Chương 421-423: Cảm giác xa lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt thâm thúy đen tuyền liền nhìn thẳng tắp nhìn cô như vậy, thấy anh trái tim cô lại đập mạnh.

" Anh nước chanh...A---!" Tiểu Thỏ mới vừa định mở miệng gọi anh liền nhịn không được kêu sợ hãi một tiếng, cô chỉ cảm thấy dưới chân mình nhẹ một cái, cả người bị anh chặn ngang ôm lấy, trực tiếp khiêng trở về trong phòng ngủ của cô.

Trình Chi Ngôn ôm eo của cô, bế cô đến trên giường, sau đó xoay người một cái liền đè cả người cô ở dưới thân anh.

Tiểu Thỏ có chút run sợ nhìn anh.

Đôi mắt anh sâu thẳm, khoảng cách bất quá ngắn ngủn mười centimeter, lại giống như là hắc động giữa vũ trụ sâu không lường được, hấp dẫn ánh mắt của cô.

Tiểu Thỏ nhịn không được dùng lực nuốt nước miếng một phen, cảm thấy tối hôm nay Trình Chi Ngôn vô cùng không giống bình thường.

Hai tay của cô bị anh chế trụ, hơn nữa anh vẫn không nhúc nhích đè nặng cô, chỉ là cằm hình dáng rõ ràng hơi hơi dương lên cũng không nói một câu.

Tình hình như vậy, không hiểu làm cho cô có một loại cảm giác yên tĩnh trước cơn bão.

" Anh nước chanh...Anh... Làm sao vậy??" Tiểu Thỏ thật cẩn thận, thanh âm cúi đầu hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi.

Ai ngờ vào lúc này trên xương quai xanh của cô bỗng nhiên truyền đến một trận cảm giác ấm áp tê dại.

Lọn tóc của anh đã xẹt qua gương mặt cô, nhẹ nhàng cọ xát cằm của cô, hạ xuống cái hôn.

Tiểu Thỏ hơi hơi run lên, theo bản năng cúi đầu nhìn anh.

Hô hấp nóng bỏng của anh phun ở trên làn da của cô, thân thể anh ấm áp vẫn che ở trên thân thể cô như cũ, lại giống như là một con sư tử chờ cơ hội khống chế con mồi trong phạm vi chính mình.

Tay anh thon dài đã lặng yên dò xét hướng vạt áo áo ngủ của cô, sau đó xốc lên một góc, ngón tay hơi chút mang theo một chút cảm giác mát, dọc theo đường cong bụng mềm mại, hướng tới phía trên cố định hoạt động.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy toàn thân tê rần, giống như có một đạo điện lưu dọc theo làn da bụng chậm rãi hướng về phía trước.

Cảm giác tốt đẹp kia làm cho anh nhịn không được cúi đầu phát ra một tiếng than nhẹ, nhưng mà than nhẹ như vậy từ trong tiếng nói ra lại càng như là sư tử gầm nhẹ trước khi hưởng thụ con mồi.

Tại lúc Tiểu Thỏ phản kháng, một cánh tay kia không rảnh đã lưu loát cởi nút thắt áo ngủ cô ra.

Thân thể cô gái đẹp mà trắng tinh cứ như vậy bỗng dưng lộ ra trong không khí ban đêm đầu thu hơi lạnh.

Cả người Tiểu Thỏ đều đã cứng lại rồi, cô theo bản năng muốn đưa tay đi che cảnh tượng trước ngực mình, hai tay sau một giây lại bị anh đè lại.

Đôi mắt Trình Chi Ngôn sâu thẳm giờ phút này giống như mực, căn bản không cách nào phân biệt vẻ mặt.

Trên gương mặt phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ tràn đầy đều là đỏ ửng.

" Anh nước chanh..." Thanh âm cô run rẩy nhẹ nhàng hô một tiếng.

Từ tối hôm nay anh xuất hiện ở trên sân thượng cho tới bây giờ anh ngay cả một câu đều không có nói qua.

Trình Chi Ngôn trầm mặc như vậy, Trình Chi Ngôn nhiệt liệt như vậy, vậy mà làm cho cô cảm thấy thật xa lạ.

Nhưng mà một tiếng kêu to trầm thấp kia lại giống như là tín hiệu con mồi sắp chạy trốn, động tác Trình Chi Ngôn hơi dừng một chút liền trực tiếp cúi người, cánh môi mỏng hôn lên da thịt ngực trắng noãn của cô.

"Ưm. . ."

Trong nháy mắt đó, Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy máu toàn thân giống như trong khoảnh khắc liền hướng đến đầu đỉnh.

Có một loại xa lạ, buồn bực, cảm giác tê dại từ ngực của cô nhanh chóng cuốn sạch toàn thân, cảm giác giống như sâu trong linh hồn của cô như vậy làm cô im lặng run rẩy.

Cô chưa từng có bị Trình Chi Ngôn đối đãi như vậy...

Ngày trước những cái hôn môi, anh đều hết sức kiên nhẫn cùng ôn nhu, mặc dù có đôi khi thâm sâu cũng chỉ là có điểm dừng, tối đa lưu lại một hôn ngân nông nông sâu sâu chỗ cổ của cô, hơn nữa cái lúc kia cô còn nhỏ, vừa mới hở bộ phận ngực ra liền giống như đường cái bằng phẳng nhìn không ra gò đất nhỏ, quả thực làm cho Trình Chi Ngôn không hạ thủ được.

Nhưng mà trước mắt, cô gái mười lăm tuổi liền giống như nụ hoa hé nở, gò đất nhỏ cũng đã trưởng thành đỉnh núi cao ngất, cho tới bây giờ cô cũng không biết lúc da thịt ngực bị đụng chạm đến vậy mà lại có cảm giác khó nói lên lời như vậy.

Trình Chi Ngôn vẫn đè trên thân thể cô như cũ, một bàn tay thon dài, một giây sau anh đã cúi đầu.

"Đừng..." Tiểu Thỏ vừa mới kháng nghị liền nháy mắt chuyển biến thành thở dốc trầm thấp.

Mũi chân thẳng băng của cô bị hai tay anh chế trụ đặt ở gối đầu đầu giường, thân thể không thể khống chế nhẹ nhàng run rẩy.

Cảm giác quá mức xa lạ như vậy cô hoàn toàn là theo bản năng dựa vào phản ứng bản năng thân thể.

Trình Chi Ngôn trầm mặc, thậm chí là có chút mê muội hôn môi cô.

Thân thể vừa mới tắm rửa còn có mùi sữa tắm nước dừa nhàn nhạt, đó là mùi từ trước đến nay anh quen thuộc.

Thực ra buổi tối anh uống vào hai ba chén rượu đỏ, lấy tửu lượng của anh là không đến mức say quá đi, chỉ là rượu đỏ tác dụng chậm làm cho đầu của anh có một chút hoa mắt chóng mặt, mà cảm xúc da thịt mềm mại nhẵn nhụi trong lòng bàn tay kia lại ở trong phút chốc liền đánh mất tất cả lý trí của anh.Anh đối với cô, đã đợi rất nhiều năm, cũng nhẫn nại rất nhiều năm, khi anh cảm giác được thân thể non nớt của cô hơi hơi run rẩy trong lòng bàn tay anh, trong lòng anh vậy mà dâng lên một loại cảm giác khác thường.

Cái loại cảm giác này thúc đẩy anh càng muốn thêm, lại nhiều một chút...

"Anh nước chanh..." Trong thanh âm Tiểu Thỏ mang theo một chút nhàn nhạt khóc nức nở.

Dù sao vẫn chỉ là cô gái mười lăm tuổi, đối mặt tình huống như vậy vẫn lại là khó tránh khỏi sẽ không biết làm sao.

Bàn tay to Trình Chi Ngôn che ở trước ngực mềm mại của cô, lúc nghe thanh âm của cô hơi hơi dừng một chút, nhưng là ngược lại dọc theo vòng eo mảnh khảnh của cô chậm rãi dời xuống dưới.

Khi ngón tay thon dài đã ôm lấy quần ngủ của cô, chỉ cần nhẹ nhàng kéo liền có thể túm xuống.

Thanh âm Tiểu Thỏ mang theo khóc nức nở truyền vào lỗ tai của anh: "Đừng... Đừng như vậy..."

Cô là từ trên tiểu thuyết nhìn rất nhiều tri thức cùng miêu tả ở phương diện này, cô cũng làm tính toán tốt, tương lai một ngày kia sẽ đem chính mình giao cho Trình Chi Ngôn hoàn toàn, nhưng mà ̣trước mắt khi anh không nói được một lời sắc mặt lạnh lùng hôn cô, cô trừ bỏ run rẩy trong lòng còn dâng lên một loại cảm giác sợ hãi.

Không phải như thế.

Cô cùng Trình Chi Ngôn không phải là như vậy.

Động tác Trình Chi Ngôn nháy mắt dừng lại, anh ngẩng đầu lên, một đôi mắt trong veo mà lạnh lùng hướng tới trên mặt của cô nhìn lại.

Trên gương mặt phấn nộn trắng nõn kia sớm đã là hoa lê đẫm mưa.

Mắt to trắng đen rõ ràng đang chứa đầy nước mắt, trong mắt hoảng sợ nhìn anh.

Sợ hãi??

Động tác trên tay Trình Chi Ngôn nháy mắt liền dừng lại.

Là anh làm cho cô cảm giác được sợ hãi sao...

Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mi, cúi đầu nhìn Tiểu Thỏ quần áo lộn xộn, da thịt trắng nõn ở dưới ánh đèn nhàn nhạt đỏ ửng, ngực phấn nộn có hôn ngân xanh tím khắp nơi.

Cho tới nay cô gái anh nghiêm túc đối đãi, cẩn thận trân quý, nâng niu trong lòng bàn tay che chở lớn lên kia lại bị anh đối đãi thô bạo như vậy.

Cho dù trong lòng tức giận cô không hiểu chuyện, cũng không đến mức này...

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó đưa tay túm chăn trên giường cô qua, đắp kín cho cô, tiếp theo không nói được một lời xoay người xuống giường, yên lặng đi ra cửa ban công lại đi trở về.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy áp lực trên thân mình đột nhiên biến mất, căng thẳng trong lòng kia một hơi buông xuống, nước mắt liền dừng không được chảy ra.

Tay cô cầm lấy cổ áo ngủ chính mình, cánh tay chống đỡ nhìn thoáng qua ban công.

Bóng dáng Trình Chi Ngôn sớm đã biến mất ở trong một mảnh hắc ám kia.

Cho nên... Anh liền không nói được một lời đến đây như vậy, không nói được một lời hôn cô, sau đó lại không nói được một lời rời đi?

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trong lòng mình loạn loạn, hình ảnh trên ti vi còn đang lóe sáng, nhưng mà thanh âm lại sớm đã biến mất, có lẽ là vì lúc vừa rồi cô ngã xuống không cẩn thận đè đến cái nút khống chế thanh âm trên điều khiển từ xa...

Trong phòng to như vậy bỗng nhiên yên lặng làm cho cô có chút hoảng hốt.Cô đưa tay lau nước mắt trên mặt, lại cầm lấy điều khiển từ xa tắt ti vi, tắt đèn, ở trong một vùng tối đen một lần nữa nằm lại trên giường mình, trợn to mắt nhìn trần nhà đen như mực.

Trên da thịt cô còn lưu lại nhiệt độ đầu ngón tay anh.

Tiểu Thỏ chuyển người lại ôm chăn, cảm giác khác thường trong thân thể kia làm cho cô như thế nào cũng ngủ không được.

Lăn qua lộn lại như vậy gần một giờ, cô mới mơ mơ màng màng ngủ.

Cả một đêm trong mộng kia, đôi má Trình Chi Ngôn lạnh lùng, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng, trầm mặc hôn môi luân phiên không ngừng xuất hiện, mãi đến lúc đồng hồ báo thức vang buổi sáng, Tiểu Thỏ mờ mờ ảo ảo mở to mắt.

Trên thân thể có một loại mỏi mệt nói không nên lời, thật giống như là từ trong vũng bùn vùng vẫy một đêm mới bò ra.

Cô híp mắt, đợi cho đầu óc tỉnh táo một chút, lúc này mới quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.

Giữa khe hở bức màn để lộ ra một mảnh ánh sáng chói mắt, mặt trời sáng sớm sớm đã từ từ dâng lên.

Tiểu Thỏ nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, đây mới là ngày thứ ba Trình Chi Ngôn làm chủ nhiệm lớp mình...

Vì sao cô cũng đã bắt đầu cảm thấy ngày càng thêm khó khăn so với yêu đất khách rồi...

Lúc trong đầu cô miên man suy nghĩ, trên ban công truyền đến một trận tiếng vang rất nhỏ.

Tiểu Thỏ theo bản năng ngẩng đầu hướng tới cửa ban công nhìn qua.

Một bóng dáng mảnh khảnh mà cao to đang đẩy cửa vào, trên gương mặt vẫn trong veo mà lạnh lùng như cũ, một chút biểu tình đều không có.

Chẳng qua phía dưới hốc mắt anh hai nơi xanh đen, hiển lộ rõ ràng anh dường như cũng là một đêm không có ngủ.

Tiểu Thỏ ngơ ngẩn nhìn bóng dáng của anh chậm rãi đi đến trước giường mình, hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, mà lại không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net