Chương 496-500: Được anh đồng ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ách. . . Thổ lộ gì gì đó. . ." Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn thoáng qua đầu người xếp hàng phía trước, mẹ, còn thật dài a. . .

Sớm biết liền không xếp hàng ở trong này a. . .

"Đến đây đi, đừng thẹn thùng!" Một người nữ sinh cầm một cái điện thoại di động từ trong túi nhét vào trong tay Tiểu Thỏ nói: "Dùng cái điện thoại này, số điện thoại tớ mới vừa làm số mới, lúc nhập học không có đăng ký cái dãy số này, bảo đảm thầy giáo Trình không biết là ai gọi!!"

....

Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, nhưng mà ̣ thanh âm của cô, Trình Chi Ngôn có thể nghe ra a.

"Ai, nhanh lên." Trình Thi Đồng đưa tay vỗ vỗ bả vai Tiểu Thỏ nói: "Nếu như cậu sợ bị thầy giáo Trình nghe ra cậu là ai, cậu liền thay đổi tiếng đi."

" Chính là chính là!!" Nữ sinh khác vội vàng phụ họa.

Tiểu Thỏ cầm cánh tay kia dở khóc dở cười, sau một lúc lâu rốt cục khe khẽ thở dài một hơi nói: "Được rồi, thổ lộ như thế nào các cậu nói đi!"

"Ưm. . ."

Ánh mắt mấy nữ sinh kia xoay xoay, sau đó vỗ tay một cái hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Cậu nói, "Thầy giáo Trình, em thích thầy thật lâu, sau này em muốn gả cho thầy!' như thế nào?"

"Ý kiến hay! Ý kiến hay! !"

Những người khác nhao nhao vỗ tay đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn không phải chính mình đi thổ lộ.

"Này. . ." Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, này cũng có chút quá cái gì kia???

" Được, đừng do dự, nhanh lên." Người nữ sinh đưa điện thoại di động cho cô, mắt thấy Tiểu Thỏ vẻ mặt do dự, dứt khoát rút điện thoại di động từ trong tay cô ra, lập tức bấm số điện thoại Trình Chi Ngôn, lại ấn nút gọi, sau đó đưa tới trước mặt Tiểu Thỏ, đè thấp thanh âm nói: "Được rồi, tớ gọi giúp cậu rồi."

". . ."

Tiểu Thỏ nháy mắt không nói gì, chỉ cảm thấy trái tim nhỏ hồi hộp sắp muốn nhảy từ trong lồng ngực ra ngoài.

"Đô - - đô - - đô - - "

Điện thoại vang ba tiếng, bên kia tiếp nhận.

Trong loa truyền đến thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp mà ôn nhuận: "Uy, xin chào."

"Cái kia. . ." Tiểu Thỏ đầy đầy khẩn trương, vậy mà đã quên nắm cổ họng nói chuyện, cô quay đầu nhìn nhìn gương mặt bát quái xung quanh mình, đành phải kiên trì tiếp tục hướng tới bên kia điện thoại nói: "Thầy giáo Trình, em có lời muốn nói cùng thầy."

Trình Chi Ngôn tay cầm di động, nhìn trên màn hình điện thoại di động biểu hiện cái dãy số xa lạ kia, hơi hơi nhíu nhíu mày, trong điện thoại truyền đến đúng là thanh âm Tiểu Thỏ...

Cô không phải cùng đi chơi với nhóm học sinh nữ sao? ?

Nhưng mà anh chỉ thoáng ngớ ra chốc lát, liền mỉm cười nói: "Nói cái gì, em nói đi."

Nhóm người nữ đồng học bên cạnh Tiểu Thỏ nháy mắt ngừng hô hấp lại rồi, mỗi người trợn trắng mắt nhìn chằm chằm mặt Tiểu Thỏ, vẻ mặt tràn đầy đều là chờ đợi.

"Cái kia. . . Thầy giáo Trình. . ." Tiểu Thỏ nhìn ánh mắt tha thiết kia đành phải kiên trì hướng tới bên kia điện thoại thanh âm yếu ớt nói: "Em...Em...Em...Em thích thầy thật lâu rồi. . ."

Trình Chi Ngôn giật mình, khóe môi mỏng gợi lên một nét tươi cười nhàn nhạt, trong thanh âm mang theo ý tứ bỡn cợt lên tiếng nói: "A.... . ."

"Cái kia. . ." Tiểu Thỏ chần chờ một phen, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bạn học xung quanh.

"Nói mau a. . . Nói mau a. . ."

" Mau thổ lộ a. . ."

"Nói thầy giáo Trình em muốn gả cho thầy!!"

Mấy nữ sinh kia đè thấp thanh âm hướng tới Tiểu Thỏ thúc giục.

Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, nghe tạp âm bên kia điện thoại, nhịn không được cười cười, trong lòng đã hiểu rõ là chuyện gì xảy ra rồi.

"Cái kia... Thầy giáo Trình...Em.. Sau này em muốn gả cho thầy!!" Tiểu Thỏ nhìn dãy số trên di động trước mặt, cắn răng một cái, hướng tới bên kia điện thoại rống lớn nói.

Sau khi cô rống xong những lời này, chung quanh nháy mắt trở nên một mảnh im ắng, không ai nói chuyện, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú màn hình điện thoại di động, chờ Trình Chi Ngôn bên kia điện thoại trả lời.

Trình Chi Ngôn cũng là sửng sốt một phen, không nghĩ tới Tiểu Thỏ vậy mà sẽ gọi điện thoại nói cái này.

Anh ngẩng đầu lên nhìn Ma Thiên Luân chuyển động chậm rãi bên trong công viên trò chơi, như dung nhập bối cảnh trời xanh, một trận gió thu thổi qua, trong không khí dường như mang theo một chút mùi sữa ngọt ngào.

Tiểu Thỏ có chút quẫn bách nhìn màn hình điện thoại di động.

Đều đã vài giây trôi qua, như thế nào bên kia điện thoại còn không có trả lời??

Anh có biết là chính mình gọi điện thoại hay không?

Anh có biết xung quanh chính mình còn có rất nhiều bạn học hay không??

Ngộ nhỡ anh nói, Tiểu Thỏ, lời này không phải mới trước đây em đã nói qua sao, cô nên làm cái gì bây giờ?

A a a a!

Đến lúc này, Tiểu Thỏ mới nhớ tới, bạn học căn bản không biết quan hệ chính mình cùng Trình Chi Ngôn a, ngộ nhỡ anh nước chanh nói lỡ miệng làm sao bây giờ??

Nhưng mà Tiểu Thỏ khẩn trương, đám nữ sinh kia càng khẩn trương.

Ánh mắt các cô nhìn chăm chú di động, lỗ tai mỗi người đều đã dựng thẳng, sau đó liền nghe được thanh âm Trình Chi Ngôn mang theo mỉm cười từ điện thoại truyền ra nói: "Được, thầy biết rõ."

"Ách..." Tiểu Thỏ nghe trả lời của anh, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên tiếp tục nói chút gì.

" Nhưng mà bây giờ em còn nhỏ, chờ em trưởng thành lại thảo luận vấn đề này, được chứ?" Một bàn tay Trình Chi Ngôn xuyên vào trong túi, một cánh tay kia cầm điện thoại, nhìn áng mây màu trắng trôi nổi trên bầu trời xanh thẳm, chỉ cảm thấy tâm tình vô cùng sung sướng.

Ưm... Như vậy có tính bạn gái nhỏ của anh chủ động hướng anh cầu hôn không a??

" Được.... Được." Tiểu Thỏ theo anh nói, vội vàng lên tiếng, sau đó nói "Tạm biệt thầy giáo Trình" liền trực tiếp cúp điện thoại.

"A a a a a - - "Tiểu Thỏ mới vừa cúp điện thoại, những cái nữ sinh vây quanh ở bên cạnh cô này liền nhịn không được kêu lên.

"Trời ạ!! Không thể tưởng được thầy giáo Trình ôn nhu như vậy!!"

" Đúng vậy a, thanh âm thầy giáo Trình từ trong điện thoại nghe qua nghe thật tốt a!! Có từ tính!!"

" Đặc biệt thầy nói, được thầy biết rõ, trời ạ, quá ôn nhu a!!"

" Hơn nữa cho dù là từ chối cũng từ chối có như vậy, nể tình như vậy!!"

" Đúng a!! Sớm biết thế tớ liền tự mình thổ lộ cùng thầy giáo Trình a a a a a!!!"

Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn mấy nữ sinh đứng xung quanh mình kia, trong lòng nhịn không được nói thầm:

Ai nói Trình Chi Ngôn từ chối tớ!!

Anh rõ ràng đồng ý!!

Chẳng qua anh nói hiện tại tớ tuổi còn quá nhỏ, căn bản không thể kết hôn mà thôi!!

Nếu như hiện tại tớ đã hai mươi tuổi, tuyệt đối Trình Chi Ngôn sẽ túm tớ đi cục dân chính!!

Đương nhiên Tiểu Thỏ cũng chỉ có thể yên lặng oán thầm, căn bản không dám nói những lời này ra.

Nhưng mà...

Tiểu Thỏ nghĩ một chút, khóe miệng nhịn không được cũng chậm cong lên.

Vừa rồi thanh âm anh nước chanh trong điện thoại thật sự vô cùng ôn nhu a.

Ôn nhu giống như là gió xuân tháng ba nhẹ nhàng quất vào mặt, lại giống như là lông chim chậm rãi bay xuống, nhẹ nhàng lướt qua đôi má.

Chờ em lớn lên...

Uh'm, cô sẽ cố gắng lớn lên nhanh một chút.

Nhưng mà, chờ Tiểu Thỏ từ thuyền hải tặc không trung xuống, cả người cô đều đã quay vòng ba trăm sáu mươi độ, tất cả cảnh tượng trước mắt đều đã xoay vòng vòng, đầu óc cũng choáng váng, trong bụng lại càng có một loại cảm giác dời sông lấp biển.

"Tiểu Thỏ. . .Cậu không sao chứ. . ." Trình Thi Đồng nhìn thoáng qua sắc mặt Tiểu Thỏ trắng bệch, đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng cho cô, thấp giọng hỏi: "Nhìn cậu giống như cực kỳ không thoải mái."

"Tớ..." Tiểu Thỏ mới vừa mở miệng, lại cảm thấy một trận ghê tởm đi lên, vội vàng đỡ bồn hoa ngồi xổm xuống nôn khan.

"Bạch Tiểu Thỏ, cậu không sao chứ??" Mấy nữ sinh bên cạnh thấy thế, vội vàng xông tới, vẻ mặt thân thiết nhìn cô hỏi.

"Tớ..." Tiểu Thỏ nôn khan một trận, rốt cục cảm thấy dễ chịu một chút, cô đỡ bồn hoa ngồi xuống, hướng tới các cô khoát tay nói: "Tớ không được....Các cậu tự đi chơi đi...Tớ phải ở chỗ này nghỉ ngơi một chút."

" Có phải cậu có chứng sợ độ cao hay không?" Một người nữ đồng học ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thỏ, giúp đỡ Trình Thi Đồng cùng nhau vỗ vỗ lưng của cô: "Tớ nhìn vừa rồi mặt cậu trắng bệch, hơn nữa ngậm chặt miệng, cũng không kêu ra a."

" Hẳn là... Không có đi...." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, cảm thấy cái này hẳn là vấn đề độ cao, thật sự là thuyền hải tặc lật tới lật lui, xoay quá lợi hại rồi.

" Không có việc gì, các cậu đi chỗ khác chơi trước đi, tớ ở chỗ này cùng cô ấy, một lát nếu như cô ấy còn không có tốt chút mà nói, tớ liền liên hệ thầy giáo Trình một phen, xem có thể đi về trước hay không." Trình Thi Đồng ôm bả vai Tiểu Thỏ, an ủi vỗ vỗ bờ vai cô, hướng tới mấy cái nữ sinh nói.

" Được." Mấy nữ sinh thấy thế gật gật đầu, lúc xoay người chuẩn bị đi, đột nhiên lại dừng lại, vẻ mặt lo lắng nhìn Tiểu Thỏ nói: "Bạch Tiểu Thỏ, cậu phải cẩn thận nha, nghìn vạn lần đừng làm cho thầy giáo Trình nhìn ra vừa rồi là cậu thổ lộ cùng thầy a!!"

"Ách. . . Ha ha ha. . . Tớ biết rõ. . ." Tiểu Thỏ ngớ ra một phen, sau đó vẻ mặt suy yếu hướng tới các cô phất phất tay, gật đầu bày tỏ chính mình đã hiểu.

" Chúng ta đi đây, bye bye."

Mấy nữ sinh kia dặn dò Tiểu Thỏ xong rồi, liền hướng tới cái chơi trò chơi khác đi qua.

Trình Thi Đồng mắt thấy mấy người các cô đi, lúc này mới vẻ mặt lo lắng nhìn Tiểu Thỏ hỏi: "Tiểu Thỏ, cậu còn khó chịu sao? ?"

Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn thoáng qua mấy nữ sinh kia đã biến mất trong biển người, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Cô đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên đầu gối, sau đó vẻ mặt thoải mái nhìn Trình Thi Đồng nói: "Ha ha, tớ không sao."

". . ."

Trong mắt Trình Thi Đồng không nói gì nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt hồng hào trước mắt, kéo kéo miệng nói: "Cậu... Vừa rồi bộ dáng khó chịu như thế, đều là giả bộ?"

"Đương nhiên rồi." Tiểu Thỏ gật gật đầu, hướng tới Trình Thi Đồng tiếp tục nói: "Rất không dễ dàng đến công viên trò chơi một chuyến, tớ đương nhiên muốn đi tìm anh nước chanh chơi a, chung quy không thể thật sự cùng các cô chơi cả ngày, hơn nữa, ngộ nhỡ lúc xếp hàng nhàm chán, các cô muốn tớ đi thổ lộ Trình Chi Ngôn làm sao bây giờ??"

". . ."

" Được rồi, tớ không sao, cậu theo tớ cùng đi tìm chú nhỏ hay là đi tìm Cố Ninh Thư nhà cậu a? ?" Tiểu Thỏ cười tít mắt nhìn Trình Thi Đồng, trong thanh âm mang theo tràn đầy bỡn cợt hướng tới cô hỏi.

"Thôi, tớ đi tìm Cố Ninh Thư." Trình Thi Đồng bĩu môi hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Tớ mới không cần làm bóng đèn cho hai người các cậu."

"Ách... Được rồi..." Tiểu Thỏ hướng tới Trình Thi Đồng phất phất tay nói: "Vậy tớ đi trước a."

" Bye bye....." Trình Thi Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, người này, đi theo chú nhỏ cô lâu như vậy, đều bị hư hỏng theo.

Mắt thấy bóng dáng Tiểu Thỏ dần dần đi xa, Trình Thi Đồng thở dài một hơi, vừa mới chuẩn bị lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện thoại cho Cố Ninh Thư, lại cảm thấy trên gương mặt nháy mắt lạnh.

Cô quay đầu lại, vậy mà thấy Cố Ninh Thư liền đứng sau lưng mình, cầm trên tay hai lon Coca ướp lạnh, trong đó một lon đang bị anh dán trên mặt mình.

"Cố Ninh Thư??" Trình Thi Đồng sửng sốt một phen, sau đó nhịn không được cười cười, đưa tay nhận lon coca dán ở trên mặt mình kia hỏi: "Cậu làm sao có thể ở chỗ này??"

Cố Ninh Thư cầm một cái lon coca khác trong tay, thuận tiện ngồi xuống bên cạnh bồn hoa sau lưng cô nói: "Tớ vẫn sau lưng các cậu, chỉ là cậu không phát hiện thôi."

"A......" Trình Thi Đồng gật gật đầu, cũng ngồi xuống bên cạnh cậu, cầm lon coca trong tay đụng một cái cùng cậu, buồn bã nói: "Thật sự là ngây thơ a... Chú nhỏ vậy mà thật sự mang theo nhiều bạn học cùng tới công viên trò chơi vì một câu của Tiểu Thỏ như vậy."

Cố Ninh Thư quay đầu nhìn cô một cái, sau đó cầm lấy côca trong tay uống một ngụm, thấp giọng nói: "Như thế nào, cậu không thích công viên trò chơi sao??"

"Uh'm, không thích." Một bàn tay Trình Thi Đồng nâng cằm lên nhìn những cái bóng dáng vui vẻ phía xa nói: "Bởi vì cậu cũng không thích."

Cố Ninh Thư giật mình, nhịn không được cười cười nói: "Tớ nói tớ không thích công viên trò chơi lúc nào hả??"

Trình Thi Đồng quay đầu lại, đôi mắt nhìn cậu, bĩu môi nói: "Cậu cũng không có thể chơi những trò mạo hiểm này, làm sao có thể thích công viên trò chơi a??"

Cố Ninh Thư cười cười, cúi đầu uống một ngụm côca, sau đó đưa tay giữ bả vai Trình Thi Đồng, cánh môi nhẹ nhàng đụng một cái trên môi hồng nhuận của cô nói: "Chỉ cần có cậu ở đây, đi chỗ nào tớ đều thích."

"Ai nha, cậu thật là..." Khuôn mặt nhỏ nhắn Trình Thi Đồng nháy mắt đỏ, cô vội vàng hướng tới bốn phía nhìn nhìn nói: "Nơi công cộng đừng hôn loạn, ngộ nhỡ bị bạn học khác thấy làm sao bây giờ."

"Uh'm, biết rõ." Cố Ninh Thư tiếp tục ôn hòa nở nụ cười, thừa dịp cô không chú ý lại hôn một cái trên gương mặt phấn nộn nói: "Đi thôi, những cái hạng mục mạo hiểm này mặc dù tớ không thể chơi, nhưng là cùng cậu chơi đùa ngựa gỗ xoay tròn gì gì đó vẫn lại là không có vấn đề."

Cậu vừa nói vừa đứng lên, thân hình thon dài vừa lúc che ánh sáng trước mắt Trình Thi Đồng, "Đi thôi." Cậu hướng tới cô vươn tay đi ra.

Trình Thi Đồng ngẩng đầu nhìn bàn tay to thon dài trắng nõn trước mặt, theo tay cậu cô hướng tới mặt cậu nhìn qua đi.

Ngày đó ánh mặt trời rực rỡ, bầu trời cực kỳ xanh, cậu đứng đưa lưng về phía mặt trời, trong nháy mắt như thế, bóng lưng quá mạnh mẽ làm cho cô thấy không rõ nét mặt cậu, nhưng mà độ cong khóe môi cậu lại chiếu sáng đáy lòng của cô.

" Được, đi thôi." Trình Thi Đồng đem tay mình đặt trong tay của cậu, theo lực đạo của cậu đứng dậy, cười hì hì nói: "Vậy thì đi chơi ngựa gỗ xoay tròn đi."

Cố Ninh Thư mỉm cười, nắm tay cô hướng tới bên kia đi qua.

----

Bên này Tiểu Thỏ vừa đi vừa cầm điện thoại bấm số Trình Chi Ngôn.

Không đầy một lát điện thoại liền kết nối, bên trong truyền đến thanh âm Trình Chi Ngôn mang theo mỉm cười: "Uy, Tiểu Thỏ? ?"

"Anh nước chanh, anh ở đâu a? ?" Tiểu Thỏ vừa hướng tới cửa công viên trò chơi đi, vừa nhìn xung quanh.

"Anh cùng Thân Tử Hạo ở trong tiệm nước giải khát ngồi a, em muốn tới đây hay không??" Trình Chi Ngôn cúi đầu, thìa trong tay chọc đồ uống lạnh trong ly, cười hỏi.

" Được, bây giờ em liền qua." Tiểu Thỏ vội vàng gật đầu.

"Uh'm. . ." Thanh âm Trình Chi Ngôn trong điện thoại dừng một chút, sau đó mang theo mỉm cười tiếp tục nói: "Đến cầu hôn với anh sao? ?"

". . ."

Mặt Tiểu Thỏ lập tức liền đỏ, bước chân của cô hơi hơi ngừng một chút, sau đó tiếp tục đi phía trước vừa đi vừa nói: "Nói bừa cái gì vậy?"

"Như thế nào? ?" Trình Chi Ngôn mỉm cười nhìn bóng dáng càng ngày càng gần bên ngoài tiệm nước giải khát kia nói: "Vừa rồi điện thoại nặc danh cái kia không phải em gọi sao? Không phải ở trong điện thoại em ồn ào phải gả cho anh sao? ?"

"Sao. . . Làm sao có thể là em!" Tiểu Thỏ vẻ mặt quẫn bách hướng tới bên kia điện thoại lắp bắp nói: "Anh anh anh...Anh nhất định nghe lầm, thành thật khai báo, vừa rồi người nào cầu hôn với anh hả ? ?"

"A.... . . Không phải em à." Giọng điệu Trình Chi Ngôn lập tức trở nên cực kỳ tiếc hận, "Ai, kia thôi, có thể là cái tiểu Cẩu nào anh không biết gọi lộn số điện thoại đi."

". . ."

Em gái anh, anh mới đúng tiểu Cẩu a!

Tiểu Thỏ cắn chặt răng, lại chỉ có thể khuôn mặt tươi cười tiếp tục nói: "Đúng vậy a, có thể là người khác gọi sai điện thoại thôi."

"Cái gì gọi sai điện thoại nha! !" Thân Tử Hạo đoạt lấy di động Trình Chi Ngôn, hướng tới bên kia điện thoại lớn tiếng hét lên: "Vừa rồi rõ ràng chính là thanh âm Tiểu Thỏ em!! Em nghĩ rằng nhóm người anh nghe không hiểu sao?? Ai, nằm máng, có phải em đã quên điện thoại Trình Chi Ngôn có chức năng ghi âm rồi hay không hả ? ? Tới tới tới, em tới đây, chúng ta mở ghi âm cho em nghe một lần!!"

". . ."

Bước chân Tiểu Thỏ lập tức liền dừng lại.

Chức năng ghi âm??

Cái gì??

Vậy vừa rồi cô nói với Trình Chi Ngôn đều bị ghi lại rồi rồi hả ? ? Cái tình huống gì? ?

"Uy? ? Uy uy? ? Tiểu Thỏ, sao em không nói? ?" Thân Tử Hạo nói hồi lâu, phát hiện bên kia điện thoại vậy mà không có người trả lời anh, liền nhịn không được hướng tới bên kia điện thoại ồn ào vài câu.

" Được rồi, trả điện thoại cho tôi." Trình Chi Ngôn vẻ mặt bình tĩnh đoạt lại di động của mình từ trong tay Thân Tử Hạo trở về, sau đó hướng tới bên kia điện thoại thoải mái nhàn nhã nói: "Không có việc gì, không phải em đã nói không phải em gọi điện thoại tới, anh liền tin tưởng em, nhưng mà người vừa rồi gọi điện thoại kia, vừa mở miệng liền gọi thầy giáo Trình, cho nên nhất định là học sinh lớp học chúng ta, nếu không em tới đây, chúng ta cùng nghe ghi âm một lần, em có thể nghe ra là thanh âm người nữ sinh nào lớp chúng ta đi? ?"

"Em...Em..." Tiểu Thỏ đột nhiên cảm thấy chính mình có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.

" Đừng em em em, mau tới đây đi, anh đã nhìn thấy anh rồi." Trình Chi Ngôn lấy di động đi đến cửa tiệm nước giải khát, hướng tới Tiểu Thỏ đứng ở chỗ không xa vẫy vẫy tay nói: "Bên này."

Tiểu Thỏ ngẩng đầu, nhìn Trình Chi Ngôn mặc toàn thân quần áo thể thao màu đen, đứng thẳng người ở cửa tiệm nước giải khát, trên gương mặt trắng nõn kia đang lộ ra ý cười bỡn cợt, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net