Chương 621-630: Khiến cho người ta đầu đau như bốc hoả

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nếu không thì, Trình Chi Ngôn thật sự không biết mình có thể kiềm chế được hay không.

Sau khi Tiểu Thỏ chạy vào, vẫn ôm eo thon của Trình Chi Ngôn, hướng về anh tiếp tục cười hì hì nói:" Anh xem, trên người em đều đã dính ướt hết, lần này, chúng ta có thể cùng nhau tắm chứ??"

"........"

Trình Chi Ngôn một mặt không nói gì, chỉ biết nhìn cô, thật sự vào lúc này không biết nói cái gì cho đúng.

"Đừng như vậy, khi còn bé, không phải hai chúng ta cũng thường tắm chung với nhau hay sao?" Tiểu Thỏ nhìn vẻ mặt im lặng của Trình Chi Ngôn không hề biểu hiện cảm xúc, không nhịn được chu miệng hồng của mình về phía anh nói:"Chẳng phải chúng ta còn ở trong bồn tắm chơi trò con vịt hay sao?"

"Chuyện này đã hơn mười năm năm về trước rồi......" Trình Chi Ngôn lườm cô một cái, trầm giọng hướng về cô nói:" Hơn nữa, vào lúc ấy anh cũng bị ép buộc mới tắm với em, có gì đáng kể chứ!"

"A...... Thật không?" TIểu Thỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, sau đó lắc lắc đầu hướng Trình Chi Ngôn cười hì hì nói:" Ái chà, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần chúng ta trước đây tắm chung nhiều lần là được rồi, vì thế, cùng nhau tắm một lần, có khác gì đâu......"

"........"

Trình Chi Ngột đột nhiên cảm giác bất lực, trái tim của chính mình trở nên mệt mỏi vô cùng, giảng giải đạo lý cho TIểu Thỏ lúc uống say.......Chẳng khác đàn gảy tai trâu.....

"Ai nha, trên người em quần áo còn chưa cởi, đều bị dính ướt cả rồi......"

Tiểu Thỏ bất chợt lúc này mới phát hiện, rốt cục thì ra bản thân mình vẫn mặc quần áo mà đã xông vào phòng tắm rồi.

Cô vừa nói, một bên vừa đem áo sơ mi đang mặc cởi ra, lộ ra bầu ngực trắng như tuyết.

Vừa trắng vừa mềm mại, trông rất có sức mê hoặc, dụ dỗ người.

Cặp mắt trong suốt của Trình Chi Ngôn đột nhiên tối sầm lại, dưới sự gột rửa của dòng nước, làn da trắng được ánh sáng đèn chiếu rọi, tản ra một tầng mịt mờ ánh sáng trắng, tựa hồ như một đóa hoa mai nở rộ dưới bầu trời tuyết rơi, đang chờ đợi người có tâm đến thưởng thức.

Tiểu Thỏ đem chiếc áo sơ mi ướt bẹp của mình cởi ra, trực tiếp ném ra ngoài, sau đó lại cúi đầu cởi chiếc quần bò nút buộc.Ài......

Ài??

Quái, nút buộc này sao không cởi ra được??

Trình Chi Ngôn bất đắc dĩ duỗi một bàn tay thon dài, cầm lấy tay cô, âm thanh rầu rĩ nói:"Đợi lát nữa....."

"??"

Tiểu Thỏ nhìn anh với ánh mắt đầy nghi hoặc.

"Anh tắm xong rồi, đi ra ngoài trước, em cứ từ từ mà tắm......"

??

Trong phòng tắm, hiện tại chỉ còn mỗi Tiểu Thỏ đứng ngây ngốc 1 mình.

Nhưng mà, trôi qua 20 phút, vẫn không có dấu hiệu nào của Tiểu Thỏ là muốn đi ra khỏi phòng tắm.

Đã lau khô cơ thể, Trình Chi Ngôn đã mặc xong đồ ngủ, đợi rất lâu, không nhịn được liền quay lại, đẩy cửa phòng tắm bước vào.

Trong phòng tắm, vẫn đang còn ào ào tiếng nước chảy.

Tiểu Thỏ đang ngồi trên sàn phòng tắm, vẻ mặt lúc này trông vô cùng đáng thương, cả cơ thể đã bị nước làm ướt hết.

"Có chuyện gì mà ngồi ở đây?" Trình Chi Ngôn nhìn thấy cả bộ tóc bị ép bẹp dính hết trên cơ thể, quan sát một lúc, tắt vòi nước, đưa tay kéo cô từ sàn nhà đứng lên.

"Cảm giác đầu có chút choáng......" Tiểu Thỏ quơ quơ đầu, đang chuẩn bị đưa tay ôm lấy Trình Chi Ngôn, tự nhiên đã bị một cái khăn tắm choàng người cô lại.

"Anh vừa mới lau khô người, thay quần áo mới, em đừng có làm cho anh ướt lại!" Trình Chi NGôn trừng mắt nhìn cô, trực tiếp lấy một cái khăn tắm lớn, quấn quanh người cô, sau đó ôm ngang người cô, đi ra ngoài.

Chỉ là, ôm cả người ướt nhẹp của TIểu Thỏ, Trình Chi Ngôn đưa mắt xung quanh phòng mình, hết nhìn lên giường lại nhìn ghế sô pha mấy lượt.

A......

Trên giường tương đối nguy hiểm, dễ dàng khiến người ta suy nghĩ viễn vông, tốt nhất vẫn là đưa lên ghế sô pha đi......

Trình Chi Ngôn suy nghĩ một chút, ôm TIểu Thỏ hướng về phía ghế sô pha đi tới.

Đem cô ngồi xuống, sau đó dùng khăn tắm đem lau khô người cô, Trình Chi Ngôn chần chờ hai giây, đi tới ngăn kéo lấy bộ quần áo ngủ của chính mình, động tác nhanh chóng cởi ra rồi mặc lại cho Tiểu Thỏ.

Đại khái là anh tốc độ của anh quá nhanh, Tiểu Thỏ vẫn chưa kịp phản ứng, quần áo trong ướt sũng trong nháy mắt toàn bộ biến mất, thay vào đó là bộ quần áo ngủ mềm mại vừa rộng vừa to.

Tiểu Thỏ có chút cảm giác buồn.

Một người đàn ông, vẫn là kiềm chế hơn mười năm không có ra tay đối với mình, đang đối mặt với thân hình ướt sũng đầu mê hoặc, vậy mà mặt không biến sắc, tim không loạn nhịp mà trực tiếp ôm cô đi ra, lại thay đồ cho cô mà mặt không có chút cảm xúc....

Đây không phải biểu hiện.......

Anh đối với mình..... Đã không có "hứng thú" hay sao......

Tiểu Thỏ suy đi nghĩ lại, đôi mắt trong vắt không tự chủ được bắt đầu lóe lên óng ánh nước mắt sắp ra.

Trình Chi Ngôn vừa quay đầu tìm máy sấy tóc dự định sấy khô tóc cô, liền thấy vẻ mặt sắp rưng rưng nước mắt của cô trên ghế sô pha, lôi lôi kéo kéo bộ quần áo ngủ mà anh mới thay tựa như có chút ghét nó, sau đó hướng về anh, âm thanh u oán nói:" Anh, anh không phải là anh hết yêu em rồi hả?"

"........"

Trình Chi Ngôn...... Không biết nói gì......

Cánh tay mảnh khảnh của Tiểu Thỏ tiếp tục lôi kéo áo ngủ của Trình Chi Ngôn, mãi đến khi cổ áo bị kéo mạnh quá, lộ ra bả vai, sau đó cô bắt chước cô gái trên phim truyền hình, tạo ra tư thế cực kì khiêu gợi, trầm giọng hướng về anh nói:" Anh thật sự...... Không muốn em hay sao?"

"......"

Trình Chi Ngôn siết chặt máy sấy tóc trong tay, hít vào một hơi thật dài, liều mạng kiềm chế cảm giác muốn giết người ngay lúc này, đi lên phía trước, điều chỉnh lại áo ngủ của cô đang mặc, sau đó nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cô, lạnh nhạt nói:"Ngồi im, anh giúp em sấy khô tóc."

Sau đó, không chờ Tiểu Thỏ quay đầu lại, anh đã đem máy sấy tóc mở lên, vù vù hướng về cái đầu đang ướt nhẹp của Tiểu Thỏ thổi.

Lần này Tiểu Thỏ không còn cựa quậy, ngoan ngoãn chờ anh sấy khô mái tóc, lúc này mới xoay đầu lại.

Một bộ tóc đen dài, buông xuống phía sau cô, khuôn mặt sau khi tắm, hiện lên làn da trắng nõn, trơn bóng, cặp mắt trong suốt nhìn thẳng vào Trình Chi Ngôn, sau đó cô bay nhào về phía trước, trực tiếp vật Trình Chi Ngôn, cả hai ngã nhào xuống ghế sô pha.

"Em làm gì thế?" Trình Chi Ngôn trừng mắt nhìn Tiểu Thỏ, lông mày hơi nhíu lại, hướng về cô hỏi.

"Làm chuyện em muốn làm!" Tiểu Thỏ hướng về Trình Chi Ngôn cười hì hí, không cho anh kịp trả lời, liền trực tiếp đưa tay chính mình tiến vào bên trong áo ngủ của anh.

Bàn tay mềm mại của cô,không chịu an phần mà sờ loạn khắc lồng ngực chắc chắn của anh.

Trình Chi Ngôn hơi ngẩn ra, sau đó trong nháy mắt, lấy tay mình đè lên bàn tay nhỏ bé của cô.

"Cấm lộn xộng......" Âm thanh khàn khàn của anh hướng về cô nói.

"Không được!: Trong nháy mắt, đôi mắt trong suốt của cô nhìn thẳng vào anh, âm thanh mang theo một tia làm nũng hướng về anh nói:" Anh, anh hãy làm theo em......"

"......."

Làm theo em??

Làm theo em, ngày hôm sau tỉnh lại, em lại không nhớ chuyện gì!!

Mỗi lần đều ra tay như vậy, thật sự được sao?

Cặp mắt Trình Chi Ngôn tràn đầy vẻ khó hiểu.

Thế nhưng Tiểu Thỏ lại liều mạng, cúi người xuống, trực tiếp dùng chính bờ môi hồng hào của mình hôn lên bờ môi của anh.

Mà bộ áo ngủ lại mỏng dính, thế nên cả bộ ngực của cô đều dán chặt vào người anh.

Lửa nóng trong người Trình Chi Ngôn đã kìm nén gần một tháng, trong nháy mắt đã bị Tiểu Thỏ đốt cháy lại.

Một tháng qua, anh liều mạng kiềm chế bản thân không được hồi tưởng lại tình cảnh tối hôm đó, không được nhớ lại mùi vị của ý trung nhân, mãi mới chờ đến lúc cô thi xong đại học, vốn là muốn để yên tâm để ra tay, không nghĩ tới lúc này, mới kết thúc thi đại học xong ngày thứ nhất, cô lại uống rượu say!

Nghĩ tới vẻ mặt mờ mịt lúc cô say rượu, anh lại cảm thấy như muốn tức tới ói máu.

Nhưng mà tình hình ngay trước mắt......

Mặc dù là tức muốn ói máu, cũng không kiềm chế khát vọng đang muốn bùng nổ trong lòng đối với cô.

Trình Chi Ngôn vươn người, đem Tiểu Thỏ đặt ở dưới thân, đôi mắt lập lòe ánh sáng óng ánh nhìn cô, âm thanh trầm thấp mà đầy mê hoặc, thấp giọng nói bên tai cô:" Tiểu Thỏ...... Đây chính là em yêu cầu......""Ừ......" Khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Thỏ ngẩng lên, nhìn đối diện với Trình Chi Ngôn.

Trong phòng trở lên yên tĩnh, vô cũng yên tĩnh.

Phảng phất như trong trời đất này, chỉ còn sót lại hai người tồn tại.

Trình Chi Ngôn yên lặng mà nhìn cô một lúc, đưa cô ngồi lên ghế sô pha, sau đó cúi đầu hôn cô.

Hai mắt Tiểu Thỏ hơi nhắm lại, trong khoảnh khắc đó, cô rõ ràng cảm nhận được, khát vọng trong lòng anh cũng khó kiểm soát được.

Không biết tại sao, trong lòng lại có một chút mong chờ.

Trình Chi Ngôn hôn cô thật lâu, mắt thấy Tiểu Thỏ mặc chiếc áo ngủ của mình rộng thùng thình, dựa lưng trên ghế sô pha, sắc mặt khẽ đỏ lên, cơ thể rung nhẹ lên, bộ dạng rất đáng yêu, đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh.

Trong nháy mắt đó, như phảng phất trên thế giới này, tươi đẹp nhất, xinh đẹp như đóa tươi, đang trong ngực anh, từng giây từng phút, nhẹ nhàng, chậm rãi nở rộ.

Trình Chi Ngôn cảm giác chính mình giống như một khối nam châm, đang bị Tiểu Thỏ đang mãnh liệt hấp dẫn.

Mà tất cả những thứ xung quanh, trong nháy mắt cũng bị anh gạt bỏ lại phía sau, lúc này trong đầu chỉ còn sót lại một ý nghĩ, đang mảnh liệt hiện lên trong đầu - muốn có cô.

Lại một lần nữa, liều mạng giữ chặt lấy cô.

Anh cúi đầu, dọc theo chiếc cổ trắng nõn, chậm rãi hướng phía dưới gặm cắn một hồi.

Tiểu Thỏ bị một hồi gặm cắn của anh, cảm giác có chút động tình, hơn nữa buổi tối lại uống nhiều rượu, chỉ cảm thấy trong đầu chính mình hơi chóng mặt, không nhịn được nữa, đưa tay ôm lấy cổ của anh, hô hấp cũng dần trở lên dồn dập.

Có điều trong chốc lát, Trình Chi Ngôn đã rời khỏi người Tiểu Thỏ, bộ áo ngủ rộng thùng thình.

Cảnh sắc trước mắt trở lên lung linh dưới ánh sáng êm dịu, tạo cảm giác hứng thú.

Quả thật là quá mức hấp dẫn người nhìn.

Trình Chi Ngôn hơi cúi đầu, đầu lưỡi lướt qua, phảng phất như ngọn lửa đang đốt cháy.

Những ngọn lửa nhỏ bé đó, cứ im hơi lặng tiếng, lặng lẽ thiêu đốt thành ngọn lửa cháy hừng hực trong người cô.

Tiểu Thỏ phát lên một tiếng than nhẹ thật dài:" Trình Chi Ngôn......."

Âm thanh trầm thấp, khẽ than thở một tiếng, tiến vào trong tai Trình Chi Ngôn, khiến anh khẽ run lên một cái.

Bị kiềm chế khát vọng quá lâu, ngay trong giờ khắc này bị một tiếng than thở trêu chọc của cô, khẽ bùng lên.

Khiến anh càng hôn cô nồng nhiệt hơn.

Trong đầu hiện dần lên những bức ảnh.

Lần đầu gặp mặt cô, anh thấy dáng vẻ khá rụt rè của cô; lại thấy dáng ngủ rất xấu của cô lúc trong phòng; biết tin cha cô đã mất, cô ngồi xổm ở trên cầu thang cố nén nước mắt; lúc tham gia hội thao, một thân một mình đứng giữa mọi người, dáng vẻ rất đáng thương; bốn năm đại học, cuối mỗi tuần, lúc anh trở về nhìn cô, ánh mắt hiện lên một tia mừng rỡ......

Ngăn ngắn mười tám năm trong đời, cuộc sống cạnh anh, cũng đã chiềm hơn mười năm năm......

Mười năm năm, chính là từ thời điểm cô sinh ra, đã chiếm 83% cuộc đời.....

Tương lại, con số này sẽ từ từ tăng lên cao, nhắc tới cao, có lẽ sẽ ngày càng gần trăm phần trăm.

Trình Chi Ngôn ôm eo thon của cô, hôn càng nồng nhiệt, càng kéo dài.

Tiểu Thọ bị anh hôn một hồi, không nhịn được, nghẹn ngào phát ra từng tiếng cầu xin.

Trình Chi Ngôn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, bàn tay thon dài chậm rãi hướng bên dưới tìm kiếm.

Cách cạp quần ngủ một khảng, ngón tay anh nhẹ nhàng nhấn một hồi, sau đó..... Dừng lại.

Đầu ngón tay có cảm giác ướt át một chút......

Trình Chi Ngôn cúi đầu,hơi nghi hoặc mà nhìn một chút.

Một vệt đỏ sẫm đang rỉ ra qua màu xám nhạt của chiếc quần ngủ.

.......

Trong phòng nhất thời, hoàn toàn trở lên yên tĩnh.

Lúc này, tựa như tên đã lắp vào cung, không bắn không thể được, nhưng ngay bây giờ..... Dĩ nhiên cô đã đến kinh nguyệt rồi!

Trình Chi Ngôn lần đầu tiên trong đời, có một loại cảm giác như tựa như người anh hùng.

Mà bên trong phòng, dưới ánh đèn lờ mờ, Tiểu Thỏ mở to đôi mắt, nhìn động tác đột ngột cứng đờ của Trình Chi Ngôn, âm thanh trầm giọng mở miệng hướng về anh hỏi:"Anh? Làm sao vậy?"

Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng thở dài một hơi, ánh mắt đầy bất đắc dĩ, ngồi thẳng lên, trong âm thanh mang theo một tia kinh ngạc hướng về cô chậm rãi nói:" Em tới kinh nguyệt rồi......"

"........"

Tiểu Thỏ sững sờ một chút.

Kinh nguyệt??

Mẹ ơi!!

Khi nào tới??

Lại trôi qua năm giây, TIểu Thỏ bị chất rượu làm cho não có chút chậm chạp, rốt cục nhớ tới kinh nguyệt với ý nghĩa khác.......

Trình Chi Ngôn nhìn dáng vẻ mê man của cô, tiếp theo là vẻ mặt giật mình tỉnh ngộ, không nhịn được, thở dài một hơi.

Nếu anh nhớ không lầm, kinh nguyệt tháng trước của cô, là ngày 11 tháng 5, sau sinh nhật của cô ba, bốn ngày, thế nhưng ngày hôm nay mới là mồng 9 tháng 6, dĩ nhiên là tới trước năm, sáu ngày.....

Có lẽ vì tham gia thi đại học quá căng thẳng, mà trước mắt khi kết thúc thi đại học, tâm tình đột nhiên được thả lỏng dẫn đến??

Thế nhưng bất luận là một nguyên nhân gì, tối hôm nay, là không thể tiếp tục nữa......

Trình Chi Ngôn trong lòng có chút hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại có chút thất vọng.

"Ở yên chỗ này không được nhúc nhích, anh đi lấy cho em bộ quần áo khác, còn có......"

.......

Tiểu Thỏ ngoan ngoãn gật đầu, trơ mắt nhìn Trình Chi Ngôn từ trong phòng đi ra ngoài ban công.

Hẳn là trèo từ ban công sang phòng cô, lấy những thứ đồ kia.....

Có điều trong chốc lát, Trình Chi Ngôn lại từ cửa ban công từ bên ngoài đi vào.

Anh đi trới trước mặt Tiểu Thỏ, đưa cho cô một đống đồ vật cho cô thay, sau đó ôm cô đứng dậy, đi tới trước giường, nhẹ nhàng đặt xuống giường, sau đó kéo chăn qua đắp cho cô, thấp giọng nói:" Đi ngủ sớm một chút đi."

"Không tiếp tục sao?" Tiểu Thỏ mở to đôi mắt, nhìn Trình Chi Ngôn, trong giọng nói mang theo một tia nuối tiếc hỏi.

"......."

Trình Chi Ngôn bị câu hỏi của cô làm ngây ngẩn cả người, sau đó nhíu mày, nhìn khuôn mặt đang ửng hồng của cô, âm thanh mang một tia buồn cười nói:" Làm sao tiếp tục?"

"A...... Em nhớ hôm qua có đọc qua một cuốn tiểu thuyết, có một từ gọi là.....Dục huyết phấn chiến!" Tiểu Thỏ nhíu nhíu lông mày, cẩn thận nhớ lại ngày hôm qua, lúc này mới đọc từng chữ từng chữ hướng về Trình Chi Ngôn nói.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Trình Chi Ngôn, trong nháy mắt dần dần ửng đỏ lên.

Anh trừng mắt nhìn Tiểu Thỏ một chút, trong âm thanh mang một chút buồn phiền nói:" Bảo em đọc ít những tiểu thuyết không tốt kia một chút, có nghe không! Giờ đi ngủ sớm cho anh, đừng có học theo những ý đồ xấu đó!"

"Nha......"

Tiểu Thỏ bị anh mạnh mẽ giáo huần một hồi, nhanh chóng co đầu lại, nằm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại, có điều chỉ chốc lát, liền chìm vào giấc ngủ.

Trình Chi Ngôn im lặng mà đứng trước giường, nhìn khuôn mặt của cô đang chìm vào giấc ngủ, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm một cái.

Xem ra lần sau, cũng không thể dễ dàng để cô đi tham gia cái gì mà liên hoan học sinh.

______

Sáng sớm ngày thứ hai.Khi mặt trời đã lên cao, Tiểu Thỏ mới mơ màng tỉnh lại.

Mà sau khi cô tỉnh lại, cảm giác đầu tiên xuất hiện, đó chính là đau đầu.......

Mẹ ơi...... Xem ra lần này quả nhiên uống thật nhiều rồi.......

Tiểu Thỏ đỡ đầu của chính mình, miễn cưỡng cả người mới đứng dậy, quay đầu liếc mắt nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, đã hơn mưỡi giờ rưỡi sáng......

Gay go! Muộn giờ đi học rồi!

Ngay khi cô xốc chăn chuẩn bị nhanh chóng xuống giường, lúc chuẩn bị sửa soạn quần áo, đột nhiên mới nhớ lại, cái gì mà đi học..... Ngày hôm qua không phải là ngày thi đại học cuối cùng hay sao......

Bắt đầu từ hôm nay, cô có ba tháng nghỉ hè dài dài, cứ từ từ mà tận hưởng......

Tiểu Thỏ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cảm thấy nửa trên thân chính mình có cảm giác lành lạnh.

Cô cúi đầu liếc mắt nhìn, dĩ nhiên phát hiện trên người không có mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần nhỏ.....

Mà trên ngực cô, trên da thịt trắng nõn, còn xuất hiện một lấm tấm màu xanh tím, không cần phải nghĩ, khẳng định lại là kiệt tác của Trình Chi Ngôn......

Đợi một chút......

Cái này xuất hiện từ khi nào???

Cô hoàn toàn không thể nghĩ ra??

Tiểu Thỏ vuốt đầu chính mình, suy nghĩ hồi lâu, chỉ ngờ ngợ nhớ đến chính mình tối ngày hôm qua cùng Trình Thi Đồng tham gia buổi liên

Nghĩ đến đây, Tiểu Thỏ liền cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Đây là lần thứ nhất nha, cô dĩ nhiên lại cũng không nhớ gì nữa rồi......

Hơn nữa một chút cảm giác cũng không có......

Thực sự quá thương tâm nha......

Trình Chi Ngôn vừa bước vào phòng, liền nhìn thấy Tiểu Thỏ đang ngồi trên giường không có mặc quần áo, đang dùng đôi tay thon nhỏ ra sức nện trên ga giường, vẻ mặt lúc này trông rất ảo não, rất thương tâm.

"Em làm gì thế?" Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày, hướng về Tiểu Thỏ chậm rãi đi tới.

"Anh!" Tiểu Thỏ nghe thấy tiếng của anh, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy phiền muộn nhìn anh nói:" Em..... Tối hôm qua lại uống say....."

"Anh biết, anh thấy rồi." Trình Chi Ngôn bưng một chén nước trên tay nhẹ nhàng đặt trên tủ đầu giường, sau đó hơi nheo mắt lại nhìn cô, âm thanh chậm rãi nói:" Em định tiếp tục ngồi mãi ở chỗ này, không mặc quần áo vào hay sao?"

Hình ảnh trước mắt tuy vô cùng tốt, thế nhưng vừa nghĩ tới chuyện cô đang đến ngày đó......

Trình Chi Ngôn liền cảm thấy tình trạng này còn chưa phải tốt để nhìn.

"Anh, tối ngày hôm qua, có phải em đã đem cho anh..... Chuyện đó?" Tiểu Thỏ kéo tấm chăn, che lại cơ thể mình, âm thanh trầm thấp hướng về Trình Chi Ngôn hỏi.

" Chuyện đó..... Là chuyện gì?" Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày, nhìn khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Thỏ, có chút buồn cười hỏi.

"Chính là......"

Tiểu Thỏ cúi đầu, cảm thấy nói thẳng ra thật không tiện chỉ biết nhìn nhìn cánh tay đang vẽ vẽ vu vơ trên ga giường, nhỏ giọng hướng về Trình Chi Ngôn nói:" Chính là cái chuyện đó....."

Trình Chi Ngôn cảm thấy có chút buồn cười mà nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn, dĩ nhiên không biết làm sao để có thể mở miệng."Không nói lời nào chính là chấp nhận??" Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, nhìn biểu hiện tựa cười mà như không cười trên mặt của Trình Chi Ngôn, kéo kéo môi, nhỏ giọng hỏi.

"Ngầm thừa nhận cái đầu của em!" Trình Chi Ngôn liếc cô một cái nói:" Chính mình vào phòng vệ sinh kiểm tra thật kỹ, anh cũng không có cầm thú đến mức sẽ ra tay đối với một cô gái đang đến kinh nguyệt."

"......."

Đến kinh nguyệt!?

Tiểu Thỏ kéo tấm chăn lên, hướng về cái quần nhỏ của chính mình liếc liếc, quả nhiên cách mảnh vải mỏng manh, thấy được thứ gì đó nhô ra..... Hơn nữa còn cảm thấy tấm lót không được thoải mái.......

"Chuyện kia chuyện kia...... ha ha ha..... Thật không phải a......." Tiểu Thỏ lúng túng, nhìn Trình Chi Ngôn cười đầy gượn gạo, đưa tay vơ vội bộ quần áo ngủ, nhanh chóng hướng về phòng vệ sinh lao đến.

Trong phòng vệ sinh.

Tiểu Thỏ ngồi trên bồn cầu mà thở dài tuyệt vọng.

Vốn dự định sau khi kết thúc thi đại học, cô cùng với anh có thể thoải mái nằm ngủ chung như vợ chồng rồi......

Không nghĩ tới, thật không có nghĩ tới......

Kinh nguyệt sớm muộn không đến, lại ngay tại thời điểm này xuất hiện......

Tiểu Thỏ thở dài một hơi, suy nghĩ một chút, tốt nhất là chờ kinh nguyệt đi qua sau đó mới tính tiếp vậy.

Từ bên trong phòng vệ sinh đi ra, cô liền thấy Trình Chi Ngôn đứng trước cái gương lớn trong phòng, cẩn thận điều chỉnh ca-ra-vat.

"Anh, anh muốn đi ra ngoài sao?" Tiểu Thỏ chần

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net