước chanh không?"

" Con?" Mẹ Tiểu Thỏ có chút buồn cười nhìn cô, nhịn không được hỏi: " Con biết viết chữ sao?"

  Hai ngày sau đó, Trình Chi Ngôn vậy mà ở bên cạnh cái gối của mình thấy được một phong thư viết tên mình.

Phong thư bằng giấy dai, chữ viết bên trên cẩn thận xinh đẹp, viết ba chữ to Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn cầm lấy lá thư này, hai mắt khó hiểu nhìn, sau đó mở ra phong thư, từ bên trong rơi ra một tờ giấy.

Đó là tờ giấy trắng A4 cực kỳ thông thường, trên tờ giấy trắng chữ giống như gà bới, vẽ một vài đường cong lộn xộn, đường thẳng và đường cong không hề nối liền một chỗ, hoàn toàn nhìn không ra rốt cuộc là cái gì.

Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến nhìn tờ giấy này, xoay người ra khỏi cửa hướng mẹ đang dưới lầu nấu cơm hô một tiếng: " Mẹ, phong thư bên cạnh cái gối của con là chỗ nào tới?"

" Cái kia...... " Mẹ Trình Chi Ngôn tắt bếp, ngẩng đầu lên hướng con trai trên lầu gào lên: " Tiểu Thỏ viết thư tình cho con, nó đặc biệt bảo mẹ giúp nó đặt ở trên giường con."

" Chính là cái này? Thư tình?" Trình Chi Ngôn run rẩy là rơi tờ giấy trong tay, chỉ vào trên đường cong lộn xộn nhíu mày hỏi mẹ mình.

" Ha ha, Tiểu Thỏ mới ba tuổi, cũng sẽ không viết chữ, cũng chỉ có thể vẽ tranh." Mẹ Trình Chi Ngôn có chút xấu hổ cười cười, thay con dâu mình giải thích.

"...." Trình Chi Ngôn nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã: " Mặt trên vẽ cái gì, em ấy nói cho mẹ không?"

" Có nói cho mẹ biết." Chu Nguyệt xoa xoa hai tay ở trên tạp dề, sau đó cầm giấy trắng trong tay Trình Chi Ngôn, nghiêm trang chỉ vào bên trong một vòng tròn nói: " Tiểu Thỏ nói cái này vòng này là con, vòng tròn bên cạnh này là nó, còn một cái vòng nó vẽ hai đứa nhỏ."

"......" Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến.

" Còn cái khác.... Ngạch..... Nó nói mẹ không nghe không hiểu...." Chu Nguyệt xấu hổ cười cười, cầm giấy trắng trong tay nhét trở lại trong tay con trai của mình, quay đầu nói: " Mẹ tiếp tục nấu cơm, con có cái gì xem không hiểu đến hỏi Tiểu Thỏ thì tốt rồi."

"......" Trình Chi Ngôn yên lặng cầm tờ giấy kia, nhìn hồi lâu liền trở về phòng.

Buổi tối, Tiểu Thỏ trước sau như một tìm đến Trình Chi Ngôn chơi.

" Anh nước chanh, anh nước chanh, anh nhận được thư tình em viết cho anh chưa?" Tiểu Thỏ vừa xông vào liền ôm cánh tay Trình Chi Ngôn, cõi lòng đầy hi vọng hỏi han.

".... Nhận được rồi." Trình Chi Ngôn chần chờ một chút, gật gật đầu.

" Vậy anh có nhìn không?"

" Nhìn rồi."

" Em viết được chứ?"

" ....Được..." Trình Chi Ngôn vô cùng trái lương tâm trả lời.

" Ha ha.... Sau này mỗi ngày em đều viết thư tình cho anh." Tiểu Thỏ ôm cánh tay Trình Chi Ngôn, đầu cọ xát trên người anh, suy nghĩ một chút, đột nhiên mở miệng hỏi Trình Chi Ngôn: " Anh nước chanh."

" Uh'm."

" Phát sinh quan hệ là cái quan hệ gì a?"

" A?" Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra cúi đầu nhìn về phía vẻ mặt ngây thơ của Tiểu Thỏ.

" Còn có lúc hai người hôn môi, vì cái gì một người ăn luôn miệng người kia a?"

"...."

" Còn có, em bé sinh ra như thế nào vậy?"

"....."

" Anh nước chanh, sao anh không nói lời nào?"

"....."

" Anh nước chanh anh có phải có chút nóng hay không, tại sao đã chảy mồ hôi rồi?"

"...." Trình Chi Ngôn đưa tay lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt có chút xấu hổ cười cười với Tiểu Thỏ, sau đó không nói được một lời chạy mất dép.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net