Chương 481-485: Ngủ cùng anh mới an toàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Chi Ngôn nheo đôi mắt lại nhìn Từ Cảnh Thần, cho dù tính tình anh tốt cũng thật sự không chịu đựng được một cái tiểu quỷ vừa đến bả vai mình không ngừng hướng tới anh gọi "Lão Nam Nhân, Lão Nam Nhân", "Tiểu quỷ, cậu là tìm đánh sao??"

Từ Cảnh Thần hướng tới Trình Chi Ngôn vô cùng đáng đánh đòn cười cười, đang chuẩn bị chọc anh vài câu, liền nghe được mẹ Tiểu Thỏ cách vách ban công hướng tới bên này hô lớn: "Tiểu Thỏ! Cảnh Thần! Hai người các con sao vẫn chưa trở lại?"

"Đến đây, đến đây, đã tới rồi!" Tiểu Thỏ vội vàng xoay người lôi kéo cánh tay Từ Cảnh Thần liền hướng tới ban công đi tới.

Hai người kia! Tuyệt đối là bát tự không hợp!!

Tiểu Thỏ vừa đi vừa nghĩ.

Chờ hai người bọn họ trước sau từ ban công trở về, sau khi nhìn phòng mới Từ Cảnh Thần một phen, thời gian đã không còn sớm rồi.

Tiểu Thỏ ngáp một cái, hướng tới Từ Cảnh Thần vẫy vẫy tay nói: "Tôi trở về phòng tắm rửa trước, cậu cũng tắm rửa ngủ đi, chúc ngủ ngon!"

"A..., chúc ngủ ngon." Từ Cảnh Thần nhìn bộ dáng Tiểu Thỏ vẻ mặt buồn ngủ, cũng không nói thêm cái gì, chỉ là hướng tới cô gật gật đầu.

"..."

Tiểu Thỏ nghe cậu ngoan ngoãn nói "Chúc ngủ ngon" như vậy, bước chân vốn định hướng ra phía ngoài đi lập tức dừng lại, cô xoay người lại, đôi mắt trên dưới đánh giá Từ Cảnh Thần không ngừng, mãi đến thấy toàn thân cậu sợ hãi mới kỳ quái nói: "Ai?Tôi nhìn thái độ cậu đối với tôi a, nhưng mà cậu chán ghét anh nước chanh như thế làm gì."

Từ Cảnh Thần hơi hơi ngẩn ra, không nghĩ tới cô vậy mà hỏi vấn đề này.

Cậu chần chờ hai giây, sau đó vẻ mặt có chút không quá tự nhiên quay đầu đi, ánh mắt nhìn cửa sổ trong phòng, phía trên thủy tinh hiện bóng dáng hai người cậu và Tiểu Thỏ.

Thực ra từ bắt đầu, cậu và Tiểu Thỏ là hai người cực kỳ giống nhau, rõ ràng đều là thiên chi kiêu tử ( con trời), rõ ràng đều có điều kiện gia đình tốt, nhưng mà lại cứ trở thành gia đình đơn thân, trong quá trình lớn dần mất đi quan tâm cùng chú ý vốn có.

Cảm giác cậu với Tiểu Thỏ, mặc dù ngay từ đầu ít nhiều có chút mâu thuẫn, nhưng mà trải qua hai lần chuyện kia, cậu dần dần không quá chống đối cô rồi.

Có thể là vì từ nhỏ đến lớn cậu có thể có được quan tâm thật sự là ít lại càng ít, cho nên chỉ cần có một người sẵn lòng lộ ra tươi cười với cậu, hướng tới cậu vươn tay ra giúp đỡ, liền làm cho cậu ghi nhớ thật sâu trong lòng.

Nhưng mà, Trình Chi Ngôn....

Người kia, quả thực có thể làm cho người khác đố kỵ đến nổi điên.

Từ Cảnh Thần bĩu môi không có trả lời vấn đề Tiểu Thỏ mà là xoay người hướng tới buồng vệ sinh trong phòng mình đi tới nói: "Không liên quan, không thích chính là không thích, chẳng lẽ còn muốn lý do sao??"

"Ách..." Tiểu Thỏ bị cậu nói như vậy, nháy mắt cũng không biết nên nói cái gì đó mới tốt.

Sau một lúc lâu, cô nhìn nhà vệ sinh đóng cửa lại, đành phải lắc lắc đầu trở về phòng mình.

Chờ cô tắm rửa xong, thoải mái nằm ở trên giường, rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Trong vòng một ngày này chuyện đã xảy ra thật sự là nhiều lắm, Tiểu Thỏ chuyển người lại ở trên giường, mơ mơ màng màng nhớ lại, vô tình liền ôm chăn ngủ thiếp đi.

Trong lúc ngủ mơ Tiểu Thỏ mơ thấy chính mình cùng Trình Chi Ngôn cùng đi một cái công viên trò chơi thật lớn, sau đó bọn họ xếp hàng ngồi tàu siêu tốc, bay đến bãi đất trên bầu trời cô sợ hãi nhắm thẳng trong lòng Trình Chi Ngôn trốn.

Trình Chi Ngôn vẫn ôn nhu ôm cô, nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, an ủi cô để cho cô không phải sợ.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy địa phương an toàn nhất trên cái thế giới này chính là anh nước chanh ôm ấp rồi.

Vì thế trong lúc ngủ mơ Tiểu Thỏ nhịn không được lại hướng tới chỗ ấm áp bên cạnh kia lại gần.

Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn người nào đó nhanh chóng dán lên mình, từ khi ôm cô từ phòng của cô trở về, cô liền liên tiếp hướng bản thân rúc vào, khiến cho anh nhích xa một chút, cô lại chui rúc, anh lại cách xa chút, kết quả đó là hiện tại cả người anh sắp bị đẩy xuống giường, cô vậy mà còn không ngừng hướng tới bản thân chui vào.

"Ưm. . ." Tiểu Thỏ ngủ mơ hồ, vốn cô cảm thấy chính mình đã hướng tới cái tay ấm kia dựa vào, nhưng mà không biết chuyện gì xảy ra, cái tay ấm kia vậy mà sẽ di chuyển, cô đi phía trước một chút cái tay ấm kia liền cách xa cô một chút, dù sao cô chính là sờ đều sờ không tới cái tay ấm kia.

Tiểu Thỏ lập tức bực bội, cả người hướng tới tay ấm trong mộng kia trực tiếp xông đến.

Trình Chi Ngôn đang suy nghĩ như thế nào di chuyển Tiểu Thỏ trở về trong giường bỗng nhiên liền thấy cả người Tiểu Thỏ từ trên giường ngồi dậy.

"Tiểu Thỏ? ?" Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, mở miệng cúi đầu hô cô một tiếng, lại phát hiện cô căn bản không có phản ứng gì.

Lại nhìn kỹ qua, ánh mắt người này thực ra là nhắm chặt.

...

Sẽ không lại làm cái mộng gì đi? ?

Đôi mắt Trình Chi Ngôn trong suốt nhìn chằm chằm cô, không biết vì sao cảm thấy tình hình này có một chút giống như đã từng quen biết.

! ! !

Sẽ không là! !

Trình Chi Ngôn đang chuẩn bị đứng dậy hướng nơi khác trốn liền thấy Tiểu Thỏ dùng cả tay chân hướng tới chính mình bò lại, sau đó "Đông" một tiếng, đầu của cô lập tức nện ở trên bụng của anh.

Ta. . . Đi. . .

Bụng Trình Chi Ngôn bị đâm một cái đau đớn.

Anh cau mày nhìn đầu người nào đó ngủ ở trên bụng của mình, nhịn không được đưa tay dùng lực kéo gương mặt cô một cái.

Đây đã bao nhiêu năm anh vốn cho là thói quen xấu này cô đã bỏ, không nghĩ tới hôm nay cô vậy mà lại cho anh một cái như vậy.

Tiểu Thỏ trong lúc ngủ mơ nhíu nhíu mày, đưa tay quơ quơ trứng tròn trước mặt mình, kỳ quái, vừa rồi sao giống như có một con muỗi bay vòng quanh mặt cô?

Ai. . . Từ từ. . .

Cô hình như muốn đi toilet. . .

Trình Chi Ngôn cầm mặt Tiểu Thỏ, mới vừa thu hồi tay mình liền thấy Tiểu Thỏ lập tức lại từ trên giường ngồi dậy.

Dựa vào, không phải đâu, còn muốn lại đến một lần? ?

Trình Chi Ngôn vội vàng xoay người một cái nhảy xuống giường, đôi mắt trong suốt tràn đầy cảnh giác nhìn Tiểu Thỏ.

Bây giờ, Tiểu Thỏ ngồi ở trên giường gật gù đắc ý hồi lâu, ánh mắt nhắm chặt lại rốt cục mờ mờ ảo ảo mở rồi.

Cô dường như còn không có phản ứng kịp chính mình ở đâu, hai mắt không có tiêu cự nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn trước mắt một lúc lâu, sau đó đột nhiên xoay người xuống giường, vừa đi vừa nói: "Đi toilet. . ."

Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến nhìn cô.

Tiểu Thỏ đi tới hai bước, có lẽ cũng là nhận thấy được không quá đúng lắm, vì thế bước chân liền ngừng lại, sau một lúc lâu cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trình Chi Ngôn đứng ở bên giường, kinh ngạc nói: "Anh nước chanh? Sao anh ở trong phòng của em?"

"Em nhìn cho rõ ràng, nơi này là phòng anh."

"Ai??" Tiểu Thỏ mơ mơ màng màng nhìn hoàn cảnh xung quanh một phen, sau đó nhịn không được đưa tay gãi gãi đầu mình nói: "Không đúng a, em nhớ rõ em đi ngủ trong phòng mình a, làm sao bây giờ đến chỗ phòng của anh a??"

Đôi mắt Trình Chi Ngôn mang theo mỉm cười, thanh âm ôn nhu nói: "Chính em đi tới."

" Hả??"

" Vừa rồi lúc anh ngồi ở trước bàn học, chính em nhắm mắt lại từ trên ban công bò qua, sau đó đi vào phòng anh." Trình Chi Ngôn vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô nói: "Sau khi đi vào liền trực tiếp ngã xuống trên giường anh."

Ai?

Tiểu Thỏ vốn còn mơ mơ màng màng không làm sao tỉnh ngủ, lúc này nghe Trình Chi Ngôn nói như vậy cả người nháy mắt tỉnh táo.

Không thể nào, chẳng lẽ cô còn mộng du??

Nhưng mà từ nhỏ đến lớn cô chưa từng có phát hiện chính mình có bệnh này a.

Trình Chi Ngôn nhìn bộ dáng trong mắt Tiểu Thỏ nghi hoặc, rốt cục nhịn không được bật cười.

Anh cười như vậy Tiểu Thỏ nháy mắt liền hiểu được, người này căn bản chính là nói lung tung.

"Hừ." Tiểu Thỏ hướng về phía Trình Chi Ngôn làm mặt quỷ, sẽ không để ý anh, lập tức vào nhà vệ sinh.

Chờ Tiểu Thỏ từ trong phòng vệ sinh ra ngoài, Trình Chi Ngôn đã một lần nữa chiếm lĩnh chiếc giường lớn của anh.

Tiểu Thỏ vòng hai vòng bên giường, hơi nhíu mày, quay người lại hướng tới cửa ban công đi qua.

Trình Chi Ngôn nhanh tay lẹ mắt túm chặt cổ tay cô, trong thanh âm mang theo một tia nghi hoặc hỏi: "Em đi chỗ nào?"

"Em trở về phòng ngủ mình a." Tiểu Thỏ vẻ mặt không hiểu ra sao nhìn anh." Đừng trở về."

Cổ tay Trình Chi Ngôn hơi chút dùng lực, kéo cả người Tiểu Thỏ vào trong lồng ngực mình.

Hai cánh tay anh ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, cúi đầu thấp giọng lẩm bẩm bên cạnh lỗ tai trắng nõn của cô nói: "Liền ở tại chỗ này a."

" Vì sao..." Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, trong mắt khó hiểu nhìn anh.

Từ lần trước cô diễn trò trái ngược Trình Chi Ngôn thất bại, Trình Chi Ngôn liền cũng không cho phép cô ở trong phòng của anh qua đêm, còn ba điều quy ước cùng cô, không được ngủ giường của anh, không được đụng chạm loạn người của anh, lại càng không cho phép không đồng ý liền dùng đủ loại nụ hôn hôn loạn anh.

Vì mấy cái ước định này Tiểu Thỏ buồn bực rất lâu.

"Ở tại chỗ này..." Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút, có lẽ cũng là nghĩ tới mấy cái ước định kia, anh chần chờ một chút, tiếp tục nói: "Có vẻ an toàn."

"Hả?" Tiểu Thỏ nháy mắt đầu đầy mờ mịt.

Ở tại chỗ này an toàn??

Kia là ý nói phòng của cô liền không an toàn??

Nhưng mà phòng của cô rõ ràng an toàn a, giường lớn hồng nhạt lại mềm mại vừa ấm, chăn HELLOKITTY lại vừa đáng yêu, còn có gối đầu cô chỉ cần nằm lên là có thể rơi vào giấc ngủ sâu...

Ưm... Thấy thế nào cũng tốt hơn so với giường lớn không có hạt bụi nào của Trình Chi Ngôn....

Có thể là trong ánh mắt Tiểu Thỏ quá mức ghét bỏ, Trình Chi Ngôn nhịn không được nhéo nhéo đôi má cô nói: "Đừng quên, trong nhà em bây giờ còn có một cái Từ Cảnh Thần."

"A? Cậu ấy??" Tiểu Thỏ ngẩn ra, lập tức có chút buồn cười nhìn Trình Chi Ngôn nói:"Anh sẽ không liền ăn dấm chua một cái học sinh tiểu học đi?? Cậu ấy nhỏ hơn em bốn tuổi, em ấy vẫn là đứa bé a."

"Em nhở hơn anh bảy tuổi, em cũng vẫn là đứa bé." Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, thanh âm trầm thấp hướng tới cô nói.

"Ách.. Nhưng mà..." Tiểu Thỏ còn muốn nói tiếp chút gì, môi Trình Chi Ngôn đã rơi vào trên cánh môi hồng nhuận của cô, "Đừng nhưng mà, em nghĩ rằng anh sẽ để em cùng một vị nam sinh ở dưới một mái nhà??"

" Nhưng mà.... Nhưng mà...."

Tiểu Thỏ bị Trình Chi Ngôn ôm vào trong ngực, cái gáy bị anh dùng tay nâng, không hề đường sống lui về phía sau.

Nhưng mà rõ ràng cùng với anh càng nguy hiểm có được hay không!!?

Ai biết chừng nào thì anh hóa thân thành sói, sau đó lại không hiểu ra sao đi tắm nước lạnh a...

Trong lòng Tiểu Thỏ nhất thời lệ rơi đầy mặt.

Trình Chi Ngôn ôm Tiểu Thỏ vào trong ngực, môi lưỡi cọ sát một hồi lâu, lúc này mới buông cô ra, đôi mắt trong suốt lấp lánh nhìn cô.

Đôi má Tiểu Thỏ có chút ửng đỏ, trên làn da trắng nõn lộ ra nhàn nhạt đỏ ửng, nhìn giống như là hoa đào mùa xuân nở rộ.

Mà cô bị anh hôn như vậy, vốn còn có chút mông lung buồn ngủ giờ phút này cái gì đều không có.

Tiểu Thỏ ru rú ở trong lòng Trình Chi Ngôn, có chút nhàm chán ngoạn chơi ngón tay anh, ngáp một cái nói: "Anh nước chanh, sao anh chưa ngủ?"

"Mới mười giờ rưỡi..." Trình Chi Ngôn có chút bất đắc cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian, dưới tình huống bình thường anh đều phải đến hơn mười một giờ mới có thể đi ngủ.

"A? Mới mười giờ rưỡi a..." Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, đưa tay gãi gãi cái gáy mình, vừa rồi cô tắm rửa xong có lẽ là hơn chín giờ, nằm ở trên giường phỏng chừng một thoáng chốc liền ngủ thiếp đi, rõ ràng cô đã mơ một giấc mơ, không nghĩ tới thời gian mới qua đi một chút như vậy.

"Em cho là a, đã đến sáng ngày thứ hai sao??" Trình Chi Ngôn có chút buồn cười nhìn cô.

"Ưm... Vừa rồi em nằm mơ, mơ thấy anh dẫn em đi công viên trò chơi chơi a." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười cười, đôi mắt chuyển qua nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Anh nước chanh, lúc nào chúng ta thật sự đi xem công viên trò chơi đi, có được hay không??"

"Em muốn đi chơi?" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, nhìn người trong ngực mình, cúi đầu lại hôn một cái trên gương mặt phấn nộn của cô.

" Uh'm! Em muốn đi chơi tàu siêu tốc!!" Tiểu Thỏ lý tưởng hào hùng hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Còn có thuyền hải tặc!! Còn có nhảy Bungee!!"

"Ha ha..." Trình Chi Ngôn kéo kéo môi, hướng tới Tiểu Thỏ cười lạnh một tiếng.

"Uy, tiếng cười này là có ý tứ gì a?? Khinh thường em sao??" Tiểu Thỏ cau mày trừng mắt nhìn Trình Chi Ngôn một cái nói: "Em mới sẽ không sợ a, em nói với anh, vừa rồi trong mộng của em đều là anh trốn ở trong ngực em khóc!!"

"A...... Bất quá bọn họ nói, mộng đều là ngược lại." Trình Chi Ngôn mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Tiểu Thỏ chậm rãi nói: "Cho nên, thực ra hẳn là em trốn ở trong lòng anh khóc đi??"

"Ách..." Tiểu Thỏ giật mình, thực ra cô chính là thuận miệng nói.... Vừa rồi ở trong mộng quả thật là cô trốn ở trong lòng Trình Chi Ngôn, nhưng mà nếu như theo cách nói Trình Chi Ngôn, vậy bọn họ nếu như thật sự đi công viên trò chơi hẳn là Trình Chi Ngôn trốn ở trong lòng cô khóc!

Ha ha, suy nghĩ một chút đã cảm thấy cực kỳ hạnh phúc a...

Trình Chi Ngôn nhìn khóe môi Tiểu Thỏ không tự giác thoáng cười, nhíu mày nói: "Em vui vẻ cái gì a??"

"Không có gì." Tiểu Thỏ trở tay ôm Trình Chi Ngôn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt khát khao nhìn anh nói: "Đi nha đi nha, chúng ta đi công viên trò chơi nha!!"

Có thể Trình Chi Ngôn là bị cô cọ sát không có biện pháp, đành phải gật đầu nói: "Được được, nếu như thành tích thi tháng lần này tốt liền mang em đi."

" Cái gì kêu khảo được tốt a?? Hạng nhất toàn lớp em nhất định thi không tới a, phía trước có hai người bá chủ học Cố Ninh Thư còn có Trình Thi Đồng ở đây!" Tiểu Thỏ nhất thời suy sụp mặt, đáng thương tội nghiệp nhìn Trình Chi Ngôn nói.

" Thi đến trước năm liền mang em đi, yêu cầu này không cao đi??" Trình Chi Ngôn nghĩ nghĩ, nghiêm túc hướng tới Tiểu Thỏ nói.

"Trước năm a..."

Tiểu Thỏ nhíu mày, đếm trên đầu ngón tay tính, cuộc thi lần trước là toàn lớp mười hai, phía trước cô có mười một người, thành tích trong đó dị thường ổn định đại khái có sáu bảy người...

A a a a!!

Muốn thi được trước năm cảm giác cũng rất khó a!

Tiểu Thỏ nhịn không được đưa tay tóm lấy tóc mình, vẻ mặt đáng thương tội nghiệp tiếp tục nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Có thể trước mười hay không a?? Em cảm giác ngoại trừ Cố Ninh Thư cùng Trình Thi Đồng còn có vài cái trùm học che ở trước mặt em a."

"Em cũng có tiềm lực trở thành trùm học." Trình Chi Ngôn hướng tới cô mỉm cười nói: "Đừng lo lắng, không phải em còn có thaafy giáo ưu tú là anh phụ đạo ở đây sao?"

"Anh gọi biến thái được chứ..." Tiểu Thỏ nhìn tươi cười bên môi Trình Chi Ngôn, nhịn không được nho nhỏ nói thầm.Trình Chi Ngôn lúc trong trường học, nếu như gặp huống cô không làm xong quá nhiều bài tập, là có thể vụng trộm làm một phần, sau đó sẽ đem bài tập mang đi học chép một phần, nhưng mà chỉ cần Trình Chi Ngôn vừa về đến nhất định sẽ kéo một cái ghế ngồi ở bên cạnh cô, ánh mắt sáng ngời nhìn cô viết xong toàn bộ bài tập không rơi một chữ.

A... A... A...... Này quả thực quá thống khổ rồi.

"A......Thi không tới trước năm cũng không có sao, vậy thì ở nhà ngốc, không đi công viên trò chơi." Trình Chi Ngôn vẻ mặt bình tĩnh tươi cười nhìn cô, thanh âm trầm thấp ôn nhu nói.

Rõ ràng là nghe qua cực kỳ ôn nhu, nhưng mà không biết vì sao Tiểu Thỏ cảm thấy phía sau lưng có cảm giác gió lạnh vù vù.

"Ha ha ha a... Nói cái gì a, vì đi công viên trò chơi,em cũng cần phải liều mạng a!!" Tiểu Thỏ cười khan vài tiếng, dùng cả tay chân từ trong lòng Trình Chi Ngôn bò ra ngoài, nằm ngửa vị trí bên cạnh anh, nhắm mắt lại, đắp kín mền nói: "Được rồi, thời gian không còn sớm chúng ta vẫn lại là đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai dậy thật sớm ôn tập."

"A..."

Tiểu Thỏ nghe được Trình Chi Ngôn cúi đầu nở nụ cười một tiếng, sau đó thanh âm vang lên cách bên tai mình một centimeter nói: "Thật sự là đáng tiếc a, ngày mai anh vốn định mang em đi tìm Hạ Phong chơi đùa, em đã nghĩ ngốc ở nhà ôn tập như vậy, vậy cũng chỉ có thể mình anh đi ra ngoài."

Tiểu Thỏ phút chốc mở to mắt, ánh mắt phẫn nộ trừng mắt nhìn anh, gằn từng chữ nói: Trình Chi Ngôn!Anh cố ý!"

"Không có a." Tươi cười khóe miệng Trình Chi Ngôn vô cùng sáng lạn, đôi mắt anh cụp xuống nhìn Tiểu Thỏ nằm ở bên cạnh mình, cười tít mắt nói: "Anh vốn là định nói cho em, đáng tiếc anh còn chưa nói em cũng đã trước tiên là nói về em muốn ở nhà ôn tập, ai... Đối với học sinh vì học tập mà buông tha chơi đùa, từ trước đến nay tình cảm anh quý trọng giống như nước sông cuồn cuộn, kéo dài không dứt a..."

"Im miêng cho em...." Tiểu Thỏ nghiến răng nghiến lợi nhìn Trình Chi Ngôn, thanh âm gần như từ trong kẽ răng bay ra nói: "Nếu như anh không mang theo em đi chơi, em liền đi nói cùng Trình ba ba, anh phi lễ ( sàm sỡ) em!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net