Chương 521-525: Quà tặng lễ tình nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa nghĩ đến đây, mặt Tiểu Thỏ nhất thời giống hỏa thiêu.

"Làm sao vậy, mặt em đỏ cái gì? ?" Trình Chi Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Tiểu Thỏ càng ngày càng đỏ, đưa tay nhẹ nhàng sờ soạng một phen, đầu ngón tay đụng chạm đến một mảnh nóng bỏng.

"Thật là, em....Em suy nghĩ cái gì a." Hai tay Tiểu Thỏ che khuôn mặt nhỏ nhắn chính mình, vẻ mặt thẹn thùng nhìn Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn hơi run sợ một phen, sau đó có chút buồn cười nhìn cô, "Cái gì anh suy nghĩ cái gì, em nói cái gì a? ?"

"Anh tự mình biết. . ." Tiểu Thỏ một khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nhìn Trình Chi Ngôn.

Còn có hai năm. . . Anh mới có thể ăn cô. . .

Anh vừa rồi khẳng định là đang thở dài chuyện này.

". . ." Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt thẹn thùng, lập tức hiểu được cô rốt cuộc không được tự nhiên cái gì.

Rõ là. . . Cái gia hỏa kia. . .

Trình Chi Ngôn đưa tay kéo bờ vai cô qua, cúi đầu khẽ hôn một cái trên gương mặt phấn nộn nói: "Em nghĩ rằng anh và em nói được là cái gì, uh'm? ? Tiếp qua hai năm anh có thể xuống tay với em rồi hả ? ?"

"Ách. . ." Tiểu Thỏ ngớ ra một phen, đôi mắt mê mang nhìn Trình Chi Ngôn, chẳng lẽ anh không phải mới vừa ý tứ này? ?

"Còn tuổi nhỏ, trong đầu của em đều đã suy nghĩ cái gì a? ?" Trình Chi Ngôn đưa tay dùng lực nhéo đôi má chính mình vừa mới hôn môi, buồn cười nói: "Có phải gần đây lại xem những cái tiểu thuyết không lành mạnh này hay không?"

"Không có, tuyệt đối không có!" Tiểu Thỏ vội vàng giơ tay lên thề.

"A, không có liền tốt." Trình Chi Ngôn nở nụ cười một phen, sau đó liền không nói.

"Kia. . ." Tiểu Thỏ chần chờ một phen, cuối cùng kiềm nén không được tò mò trong lòng, hướng tới Trình Chi Ngôn thật cẩn thận hỏi: "Vậy vừa rồi anh nói còn có hai năm rốt cuộc là có ý tứ gì a. . . ? ?"

"A.... . ."

Trình Chi Ngôn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn vành tai xinh xắn của cô, thanh âm giống như thổi hơi, cúi đầu cười nói: "Ý tứ anh là, còn có hai năm. . . Mới có thể ăn em.. . ."

". . ."

Tiểu Thỏ cả người nháy mắt liền cứng lại rồi.

Thanh âm anh trầm thấp mà dồi dào từ tính mang theo ý cười nồng đậm chui vào trong lỗ tai cô, cảm giác ngứa vậy mà làm cho cô trong khoảng thời gian ngắn không có đi nghĩ lại ý tứ câu nói anh nói kia, đợi cho cô hiểu được, nhịn không được hướng tới anh rống lớn một tiếng: "Trình Chi Ngôn! ! !"

"Hư - - đừng gọi bậy, sẽ đem cha anh tới đây." Trình Chi Ngôn lại cúi đầu hôn cánh môi hồng nhuận của cô, đem tất cả lời nói đều đã chắn trở về.

- - - -

Chiều ba mươi hôm đó.

Tiểu Thỏ lại cùng Trình Chi Ngôn ngồi trên xe lão Trình, hướng tới quê nhà Trình Chi Ngôn qua đi.

Dọc theo đường đi phong cảnh cùng mấy năm trước không có gì thay đổi quá lớn.

Vào đông bầu trời vẫn là thoáng hiện xanh nhợt nhạt, thật giống như là một ly sữa bị hắt ở tại ô vuông khăn trải bàn màu trắng.

Trình Chi Ngôn ngồi ở phía sau ô tô, vừa xem tin tức trên di động vừa giống như vô ý hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Buổi chiều Trình Thi Đồng cũng sẽ về với ông bà đi."

"Uh'm?" Tiểu Thỏ quay đầu lại, nhìn anh hình dáng rõ ràng quay mặt, chần chờ một phen, gật đầu nói: "Ngày hôm qua cô ấy gửi tin nhắn đã nói với em rồi."

Trình Chi Ngôn nghe vậy ngẩng đầu nhìn Tiểu Thỏ, sau một lúc lâu anh nhẹ nhàng mà thở dài một hơi nói: "Ngày mai mang bọn em đi Văn Lai Tự đốt nén nhang đi, cho dù hữu dụng hay không, tốt xấu an ủi trong lòng một chút."

" Được." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, gật đầu lên tiếng.

Tiểu Thỏ vốn còn có chút còn có chút lo lắng Trình Thi Đồng, không nghĩ tới lúc cô nhìn thấy Trình Thi Đồng, cô ấy vậy mà ngồi chồm hổm cùng một chỗ với mấy đứa trẻ trong nhà đốt pháo trúc.

Cô ấy mặc một bộ áo lông màu đỏ thẫm, trên mũ còn treo một cái vòng tròn lông nhung màu trắng, trên lỗ tai mang theo bịt tai Tiểu Hùng, cười hì hì hướng tới mấy đứa bé kia lớn tiếng nói: "Chuẩn bị tốt sao? ? Chị đếm a..... Một, hai, ba! Chạy! !"

Theo cô ra lệnh một tiếng, mấy cái đứa trẻ vây quanh kia kia nhất thời vừa thét chói tai vừa cười chạy ra.

Sau khi Trình Thi Đồng dẫn đốt pháo trúc kia cũng rất nhanh hướng về phía sau chạy tới.

Bất quá vài giây, trong sân liền vang lên một trận tiếng pháo nổ "Đùng đùng".

Cùng với tiếng pháo nổ còn có từng đợt khói đặc màu xanh.

"Khụ khụ khụ. . ." Tiểu Thỏ bị từng đợt khói đặc khói đặc kia nghẹn đến ho khan.

"Tiểu Thỏ? ?" Trình Thi Đồng nghe được tiếng ho khan của cô, vẻ mặt kinh hỉ quay đầu lại quay đầu lại nhìn cô, sau đó rất nhanh hướng tới cô chạy tới kéo cánh tay của cô cười hì hì nói: "Lại cùng chú nhỏ trở về đón tết a? Ai, cậu không biết, buổi chiều bà cố đã hỏi rất nhiều, vợ Ngôn Ngôn sao còn không qua đây."

"Cái gì cháu dâu, đừng nói lung tung. . ." Tiểu Thỏ đưa tay bóp cánh tay của cô, sau đó nhìn vẻ mặt cô phấn khởi cười nói: "Khí sắc cậu nhìn không tệ a, còn tưởng rằng mấy ngày nay cậu sẽ ở nhà mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt a."

"Làm sao có thể! !"

Trình Thi Đồng dương dương đắc ý nhìn Tiểu Thỏ một cái, cười tít mắt nói: "Tớ đã nghĩ thông suốt, nếu hai người tớ cùng Cố Ninh Thư còn yêu nhau, vậy muốn chia tay làm gì, cho dù là bệnh tật cũng không có thể tách chúng ta ra, Cố Ninh Thư người này, sinh là người Trình Thi Đồng Trình Thi Đồng tớ, chết là ma Trình Thi Đồng tớ! Ha ha..."

" Tiết tháo của cậu a??" Tiểu Thỏ vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô, trên một đường này cô chuẩn bị một đống lớn lời an ủi, định nhìn thấy Trình Thi Đồng hảo hảo mà khuyên bảo cô, không nghĩ tới người này thực ra là có lối suy nghĩ này.

Cô đột nhiên cảm thấy, người cần cần khuyên bảo hẳn là chính mình rồi. . .

"Tiết tháo gì gì đó đều là Phù Vân." Trình Thi Đồng khoát tay, vẻ mặt không chút để ý nói.

Cô ngẩng đầu lên lại nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn đứng sau lưng Tiểu Thỏ, cười hì hì hô một tiếng: "Chú nhỏ, chũ đã đến rồi a, cháu nói với chú, buổi chiều còn có bảy cô tám dì gì gì đó tới cửa, nghe nói chú còn chưa kết hôn, một đám đều đã cân nhắc tìm đối tượng cho chú a, nếu không phải cháu kiên quyết ngăn cản giúp chú, nói không chừng buổi tối người ta liền muốn mang con gái tới cửa gặp chú a."

"Uh'm." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lên tiếng, trên mặt không có bất luận cái vẻ mặt cảm kích gì.

"Ai. . . Liền biết chú sẽ phản ứng là như vậy." Trình Thi Đồng túm cánh tay Tiểu Thỏ, lập tức kéo cô hướng tới buồng trong, "Đi một chút đi, tớ mang cậu đi gặp bà cố ông cố đi."

Tiểu Thỏ có chút bất đắc dĩ nhìn Trình Thi Đồng, đồng thời bị túm đi vào trong, quay đầu nhìn thoáng qua Trình Chi Ngôn vẫn đứng ở cửa như cũ.

Trên mặt của anh cũng là thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Buổi tối đêm ba mươi, khắp nơi đều là một mảnh không khí vui sướng, tiếng pháo nổ, tiếng nhạc, tiếng cười đùa không dứt bên tai, ăn xong cơm tất niên lại nhìn tiết mục cuối năm một hồi, các thân thích các thân thích trong nhà liền bắt đầu một đám cáo từ rồi.

Bởi vì Trình Chi Ngôn nói mùng một đầu năm muốn dẫn Trình Thi Đồng cùng Tiểu Thỏ cùng đi Văn Lai Tự thắp hương, cho nên lúc cha mẹ Trình Thi Đồng rời khỏi dặn dò cô một phen liền đi.

Ông nội bà nội Trình Chi Ngôn cười tít mắt nhìn cháu trai còn có chắt gái, không ngừng gật đầu nói: "Đều đã trưởng thành, rất tốt. Đồng Đồng, tới, bà cố nghe nói tối hôm nay con muốn ở nơi này đặc biệt chuẩn bị cho con một cái phòng."

"Gì? ?" Trình Thi Đồng nghe vậy, hai tay vội vàng ôm cánh tay Trình Chi Ngôn hét lên: "Không được, cháu muốn cùng chú nhỏ ở chung."

"Cháu đứa nhỏ này...." Bà nội Trình Chi Ngôn tuy là vẻ mặt oán trách nhưng vẫn lại là cười tít mắt hướng tới cô nói: "Cháu đều đã lớn như vậy lại ở một cái phòng với chú nhỏ, không tốt."

" Cái gì không tốt?" Trình Thi Đồng ôm lấy cánh tay Trình Chi Ngôn, tiếp tục nói: "Vậy không phải Tiểu Thỏ giống cháu sao, vì sao cô ấy có thể ở một cái phòng với chú nhỏ?"

"Đứa nhỏ này. . . Tiểu Thỏ là vợ chú nhỏ, có thể giống với cháu sao? Hai vợ chồng nhỏ người ta ngủ ở trên một cái giường, cháu đi xem náo nhiệt gì a, hơn nữa tối hôm nay ngộ nhỡ hai người bọn họ gây ra động tĩnh gì, cháu né tránh hay là không tránh a? Chẳng lẽ cháu còn trơ mắt nhìn vợ chồng hai người họ cùng phòng? ?" Bà nội Trình Chi Ngôn vẻ mặt có chuyện riêng giáo dục Trình Thi Đồng.

Tiểu Thỏ nghe xong lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn nháy mắt trở nên đỏ bừng.

Này này này... Này đều đã cái gì cái gì cùng cái gì a. . .

Trình Thi Đồng nhịn không được kéo kéo môi, không nói gì nói: "Bà cố, bà không lầm đi. . . Tiểu Thỏ mới mười sáu a. . . Cùng phòng cái gì a."

"Mười sáu làm sao, bà cố cháu mười sáu tuổi đã gả cho ông cố cháu, sinh ông nội cháu, nếu không phải bà cố sinh sớm, bây giờ cháu còn không sinh ra a, cháu xem chú nhỏ cháu, lúc sinh ba nó chính là sinh quá muộn, nếu không thì cháu sao có thể kém một cái bối phận với chú nhỏ cháu ?" Bà nội Trình Chi Ngôn vô cùng nghiêm túc nói cho Trình Thi Đồng.

"Bà cố...Bà nói chuyện những năm nào rồi.... Lúc ấy Trung Quốc mới còn không có thành lập đi? ?" Trình Thi Đồng cảm thấy chính mình không biết nói gì.

" Đây cùng Trung Quốc mới có được lập hay không không có quan hệ gì." Bà nội Trình Chi Ngôn lời nói thấm thía hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Bà cố cũng không phải người phong kiến, vợ chú nhỏ mặc dù tuổi nhỏ một chút, nhưng nếu như hai người bọn họ có đứa nhỏ, bà cố thấy có thai không sai lầm, đừng nhìn bà cố lớn tuổi, mang thai đứa nhỏ vẫn lại là có khí lực."

"Bà nội. . ." Trình Chi Ngôn rốt cục nghe không nổi nữa nghe không nổi nữa, anh có chút bất đắc dĩ nhìn bà nội chính mình, thanh âm trầm thấp nói: "Chuyện này bà sẽ không cần quan tâm, tối hôm nay Đồng Đồng theo cháu còn có Tiểu Thỏ cùng nhau ngủ, không có chuyện gì."

"Cái gì không có việc gì, đứa nhỏ này, này không ảnh hưởng hai vợ chồng các cháu cùng phòng sao? ?" Bà nội Trình Chi Ngôn trừng mắt nhìn Trình Thi Đồng.

Này ảnh hưởng tiến độ bà ôm ấp chắt trai a!

"Bà nội. . ." Trình Chi Ngôn có chút bất đắc dĩ hô bà một tiếng, quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh mình, khuôn mặt nhỏ nhắn sớm đã sớm đã đỏ như quả táo chín, dở khóc dở cười nói: "Chuyện này bà cũng đừng quan tâm, qua vài năm lại nói."

"Cái gì tiếp qua vài năm, tiếp qua vài năm cháu đều nhanh ba mươi tuổi, cháu nói một chút, bà nội cháu lúc ba mươi tuổi, bác cả cháu đã mười bốn tuổi rồi ! !"

Bà nội Trình Chi Ngôn còn đang thao thao bất tuyệt nói chính mình năm đó như thế nào như thế nào, Trình Chi Ngôn rốt cục nhịn không được đưa tay kéo cánh tay bà nội mình, vừa đỡ bà hướng gian phòng, vừa bất đắc dĩ nói: "Được, bà nội, mau trở về phòng nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai chúng ta còn muốn chúc tết cho bà a."

"Ôi, biết rõ, biết rõ." Bà nội Trình Chi Ngôn cười hề hề vỗ tay anh, tiến đến gần bên lỗ tai anh đè thấp thanh âm nói: "Nắm chặt a! Để cho bà nội sớm ôm chắt trai một chút."

". . ."

Trình Chi Ngôn cảm thấy .... Hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

Tiễn bước bà nội, Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn Tiểu Thỏ cùng Trình Thi Đồng, nhíu mày nói: "Đi thôi, chúng ta trở về phòng xem tiết mục cuối năm."

"Được rồi." Trình Thi Đồng cao hứng liền gật gật đầu, kéo cánh tay Tiểu Thỏ liền xoay người vào gian phòng.

Trong phòng, trên Ti vi kênh trung ương đang chiếu tiệc tối liên hoan tết âm lịch, hai người Tiểu Thỏ cùng Trình Thi Đồng hưng trí bừng bừng ngồi ở cuối giường bắt đầu xem.

Trình Chi Ngôn tiện tay cầm một cái gối ôm dựa vào gối đầu giường, vừa đọc sách vừa liếc tiết mục trên tivi vài lần, trong phòng cũng là một mảnh hòa hợp.

Chẳng qua Trình Thi Đồng nhìn nhìn, đột nhiên quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn hỏi: "Chú nhỏ, hôm nay không phải lễ tình nhân sao,chú chuẩn bị quà tặng lễ tình nhân cho hai chúng ta sao? ?"

Tiểu Thỏ nghe xong lời của cô cũng quay đầu lại, ánh mắt nhìn Trình Chi Ngôn.

Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn nhìn hai cô, sau đó ngoéo khóe môi một cái nói: "Lễ tình nhân ta biết, bất quá cho dù là chuẩn bị quà tặng lễ tình nhân ta cũng chỉ có thể chuẩn bị cho Tiểu Thỏ, cháu từ chỗ nào xuất hiện cái này 'Chúng ta'? ?"

"Không phải đâu, chú nhỏ." Trình Thi Đồng vẻ mặt không nói gì nhìn anh nói: "Chú sẽ không nhỏ mọn như vậy đi, biết rõ rành rành tối hôm nay chúng ta ba người cùng một chỗ, chú còn chỉ chuẩn bị quà tặng cho Tiểu Thỏ, dù nói thế nào cháu cũng là một người vừa mới chia tay còn ở vào thời kỳ thất tình a, chú chuẩn bị cho cháu chút gì làm cho cháu cao hứng cao hứng a."

"Vậy sao??" Trình Chi Ngôn nhíu mày, cười như không cười nhìn Trình Thi Đồng nói: "Hoàn toàn nhìn không ra nhìn không ra cháu thất tình chỗ nào, trạng thái tinh thần cháu rõ ràng tốt hơn hai người còn ở vào trong tình yêu cuồng nhiệt a."

" Vậy nếu không thì cháu khóc sướt mướt chú liền cao hứng hả ?" Trình Thi Đồng nhịn không được hướng tới anh trợn trắng mắt.

" Thật không đến mức đấy." Trình Chi Ngôn cười cười, đứng dậy xuống giường đi đến trước mặt ghế dựa treo áo khoác mình, khom lưng, từ trong túi áo khoác lấy ra hai cái hộp quà xinh xắn tinh xảo nói: "Chỉ đùa một chút cùng cháu mà thôi, tới đây lấy đi quà tặng lễ tình nhân hai người."

"Được rồi! !" Trình Thi Đồng cực kỳ hứng thú hướng tới Trình Chi Ngôn chạy vội qua.

Tiểu Thỏ cũng ném điều khiển từ xa trong tay xuống, hướng tới Trình Chi Ngôn chạy tới.

Hai cái hộp quà trong tay Trình Chi Ngôn kia đều là giấy đóng gói màu hồng nhạt phía trên buộc tết một đóa hoa nhỏ màu tím, nhìn giống nhau như đúc, không có bất luận cái gì khác biệt.

Hưng phấn trên mặt Trình Thi Đồng lập tức liền cứng lại rồi, "Cái này. . . Cái nào là cho cháu, cái nào là cho Tiểu Thỏ a? ?"

"Bên trong đều là giống nhau, các ngươi tùy tiện chọn một cái là được." Trình Chi Ngôn mỉm cười, thanh âm trầm thấp mà ôn nhu trả lời.

". . ." Tiểu Thỏ cùng Trình Thi Đồng nhìn thoáng qua lẫn nhau, một người một cái, đưa tay cầm đi hộp quà trong tay Trình Chi Ngôn.

Hộp quà kia vừa nhỏ lại nhẹ, Trình Thi Đồng cầm ở trong tay quơ quơ, quả thực muốn hoài nghi bên trong rốt cuộc có chứa đồ vật hay không.

Tiểu Thỏ trái lại thuần thục trực tiếp hủy giấy đóng gói bên ngoài đi.

Bên trong lộ ra một cái hộp tinh xảo.

Mở hộp ra, một cái cột tóc vô cùng đơn giản nằm ở trong hộp, phía trên có một cái vương miện kiểu dáng trang trí.

Trình Thi Đồng nhất thời không nói gì hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Không phải đâu, chú nhỏ, chú sẽ đưa cái cột tóc cho hai người cháu a?? Chú xác định không có lấy sai hộp quà chứ? Chú đùa sao? ?"

". . ." Trình Chi Ngôn đầu đầy hắc tuyến nhìn cô nói: "Nhìn rõ ràng một chút, cái vương miện kia là dùng thủy tinh làm."

Uh'm? ?

Trình Thi Đồng lại cúi đầu hướng tới cột tóc trong hộp nhìn qua, quả nhiên, tạo hình vương miện tinh xảo, ở dưới ánh đèn lóe ra ánh sáng, mỗi một góc cạnh giống như có ánh sáng lung linh chảy theo dòng ở bên trong.

"Ha ha. . ." Trình Thi Đồng hướng tới Trình Chi Ngôn cười, xấu hổ nói: "Thật xin lỗi, vừa rồi không nhìn kỹ."

" Nhưng mà.... Vì sao muốn đưa dây cột tóc a?" Tiểu Thỏ cầm cái dây kia ra, trong mắt nghi hoặc nhìn nó.

Bình thường mà nói, lễ tình nhân không phải đều đưa hoa hồng a, vòng cổ linh tinh gì đó sao, làm sao có thể có người đưa dây cột tóc.

Trình Chi Ngôn mỉm cười, vươn ra một cái ngón tay thon dài trắng nõn tới, nhẹ nhàng xoa xoa trên cái đầu cô nói: "Bởi vì tên vòng này rất dễ nghe."

Tên? ?

Tiểu Thỏ giật mình, cúi đầu hướng tới hộp nhìn qua, bên trong có một cái nhãn hiệu nho nhỏ, phía trên dùng hai chữ nhỏ viết ' Kết tóc'.

"Kết tóc? ? Tên cái dây này??" Trong đôi mắt Tiểu Thỏ tràn đầy đều là dấu chấm hỏi.

"Uh'm." Trình Chi Ngôn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn của cô, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn một ngụm trên cánh môi hồng nhuận của cô nói: "Vợ chồng kết tóc, ân ái không nghi ngờ."

". . ."

Mặt Tiểu Thỏ nháy mắt lại đỏ.

Vợ chồng kết tóc, ân ái không nghi ngờ.

Cô rất thích những lời này.

"Huống chi, bây giờ em còn là học sinh, đeo nhẫn hoặc là trang sức gì gì đó cũng không quá thuận tiện." Trình Chi Ngôn cười nhéo nhéo khuôn mặt cô nói: "Anh nhìn mỗi ngày em đều phải buộc mái tóc, vừa lúc có thể dùng tới, hơn nữa cái này ngụ ý cũng tốt.

"Uh'm. . ." Tiểu Thỏ gật gật đầu, nháy mắt yêu thích không buông tay đối với dây vô cùng đơn giản.

Trình Thi Đồng giựt giựt khóe miệng, trơ mắt nhìn hai người kia ân ái một phen ở trước mặt mình, lúc này mới lúc này mới cầm lấy dây cột tóc chính mình kia hướng tới Trình Chi Ngôn hỏi: "Chú nhỏ, vậy vì sao chú đưa cái này cho cháu? Hai ta cũng không phải vợ chồng . . . Không cần phải kết tóc đi? ?"

Trình Chi Ngôn quay đầu, đôi mắt trong suốt mang theo ý cười nhợt nhạt nhìn Trình Thi Đồng, thanh âm thoải mái nhàn nhã nói: "Kết tóc không hề chỉ là ý tứ kết tóc vợ chồng, con gái thời xưa mười lăm tuổi kết tóc cập kê, đưa buộc tóc bày tỏ đã trưởng thành, đúng lúc hiện tại cháu mười lăm tuổi, sinh nhật mười sáu tuổi còn chưa qua, chú đưa vòng tóc cho cháu chúc mừng cháu trưởng thành. Chờ thêm hết năm, sau khi cháu đủ mười sáu tuổi cũng có thể đi lĩnh chứng minh thư rồi."

". . ."

Gì! ?

Còn có thể giải thích bộ dạng này?

Trình Thi Đồng nhếch khóe miệng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh, nháy mắt cảm thấy chú nhỏ quả thực quá vô sỉ, quá phúc hắc rồi. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net