Chương 434-439: Quan hệ không quá đúng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Thỏ liền ở trong tiếng thán phục nhiều như vậy bạn học nhiều như vậy tựa đầu vùi vào trong ngực Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn ôm, không nói gì, một đường hướng tới phương hướng phòng y tế đi đến.

Đẩy cửa phòng y tế ra, bên trong một bóng người đều không có, có thể giáo viên chăm sóc sức khoẻ cũng đi sân thể dục xem hạng mục trận đấu đại hội thể dục thể thao rồi.

Lông mày Trình Chi Ngôn hơi hơi nhăn lên, ánh mắt của anh nhìn một vòng bên trong phòng y tế, sau đó đặt Tiểu Thỏ ở trên chiếc gường bệnh gần cửa sổ kia.

" Ngồi ở chỗ này đừng nhúc nhích, anh đi lấy thuốc." Trình Chi Ngôn cúi đầu kiểm tra miệng vết thương trên đầu gối Tiểu Thỏ một chút, thanh âm trong veo mà lạnh lùng hướng tới cô nói.

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, gật gật đầu.

Đây là. . .

Nhiều ngày tới nay như vậy, đây là câu nói đầu tiên anh nước chanh nói với cô??

Cô cắn môi mình nhìn bóng dáng Trình Chi Ngôn gầy cao ngất đứng ở trước quầy thuốc phòng y tế, đầu của anh hơi hơi giương cao, ánh mắt chuyên chú nhìn thuốc bên trong, cẩn thận nghiên cứu nên lấy cái gì ra.

Ánh mặt trời ấm áp buổi chiều từ cửa sổ kính phòng y tế chiếu rọi tiến vào, chiếu trên mặt đất một tầng ánh sáng, mà hình dáng anh rõ ràng quay mặt bên trong ánh mặt trời, có vẻ đặc biệt đẹp.

Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm anh một hồi, mãi đến lúc anh đưa tay cầm một lọ nước thuốc tới, lúc này mới cuống quít tựa đầu thấp xuống.

Bóng dáng mặc quần áo thể thao màu đen hướng tới phương hướng cô chậm rãi đi tới.

Phòng y tế yên lặng, Tiểu Thỏ chỉ nghe tiếng trái tim mình đập nhanh chóng.

Cô rốt cuộc đang khẩn trương cái gì a. . .

Cô cùng anh nước chanh cũng không phải lần đầu tiên một chỗ.

Mắt thấy Trình Chi Ngôn sắp đi đến trước mặt cô, cửa phòng y tế lại "Két..." một tiếng bị đẩy ra.

"Trình Chi Ngôn, nghe nói học sinh lớp các cậu bị thương a? ?" Một đạo thanh âm rõ ràng và dịu dàng từ nơi cửa truyền tới.

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên hướng tới cửa nhìn qua, thầy giáo chăm sóc sức khoẻ mặc áo dài trắng đang cười tít mắt đi đến.

"Uh'm." Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn anh ta một cái, sau đó hướng tới anh ta giơ giơ nước thuốc trong tay mình lên nói: "Tôi đã tìm dung dịch ô-xy già ra, định xử lý miệng vết thương cho cô ấy một chút.

"A.... . ." Thầy giáo chăm sóc sức khoẻ gật gật đầu, bước nhanh đi đến trước mặt Tiểu Thỏ, khom lưng nhìn thoáng qua miệng vết thương trên chân cô, sau đó chậc chậc nói: "Cô gái nhỏ ngã không nhẹ a, đây rất nhiều khí lực mới có thể ngã thành như vậy a. . ."

Trình Chi Ngôn nhìn anh ta một cái, không có nói tiếp, chỉ là kéo một cái ghế từ bên cạnh tới đây, ngồi ở bên giường bệnh của cô, sau đó vỗ vỗ chân mình nói: "Đem chân của em đặt lên."

Gì! ?

Tiểu Thỏ sửng sốt một phen, theo bản năng ngẩng đầu hướng tới Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua.

Đôi mắt đen tuyền thâm thúy nhìn thẳng cô.

Cô lại quay đầu nhìn thoáng qua thầy giáo chăm sóc sức khoẻ, phát hiện anh ta đang dùng một loại ánh mắt nghiền ngẫm nhìn hai người bọn họ.

Này này này....

Giữa ban ngày ban mặt, còn có thầy giáo khác ở đây...

Một cô gái đặt chân đến chân của anh, tuy nói là bôi thuốc, nhưng vì sao cảm thấy có chút không được tự nhiên a.......

Bên trong phòng y tế đột nhiên có một loại không khí trầm mặc cực kỳ xấu hổ vờn quanh bốn phía.

Trình Chi Ngôn hướng tới Tiểu Thỏ nhíu mày nói: "Còn thất thần làm gì, lui người tới đây..."

"Chậc chậc, Trình Chi Ngôn, cậu không chuyên nghiệp a." Thầy giáo chăm sóc sức khoẻ rốt cục đúng lúc mở miệng nói: "Nào có người xử lý miệng vết thương cho học sinh như vậy."

"Cậu nên là đem ghế để phía trước học sinh, để cho học sinh đặt chân ở trên ghế, sau đó cậu đứng ở bên cạnh bôi thuốc cho cô ấy a." Giáo viên chăm sóc sức khoẻ vẻ mặt nhìn không được đi đến trước mặt Trình Chi Ngôn nói: "Coi như quên đi, vẫn là tôi đến đây đi."

"Không cần." Trình Chi Ngôn liếc giáo viên chăm sóc sức khoẻ một cái, thanh âm lành lạnh hướng tới anh ta nói: "Cậu đi lấy chút bông băng tới đây cho tôi là được."

"A......" Giáo viên chăm sóc sức khoẻ phẫn nộ xoay người, đi lấy bông băng trong ngăn tủ.

Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ, trầm mặc chốc lát, sau đó trực tiếp đưa tay bắt lấy mắt cá chân của cô, cầm hai cái đùi của cô đặt ở trên chân mình.

Quần màu đen của anh cùng cẳng chân mảnh khảnh trắng nõn cặp kia nhất thời hình thành màu sắc đối lập.

Giáo viên chăm sóc sức khoẻ lấy bông băng xoay người lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Xuyên qua giữa ánh nắng, cô gái trẻ xinh đẹp đáng yêu sắc mặt khẽ biến thành màu đỏ ngồi ở trước cửa sổ kính trên giường bệnh, trong ánh mắt mang theo một chút thẹn thùng nhìn người trước mặt kia.

Mà Trình Chi Ngôn mặc quần áo thể thao màu đen đang cúi đầu nghiêm túc đánh giá đôi chân trắng nhỏ đặt ở trên chân mình kia, vẻ mặt tràn đầy đều là đau lòng cùng áy náy.

Tranh này....

Giáo viên chăm sóc sức khoẻ nhịn không được nhẹ nhàng mà khụ một tiếng, sau đó đi đến bên cạnh Trình Chi Ngôn, đưa tay cầm bông băng đưa cho anh nói: "Bông băng, cho cậu."

Cảm ơn." Trình Chi Ngôn tiếp nhận bông băng trong tay anh ta, thuận miệng nói một tiếng, sau đó liền xoay vặn mở dung dịch ô-xy già để ở bên cạnh, đổ vào cái nắp dùng bông băng dính một chút, thật cẩn thận lau trên miệng vết thương đầu gối Tiểu Thỏ.

Nước thuốc lạnh mới vừa đụng chạm đến miệng vết thương của cô lập tức vô số tiểu bào quằn quại.

"Ti - -" Tiểu Thỏ lại là hít một ngụm khí lạnh.

Thực ra tiêu độc như vậy miệng vết thương cũng không phải đặc biệt đau.... Chính là nhìn đặc biệt làm người khiếp sợ.

"Làm đau rồi hả??" Động tác trên tay Trình Chi Ngôn lập tức dừng lại, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn cô.

"Không phải..." Tiểu Thỏ lại nhìn thoáng qua miệng vết thương chính mình, sau đó có chút không đành lòng quay đầu đi nhỏ giọng nói: "Chính là nhìn cảm giác vô cùng đau...""..."

"..."

Hai người Trình Chi Ngôn cùng giáo viên chăm sóc sức khoẻ trong khoảng thời gian ngắn đều không nói gì.

Nhìn.... Cảm giác vô cùng đau...??

Vậy cô rốt cuộc là đau hay là không đau?

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát rốt cục nhẹ nhàng mà thở dài một hơi nói: "Anh nhẹ chút??"

"Uh'm..."

Tiểu Thỏ đỏ mặt, gật gật đầu.

Ánh mắt giáo viên chăm sóc sức khoẻ một hồi dừng lại trên người Tiểu Thỏ, một hồi dừng lại trên người Trình Chi Ngôn.

Bầu không khí hai người kia trong lúc đó sao kỳ quái như vậy a??

"Khụ...Cái kia...Tôi nói, nơi này không phải không cần tôi a??" Giáo viên chăm sóc sức khoẻ cân nhắc một hồi lâu, rốt cục vẫn lại là nhịn không được mở miệng hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Chính cậu sẽ xử lý? Nếu như không chuyện gì mà nói, tôi trở về trên sân thể dục xem trận đấu nha."

"Uh'm." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, ngay cả đầu đều không có nâng lên.

"..."

Giáo viên chăm sóc sức khoẻ vốn chỉ là nói đùa, không nghĩ tới Trình Chi Ngôn vậy mà còn thật sự gật đầu đồng ý, anh ta thật mất mặt, nhịn không được liền đưa tay sờ sờ cái mũi của mình.

" Không phải cậu nói muốn đi xem trận đấu sao??"

Trình Chi Ngôn nhận thấy được anh ta vẫn đứng tại chỗ như cũ không có rời khỏi liền ngẩng đầu lên, trong mắt nghi hoặc nhìn anh ta hỏi.

"Tớ đi đây a...." Giáo viên chăm sóc sức khoẻ giật giật khóe miệng, hướng tới Trình Chi Ngôn khoát tay áo, phẫn nộ rời khỏi.

Phòng y tế to như vậy nhất thời lại chỉ còn lại có hai người Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ cúi đầu nhìn đầu gối chính mình, tay anh trắng nõn khớp xương rõ ràng đang nhẹ nhàng đỡ bắp chân của cô, một cái tay khác đang cầm bông thấm đẫm dung dịch ô-xy già thật cẩn thận lau.

Đôi mắt trong suốt nghiêm túc mà chuyên chú, lông mi hơi hơi nhăn lên giống như trong tay đang cầm là cái bảo vật ngàn năm gì.

Ánh mặt trời từ cửa sổ thủy tinh chiếu rọi vào, sáng ngời mà ấm áp, mùi nước sát trùng nhàn nhạt nổi lơ lửng trong không khí.

Tiểu Thỏ đột nhiên cảm thấy nếu như thời gian có thể cứ yên lặng như vậy có bao nhiêu tốt.

"Còn đau phải không??"

Rất không dễ dàng rửa sạch miệng vết thương trên hai cái đầu gối xong, Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn ánh mắt cô, mở miệng hỏi.

"Uh'm... Khá tốt... Không quá đau...." Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy trên đầu gối mình có một loại cảm giác lành lạnh, ngược lại không có đau như vừa rồi.

" Đã khử trùng cho em, miệng vết thương không hề sâu, em chú ý một chút, hai ngày này không nên đụng nước, một tuần sẽ khôi phục." Trình Chi Ngôn lấy thuốc mỡ bên cạnh qua, lại bôi một chút trên vết thương của cô, dùng tay nhẹ nhàng mà lau đều cho cô.

Đầu ngón tay của anh mang theo một chút cảm giác mát nhẹ nhàng rơi vào trên vết thương của cô, khó tránh khỏi lại mang đến cảm giác nhoi nhói một hồi.

Tiểu Thỏ nhếch nhếch miệng, hít vào một ngụm khí lạnh hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Sẽ không thể không bôi thuốc mỡ sao, thuốc này bôi ở phía trên đau quá a..."

" Đây là đề phòng miệng vết thương bị nhiễm trùng." Đôi mắt Trình Chi Ngôn cụp xuống, nhìn miệng vết thương trên đầu gối cô, lực đạo trên tay hơi chút giảm bớt một chút nói: "Sau khi bôi sẽ mau khỏi.""A......" Tiểu Thỏ cúi đầu lên tiếng, tiếp tục nhìn anh bôi thuốc không nói.

Xung quanh lại rơi vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị.

Rất lâu như vậy, cuối cùng Tiểu Thỏ nhịn không được cúi đầu mở miệng hô một tiếng: "Anh nước chanh..."

"Gọi thầy Trình." Trình Chi Ngôn cũng không ngẩng đầu lên lên tiếng.

" Cái kia thầy Trình..." Tiểu Thỏ cũng không biết vì sao lúc gọi anh là thầy khí thế liền tự nhiên mà lùn đi nửa đoạn so với gọi anh nước chanh.

"Uh'm?" Trình Chi Ngôn rốt cục bôi thuốc mỡ đầu gối cho cô xong, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn cô.

"Anh rốt cục để ý em..." Tiểu Thỏ bẹp miệng nhỏ hồng nhuận nhìn Trình Chi Ngôn vẻ mặt sắp khóc.

Trình Chi Ngôn hơi hơi ngẩn ra, sau đó vẻ mặt có chút không quá tự nhiên nhìn cô, thanh âm trầm thấp nói: "Anh không để ý tới em khi nào?"

" Vậy mấy ngày này anh cũng không nói chuyện với em...." Lời này Tiểu Thỏ mới vừa ra khỏi miệng lại cảm thấy cái mũi đau xót, nước mắt thiếu chút nữa liền muốn rơi xuống.

"Em không phải cũng không nói chuyện với anh." Trình Chi Ngôn rầu rĩ nhìn cô, thanh âm dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: "Anh muốn không để ý tới em như em nói thì sẽ không buổi sáng mỗi ngày chờ em cùng tới đây rồi."

Tiểu Thỏ dùng lực hít hít cái mũi, liều mạng khống chế nước mắt ở trong hốc mắt, thanh âm trầm thấp nói: "Vậy anh... Thái độ anh lạnh nhạt với em như vậy...Anh còn...Anh còn ôn nhu với cô giáo Anh ngữ như thế.... Còn cười đối với cô ấy."

"..."

Trình Chi Ngôn yên lặng nhìn cô, sau một lúc lâu đưa tay nhẹ nhàng nhéo một cái trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của cô, thanh âm ôn nhu nói: "Ghen tị?"

"Không có!" Tiểu Thỏ vội vàng đáp lại một câu.

"A... - -" Trình Chi Ngôn ý vị thâm trường lên tiếng, sau đó đưa tay cầm chân Tiểu Thỏ đặt ở trên chân mình xuống nói: "Đừng ngại, Đồng Đồng nói cho anh phụ nữ đều là động vật miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo."

". . ." Tiểu Thỏ nháy mắt không nói gì.

Trình Chi Ngôn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Thỏ như vậy hồi lâu, sau đó thanh âm trầm thấp hỏi: "Em cảm thấy anh ôn nhu với cô ấy, nở nụ cười với cô ấy?"

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ đỏ mặt, thanh âm giống như muỗi kêu, cúi đầu trả lời một chút.

"Chẳng lẽ trước kia anh không phải như thế?"

". . ."

Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, hình như....

Trước chiến tranh lạnh mình cùng Trình Chi Ngôn, thái độ anh đối với cô giáo Anh ngữ cũng là như vậy a. . .

Cho dù tốt... Anh đối với mỗi một vị giáo viên bất luận nam nữ đều là thái độ như vậy a. . .

Nhưng mà vì sao... Chính mình đột nhiên bắt đầu để ý cô giáo Anh ngữ a? ?

Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng cô ngây người, nhịn không được cười cười, anh đưa tay sờ sờ đầu Tiểu Thỏ, thấp giọng nói: "Được rồi, đừng nghĩ, dù sao hôm nay là khai mạc đại hội thể dục thể thao, phía sau không có hạng mục của em, em liền để cho người lớn tới dẫn em trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn độ cong khóe môi Trình Chi Ngôn, sau một lúc lâu thanh âm rầu rĩ nói: "Được rồi, thầy giáo Trình, phiền toái thầy gọi điện thoại cho anh nước chanh em, để cho anh tới đón em trở về đi."

"Uh'm, được." Trình Chi Ngôn thu hồi tươi cười trên mặt, vẻ mặt nghiêm túc gật gật đầu.

Trong nháy mắt ánh mắt hai người cùng nhìn nhau đó, liền giống như gần một tháng chiến tranh lạnh này không có xảy ra.

Trong lòng Tiểu Thỏ rầu rĩ như thế, cảm giác âm trầm rốt cục trở thành hư không.

Cô nhìn ôn nhu trong ánh mắt Trình Chi Ngôn, nhịn không được cười hì hì thúc giục anh nói: "Thầy giáo Trình, thầy nhanh gọi điện thoại a."

"Biết rõ, đừng thúc dục." Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô, lại đưa tay nhéo khuôn mặt cô một cái, đang chuẩn bị lại nói chút gì cửa phòng y tế lại bị đẩy ra.

" Xin lỗi vừa rồi ra ngoài quên điện thoại di động, để ở trên bàn không có lấy, cái kia..." Thầy giáo chăm sóc sức khoẻ hấp tấp tiến vào, ngẩng đầu đúng lúc thấy tay Trình Chi Ngôn đang cầm trên gương mặt phấn nộn trắng nõn của Tiểu Thỏ.

Trong ánh mắt hai người chưa thu lại ý cười.

"Ách. . . Quấy rầy rồi." Thầy giáo chăm sóc sức khoẻ cầm di động ở trên bàn làm việc, rất nhanh lại lắc mình chạy ra ngoài.

". . ."

". . ."

Hai người Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ đưa mắt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà đều đã không nói gì.

" Đợi một chút..." Vừa mới chạy ra cửa thầy giáo chăm sóc sức khoẻ lại đẩy cửa tiến vào, đôi mắt nhìn hai người trước mặt nói: "Hai người các cậu.... Là cái quan hệ gì?"

"A? ?" Trong lòng Tiểu Thỏ hồi hộp một chút, thẳng tắp nhìn thầy giáo chăm sóc sức khoẻ.

Ngược lại Trình Chi Ngôn không chút hoang mang rút tay của mình về, ánh mắt liếc mắt nhìn anh ta, buồn cười nói: " Cậu sớm như vậy mà bắt đầu bị bệnh Alzheimer sao, Bạch Tiểu Thỏ là học sinh lớp học tôi, cậu đã quên sao? ?"

"Tôi đương nhiên không quên, tôi hỏi chính là hai người trừ bỏ quan hệ thầy trò còn có cái quan hệ gì?" Ánh mắt thầy giáo chăm sóc sức khoẻ sáng ngời nhìn chằm chằm hai người, nhíu nhíu mày lại tiếp tục hỏi: "Bệnh Alzheimer là thứ gì đó? ?"

" Một loại bệnh giấu kín trong hệ thần kinh làm thoái hoá thành bệnh." Trình Chi Ngôn mỉm cười, thanh âm thản nhiên nói: "Tục xưng-- người già ngu ngốc."

" Phốc." Tiểu Thỏ nhịn không được rất không nể mặt thầy giáo chăm sóc sức khoẻ bật cười.

". . ." Thầy giáo chăm sóc sức khỏe nhất thời đầu đầy hắc tuyến, "Tôi biết là người già ngu ngốc, tôi chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không có phản ứng kịp mà thôi, cậu mới người già ngu ngốc a! !"

Trình Chi Ngôn cười cười không đáp lời.

Thầy giáo chăm sóc sức khỏe đi đến trước mặt hai người bọn họ, vòng quanh hai người bọn họ vài vòng, một bàn tay vuốt ve cằm mình, ánh mắt sáng ngời nghiên cứu hồi lâu, chần chờ nói: "Muốn nói.... Bình thường thầy giáo cùng học sinh hẳn là không có động tác cầm mặt này... Cho nên tớ cảm thấy..."

" Đừng cảm thấy được." Trình Chi Ngôn lập tức ngắt lời của anh ta nói: "Cầm mặt chính là động tác thói quen của tôi mà thôi, cũng không phải chỉ nhằm vào một người."

Trình Chi Ngôn vừa nói vừa đi đến bên cạnh thầy giáo chăm sóc sức khỏe, yên lặng vươn tay đi ra bất ngờ nhẹ nhàng nhéo một phen trên gương mặt anh ta nói: "Ví dụ như cậu, tôi cũng là có thể cầm."

"..."

Thầy giáo chăm sóc sức khỏe lập tức liền cứng lại rồi.

Trên mặt của anh ta còn lưu lại nhiệt độ ngón tay Trình Chi Ngôn, pha trộn một chút mùi thuốc mỡ nhàn nhạt làm cho anh ta giống như bị điện giật, vẫn không nhúc nhích.

Mẹ, cái trứng tròn!!

Trong lòng thầy giáo chăm sóc sức khỏe nhất thời một vạn con thần thú gào rít chạy như điên.

Anh đây là bị một người đàn ông đùa giỡn sao! ! ?

Phải không! ?

Phải không! ?

Ai tới nói cho anh, anh rốt cuộc là lưu lạc như thế nào đến nỗi bị một người đàn ông trước mặt học sinh cầm mặt?

Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng thầy giáo chăm sóc sức khỏe cứng đờ, nhịn không được lo lắng quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn, thanh âm yếu ớt nói: "Thầy giáo Trình...thầy ấy không có việc gì đi? ?"

Thanh âm của cô dừng một chút, ánh mắt vừa cẩn thận nhìn thoáng qua vẻ mặt trên mặt thầy giáo chăm sóc sức khỏe, tiếp tục nói: "Vẻ mặt thầy ấy thấy thế nào cũng giống như không thể yêu."

" Đừng động anh ta." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, đưa tay hướng tới Tiểu Thỏ ngoắc ngón tay nói: "Có thể đứng lên sao? Theo thầy trở về văn phòng, thầy đi gọi điện thoại cho người nhà em tới đón em."

"Uh'm. . . Có thể đứng." Tiểu Thỏ trực tiếp từ trên giường bệnh xuống, mặc dù chỗ đầu gối có một chút cảm giác đau đớn mơ hồ, nhưng dù sao chỉ là một chút trầy da, cô còn không đến mức ngay cả đường cũng đi không nổi.

Hơn nữa, cho dù cô thật sự đi không nổi đường, cô cũng không có thể trước công chúng để cho Trình Chi Ngôn ôm cô tới văn phòng...

" Vậy chúng ta đi thôi." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, trong ánh mắt rốt cục lặng yên xóa đi lo lắng, anh xoay người đẩy cửa chính phòng y tế ra, dẫn đầu đi ra ngoài.

Tiểu Thỏ chần chờ nhìn thầy giáo chăm sóc sức khỏe một cái, vội vàng đuổi kịp Trình Chi Ngôn, đi ra ngoài.

Giữa ánh nắng thầy giáo chăm sóc sức khỏe còn ở vào chấn kinh bị một người đàn ông đùa giỡn thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Sau khi Trình Chi Ngôn mang theo Tiểu Thỏ ra cửa phòng y tế, ngược lại không có trở về văn phòng chính mình, mà là trực tiếp đi garage tầng ngầm.

Đi đến phía trước xe của anh, Trình Chi Ngôn mở cửa xe giúp Tiểu Thỏ, sau khi nhìn cô ngồi vào khom lưng thắt dây an toàn giúp cô, lúc này mới đóng cửa xe vòng qua xe về tới trên vị trí lái chính mình.

Khuôn mặt Tiểu Thỏ hồng hồng ngồi ở vị trí kế bên tài xế, vừa rồi lúc Trình Chi Ngôn thắt dây an toàn giúp cô, sợi tóc trong lúc lơ đãng xẹt qua gương mặt cô, rõ ràng cũng không có động tác đặc biệt thân mật gì, lại làm cho một trái tim nhỏ của cô nháy mắt tăng tốc đập "Bùm bùm" không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net