Chương 264-270: Vợ bé xinh đẹp của tổng giám đốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Thật sự là một tiểu quỷ kiêu ngạo, không phải là một đứa bé đáng yêu!

Tiểu Thỏ vừa đi vừa đá tảng đá trên đường về, trong lòng không nhìn được chửi thầm một câu.

Sau đó về đến nhà, cô dùng chìa khóa mở cửa, nhìn vào nhà một không gian vắng vẻ, không nhịn được thở dài một hơi, ài..... Thật ra nhà cô cũng không khác nhà của Từ Cảnh Thần lắm.....

Tiểu Thỏ đi vào phòng khách, tiện tay đóng cửa lớn lại, thay dép lê đi vào phòng của mình, đem cặp sách tiện tay ném lên giường, sau đó từ trong ngăn kéo của bàn học lấy ra một tấm hình của cha cô.

Trong hình là một người quân nhân trẻ, đầu đội mũ lính, trên người mặc quân trang, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt dịu dàng, khóe miệng mỉm cười nhìn thẳng vào ống kính.

Vào gian đoạn những năm 90, máy ảnh kỹ thuật số vẫn chưa sử dụng phổ biến, không phải gia đình nào cũng có máy ảnh, muốn chụp ảnh thì phần lớn là đi ra quán chụp ảnh, hoặc có thể đi mượn máy ảnh.

Mà cha Tiểu Thỏ cũng không phải là một người thích chụp ảnh, vì thế ảnh của ông để lại cũng rất ít.

"Cha......" Tiểu Thỏ nhìn vào bức ảnh kêu lên một tiếng, âm thanh vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt, liền cảm thấy khóe mắt có chút cay cay.

Tiểu Thỏ nhìn người trong ảnh một chút, sau đó đưa tay lên chùi hai bên mắt, sau đó từ trong cặp lấy sách vở để làm bài tập hôm nay.

Lúc lấy sách vở ra khỏi cặp, Tiểu Thỏ không để ý, một quyển sách có bìa rực rỡ, từ trong cặp của cô rơi ra, "Đùng" một tiếng, rơi trên mặt đất.

"Ồ!" Tiểu Thỏ nghe âm thanh đồ vật rơi xuống, cúi đầu nhìn một chút, sau đó cúi người xuống nhặt lên.

Đó là một quyển sách to bằng bàn tay, ngoài bìa ghi một dòng chữ:" Tổng giám đốc bá đạo - vợ nhỏ mất hồn ", Tiểu Thỏ không nhịn được, đưa tay lên gãi gãi sau gáy mình, đây là cái gì, cô nhìn vào quyển sách nhưng vẫn không nhớ đây là cái gì.

Tiểu Thỏ tiện tay lật sách ra, quyển sách không quá dày, hơn nữa lại nhỏ, đoán chừng cũng không quá một trăm nghìn chữ, a..... Nếu không...... Trước tiên mở ra xem một chút rồi làm bài tập.

Cô nghĩ như vậy, từ từ mở trang thứ nhất ra.

Chỉ là.....

Nội dung trong quyển sách, Tiểu Thỏ càng xem càng đỏ mặt, càng xem tim càng đập loạn nhịp.

Nội dung ghi lại về những vấn đề hôn môi, an ủi, thậm chí là ghi chi tiết chuyện nam nữ, mỗi một vấn đề đều được viết tỉ mỉ, một một cái nội dung đều ghi lại tình tiết mà trẻ em đều không được xem.

Rõ ràng Tiểu Thỏ biết chính mình không nên tiếp tục xem, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác hiếu kì, tò mò nên tay vẫn tiếp tục lật từng trang ra xem.

Đợi đến khi xem xong trang cuối cùng, cô giống như một tên trộm cắp lén la lén lút đi ra ngoài tìm đến nơi an toàn trốn sau khi ăn trộm, thở phào một cách nhẹ nhõm.

Trên khuôn mặt trắng nõn của cô vẫn đang còn ửng hồng, nhưng cảm giác kích thích, tò mò trong lòng vẫn đang dâng trào lên như nước thủy triều.

Lẽ nào...... Hôn môi là như trong quyển sách viết vậy, chính là..... Là phải đem đầu lưỡi luồn vào trong miệng đối phương sao?

Tiểu Thỏ không tự chủ được, trong đầu lại hiện ra hình ảnh Trình Chi Ngôn cùng cô hôn nhau, thật không giống như sách viết...... Anh vẫn rất ôn nhu khi hôn môi cô..... Xưa nay đều không có..... Không hôn cô như trong sách đã viết......

Tiểu Thỏ cảm thấy có khó hiểu..... Chuyện này...... Đi hỏi người khác thật không tốt, hỏi Trình Chi Ngôn thì chắc chắn anh sẽ không trả lời cô......

Cô cứ ngồi như vậy trên ghế, tay chống cằm suy nghĩ thật lâu, đột nhiên như chợt nhớ ra điều gì đó, đúng rồi! Có thể hỏi Trình Thi Đồng nha! Cô ấy không phải cùng Cố Ninh Thư là một đôi sao?

Tiểu Thỏ nhanh nhanh cầm điện thoại di động, không nói hai lời, gọi điện thoại cho Trình Thi Đồng.

Chuông điện thoại vang lên vài tiếng, sau đó bên kia liền nhận, "Alo, Tiểu Thỏ?"

"Đồng Đồng!" Âm thanh Tiểu Thỏ có chút kích động, "Tớ hỏi cậu một chuyện được không?"

"Chuyện gì?" Trình Thi Đồng một tay cầm điện thoại, một tay cầm bút bi đang làm vài tập toán trong tờ giấy.

"Cậu với Cố Ninh Thư, đã hôn môi chưa?" Tiểu Thỏ không dài dòng, lập tức hỏi thẳng vào vấn đề chính.

"Cái gì?" Tay cầm bút đang làm bài tập của Trình Thi Đồng chợt dừng lại, cô thậm chí đang hoài nghi vừa nãy mình có nghe lầm.

"Tớ đang hỏi cậu với Cố Ninh Thư đã hôn môi chưa?" Tiểu Thỏ nhỏ giọng gặng hỏi lại lần nữa.

"Không phải..... Cậu là Tiểu Thỏ sao?" Trình Thi Đồng lấy điện thoại đang bên tai xuống,nhìn chằm chằm vào thông tin trên màn hình xem có phải ghi là "Tiểu Thỏ" không, sau khi xác định mới hỏi lại:"Làm sao cậu đột nhiên lại gọi điện cho tớ hỏi vấn đề này? Cậu không phải là một lũy , hai lũy cũng không biết là gì hay sao?"

"Không hiểu tớ sẽ không đi hỏi người khác sao?" Tiểu Thỏ không nói thêm gì, tiếp tục hướng về Trình Thi Đồng nói:"Ai nha, cậu đừng đánh trống lảng, mau trả lời tớ đi!"

"Chúng tớ.....Ho khan một cái....." Trình Thi Đồng không nhịn được, khuôn mặt đỏ lên, tay cô cầm lấy đề thi, cúi đầu, nhìn vào tờ giấy nhưng không còn để ý bài tập trên giấy thi, âm thanh vô cùng nhỏ nhẹ nói:"Chuyện này...... Hôn một cái...... Chuyện này không có gì....."

"Hả?" Trong mắt Tiểu Thỏ tràn đầy vẻ khó hiểu:"Chuyện này không có gì là ý gì? Đơn giản hôn một cái. vậy là ý gì?"

"......" Mặt Trình Thi Đồng xạm lại:"Vì sao cậu lại muốn biết rõ ràng như vậy? Không phải là chú tớ nhờ cậu hỏi chứ? Chú tớ sẽ không đi nói lại chuyện này cho bố mẹ tớ nghe chứ?"

"Không phải......" Tiểu Thỏ nhanh chóng phủ nhận, sau đó nói:"Ai nha, chỉ là tớ cảm thấy hiếu kỳ, tuyệt đối không phải hỏi cho chú cậu, cậu nói cho tớ biết đi....."

Trình Thi Đồng trầm mặc một chút, sau đó hướng về điện thoại nói nhỏ:"Đây...... Như năm đó chú tớ hôn cậu, đơn giản hôn một cái.... Kiểu hôn môi của Pháp, còn chưa từng hôn...."

"Hôn môi kiểu Pháp là cái gì?" Tiểu Thỏ có vẻ mù tịt chuyện này.

"...... Là hôn sâu!" Trình Thi Đồng không biết nói gì.

"Là dùng lưỡi đó!"

"Và rồi......"

"Nha..... Được rồi....." Tiểu Thỏ gật gù, cảm giác như chính mình hỏi thêm cũng không biết thêm được điều gì.

"Chuyện gì, chú tớ với cậu hôn môi kiểu Pháp rồi sao?" Trình Thi Đồng nghe Tiểu Thỏ nói, nhất thời quay lại tra hỏi cô.

"Không có nha....." Tiểu Thỏ chột dạ lắc đầu một cái," Chỉ là tớ muốn hỏi cậu một chút kinh nghiệm về chuyện này, muốn học tập cậu chuyện này một chút....."

"Chuyện này có gì tốt mà học, chuyện này bình thường là người con trai phải chủ động, cậu không phải là tính cương hôn chú tớ đó chứ?"

"......" Tiểu Thỏ nghe Trình Thi Đồng hỏi ngược lại, đột nhiên cảm thấy cô nói cũng có lý, trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào phản bác lại.

"Quên đi, coi như cậu với tớ chưa có cuộc gọi này......" Khuôn mặt Tiểu Thỏ có chút hồng lên, liền thuận miệng nói chuyện vài câu với Trình Thi Đồng sau đó tắt máy.

A..... Hôn môi kiểu Pháp......

Sau khi TIểu Thỏ cúp điện thoại, hay tay chống cằm, suy ngẫm thật lâu, chuyện này tốt nhất vẫn phải là đi hỏi người khác rồi.

Ừ......

Không phải chứ.......

Sao lại thế......

Tiểu Thỏ nhìn những nội dung tìm được trên mạng, khuôn mặt ngày càng đỏ lên.

Ai nha...... Suy nghĩ một chút rồi..... Còn chưa phải lúc để xem, nhanh nhanh đi làm bài tập thôi......

Gương mặt Tiểu Thỏ đỏ lên, liền tắt máy tính, lấy bài tập ra, bắt đầu làm bài tập.

Ngày hôm sau khi đến trường học, Tiểu Thỏ liếc mắt nhìn thấy bạn học cùng bàn của cô, Đường Tiểu Vũ đang ngồi xoay đi xoay lại, tựa hồ như đang tìm đồ vậy gì.

"Tiểu Vũ, sớm vậy, người ở đây làm gì vậy?" Tiểu Thỏ ánh mắt đầy tò mò nhìn cô, tiện tay đem cặp sách của mình lên bàn, hướng về cô hỏi.

"không có gì..... Cái kia..... Tớ đang tìm sách bài tập của tớ....." Đường Tiểu Vũ ngẩng đầu lên nhìn thấy Tiểu Thỏ đã ngồi bên cạnh mình, cảm giác có chút không dễ chịu trả lời.

"Nha....." Tiểu Thỏ gật gù, cũng không để trong lòng, cúi đầu đem sách vở trong cặp ra.

Mười phút trôi qua.

Tiểu Thỏ cau mày nhìn Đường Tiểu Vũ, cô ấy vẫn đang xoay đi xoay lại, rốt cuộc không nhịn được liền mở miệng hỏi:"Tiểu Vũ.... Câu đang tìm quyển sách bài tập nào mà không thấy vậy?"

"Ạch..... Ngữ văn....." Đường Tiểu Vũ chần chừ một lúc, không biết nói gì đành thuận miệng đáp lại.

"Vậy cậu tìm nãy giờ, vẫn không có thấy sao?"

"Không nha....." Đường Tiểu Vũ vẻ mặt sắp khóc tới nơi, trầm giọng nói:" Tớ nhớ rõ ràng ngày hôm qua tớ đã đem nó bỏ vào trong cặp rồi...."

"Nhưng ngày hôm qua, thầy giáo không có ra bài tập....." Tiểu Thỏ giúp cô hồi tưởng lại, tiếp tục nói:"Tớ nghĩ sách bài tập ngữ văn không có ở đây....."

"Ạch....." Đường Tiểu Vũ hơi run lên, khuôn mặt có chút thay đổi, sau đó lôi ống tay áo của Tiểu Thỏ, thấp giọng nói:"Vậy cậu có từng thấy một quyển sách rất nhỏ không?"

"Ai nha..... Chính là một quyển tiểu thuyết nha...... Ngày hôm qua tớ về nhà tìm mãi không thấy, lo lắng tớ bỏ quên ngoài trường học, vạn nhất bị thầy giáo cùng bạn học nhìn thấy sẽ không tốt...... Sớm ngày hôm nay tớ đã đến tìm lại nhưng mãi cũng không thấy..... Cậu nói xem có phải là đã bị thầy giáo lấy đi rồi?" Khuôn mặt Đường Tiểu Vũ tràn đầy tuyệt vọng, hướng về Tiểu Thỏ hỏi.

"Rất nhỏ..... Quyển tiểu thuyết......?" Tiểu Thỏ chần chừ một lúc, sau đó nhớ tới ngày hôm qua bên trong cặp mình không hiểu vì sao có thêm quyển sách kia, "là cái quyển " Tổng giám đóc bá đạo- vợ mhor mất hồn" sao?"

Lúc Đường Tiểu Vũ nghe Tiểu Thỏ nói câu này, bất chợt cảm thấy sửng sốt, sau đó giống như người chết đuối vớ được nhánh cỏ cứu mạng vậy, hai tay ôm lấy cánh tay Tiểu Thỏ, kích động hỏi:"Cậu biết? Tiểu Thỏ, có phải cậu đã nhìn thấy nó? Cậu còn nhớ quyển sách đó đang ở nơi nào?"

"Ạch..... Ở..... trong cặp sách của tớ.....!" Tiểu Thỏ nhìn dáng dấp lo lắng của Đường Tiểu Vũ, sửng sốt một chút, sau đó hướng về cô nói nhỏ.

"Ở chỗ cậu?" Đường Tiểu Vũ nghe Tiểu Thỏ nói như vậy, ngẩn cả người ra, "tại sao lại ở trong cặp sách của cậu vậy?"

"Tớ cũng không biết, tối hôm qua khi tớ về nhà, mở cặp lấy bài tập thì đã thấy nó ở trong đó rồi....." Tiểu Thỏ hướng về Đường Tiểu Vũ giải thích một chút.

"......." Đường Tiểu Vũ nhìn thẳng vào mắt của Tiểu Thỏ một lúc, sau đó khuôn mặt chợt như muốn khóc nhìn Tiểu Thỏ nói:"Chắc không phải là..... Ngày hôm qua tớ đem cuốn tiểu thuyết nhét nhầm vào cặp cậu chứ?"

"Ạch..... Tớ cảm thấy có khả năng này!" Tiểu Thỏ cũng cảm thấy không xác định được, hướng về cô trả lời.

"....."

Đường Tiểu Vũ trầm mặc hai giây, sau đó hướng về Tiểu Thỏ nói:"Vậy cậu..... Đã xem nó rồi sao?"

"Ạch......" Tiểu Thỏ chần chừ một chút, nhìn Đường Tiểu Vũ với vẻ mặt như không có gì, nhỏ giọng nói:"Cậu..... Cảm thấy tớ đã xem qua sao?"

"......"

Đường Tiểu Vũ nghe Tiểu Thỏ nói như vậy, nhất thời hai tay che mặt mình rồi nói:" Xong, xong, cậu nhất định đã xem qua rồi.....A a a a a! Tại sao lại như vậy! Đột nhiên bị cậu thấy cuốn tiểu thuyết kia! Tự nhiên cảm thấy mất mặt như vậy!!!!"

"......"

Tiểu Thỏ nhìn thấy dáng vẻ của Đường Tiểu Vũ, cười một cách lúng túng hai tiếng, sau đó mở cặp ra, lén lút lấy cuốn sách ra, từ từ đưa phía dưới ngăn bàn cho cô, nhỏ giọng nói:"Này..... Trả lại cho cậu..... Ho khan một cái..... Thật ra...... Nội dung bên trong vẫn không xấu..... Chỉ là không thích hợp với trẻ em..... Người khác.....Ừ..... Bút pháp miêu tả, vẫn có thể xem được.

Đường Tiểu Vũ nhìn cuốn tiểu thuyết trên tay Tiểu Thỏ, đột nhiên cảm thấy tên sách rất dễ gần...... Tuy rằng lúc cô chọn sách, cầm trên tay lại cảm thấy đỏ mặt......

Tiểu Thỏ ánh mắt rũ cuống, nhìn quyển sách trên tay, nhất thời trong đầu lại hiện lên nội dung bên trong tiểu thuyết, trong thời gian ngắn, mặt cô cũng dần dần đỏ lên.

"Ngượng ngùng, chuyện này......" Đường Tiểu Vũ cầm quyển sách trong tay, ho nhẹ hai tiếng, sau đó như muốn che giấu sự lúng túng, hướng về Tiểu Thỏ nói rằng:"Ừ, tớ cũng cảm thấy như vậy, biện pháp miêu tả, câu văn sử dụng thật ra cũng rất đáng để học tập!"

"Ừ! Nói rất đúng!" Tiểu Thỏ đỏ mặt, gật gật đầu đáp lại.

Đường Tiểu Vũ nhanh chóng đem quyển sách kia cất vào trong cặp của mình, sau đó lấy sách ngữ văn ra, cúi đầu hướng về Tiểu Thỏ nói:"Tiết học sắp bắt đầu, chúng ta vẫn nên là đọc sách đi......"

"Tốt!" Tiểu Thỏ gật đầu, cũng nhanh chóng lấy quyển ngữ văn, đọc qua vài lần.

Lại một lúc sau, học sinh bên trong phòng học ngày càng nhiều, giáo viên dạy văn cũng tay cầm quyển sách đi vào, bắt đầu nhìn học sinh đang đọc sách.

Xung quanh văng vẳng tiếng đọc sách, nhất thời trong lòng Tiểu Thỏ cảm giác có chút hiếu kì.

Cô duỗi cánh tay, khe khẽ đẩy đẩy cánh tay của Đường Tiểu Vũ, sau đó quay đầu về phía cô thấp giọng hỏi:"Đây là lần thứ nhất cậu xem loại sách này sao?"

"A?" Đường Tiểu Vũ ngẩn ra, sau đó lắc đầu một cái đầy vẻ ngượng ngùng:" Không phải, ra đã xem qua rất nhiều loại, bắt đầu từ năm trước tớ đã xem tiểu thuyết ngôn tình như thế này rồi....."

"Vậy cậu....." Trên khuôn mặt Tiểu Thỏ đang dần hồng lên, hướng về cô ấy hỏi nhỏ:"Cậu có phải rất là am hiểu về chuyện kia không?"

"A?" Đường Tiểu Vũ sững sờ một chút mới miễn cưỡng gật đầu nói:"Đọc qua nhiều tiểu thuyết như vậy, dù sao cũng biết một chút, nếu so sánh với nội dung trong sách dạy trong trường thì kiến thức nhiều hơn rất nhiều!"

"Quá tốt rồi!" Tiểu Thỏ nghe vậy vỗ đùi một cái, đôi mắt sáng lên nhìn Đường Tiểu Vũ nói:"Tớ xin bái cậu làm thầy!"

"Cái gì?"

"Nói cho tớ một chút kiến thức liên quan chuyện kia thôi!" Tiểu Thỏ nhìn cô bằng ánh mắt đầy khát vọng nói.

"..... Cậu..... Chắc chắn chứ??" khóe miệng Đường Tiểu Vũ giật giật, không phải chứ..... Bình thường nhìn bề ngoài TIểu Thỏ ngây thơ đáng yêu, không ngờ đối với chuyện kia lại có khát vọng mãnh liệt như vậy!

"Xác định!" Tiểu Thỏ hướng về cô một lần nữa khẳng định.

"Được! Sau khi tan học, theo tớ về nhà!" Tiểu Vũ cũng vỗ đùi một cái, liền đồng ý chuyện này.

Từ hôm đó, cứ sau khi tan học, mỗi buổi tối Tiểu Thỏ lại đi đến nhà Tiểu Vũ để làm bài tập, viết xong bài tập, ngay dưới giường cô ấy là một cái rương chứa đầy sách vở, liên quan rất nhiều đối với chuyện kia..... Ngượng ngùng..... Chứa đựng rất nhiều kiến thức.

Sau đó.....

Trình Chi Ngôn cảm thấy gần đây tình cảm của Tiểu Thỏ đối với anh ngày càng phai nhạt.

Trước đây mỗi lần anh gọi điện cho cô, cô đều cố gắng nói với anh hết chuyện này đến chuyện khác, mỗi ngày trôi qua cứ như chưa bao giờ hết chuyện để nói, nhưng mấy hôm gần đây, anh muốn gọi điện thoại cho cô, cô đều trả lời cho có lệ sau đó không bảo cô đang có chuyện gấp thì cũng bảo cô muốn đi đọc sách rồi tắt máy.

Đọc sách, đọc sách.....

Trình Chi Ngôn cau mày, nhìn điện thoại đã cúp máy, trong lòng bất chợt cảm thấy khó chịu mà không hiểu tại sao.

Mặc dù nói đi đọc sách là chuyện tốt, nhưng đâu phải lúc nào cũng bận rộn thế chứ???

Bài tập có nhiều vậy sao, rốt cuộc là môn học nào, làm cô phải tập trung vào chuyện đọc sách chứ.....

"Ơ, Trình Chi Ngôn, làm sao vậy, lúc nãy mới lên ban công một chút sao đã trở lại rồi, a, không phải cậu với người yêu cãi nhau chứ?" Vương Thước đang nằm ở trên giường đọc sách, đưa đầu nhìn ra, hướng về Trình Chi Ngôn hỏi.

"Đúng vậy, cảm giác này có chút không sai, mấy hôm nay, cậu vừa đi ra ban công, không lâu sau liền đã trở lại, làm sao, bạn gái cậu không quan tâm tới cậu à?" Kỷ Lâm Khải vừa gặm đùi gà bên cạnh, vừa nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.

Trương Vũ Phi cầm bàn chải đánh răng đứng cạnh chậu rửa mặt, vằ đánh răng vừa hướng Trình Chi Ngôn hỏi:"Theo tớ đoán được, thì cậu ấy nhất định đã chọc cho bạn gái mất hứng!"

Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc nhìn từng người một chút, chậm rãi đi tới bàn của mình, ngồi xuống, một tay khoát lên ghế tựa, một tay cầm cái điện thoại di động trong tay xoay tới xoay lui.

Nghĩ lại lời nói của Trương Vũ Phi, anh khẽ cau mày, anh cũng cảm thấy mấy ngày nay Tiểu Thỏ đối với anh có chút lạnh nhạt, không lẽ đúng như cậu ta nói, cô đúng là mất hứng với anh?

Tại sao cô lại mất hứng?

Trình Chi Ngôn quay đầu đi, hé mắt nhìn ban công vừa được quét dọn sạch sẽ.....

Tính ra, anh và cô đã hơn hai tuần lễ chưa nhìn thấy nhau.

Từ nhỏ đến lớn, đây có lẽ là lần đầu hai người chia lìa lâu đến như thế.

Tiểu Thỏ..... Có phải là bởi vì lâu không nhìn thấy anh nên mới mất hứng......

Trình Chi Ngôn cảm thấy rất phiền muộn, liền cầm điện thoại ra ban công, đi tới đi lui.

Chợt điện thoại vang lên hai tiếng, bên kia nhanh chóng nhận điện thoại.

"Này, anh....." Giọng nói Tiểu Thỏ có chút nồng đậm, cô gọi anh một tiếng, liền hít sau vào một hơi.

"Làm sao vậy?" Trình Chi Ngôn khẽ cau mày hướng cô hỏi:"Giọng nói sao lại kỳ quái như thế?"

"A..... Không có gì......" Tiểu Thỏ hít hít mũi, đưa tay chùi đi những giọt nước mắt sắp rơi ra, thật sự quyển sách viết quá hay! Làm cho cô thật sự cảm động! Vì sao nam chính có thế vì nữ chính mà có thể từ bỏ tất cả, kể cả là từ bỏ tính mạng của chính mình chứ.....

"Ừm! Thật sự không có gì!!!" Tiểu Thỏ hướng về Trình Chi Ngôn bên kia điện thoại cười một tiếng, thuận miệng hỏi:"Anh có chuyện gì muốn nói với em sao, không phải có chuyện sao vừa mới cúp máy đã gọi điện lại vậy."

"Không phải." Trình Chi Ngôn hướng bên kia điện thoại phủ nhận một câu, sau đó trầm mặc trong chốc lát, hướng Tiểu Thỏ hỏi:" Gần đây em rất bận à?"

"A?" Tiểu Thỏ hơi ngẩn người ra, sau đó chột dạ hướng Trình Chi Ngôn nói:"Ách..... Vẫn bình thường....."

"Vậy tại sao mỗi lần anh gọi điện cho em, em chỉ nói với anh mấy câu rồi nói em bận đi đọc sách hả?" Trình Chi Ngôn tiếp tục hướng bên kia điện thoại hỏi:" Dạo này bận đọc sách? Có phải là có môn nào đi học không hiểu sao?"

"Ách...... Em....." Tim Tiểu Thỏ bất chợt loạn nhịp,"Em dạo này đang đọc sách vật lý..... Vật lý...... Sách vật lý, ha ha....."

Nếu bây giờ Trình Chi Ngôn đang đối diện với Tiểu Thỏ, anh có thể nhận ra Tiểu Thỏ đang còn nói dối, nhưng bây giờ cả hai cách nhau xa 180km, chỉ dựa vào mắt thường thì không thể nhìn thấy, mà nghe qua âm thanh của Tiểu Thỏ thật giống như đang tự trách vì kết qủa học tập không tốt.

Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày, hướng về Tiểu Thỏ hỏi:"Cảm thấy vật lý rất khó sao?"

"Ha ha ha....... Đúng là có một chút......" Tiểu Thỏ cười khan một tiếng, hướng Trình Chi Ngôn trả lời.

"Nếu có cái gì không hiểu, có thể trực tiếp hỏi anh, môn Vật lý này không chỉ dựa vào việc đọc sách là có thể hiểu." Trình Chi Ngôn lại tiếp tục hướng cô hỏi tiếp:"Làm sao vậy, bài thi vật lý lúc trước không làm được?"

"Không phải......" Tiểu Thỏ cảm thấy như chột dạ hướng Trình Chi Ngôn nói:"Hôm nay mới mồng một, còn chưa bắt đầu học vật lý, vật lý mồng hai mới bắt đầu học sao, em chỉ muốn đọc sách trước một chút, đến khi đi học, cũng không khó khăn như vậy.

"....." Trình Chi Ngôn hơi run, một lát mới cười nhạt nói:"Em cũng tự học rồi sao?"

"Khà khà khà..... Đúng vậy nha, đúng vậy nha....." Tiểu Thỏ gật đầu liên tục, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm cuốn tiểu thuyết trong tay, ai nha, anh gọi điện lúc này thật không đúng lúc, cô còn mấy chục trang là đọc xong, lúc này là thời điểm sắp kết truyện, thật sự là rất gấp gáp muốn chết người nha.....

"Vậy em....." Trình Chi Ngôn đang định nói tiếp, liền nghe bên kia Tiểu Thỏ nói với mình với giọng điệu có vẻ vội vã nói:" Dạ chuyện gì, anh, mẹ em gọi em đi tắm rửa, em đi tắm trước, chờ em tắm xong, sẽ gọi lại cho anh nha!"

Trình Chi Ngôn hơi run lên, trầm mặc chốc lát, hướng về Tiểu Thỏ nói:" Không cần, em tắm xong nhớ đi ngủ sớm một chút đi, có chuyện gì để ngày mai nói!"

"A..... Vậy cũng được!" Tiểu Thỏ gật gù, hướng Trình Chi Ngôn bên kia điện thoại nói một hồi, liền cúp điện thoại.

Ai nha..... Cô đang đọc đến đoạn nào rồi? Vừa nãy hình như nói là nam chính vì cứu nữ chính mà đánh đổi cả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net