Chương 397-401: Em cưỡng hôn anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hả?" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về khuôn mặt cực kỳ đẹp trai của Trình Chi Nhôn.

"Thật sự." Trong cặp mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn tràn đầy ý cười đểu, hướng về Tiểu Thỏ ôn nhu nói:" Ngày hôm qua cha anh muốn ngồi ở ghế phụ xe, anh đều không cho ông ngồi, nhất định bắt ông ngồi ở ghế sau."

Ạch..... Anh làm như vậy, không sợ vạn nhất bị cha báo thù hay sao?

Tiểu Thỏ kéo kéo khóe miệng, yên lặng mà ngồi vào ghế phụ xe.

Trình Chi Ngôn đóng cửa xe chỗ bên ghế phụ, sau đó đi tới ghế lái xe của mình, đóng cửa, thắt dây an toàn, quay đầu về phía Tiểu Thỏ nói:"Chúng ta về nha nhé?"

"Ừ......" Tiểu Thỏ vừa mới gật đầu, Trình Chi Ngôn nhanh chóng đạp chân ga, hướng về nhà mà đi.

Cảnh vật trước mắt nhanh chóng rút lui về sau, Tiểu Thỏ quay đầu nhìn Trình Chi Ngôn đang lái xe, lại nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, chỉ cảm thấy cả ngày hôm nay giống như là đang nằm mơ, có một cảm giác không thực tế.

Thật thần kì nha!

Cô hy vọng sáng sớm ngày mai khi tỉnh lại, thế giới liền khôi phục lại như bình thường nha!!

Sáng ngày thứ hai, lúc Tiểu Thỏ đang nằm ngủ mơ mơ màng màng, vừa trở mình, liền chui vào trong ngực ấm áp của ai đó.

Cô có chút mê man mở mắt ra, hình dáng rõ nét chiếc cằm của Trình Chi Ngôn trong nháy mắt khắc sâu vào trong mắt cô.

Anh anh anh.....

Là anh sao?

Tiểu Thỏ trong phút chốc từ trên giường ngồi dậy, thật ra, từ sau khi cô lên cấp 2, cô cùng Trình Chi Ngôn cũng đã rất ít khi ngủ chung với nhau.

Một mặt bởi vì cô đã lớn, cơ thể đã dần dần phát triển, nên việc ngủ chung với Trình Chi Ngôn cũng không tốt lắm, mặt khác cũng bởi vì sau đó Trình Chi Ngôn cũng đã lên đại học, cơ bản rất ít ở nhà, chỉ nhân dịp chủ nhật hoặc là nghỉ đông, nghỉ hè mới trở về, khi đó hai người ngủ hai nhà.

Nhưng trước mắt.....

Tiểu Thỏ đưa tay gõ gò đầu của chính mình, cô nhớ mang màng tối ngày hôm qua sau khi trở về nhà, hai nhà ăn mừng Trình Chi Ngôn chính thức bắt đầu đi thực tập, cùng với việc mua xe mới liền cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.

Sau đó thì sao???

Sau đố trên bàn cơm, bởi vì cô trải qua một ngày đầy kinh hãi, liền im lặn mà mở ra hai chai bia, uống hết cốc này rồi cốc khác như đang uống nước.....

Chờ đến khi mọi người phát hiện......

Đến khi phát hiện.....

Tiếp theo là gì????

Tiểu Thỏ phát hiện sau đó là gì chính mình cũng không nhớ tới rồi.

"A......" Đại khái là cảm giác chăn đắp trên người bị Tiểu Thỏ tung ra một phần, ngón tay Trình Chi Ngôn hơi giật giật, ngay sau đó đôi mắt trong suốt từ từ mở ra.

Tiểu Thỏ nhìn thẳng vào đôi mắt anh, con mắt anh tựa như đang chứa cả vũ trụ rộng lớn, bên trong lấp lánh ánh hào quang, trong nháy mắt đó, phảng phất như là một người có sức mạng thu hút người khác.

"Em đã tỉnh???" âm thanh có chút khàn khàn của Trình Chi Ngôn hướng Tiểu Thỏ thấp giọng hỏi, sau đó đôi mắt đóng lại, nhíu nhíu mày, một lần nữa từ từ mở mắt ra, lúc này mới chậm rãi ngồi dậy.

"Chuyện này...... Em...... Anh......" Tiểu Thỏ nhìn anh, âm thanh lắp ba lắp bắp, không biết nên nói cái gì cho phải.

"Cánh tay của anh bị em đè cả một buổi tối, sắp mất đi cảm giác rồi.: Trình Chi Ngôn đưa tay xoa xoa cánh tay của chính mình, sau đó nhìn cô cười như không cười rồi nói:" Cảm giác lần đầu tiên uống say như thế nào, hả??"

"Em..... Tối hôm qua uống say sao???" Tiểu Thỏ đưa tay kéo kéo tóc của mình, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Trình Chi Ngôn hỏi.

"Đúng vậy...... Hơn nữa tửu lượng rất kém." Đôi môi hồng nhạt nổi lên, hơi cong cong rất đẹp đẽ nhìn Tiểu Thỏ nói:" Không phải em cái gì cũng không nhớ tới chứ???"

Vẻ mặt Tiểu Thỏ sững sờ, nhất thời có chút lúng túng, cô cúi đầu, một tay bám chặt vào góc chăn, âm thanh yếu ớt nói:"Đúng là không nhớ gì......"

Trình Chi Ngôn không hề nghĩ tới cô ấy vừa ngủ dậy một giấc mà chuyện gì cũng đã quên mất, nhất thời có chút dở khóc dở cười nhìn cô nói:"Em đúng là quên hết không nhớ một chút gì......"

Tiểu Thỏ cắn cắn môi mình, nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Trình Chi Ngôn, đúng là không nhịn được hỏi:"Em......Tửu lượng của em rất kém???"

"......" Trình Chi Ngôn nghe xong vấn đề này, trong thời gian ngắn không nói gì, chỉ là cặp mắt trong suốt kìa nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rất lâu.

Anh càng nhìn, Tiểu Thỏ càng cảm thấy hoảng hốt.

Không phái ngày hôm qua sau khi uống say, cô cởi quần áo nhảy múa trước mặt mọi người chứ?

"Em ngày hôm qua..... Uống say."

Trình Chi Ngôn trầm mặc một chút, rốt cục cũng chậm rãi mở miệng hướng về Tiểu Thỏ nói:" Sau đó một chân đứng trên chiếc ghế, một chân khác đứng trên bàn, cất ca giọng vàng......"

"......"

Khóe miệng Tiểu Thỏ giật giật, đứng trên bàn hát??? Cô đã làm ra chuyện như vậy sao??? Cô làm sao ngay một chút cũng không có nhớ chứ......

"Hơn nữa còn là bài hát về tình yêu ......." ánh mắt như trống rỗng của Trình Chi Ngôn nhìn cô,"Lăn qua lộn lại liền hát câu kia - ban đầu là ngươi muồn chia tay, chia tay liền chia tay, hiện tại lại muốn dùng tình yêu chân thành để gọi ta về......"

Dựa vào.......

Tiểu Thỏ ngượng ngùng cúi đầu, không nhịn được đưa tay lên che mặt mình, cũng đủ mất mặt rồi......

"Sau đó mẹ anh với mẹ em thật vất vả đem em từ trên bàn khuyên ngăn xuống..... Em liền......" Trình Chi Ngôn chần chừ một chút, có vẻ như nghĩ lại chuyện cũ mà cảm thấy giật mình.

"Em liền làm sao vậy?" Ánh mắt Tiểu Thỏ đầy sửng sốt nhìn Trình Chi Ngôn, cô sẽ không phải sau đó ngồi xuống, đem quần áo mình cởi ra chứ?

"Em liền nhào tới người anh, ôm anh, vừa khóc vừa nói - Anh, anh làm sao lại biến thành thầy giáo Trình của em rồi, hai chúng ta đang tình cảm anh em, tại sao trong nháy mắt lại biến thành tình thầy trò......" Lúc Trình Chi Ngôn nói đến điều này, không nhịn được nhướng mắt một cái, cái gì là tình cảm anh em, cái gì là tình thầy trò, trong đầu của cô đang chứa cái gì vậy.

Hô......

Cũng còn tốt cũng còn tốt......

Vẫn không quá mất mặt......

Tiểu Thỏ tuy cảm thấy lời nói này có chút gì đó không đúng...... Nhưng mà nhào tới người Trình Chi Ngôn dù sao cũng hơn bản thân cô cởi quần áo, nhảy múa rồi.

Chỉ là......

Cô thấy Trình Chi Ngôn đột nhiên tránh ánh mắt cô, dáng vẻ như đang còn chuyện gì muốn nói nhưng lại thôi, trái tim không nhịn được lại loạn nhịp lên.

Lẽ nào trừ chuyện đó ra, cô còn nói cái gì khác???

Tiểu Thỏ cắn răng một cái, ngẩng đầu lên nhìn Trình Chi Ngôn, hai tay vịn bờ vai của anh, không suy nghĩ nữa liền nói:" Em còn làm chuyện gì khác nữa sao? Anh, anh nói đi, em không thể chịu đừng được nữa rồi!"

Trình Chi Ngôn nhìn cô đầy ý tứ một cái, trong con mắt hiện lên một tia hào quang lấp lánh, không nhanh không chậm hướng về cô nói:" Em ..... Còn đứng trước mặt mọi người..... Khiếm nhã anh ....."

Trong nháy mắt Tiểu Thỏ trở nên đơ người ra.

Cô cô cô..... Cô còn khiếm nhã anh trước mặt mọi người?

Tiểu Thỏ mắt to trắng đen rõ ràng nhìn trên gương mặt thanh tú đẹp trai của Trình Chi Ngôn dần dần hiện lên một tia đỏ ửng không dễ dàng phát giác, nháy mắt liền đã ở trong đầu của mình mơ mộng một vạn chữ Tiểu Hoàng.

Không phải là cô ngay trước mặt mẹ mình cùng cha ,mẹ Trình Chi Ngôn, cưỡng hôn anh rồi sau đó lại cắn cổ anh, cô không phải bắt chước trong tiểu thuyết ngôn tình, ngay tại chỗ đẩy ngã anh xuống ghế, rồi ừ a a anh chứ???

Trời ạ!!!

Thật là đáng sợ!!!

Lẽ nào sau khi uống say cô sẽ trở lên như người điên chứ???

Đôi mắt Trình Chu Ngôn hơi rủ xuống, nhìn vẻ mặt không thể yêu thương nổi của Tirut Thỏkhiếp sợ đến hoảng hốt đến giận dữ và xấu hổ trông không thể yêu được, không nhịn được đưa tay gõ một cái lên đầu cô rồi nói:" Trong đầu em đang suy nghĩ gì thế???"

"Em....." Tiểu Thỏ ngước mắt lên, khuôn mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói:"Không phải là em đem anh OOXX rồi chứ???......"

"......???""

Trình Chi Ngôn hỏi giật mình, trong chốc lát chưa kịp phản ứng Tiểu Thỏ đem anh OOXX là có ý gì!

Hai giây đồng hồ sau đó.

Anh đưa bàn tay trắng nõn ra sức gõ một cái lên đầu Tiểu Thỏ, dở khóc dở cười nói:"Em nghĩ nhiều quá rồi đấy!!!"

Hô......

Tiểu Thỏ chợt thở phào nhẹ nhõm.

Cũng còn tốt, cũng còn rất tốt, cũng may là cô vẫn còn một ít lý trí, cũng còn tốt là anh không bị thất thân vì cô.

"Thế nhưng cũng không tốt hơn so với chuyện kia....." Trình Chi Ngôn thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô một cái:"Đầu tiên, ngay trước mặt mẹ em cùng cha mẹ anh, em cưỡng hôn anh......"

Cái gì!?

Thân thể Tiểu Thỏ cứng đờ, chuyện cưỡng hôn, cô đúng là đã làm sao???

"Chuyện này còn chưa tính, ngược lại mọi người cũng không thấy kinh ngạc." Trình Chi Ngôn suy nghĩ một chút, vung tay tiếp tục nói:" Quan trọng, em vừa hôn anh vừa sờ...... ngực anh....."

Hai mắt Tiểu Thỏ trợn ngược lên, không thể nào! Cô thật sự quá dũng cảm!?

"Sau đó......" ánh mắt Trình Chi Ngôn trở lên phức tạp nhìn cô, tiếp tục nói:"Em một bên vừa mò anh, vừa nói, anh sao ngực của anh lại phẳng vậy....... Chờ khi nào em rảnh rỗi sẽ hầm đu đủ cho anh, bồi bổ ngực thật tốt......"

.......

Tiểu Thỏ...... Đã hóa đá.......

"Rồi sau đó...... Em vừa nói xong, một bên liền muốn cởi áo sơ mi của anh, trong miệng còn lầu bầu, xoa bóp nhiều một chút cũng có thể làm to ngực, đến đây, em giúp anh xoa bóp một hồi....." Trình Chi Ngôn cảm thấy như mình sắp không nói thêm được nữa.

Cũng may hôm qua mọi người ăn cơm trong phòng riêng..... Ngoại trừ người trong nhà thì không có người ngoài ở đó......

Nhưng mà chuyện như vậy, giờ khắc này cô nhớ tới hình ảnh tối hôm qua, ánh mắt trở lên phức tạp, cô vẫn cảm thấy..... Hận không thể tìm được một cái lỗ nào đó để chui vào.....

"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa!!!" một tay Tiểu Thỏ vừa che mặt mình, một tay vừa che miệng Trình Chi Ngôn, cúi đầu, giọng uể oải nói:" Chỉ cần anh không bị thất thân là được..... Ngoài chuyện đó ra, em cuối cùng đã làm chuyền mất mặt khác..... Em thật sự không còn muốn biết chút nào......"

Miệng Trình Chi Ngôn bị Tiểu Thỏ che lại, đôi mắt sâu thẳm hơi buông suống, nhìn dáng vẻ sắp khóc của cô, không nhịn nổi cười được.

"Chỉ cần anh không thất thân là chuyện gì chứ???" Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày, giọng nói mang theo một chút châm chọc hướng Tiểu Thỏ nói:"Lẽ nào đối với em mà nói, ranh giới cuối cùng là thất thân hay sao?"

"Không phải......" Tiểu Thỏ bổng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của Trình Chi Ngôn, giọng lắp bắp nói:"Cái này...... Cái này...... Dù sao chuyện này cũng xảy ra, vẫn là hai chúng ta tình nguyện là tốt nhất, nếu như em uống say quá nhiều rượu, làm trái với ý nguyện của anh, ở trước mặt mọi người làm chuyện đó, trong lòng anh nhất định sẽ....... Thất vọng lắm sao......?"

"Này___ " âm thanh của Trình Chi Ngôn kéo dài ra, hướng về Tiểu Thỏ nói:" Vậy em hy vọng chuyện kia xảy ra ở thời điểm nào là tốt đây?"

"......"

Tiểu Thỏ nghe Trình Chi Ngôn nói, cảm thấy mình thật sự rất xấu hổ và giận dữ, không còn muốn ở đây lâu thêm chút nào nữa.

Rốt cuộc là từ lúc nào, anh ngày càng công khai, trắng trợn trêu đùa cô đây?

Từ trước khi cô còn là đứa nhóc, kiên trì, từ từ chờ cô lớn lên.

Nhưng mà thật khó khăn, cô dần dần lớn lên, anh lại yêu thích việc chờ cơ hội để trêu đùa cô.

Tiểu Thỏ cắn cắn môi, trơ mắt nhìn Trình Chi Ngôn.

Ài.......

Lớn lên cũng không phải là việc tốt nha........

Cô cũng không có nhiều sức, căn bản không đối phó lại được Đại yêu nghiệt Trình Chi Ngôn nha!!!

"Ha ha ha...... Thầy Trình." Tiểu Thỏ hướng một nụ cười gượng gạo nhìn Trình Chi Ngôn nói:" Chuyện này, chúng ta không phải là nên rời giường để đến trường học sao, dù sao hôm nay cũng là thứ ba chứ không phải thứ bảy nha, đi học muộn, cũng không hay lắm đúng không?"

"Nha......." Ánh mắt Trình Chi Ngôn hấp háy, nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó hướng Tiểu Thỏ rồi nhẹ giọng nói:"Vậy trước tiên em dậy đi, anh đi ngủ tiếp một lúc."

"Cái gì?" ánh mắt Tiểu Thỏ nhìn anh đầy khó hiểu:"Anh mới lên làm giáo viên chủ nhiệm có hai ngày, liền dự định trốn làm hay sao?"

"Ừ." Trình CHi Ngôn một lần nữa nằm vật xuống giường, trở người, mặt hướng xuống dưới, đem chăn kéo che kín hết người nói:"Nếu em muốn bốn rưỡi sáng dậy đi đến trường học, anh không cản...... Nhưng đối với anh mà nói....... Anh vẫn phải ngủ tiếp!"

"........"

Cái gì?

Hiện tại mới bốn rưỡi?

Tiểu Thỏ vội vàng xoay người, đem chiếc điện thoại di động đang đặt trên chiếc bàn cạnh giường tới, mở màn hình, nhìn thấy 04:28 nhất thời giật mình.

Dĩ nhiên mới bốn rưỡi sáng đã tĩnh rồi? Đối với cô mà nói, sáu giờ sáng đồng hồ báo thức kêu cũng không tỉnh nổi, quả thật bất khả tư nghị rồi.

Trình Chi Ngôn nằm trên giường đã lâu, thấy Tiểu Thỏ không có động tĩnh, liền xoay người lại nhìn cô với vẻ kỳ quái nói:"Rốt cuộc là em định dậy hay là ngủ tiếp?"

"Em......." Vẻ mặt Tiểu Thỏ mếu máo như muốn khóc nói:"Kỳ thực trong lòng em rất muốn ngủ tiếp, thế nhưng....... Em, em cảm thấy không buồn ngủ chút nào ......."

"........."

Con ngươi Trình Chi Ngôn hơi nheo lại, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Thỏ một lát rồi nhẹ nhàng thở dài một hơi nói:"Đó là đương nhiên, ngày hôm qua lúc bảy giờ em uống say, từ bảy giờ ngủ thẳng đến bốn giờ rưỡi sáng, nếu mà em còn ngủ được tiếp, đó mới là chuyện kỳ lạ!"

"......."

Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, nhìn anh với vẻ mặt vô cùng đáng thương.

Trình Chi Ngôn đưa tay vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, âm thanh trầm thấp mà khàn khàn nói:"Nằm xuồng cùng anh một lúc."

"Ừ." Tiểu Thỏ đáp một tiếng, lôi chăn ra rồi một lần nữa nằm xuống bên cạnh Trình Chi Ngôn.

Cô mới vừa nằm xuống, Trình Chi Ngôn đã trực tiếp đưa tay ra, ôm ngang eo thon, đưa cả người kéo sát người nằm cạnh.

Ngay sau đó, gò má của anh nhẹ nhàng tiến sát bờ vai của cô, rồi nằm im.

Tiểu Thỏ cảm thấy thân thể anh rất ấm áp, anh hô hấp thật sâu, ngay cạnh tai cô, không hiểu tại sao, trong nháy mắt nhịp tim của cô bỗng nhiên loạn nhịp.

Cô nằm chờ một hồi lâu, thấy Trình Chi Ngôn không có động tĩnh gì, liền quay đầu liếc nhìn anh.

Đôi mắt trong suốt của anh một lần nữa đóng lại, lông mi vừa cong vừa dài, mũi thẳng tắp, khóe môi lúc ngủ hơi nhếch lên, đôi long mày thanh tú hơi giãn ra, nhìn anh xem ra đã chìm vào giấc mộng đẹp.

Tiểu Thỏ nằm yên tĩnh nhìn anh, một lúc không có động tĩnh.

Kỳ thật với chuyện xảy ra ngày hôm qua, tuy rằng cô có chút giật mình, nhưng trong lòng vẫn thấy rất hứng thú.

Từ nhỏ đến lớn, cô một mực liều mạng để theo đuổi Trình Chi Ngôn, thế nhưng giữa hai người lúc đó, dù sao cũng cách nhau bảy năm, cô lên mẫu giáo, anh đã học qua tiểu học lên trunh học, lúc cô lên trung học, anh lên đại học, cô vất vả mới lên cấp 3 thì anh đã tốt nghiệp xong đại học, bắt đầu đi làm.

Trước đây cô từng nghe mẹ nói, có thể Trình Chi Ngôn sau khi tốt nghiệp đại học, sẽ ở lại Nam Kinh làm việc hoặc đi xa hơn, dù sao thì người ưu tú như anh, quay trở về cái thành thị nhỏ bé như thế này, có chút đáng tiếc.

Mà bây giờ, cô làm sao cũng không nghỉ tới.

Trình Chi Ngôn sẽ lựa chọn làm một thầy giáo dạy vật lý ở trường trung học phổ thông để thực tập.......

Tuy rằng đây chỉ là tạm thời, hoặc có thể anh sẽ ở lại đây thời gian một hai năm, thế nhưng bất kể có nói như thế nào thì cũng đã vượt qua sự tưởng tượng của cô rất nhiều.

Đây có thể nói...... Thật ra trong lòng của anh, anh cũng không muốn cách xa cô?

Tiểu Thỏ nghĩ đi nghĩ lại, lặng lẽ đưa của Trình CHi Ngôn mơn trớn nhẹ nhàng trên mặt cô, đưa ngón tay anh xẹt xẹt qua khóe môi của anh, chần chờ một lúc, đúng là cảm thấy không nhịn được liền tiến lên, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi của anh.

Anh.......

Là người đời này cô thích nhất.......

Sau ba năm nữa cô lên đại học, rốt cục đều có thể mỗi ngày ở cùng với anh rồi.

"Làm sao vậy, là tối hôm qua uống rượu sau chưa tỉnh sao??" Trình CHi Ngôn vẫn đang nhắm mắt, khóe môi làm nổi lên một nụ cười nhàn nhạt, âm thanh mang theo một tia châm chọc hướng về Tiểu Thỏ hỏi.

Cả người Tiểu Thỏ như đơ ra, bờ môi theo bản năng rụt lại, đỏ cả mặt chăm chú nhìn Trình Chi Ngôn, vừa giận dữ vừa xấu hổ nói:"Anh vẫn chưa ngủ?"

"Ừ......." Trình Chi Ngôn từ từ mở mắt ra, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô cười nói:"Vốn là sắp ngủ thiếp đi, lại bị em hôn làm tỉnh rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net