Chương 636-645: Cùng nhau nghiên cứu một chút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật không?" Bên kia điện thoại, Trình Chi Ngôn hơi nheo mắt lại, nhìn cây ngô đồng rậm rạp bên ngoài cửa sổ, âm thanh lạnh nhạt nói:" Sợ làm ảnh hưởng đến công việc của anh sao?"

"Ạch......" Tiểu Thỏ hơi hơi kéo kéo miệng, đôi ngươi chuyển động liên tục, âm thanh lắp bắp hướng về Trình Chi Ngôn nói:" Chuyện này, trước kia không phải anh nói để em nghiên cứu lại sách Cố Ninh Thư đưa hay sao..... Không phải là em trở về để học tập hay sao....."

"Thật không?" bên kia điện thoại, Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó nở nụ cười một tiếng, âm thanh trầm xuống, " Vậy anh rất chờ sau khi trở về, kiểm tra kết quả học tập."

"Cái gì......" Vẻ mặt Tiểu Thỏ lập tức cứng đơ lại, ngay sau đó nghe thấy bên kia điện thoại có ai đó đang gọi tên Trình Chi Ngôn vang lên.

"Anh phải đi chấm bài rồi." Trình Chi Ngôn hướng về người vừa gọi đáp một tiếng, cố ý nhỏ giọng, trong giọng mang theo một tia bỡn cợt Tiểu Thỏ nói:" Cố gắng nghiên cứu thật kỹ......"

"Em........"

Tiểu Thỏ còn chưa kịp phản ứng lại, Trình Chi Ngôn đã cúp điện thoại.

Cố gắng nghiên cứu......

Trong đầu Tiểu Thỏ bắt đầu quanh quẩn bốn chữ này của Trình Chi Ngôn.

_____

Một tuần lễ sau, lúc Trình Chi Ngôn đang chuẩn bị trở về.

Lúc này, Tiểu Thỏ đang cầm vòi nước, đứng trong sân tưới nước cho cây.

Nắng chiều một vệt màu đỏ cam nơi chân trời, chiếu ra ánh sáng lên hai ba đám mây bay tự do trên không trung, nắng chiều ấm ấp chiếu vào trên làn da trắng nõn của Tiểu Thỏ béo mập, cô đứng bên trong một mảnh hoa, mặc váy trắng nhỏ, nhìn như là tinh linh lạc vào trong rừng.

Trình Chi Ngôn dừng lại ở phía xa xa, nhìn Tiểu Thỏ đang tưới nước qua cửa kính xe, nở một nụ cười.

Hai người đã gần một tuần không gặp nhau rồi......

Mà anh cũng đã chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ đến ngày đó.

Trình Chi Ngôn yên lặng mà nhìn một lúc, sau đó mới chậm rãi lái xe vào trong sân nhà mình.

Tiểu Thỏ đang tưới nước, nghe tiếng xe ô tô, quay đầu nhìn lại, liền thấy Trình Chi Ngôn đang lái xe vào trong sân.

"Anh!" Tiểu Thỏ bất chợt hưng phấn, vội tắt vòi nước, sau đó nhanh chóng hướng về phía xe Trình Chi Ngôn chạy đến thật nhanh.

Trình Chi Ngôn vừa mở cửa bước ra, chân còn chưa đứng vững, đã bị Tiểu Thỏ nhào vào trong lồng ngực.

Theo bản năng, anh vòng tay ôm eo Tiểu Thỏ, cúi đầu xuống, liền nhìn thấy cô nở cụ cười.

"Anh, anh đã về rồi." Tiểu Thỏ nhào vào trong lồng ngực của Trình Chi Ngôn, lấy mái tóc đang rối của mình, cọ cọ lồng ngực của anh.

"Ừ, về rồi." Trình Chi Ngôn khẽ mĩm cười, đưa tay xoa xoa mái tóc của cô, trong lòng chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chậm rãi chảy qua.

Tương lai sẽ có một ngày như thế, hai người sẽ có một mái nhà riêng họ, khi anh tan việc trở về, cô cũng sẽ từ trong nha chạy tới, nhào vào trong ngực anh rồi nói " Anh đã về rồi."

Tiểu Thỏ ôm anh một hồi, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn anh hỏi:"Vậy ngày mai anh còn phải đến trường sao? Anh bắt đầu nghỉ hè rồi sao?"

"Anh đã nghỉ việc rồi." Trình Chi Ngôn nở nụ cười, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, hướng vào trong nhà vừa thấp giọng nói:"Trước khi về nhà, anh đã đi qua trường học, làm xong thủ tục nghỉ việc."

"Sao?" Tiểu Thỏ hấp háy mắt, nhìn Trình Chi Ngôn, trong nháy mắt vẻ mặt có chút bất ngờ, sau đó hưng phấn nói:" Nghỉ việc rồi sao? Vậy anh có thể cùng em nghỉ ngơi 3 tháng hè rồi sao?"

"Ừ." Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười, cúi người ngồi xuống thấp giọng bên tai cô nói:" Sắp tới 3 tháng, anh cần kiểm tra kết quả nghiên cứu của em......"

"........"

Nụ cười trên mặt Tiểu Thỏ trong nháy mắt liền cứng lại rồi.

Làm sao cô lại quên mất chuyện này!!?

Cô mới cảm thấy hưng phấn vì Trình Chi Ngôn đã trở về! Dĩ nhiên quên chuyện khi anh trở về sẽ kiểm tra kết quả nghiên cứu quyển sách kia chứ!

Trong nhát mắt, TIểu Thỏ bỏ qua Trình Chi ngôn, vẻ mặt phòng bị nhìn anh nói:" Chuyện này...... Thật ra 2 quyển sách đó, nó nó nó..... Nó rất là khó hiểu, bên trong nói nhiều nội dung, em em em...... Em xem đều không hiểu lắm......"

"Thế sao?? Xem nội dung đều không hiểu sao?" Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày nhìn cô, vẻ mặt buồn cười nói:

"Chuyện này...... Chuyện này......" Khuôn mặt đỏ ửng của Tiểu Thỏ, ấp úng nửa ngày không nói rõ ràng, mắt thấy vẻ mặt bỡn cợt của trinh Chi Ngôn biểu hiện ngày càng rõ, cô cắn răng một cái, lấy quyết tâm, thuân miệng nói:" Trang thứ 24, 35, 37, 38, 39 trong quyển sách..... Đọc vẫn không hiểu!"

"Thật sao...... Nói như vậy thì căn bản là nghiên cứu không có kết quả rồi hả?" Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày, âm thanh trầm thấp hướng về cô hỏi.

"Đúng vậy, đúng vậy, cái gì cũng không hiểu!" Tiểu Thỏ nhanh chóng gật gật đầu.

"Không sao!" Trình Chi Ngôn nhìn dáng vẻ gật đầu của cô, biểu hiện bỡn cợt lại càng hiện rõ, liền đưa tay quàng qua vai của Tiểu Thỏ, trong âm thanh mang theo một tia dụ dỗ hướng về cô nói:" Dù sao cũng có thời gian 3 tháng, chúng ta có thể từ từ nghiên cứu, chỗ nào không hiểu, đều có anh có thể dạy em......"

Cái gì?

Cả người Tiểu Thỏ như hóa đá.

Cả hai người..... từ từ nghiên cứu.

Chuyện này...... Đây không phải là một ngày học một kiểu hay sao!!

Tiểu Thỏ lúc này đỏ bửng cả khuôn mặt.

Trình Chi Ngôn nhìn vẻ mặt của cô, khóe môi lại cong thêm một chút.

"Đi thôi, để ăn mừng nghỉ việc, tối nay chúng ta đi ra ngoài ăn." Trình Chi Ngôn nhìn váy trắng hở vai của cô, liền thúc giục:"Nhanh về thay đổi quần áo."

"Được..... Được......" Tiểu Thỏ gật gù, tạm thời đem ý nghĩ nghiên cứu học tập của hai người sang một bên, nhanh chóng về thay quần áo.

Bữa tối diễn ra ở một tiệm cơm tây ở trung tâm thành phố, toàn bộ quá trình ăn cơm, Tiểu Thỏ có chút mất tập trung, không biết tại sao, không tự chủ được có cảm giác tối nay có chuyện sắp sửa xảy ra.

Ài......

Lần thứ nhất......

Thật lo lắng nha......

Trình Chi Ngôn nhìn cô cầm dao nĩa trước mặt cắt cắt tờ giấy ăn cả nửa buổi, không nhịn được liền mở miệng hướng về cô hỏi:" Em đang nghĩ gì thế? Bữa ăn hôm nay, em có huyết hải thâm thù với khăn giấy hay sao, em cắt nó đến tan nát rồi.

"!! "

Tiểu Thỏ phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn về cái đĩa của mình, quả nhiên tờ giấy ăn màu trắng đã bị cô cắt tan nát.

"Chuyện này..... Không có gì, em..... Ừ..... Em đang suy nghĩ vì sao sườn bò, bít tết còn chưa mang lên......."

"......."

Sau khi Trình Chi Ngôn nghe xong câu này, trầm mặc năm giây.

Trình Chi Ngôn nghe xong câu này, trầm mặc năm giây, sau đó có chút buồn cười mà nhìn cô nói:" sườn bò, bít tết..... Không phải em vừa mới ăn sao?"

"........"

Cái gì??

Cô đã ăn xong rồi!??

Vẻ mặt Tiểu Thỏ đầy kinh ngạc, nhìn Trình Chi Ngôn, vậy sao cô không có chút ấn tượng nào cả!!?

Vẻ mặt Trình Chi Ngôn nhìn cô, tựa cười như không cười, chậm rãi mở miệng nói:"Có phải là, do sườn bò, bít tết hôm nay quá ngon, vì thế em muốn ăn thêm một chút??"

"Đúng đúng đúng! Ý của em là vậy!" Tiểu Thỏ vội vàng gật gật đầu hướng về Trình Chi Ngôn nói:"Quả nhiên, người hiểu em, không có ai ngoài anh!"

"Thật không......" Trình Chi Ngôn khẽ mỉm cười nói:"Hy vọng em ăn hết......"

Sau đó..... sau khi ăn xong 2 khối sườn bò, bít tết, 1 đĩa salad, hai cánh gà nướng, 3 miếng pizza cùng với 10 đĩa nấm súp đặc, Tiểu Thỏ vuốt vuốt cái bụng căng tròn của chính mình, thở dài một hơi nhẹ nhõm, từ trong nhà hàng Tây đi ra.

Nhìn đồng hồ, cũng mới chỉ hơn bảy giờ, lúc này mà về nhà nghiên cứu, có phải là vẫn còn quá sớm hay không?

Tiểu Thỏ len lén nhìn Trình Chi Ngôn một chút, ánh đèn chiếu vào khuôn mặt, làm xung quanh gò má hiện lên một tầng nhàn nhạt màu vàng vầng sáng.

Sâu trong đôi mắt, con ngươi ở trong màn đêm hiện lên một vẻ hết sức sâu thẳm, giống như mọt cái dòng nước, khiến người khác nhìn không thấy đáy, cũng không thể suy đoán suy nghĩ bên trong của anh.

Tiểu Thỏ chần chờ một chút, đưa tay cầm ống tay áo của Trình Chi Ngôn, lúc anh cúi đầu nhìn về phía mình, nhỏ giọng hỏi:"Anh, bây giờ chúng ta làm gì?"

"......." Trình Chi Ngôn nhìn cô, trầm ngâm một lúc, sau đó mở miệng đề nghị:"Có muốn đi siêu thị dạo mát một chút."

"Ý kiến hay!" Rốt cục trong lòng Tiểu Thỏ đã bớt căng thẳng một chút.

Chỉ cần không phải hiện tại trở về nhà, thì có làm chuyện gì cô cũng đồng ý.

Bên cạnh quán cơm Tây lúc nãy, có một cái siêu thị rất lớn.

Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ một trước một sau tiến vào siêu thị, Trình Chi Ngôn đẩy xe, Tiểu Thỏ chậm rãi đi bên cạnh anh, tình cờ nhìn thấy một ít đồ ăn vặt mình thích, liền lấy từ trên kệ hàng xuống, bỏ vào trong xe đẩy.

Cứ như vậy vòng vòng quanh khu thực phẩm, Tiểu Thỏ nhìn thấy Trình Chi Ngôn không chọn đồ gì, không nhịn được tò mò, hướng về anh hỏi một tiếng:"Anh!"

"Hả??" Đang còn mải đẩy xe, đột nhiên nghe Tiểu Thỏ gọi, Trình Chi ngôn xoay đầu lại nhìn.

"Không phải vừa rồi anh nói muốn vào siêu thị hay sao, nhưng em thấy anh ngay cả một món đồ cũng không mua......" Tiểu Thỏ nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.

"À......" Trình Chi Ngôn cúi đầu liếc nhìn đống đồ bên trong xe, cười cười nói:" Cả khu vực này đều là lãnh địa của em, đồ vật anh muốn mua, không có ở chỗ này."

"Vậy anh muốn mua thứ gì?"

"A..... Qua bên kia, đi xem một chút." Trình Chi Ngôn ngẩng đầu, nhìn sang khu đồ tắm cách hai người không xa, hướng về Tiểu Thỏ gợi ý.

Tiểu Thỏ theo ánh mắt anh nhìn sang.

Khu vực kia...... Hình như là dầu gội đầu, sửa rửa mặt, sữa tắm cùng mỹ phẩm dưỡng da.

Lẽ nào anh muốn mua những thứ này??

Thế nhưng cô nhớ trong tủ đồ trong phòng vệ sinh của anh, không phải còn rất nhiều hay sao......

Tiểu Thỏ trong lòng tuy có chút kỳ quái, thế nhưng vẫn theo sau Trình Chi Ngôn tiến sang bên đó.

Cô thấy anh đang điềm tĩnh đứng ở gian hàng, cặp mắt nhàn nhạt lướt qua những đồ dùng trên kệ hàng.

Cô nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của anh khi đi qua các gian hàng, con ngươi nhàn nhạt đảo qua các đồ vật được trưng bày trên kệ, nhưng vẫn không có lấy đồ vật nào.

Cứ như vậy, hai người bọn họ đi hết 3 4 gian hàng, Tiểu Thỏ không nhịn được mở miệng hướng về Trình Chi Ngôn hỏi:" Anh, rốt cuộc anh muốn mua thứ gì? Đi hơn nửa ngày rồi, vẫn không tìm thấy đồ muốn mua hay sao?"

"Vẫn chưa tìm thấy." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt đáp một tiếng, ánh mắt vẫn đảo qua các gian hàng tìm kiếm.

"Tìm cái gì?" Tiểu Thỏ ánh mắt nghi hoặc mà nhìn anh, theo sát không nghỉ hỏi.

"A..... Tìm......" Trình Chi Ngôn cau mày, rốt cuộc đã nhìn thấy cách đó không xa thấy được đồ mình cần tìm, " Ở bên kia."

Anh vừa nói, vừa đẩy xe sang hướng đó.

Bên kia??

Cái gì vậy??

Tiểu Thỏ nhìn sang theo hướng mắt của anh, chỉ thấy bên trên gian hàng, chồng chất những hộp nhỏ đầy màu sắc.

Nha thảo!!

Cái này......

Không phải là......

Trong lòng Tiểu Thỏ vừa sợ vừa thẹn, cô nhìn Trình Chi Ngôn đi tới trước kệ hàng, rốt cục xác nhận ý nghĩ vừa rồi của cô.

Những hộp nhỏ nhiều màu sắc được bày trên kệ sách này, toàn là đồ kế sinh.

"Cái này..... Cái này..... Em..... Em vừa nãy đột nhiên thấy bên kia bán kẹo cao su, em đi trước mua 2 bình...." Tiểu Thỏ nhìn cảnh tượng trước mắt, lúng túng cười, sau đó liền dự định chạy trốn. Nhưng mà Trình Chi Ngôn đâu có dễ dàng buông tha cho cô như vậy.

Cánh tay của anh nhẹ nhàng chụp tới, đem Tiểu Thỏ vào trong ngực mình, cả người anh như cũ, đứng sừng sững bất động trước kệ hàng, đôi mắt chăm chú tỉ mit nhìn đồ vật trưng bày trên kệ, âm thanh trầm thấp nói:" Lại muốn chạy rồi sao?"

"Không phải.....Em..... Em thật sự muốn đi mua kẹo cao su......" Vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Tiểu Thỏ trong lòng Trình Chi Ngôn, muốn dùng sức để trốn thoát, bất đắc dĩ anh đã ôm chặt cứng bờ vai của cô, làm cô cô ngay cả nhúc nhích cũng khó khăn.

"Muốn mua kẹo cao su, chốc nữa lúc tính tiền có thể thuận đường mua." Trình Chi Ngôn quay đầu, đôi mắt hơi buông xuống, nhìn Tiểu Thỏ đang bị giam giữ trong lòng mình, âm thanh mang theo một tia bỡn cợt nói:" Phu nhân...... Không dự định chọn giúp anh một cái đồ vật tốt nhất hay sao?"

"Em em em...... Em đối với những cái này đều không có hiểu biết......" Tiểu Thỏ đưa hai tay che mắt của mình lại, khuôn mặt đang đỏ bừng lên, không muốn nhìn thấy anh.

"Được rồi..... Vậy thì anh tùy ý chọn vậy!!" Trình Chi Ngôn vẫn như cũ như đang muốn trưng cầu ý kiến của Tiểu Thỏ.

"Anh mau lựa chọn đi, nhanh nhanh....." Tiểu Thỏ đang trốn trong lồng ngực Trình Chi Ngôn, khẽ len lén từ khe hở nhìn thấy đồ vật được trưng bày trên kệ.

"A..... Vậy thì chọn cái màu đỏ??"

Ngón tay thon dài của Trình Chi Ngôn nhẹ nhàng đưa lên kệ, cầm một cái hộp nhỏ màu hồng đỏ, biểu hiện như quyết định như thế.

"Không được!" Tiểu Thỏ theo bản năng mà cự tuyệt.

"Được rồi......"

Trình Chi Ngôn gật gù, đem cái hộp nhỏ vừa chọn trả lại chỗ cũ, sau đó quay đầu sang phía khác, cầm một hộp nhỏ màu lam, âm thanh lạnh nhạt nói:"Mua cái bạc hà này đi!"

"Không được!" Tiểu Thỏ mau mau lắc đầu một cái.

Đùa gì thế, đời này cô ghét nhất chính là mùi vị bạc hà.

"Bạc hà cũng không đồng ý??" Trong âm thanh của trình Chi Ngôn mang theo một tia bỡn cợt, nhìn Tiểu Thỏ một chút, sau đó lại đem trả lại cái hộp nhỏ, sau đó đưa ngón tay thon dài vuốt ve cái cằm của chính mình, trầm tư nói:"vậy thì chọn cái gì đây?"

"Ai nha, tùy ý mà chọn là được rồi......" Tiểu Thỏ quay đầu nhìn bốn phía, đang cảm thấy ánh mắt mọi người xung quanh đang tập trung về phía của cô cùng Trình Chi Ngôn.

"Vậy thì..... Ồ, còn có chạy bằng điện??" Ngón tay của Trình Chi Ngôn cầm cái hộp lên, ánh mắt hơi rũ xuống nhìn mặt chữ trên hộp.

"Không được!"

Tiểu Thỏ cơ hồ như bật thốt lên.

Trình Chi Ngôn nhìn về phía Tiểu Thỏ, con mắt có vẻ bất đắc dĩ:" cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy rốt cuộc em muốn như thế nào?"

"Em......." Tiểu Thỏ đỏ mặt, liếc nhìn cái hộp trên tay anh một cái, âm thanh yếu ớt nói:" Dù sao cũng không muốn cái gì màu đỏ, cái gì mùi bạc hà, cái gì chạy bằng điện!!"

"Hả?" Trình Chi Ngôn hơi nhíu mày, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, đem cái hộp vừa rồi trả lại trên kệ hàng, sau đó âm thanh trầm thấp như bỡn cợt nói:" Hay là em tới lựa chọn đi, em muốn cái nào, anh mua cái đó."

"Em......" Tiểu Thỏ hận không thể cắn lưỡi chính mình.

Bỏ đi, kêu cô chọn thì cô cứ chọn, dù sao cũng tốt hơn là hai người cứ đứng mãi ở chỗ này.

Tiểu Thỏ cắn răng một cái, đưa tay thật nhanh từ trên kê hàng, cầm lấy một hộp, sau đó nhanh chóng ném vào bên trong xe đẩy, lôi cánh tay Trình Chi Ngôn bỏ đi chỗ khác.

"Chờ chút." Trình Chi Ngôn lại kéo kéo tay Tiểu Thỏ, gương mặt thanh tú hiện lên một nụ cười đầy bỉ ổi, "một hộp không đủ."

"Cái gì?" Tiểu Thỏ trợn mắt nhìn anh," một hộp không đủ? Anh muốn mấy hộp đây?"

"Dù sao..... Dùng tận 3 tháng mà......" Âm thanh Trình Chi Ngôn mang theo một chút bỡn cợt, hướng về Tiểu Thỏ cười nói:"Em cũng không muốn cứ mấy ngày chúng ta lại phải đến siêu thị một lần chứ??"

"Em....." Tiểu Thỏ nghe xong, cảm thấy nghẹn lời, không biết nói gì.

Trình Chi Ngôn buông tay đang nắm cổ tay của cô, đi tới trước xe đẩy, cầm lấy hộp nhỏ Tiểu Thỏ vừa chọn, nhàn nhạt liếc một cái, sau đó gật gật đầu nói:"Thì ra em yêu thích thứ này.... Vân tay..... Cũng không tệ......"

"......."

Khuôn mặt Tiểu Thỏ đỏ bừng giống như quả táo chín.

"Anh chọn thêm mấy hộp." Trình Chi Ngôn bình tĩnh đưa tay cầm hộp ném vào trong xe đẩy, sau đó đi tới trước kệ hàng, đem mấy hộp giống như hộp Tiểu Thỏ đã chọn, vứt vào trong xe, lúc này mới đẩy xe hướng về quầy thi tiền đi tới, "Đi thôi, đi tính tiền."

"............"

Tiểu Thỏ mặt đỏ bừng, đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy xấu hổ muốn độn thổ.

"Làm sao? Còn muốn mua mấy hộp? Trình Chi Ngôn đi được hai bước, quay đầu lại, nhìn Tiểu Thỏ đứng yên không hề nhúc nhích, hướng về cô nhíu mày hỏi:"Nếu em cảm thấy không đủ......"

"Đủ rồi, đủ rồi, chúng ta mau đi thôi, đi tính tiền!!" sau khi Tiểu Thỏ nghe xong lời anh nói, nhanh chóng duỗi hai tay ra, đẩy phía sau lưng anh, hướng về quầy thu tiền đi tới.

"Được rồi......." Trình Chi Ngôn cười nhạt, quay đầu nhìn Tiểu Thỏ đang ra sức đẩy, trong âm thanh mang theo một chút bỡn cợt, hướng về cô đầy ẩn ý nói:" Xem ra, em còn nóng ruột hơn anh......"

"Em chính là... Không muốn tiếp tục đứng ở nơi đó mà thôi!" Khuôn mặt Tiểu Thỏ nhỏ nhắn hồng, hướng tới Trình Chi Ngôn ấp úng nói.

"A......" Trình Chi Ngôn ý vị thâm trường nhìn cô một cái, cười cười, không nói lời nào.

Tiểu Thỏ đứng ở phía sau đội ngũ xếp hàng quầy thu ngân, hướng tới hàng đã mua chăm chú nhìn, sau đó đếm, anh nước chanh giống như cầm tổng cộng bốn hộp a... Một hộp là năm cái, bốn hộp hai mươi cái...

Trời ạ... Vì sao muốn nhiều như vậy!?

Đột nhiên Tiểu Thỏ ngẩng đầu, nhìn Trình Chi Ngôn vẻ mặt muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy, muốn nói cái gì??" Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi đầu, khóe môi cong, hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.

"Em...Em muốn nói..." Tiểu Thỏ có chút gian nan mở miệng hướng tới Trình Chi Ngôn nói: "Tháng trước lúc sinh nhật em, Đồng Đồng không phải đưa tràn đầy một hộp cái kia sao... Chẳng lẽ... Không đủ dùng sao??"

"Uhm, không đủ dùng." Trình Chi Ngôn gật gật đầu, vô cùng nghiêm túc nói.

"Không phải... Mười hộp sao...." Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, thanh âm yếu ớt hỏi.

Mười hộp, một hộp năm cái, tổng cộng chính là năm mươi cái.

Lại thêm hôm nay hai mươi cái, tổng cộng bảy mươi cái a!!

Hiện tại đã là ngày 17 tháng sáu, cách khai giảng ngày 1 tháng 9 cũng chỉ còn lại bảy lăm ngày!!

Mặc kệ nói như thế nào, cô muốn tới hai tháng dì cả mẹ a!!

Tính đi tính lại, cũng không dùng đến bảy mươi cái a!!

" Mười hộp làm sao vậy??" Trình Chi Ngôn vẻ mặt cười nhạt nhìn Tiểu Thỏ vẻ mặt xoắn xuýt mê mang, thanh âm chậm rãi nói: "Em cho là một ngày chỉ dùng một cái sao??"

"..."

Tiểu Thỏ mặt "Roạt" một phen, lại nóng lên.

Đây là... Tính toán hàng đêm sênh ca... Một đêm bảy lần sao...

" Tiên sinh ngài khỏe, xin hỏi ngài có thẻ hội viên sao??"

Rốt cục đến phiên Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ tính tiền, nhân viên đứng ở phía sau quầy thu ngân cười tít mắt hướng tới anh hỏi.

"159XXXXXXXX." Trình Chi Ngôn báo dãy số di động của mình, nhân viên thu ngân liền bắt đầu một cái một cái quét hình hàng rồi.

Tiểu Thỏ đỏ mặt đứng sau lưng Trình Chi Ngôn, cúi đầu làm bộ như vẻ mặt không quan tâm.

" Không phải mới vừa rồi em nói em còn mua kẹo cao su sao??" Trình Chi Ngôn mắt thấy đống trên bàn sắp quét xong, nhịn không được mở miệng nhắc nhở Tiểu Thỏ nói: "Như thế nào, lại không tính toán mua??"

"Mua mua mua..." Tiểu Thỏ vội vàng đưa tay, tiện tay chọn một hộp bên cạnh nhân viên.

"..."

Trình Chi Ngôn nhìn thoáng qua, sau đó cười hỏi: "Như thế nào, em là cảm thấy anh mua bốn hộp không đủ dùng sao??"

"??"

Tiểu Thỏ nghe được Trình Chi Ngôn nói, vội vàng cúi đầu hướng tới kẹo cao su trong tay mình nhìn qua, phía trên rõ ràng viết ba cái chữ to "Đỗ - Lôi - tư".

Cô lại ngẩng đầu hướng tới nhân viên bên cạnh nhìn thoáng qua, cái kẹo cao su bên cạnh kia vậy mà chính là đồ dùng trong truyền thuyết, mà cô nhất thời tình thế cấp bách không có nhìn kỹ, vậy mà sai lầm rồi...

Đây đặc biệt đều là người nào đặt những thứ hàng này a!!

Người nào đặc biệt đầu óc lớn như vậy, nhất định phải đem kẹo cao su cùng đồ dùng sinh đẻ tựa vào cùng một chỗ!!

Mấu chốt hai cái đóng gói còn tương tự như thế!!

Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến cầm cái gì kia trong tay thả lại trên giá hàng, một lần nữa cầm kẹo cao su, phẫn nộ đưa cho nhân viên thu ngân.

Mà Trình Chi Ngôn liền đứng ở bên cạnh vẻ mặt bí hiểm tươi cười nhìn cô.

Tiểu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net