Chương 601-604: Cảm giác của anh thế nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Nghĩ vậy, Trình Chi Ngôn cảm thấy cổ họng cứng đơ, trong nháy mắt, con ngươi nhìn Tiểu Thỏ cũng trở lên sâu xa hơn.

Tiểu Thỏ hoàn toàn không nhận ra sự biến hóa trên vẻ mặt của Trình Chi Ngôn, cô ngẩng đầu, nhìn Trình Chi Ngôn nói:"Anh, anh hôm nay không phải giận em chứ??"

"......."

Trình Chi Ngôn hơi run, không nghĩ tới chuyện cô vừa mở miệng đã nói chuyện này.

Chỉ là......

Vấn đề này thực sự rất khó trả lời.......

Trong lòng anh quả thực có chút buồn bực, nhưng càng nhiều chuyện ảo não, càng khó để cùng cô giải thích......

Nếu nói tức giận, thì thật ra là anh cố gắng trốn tránh, che lấp.

"Không trả lời chính là đồng ý?? Anh giận thật à......." Tiểu Thỏ thấy Trình Chi Ngôn chỉ yên lặng nhìn mình mà không nói lời nào, còn nghĩ rằng anh bởi vì tức giận mà không muốn nói chuyện với mình, liền nhìn Trình Chi Ngôn bằng khuôn mặt vô cùng đáng thương, nói:"Đừng như vậy mà, em cùng không biết sẽ như vậy......"

"......." Con ngươi Trình Chi Ngôn khẽ nhúc nhích, anh nhìn Tiểu Thỏ, giọng trầm thấp hỏi:"Em...... Nghĩ tới?"

"Ách......." Tiểu Thỏ sững sốt một chút, sau đó lúng túng gật đầu một cái nói:" Đúng vậy, nghĩ tới, ngày hôm qua Trình Thi Đồng cùng Cố Ninh Thư đưa quà..... Có phải là anh vứt đi? Ài...... Em biết vì thế mà anh tức giận rồi....... Nhưng mà hai lễ vật này không phải là do em muốn...... Anh có thể không giận nữa được không?"

Ánh mắt Trình Chi Ngôn sáng lên.

"Em cảm thấy anh vì chuyện này mà tức giận?"

"Đúng vậy, không phải chuyện đó.....Thì là chuyện gì?" Tiểu Thỏ quan sát vẻ mặt của anh, làm sao vẻ mặt vừa dịu xuống một chút, vào lúc này lại trở nên căng thẳng rồi.

"......."

Trình Chi Ngôn trầm mặc không nói lời nào, một lát, rốt cuộc đứng dậy, hướng về cô chậm rãi nói:"Không tại sao cả, về nhà."

"A?" Tiểu Thỏ sững sờ, trơ mắt nhìn chiếc chìa khóa xe trong tay anh, hướng về cừa lớn đi tới, cô vội vàng từ trên ghế đứng dậy, đi theo sau anh, vừa đi vừa nói:" Anh, anh...... Anh..... Chuyện này, có phải là vẫn đang tức giận không, tại sao vậy, nếu vậy em đem quà sinh nhật đưa hết cho anh? Em đảm bảo, em cái gì cũng không xem, cái gì cùng không giữ lại, có được hay không?"

"......."

Trình Chi Ngôn không nói gì, ngay cả động tác dừng lại cũng không có, trực tiếp đi ra ngoài.

Tiểu Thỏ trong lòng tràn đầy nghi hoặc đi theo phía sau, hoàn toàn không biết rốt cuộc trước mắt đang xảy ra chuyện gì.

"Chờ một chút! Anh!" Tiểu Thỏ cắn răng một cái, xông lên phía trước, đưa tay ôm lấy cánh tay Trình Chi Ngôn, đôi mắt trong sáng nhìn anh đầy nghi ngờ nói:"Tại sao anh không để ý tới em, dù như thế nào anh cũng nên cho em một lí do, nếu như em làm sai chuyện gì, anh cũng nên nói ra để em biết em sai ở chỗ nào!"

Khi cô ôm lấy cánh tay, anh cũng dừng bước chân về phía trước.

Mắt hơi cụp xuống, nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, trầm mặc một lát, sau đó nói:" Em...... Chỗ đó của em ngày hôm qua với ngày hôm nay có cảm giác không giống nhau?"

"A??"

Tiểu Thỏ vốn đã làm xong, đang chờ Trình Chi Ngôn mở miệng ra dạy dỗ, không nghĩ tới, anh dĩ nhiên không biết như thế nào lại hỏi câu hỏi đó.

"Chỗ nào...... Có chỗ nào mà không giống nhau??" Đôi mắt trong vắt của Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn, suy nghĩ hồi lâu, sau đó hướng về Trình Chi Ngôn cười khan một hồi, chậm rãi hỏi:" Chuyện đó...... Giống như kiểu tóc không giống nhau đi...... Như mặc quần áo ngày hôm qua không giống như ngày hôm nay đi......

"........"

Trong nháy mắt Trình Chi Ngôn không nói gì.

"Ý của anh, không phải hỏi bề ngoài em có chỗ nào không giống nhau."

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, cảm thấy chính mình hỏi vấn đề không quá rõ ràng, liền thu hẹp phạm vi vấn đề để hỏi cô:" Em có cảm thấy bên trong có chỗ nào khác không?"

"Cái này......" Vẻ mặt Tiểu Thỏ lập tức trở nên thu lại.

"Suy nghĩ cẩn thận, cảm nhận thật kĩ." Đôi mắt Trình Chi Ngôn nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ, âm thanh trầm thấp mà chậm rãi nhắc nhở cô.

"A...... Có phải là...... Ngày hôm qua em còn là một người chưa thành niên, hôm nay đã trưởng thành?" Tiểu Thỏ cau mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hướng về Trình Chi Ngôn nói lên một câu như vậy:"Trước đây em ở dưới là cờ Đảng, là đóa hoa không ngừng phát triển dưới ánh mặt trời, bắt đầu từ ngày hôm nay đã gánh vác gánh nặng công việc kiến thiết Xã hội chủ nghĩa?"

"......."

Trình Chi Ngôn yên lặng, đưa tay che lồng ngực của mình, nơi này...... THật giống như nín lại một ngụm máu, đang chờ thời diểm để phun trào mà ra.

"Ạch....." Tiểu Thỏ nhìn Trình Chi Ngôn đưa tay che ngực của anh, chần chừ một chút, tiếp theo nói tiếp:"Có chuyện gì, động tác này của anh muốn nói là chúng ta phải đêm Tổ quốc để ở trong lòng sao? Mặc dù thân ở nước ngoài, nhưng thời khắc nào cũng phải mong nhớ về Tổ quốc?"

"......."

Sau khi Trình Chi Ngôn nghe lời của cô, lại yên lặng mà chầm chậm đưa tay xuống.

Chỉ là hai tay buông xuống hai bên, vẫn không nhịn được, tay vẫn nắm nắm đấm thật chặt.

"Cái này...... Nắm lên nắm đấm có nghĩa là chúng ta phải thường xuyên đấu tranh với các thế lực thù địch?" Tiểu Thỏ trơ mắt nhìn vẻ mặt bất định của Trình Chi Ngôn, hai tay đặt hai bên thỉnh thoảng lại nắm lên, sau đó lại buông ra, rồi lại tiếp tục nắm lên, âm thanh run rẩy nói tiếp:" Chúng ta...... Chúng ta...... Là những người nối nghiệp Xã hội chủ nghĩa???"

"Câm miệng."

Trình Chi Ngôn cuối cùng không nhịn được nữa, âm thanh nặng nề hướng về Tiểu Thỏ hét lên một tiếng.

Sau đó cố gắng kiềm chề cảm xúc trở về bính thướng, tiếp tục hướng về thang máy, vừa đi vừa nói:"Trong vòng năm phút, không cần nói chuyện."

"......."

Tiểu Thỏ trong lòng cả kinh, nhanh chóng ngậm miệng mình lại, bẽn lẽn theo sát phía sau Trình Chi Ngôn.

Cô cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay của chính mình, bây giờ là 22:15.

Dựa theo lời nói của anh, đợi đến lúc 22:20, cô có thể nói tiếp?

Tiểu Thỏ tiếp tục trầm mặc đi theo sát phía sau Trình Chi Ngôn, theo anh tiến vào thang máy, lại đi ra thang máy, mãi cho đến khi tiến vào tầng 2 ga ra, tiến vào xe.

Sau 5 phút, Tiểu Thỏ lại cúi đầu liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay của chính mình, ừ, bây giờ hiện tại đã 22:20, cô đã có thể tiếp tục nói chuyện.

"Chuyện đó...... Anh......"

"Câm miệng."

Trình Chi Ngôn khắt khe chặn ngang lời cô, đôi mắt trong suốt chỉ tập trung nhìn đường phía trước, thuận miệng nói.

"Nhưng mà...... Đã qua 5 phút đồng hồ rồi....." Tiểu Thỏ nhìn khuôn mặt anh có chút oan ức, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tâm tình của anh bây giờ xem ra đã kém hơn trước rất nhiều.

Trình Chi Ngôn hít vào một hơi thật sâu, cố gắng đè xuống cảm giác muốn dập tắt sự vọng động của cô, chậm rãi mở miệng nói:"Không có chuyện gì, em định nói chuyện gì?"

"Chuyện kia....." Tiểu Thỏ mở to đôi mắt nhìn anh, do dự một chút, vẫn không nhịn được hướng về anh hỏi:"Anh, anh...... Không thì anh nhắc lại cho em. Anh nhắc lại cho em em liền biết được rồi."

"......."

Trình Chi Ngôn quay đầu, đôi mắt trong suốt nhàn nhạt liếc cô một chút, âm thanh trầm thấp mà chậm rãi mở miệng nói:"Nếu như bên trong em vẫn là không nghĩ tới vì sao, vậy em có hay không cảm giác cơ thể mình, có gì đó thay đổi?"

"Hả??"

Tiểu Thỏ đột nhiên bị hỏi câu này, bất chợt giật mình.

Cơ thể có gì thay đổi hay không?

Cô đưa tay gãi gãi đầu của chính mình, đưa tay kéo đồ che nắng bên phía ghế phụ, sau đó lấy gương ra soi khuôn mặt mình, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt chính mình.

A......

Từ sau khi lên lớp 12, giấc ngủ đã không còn đầy đủ như trước, cho nên phía dưới con mắt đã xuất hiện vành mắt màu xanh nhạt.

Nhưng cái vành mắt này, đã xuất hiện từ rất lâu, hẳn không phải là chỗ trên cơ thể ngày hôm nay khác với cái ngày hôm qua.

Sau đó thì.......

Trên cằm xuất hiện mấy hột đậu nhỏ nhỏ???

Nhưng những hột này là thứ hai mọc ra, cũng không phải trong một đêm mọc ra nha......

Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, vẻ mặt khổ não nhìn chính mình trong gương, trên cơ thể có gì thay đổi đây?

Cao lớn lên? Tăng cân? Tóc dài rồi hả?

Loại biến hóa nhỏ bé này, cũng khó phát hiện quá đi......

Ngay khi Tiểu Thỏ cảm thấy khỗ não suy nghĩ, con mắt của cô đột nhiên liếc về 1 mảnh màu hồng trên cổ của mình bị áo sơ mi che khuất.

Đúng rồi!!!!

Cô nghĩ tới!!!!

Thời điểm ngày hôm qua, trên cổ cô vẫn không có dấu hôn!!

Lúc này mới qua một đêm, trên cổ của cô xuất hiện ra dấu hôn, cô khẳng định anh đang muốn hỏi về cái này!

Tiểu Thỏ vừa nghĩ ra, lập tức xoay người lại, hướng về Trình Chi Ngôn vừa nói vừa cười hì hì:" Em biết rồi, biết rồi!"

Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc cô một cái, âm thanh trầm thấp nói:" Em biết chuyện gì?"

"Chính là việc biến hóa trên cơ thể!" Tiểu Thỏ hưng phấn duỗi tay chỉ vào dấu hôn trên cổ mình hướng về Trình Chi Ngôn hét lên:" Ngày hôm qua trên cổ em vẫn không có cái này, nhưng lúc này vừa qua một đêm, đã xuất hiện, vì cái đó, anh, anh có phải hỏi về cái này!"

"......."

Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ, đột nhiên có cảm giác như đang bị cô thẩm vấn.

Cô có thể phát hiện ra dấu hôn, anh có thể dự liệu được, nhưng có thể hay không từ dấu hôn liên tưởng đến một chuyện khác, anh không thể đoán trước được......

Tiểu Thỏ thấy Trình Chi Ngôn bỗng chốc không nói gì, khuôn mặt đang hưng phấn cũng dần dần xịu xuống, "Lẽ nào không phải anh đang hỏi cái này? Vậy rốt cuộc là cái gì......."

"Em không có cảm giác chỗ nào đặc biệt thay đổi à?" Trình Chi Ngôn khéo léo, dịu dàng lại rất uyển chuyển hướng về Tiểu Thỏ hỏi.

Không phải con gái sau lần đầu, đều có cảm giác đau nhức hay sao......

"Không có..... Không có cảm giác gì đặc biệt......" Tiểu Thỏ lắc lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt không hiểu chuyện gì nói:"CHân vô cùng mỏi, eo vô cùng đau, được tính không?"

"........"

Trình Chi Ngôn cảm giác như muốn hộc máu.

"Anh, anh........"

"Đừng nói chuyện, trước khi đi về đến nhà, cũng không được nói chuyện nữa!" hai tay Trình Chi Ngôn nắm thật chặt tay lái, đối với Tiểu Thỏ, anh đã từ bỏ việc hỏi đó.

"........"

Tiểu Thỏ hấp háy mắt, không biết đến cùng mình làm chuyện như thế nào mà anh giận, đành ngồi im trên ghế, không nói gì.

Đường về nhà vô cùng yên tĩnh, sau khi Trình Chi Ngôn dừng xe, liền trực tiếp trở về phòng của mình.

TIểu Thỏ chần chừ một chút, liền đem cặp sách trở về nhà chính mình.

Ài.......

Hiếm khi thấy anh, cô lại không hiểu tại sao anh lại giận đến mức như vậy.......

Như vậy, cô có xứng hay không với chức danh bạn gái anh?

Sau khi Trình Chi Ngôn trở về phòng, liền trực tiếp nằm vật xuống giường.

Anh đưa bàn tay khoát lên trán chính mính, nhìn trần nhà một hồi một cách vô ý thức.

Tình cảnh ngày hôm qua, thỉnh thoảng lại hiện ra trước mắt anh, mỗi lần hồi tưởng tấm thân trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn, biểu hiện e thện lúc đó của cô, anh đều cảm thấy rất kích động.

Sớm biết...... Sẽ là như vậy........

Trình Chi Ngôn nhắm mắt lại, thở dài một hơi, sớm biết thì cũng có lợi ích gì...... Anh căn bản là không có dụ dỗ Tiểu thỏ.

Quên đi, sự việc ngày hôm qua, vẫn là đợi cô sau khi kết thúc thi đại học rồi hãy nói......

Khoảng thời gian này, coi như không có chuyện gì phát sinh là được rồi.

Trình Chi Ngôn mở mắt ra, nhìn bàn tay mình, đầu ngón tay của anh vẫn lưu lại cảm giác da dẻ mềm mại của cô.

Đáng tiếc là người trong cuộc...... Chuyện gì cũng không nhớ đến.

"Anh......"

Một tiếng trầm thấp vang lên, từ ban công truyền tới.

Trình Chi Ngôn đứng dậy, nhìn về hướng ban công, chỉ thấy Tiểu Thỏ đang lộ đôi mắt to, chớp chớp nhìn anh.

"Chuyện gì?" Trình Chi Ngôn ho nhẹ một tiếng, dường như đang che giấu cảm xúc của mình, hướng về cô trầm thấp giọng hỏi.

"Chuyện là...... Em....... Em tới là để đưa lễ vật." Tiểu Thỏ mắt thấy vẻ mặt Trình Chi Ngôn hơi hơi có chuyển biến tốt một chút, nhanh nhanh đưa vật quý mà mình hay mang đi vào.

Cô đi tới bên người Trình Chi Ngôn, đưa tay đem 2 đồ vật trong bọc sách ra, đặt trên giường của anh, sau đó thấp giọng nói:"Cho anh!"

Trình Chi Ngôn cúi đầu nhìn 2 đồ vật này, trong đầu không tự chủ được lại tưởng nhớ đến chuyện tối hôm qua, Tiểu Thỏ ngồi ở trên ghế chạy chính mình, một mặt cười khúc khích hướng về anh hỏi, anh nghĩ dùng cái hộp nào? Anh, chúng ta thử một chút tư thế 69 được chứ?

Trình Chi Ngôn trong lòng không khỏi mỉm cười.

Nhưng mà bề ngoài, anh vẫn là động tác đưa tay ra đầy tao nhã, đem 2 đồ vật đó cầm ở trong tay, nhàn nhạt gật đầu nói:" Được, anh giúp em trước tiên nhận lấy, chờ sau khi em kết thúc thi xong đại học, sau đó sẽ đem trả cho em."

"Ạch......" Tiểu Thỏ kéo kéo môi, trả lại cho cô làm gì?

Muốn cô dùng làm gì??

"Sau đó trả lại cho em......." Cặp mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn nhìn Tiểu Thỏ, âm thanh mang một tia cười nhợt nhạt, hướng về cô chậm rãi nói:" Chúng ta cùng nhau....... Nghiên cứu một chút??"

"........."

Tiểu Thỏ lập tức đỏ mặt lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net