Chương 656-660: Cũng không phải anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thầy giáo Trình, buổi sáng tốt lành." Tiếu Hàm cùng Tiểu Thỏ chào xong, quay đầu lại hướng tới Trình Chi Ngôn cười cười, nói một tiếng.

"Sớm." Trình Chi Ngôn vẻ mặt lạnh nhạt hướng tới anh gật gật đầu, sau đó sửa đúng anh nói: "Xin lỗi, hiện tại tôi đã không phải giáo viên rồi."

??

Tiếu Hàm vẻ mặt nghi hoặc nhìn anh.

"Cái kia, anh nước chanh đã từ chức rồi..." Tiểu Thỏ vội vàng ở bên cạnh hướng tới Tiếu Hàm giải thích nói: "Tháng chín anh muốn đi nghiên cứu sinh rồi."

"Vậy sao?" Tiếu Hàm ngớ ra một phen, sau đó hướng tới Trình Chi Ngôn cười nói: "Tôi đây nên cùng như Tiểu Thỏ, gọi anh là anh nước chanh sao??"

"Cậu gọi tôi Trình Chi Ngôn là được." Trình Chi Ngôn cúi đầu híp một đôi mắt trong suốt nhìn lướt qua Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh mình.

Tiểu Thỏ nhất thời cảm thấy trên thân mình giống như có một trận gió lạnh thổi qua.

"Uh'm... Kia... Chúng ta cùng nhau chạy bộ đi." Tiếu Hàm chần chờ một phen, cuối cùng cảm thấy gọi thẳng họ và tên Trình Chi Ngôn không tốt lắm, vì thế liền vội vàng thay đổi một cái đề tài.

"Ha ha ha ha... Đi thôi đi thôi, thật khéo a, Tiếu Hàm, cậu cũng tới chạy bộ." Tiểu Thỏ vội vàng cười ha ha, phụ giúp Trình Chi Ngôn hướng tới phương hướng sân điền kinh đi.

"Đúng a, không phải ngày hôm qua chúng ta hẹn rồi sao?"

Tiếu Hàm mỉm cười, thuận miệng hướng tới Tiểu Thỏ nói.

Không khí xung quanh trong nháy mắt ngưng trệ.

Tiểu Thỏ cảm thấy ánh mắt Trình Chi Ngôn tựa hồ vừa mới như có như không lườm trên thân mình, nhưng mà chờ cô ngẩng đầu nhìn lại phát hiện sắc mặt anh vẫn như cũ.

Vào sân điền kinh, Tiểu Thỏ làm hoạt động chuẩn bị một phen, liền trên đường chạy bắt đầu chạy.

Trình Chi Ngôn cùng Tiếu Hàm một trước một sau xuất phát, Tiểu Thỏ phía trước đâu vào đấy chạy.

Chỉ là...

Tiểu Thỏ vụng trộm ngắm Trình Chi Ngôn một cái, sắc mặt anh nước chanh giống như không phải tốt a....

Anh sẽ không tức giận đi...

Ai... Sớm biết chính mình ngày hôm qua hẳn là nói cho chuyện Tiếu Hàm trước, như vậy tốt xấu cũng có chuẩn bị tâm lý...

Tiểu Thỏ chậm rãi từ từ chạy ở trên đường băng, trong lòng một hồi ngẫm lại cái này, một hồi ngẫm lại cái kia, hoàn toàn không có chú ý tới hai người phía trước cô đã bắt đầu âm thầm phân cao thấp.

Ngay từ đầu vốn là Trình Chi Ngôn chạy ở phía trước Tiếu Hàm, nhưng mà chốc lát Tiếu Hàm liền đuổi theo vượt qua Trình Chi Ngôn.

Tiếp theo, Trình Chi Ngôn lại âm thầm tốc độ nhanh hơn đuổi theo Tiếu Hàm.

Tiểu Thỏ mới vừa chạy một vòng lại cảm thấy hai người kia giống như đã vượt qua cô hai lần rồi...

Màu đỏ trên đường băng, Trình Chi Ngôn mặc quần áo thể thao toàn thân màu trắng cùng Tiếu Hàm mặc toàn thân quần áo thể thao màu xanh da trời, khoảng cách bóng dáng rất gần, hai người cơ hồ là song song chạy về phía trước, nhưng mà nếu nhìn kỹ vẫn lại là Trình Chi Ngôn hơi chút dẫn đầu Tiếu Hàm.

Tiểu Thỏ chạy đến vòng thứ hai rốt cục phát hiện không thích hợp.

Như thế nào anh nước chanh cùng Tiếu Hàm càng chạy càng nhanh a??

Không phải nói tới cùng nhau rèn luyện sao, cũng không phải trận đấu, chạy nhanh như vậy để làm chi nha!?

Vài vòng phía trước, Trình Chi Ngôn ưu thế dẫn đầu Tiếu Hàm, Tiếu Hàm cũng gắt gao theo sát sau lưng anh.

Song khi gia tăng vài vòng rồi, khoảng cách Tiếu Hàm cùng Trình Chi Ngôn càng lúc càng lớn.

Dù sao tròn một năm cấp ba này, vì thi vào trường đại học, trường học đem lớp thể dục, hoạt động thể dục không quan trọng các loại toàn bộ hủy bỏ hết.

Cho nên đối với Tiếu Hàm thật lâu không có rèn luyện mà nói, có thể bảo trì cơ hồ là tốc độ giống nhau cùng Trình Chi Ngôn vài vòng ở phía trước kia đã rất khó được.

Đại khái chạy đến vòng thứ mười, Tiếu Hàm rốt cục không chạy nữa, bước chân của anh càng ngày càng chậm, càng ngày càng trầm, tốc độ cũng dần dần theo sát tốc độ ốc sên bò của Tiểu Thỏ.

Tiểu Thỏ sớm đã buông tha chạy bộ đứng ở bên sân nhìn hai người bọn họ, rốt cục nhịn không được mở miệng hướng tới bọn họ hô: "Hai người chạy xong sao? Muốn uống chút đồ uống hay không??"

Trình Chi Ngôn quay đầu nhìn về bên sân nhìn qua, Tiểu Thỏ vậy mà không biết cái thời điểm nào đã lấy lòng ba bình đồ uống đứng ở nơi đó.

Anh lại nhìn thoáng qua Tiếu Hàm cách chính mình rất xa, rốt cục cũng thả chậm tốc độ.

Tiểu Thỏ cầm hai chai đồ uống trong tay đưa cho Tiếu Hàm cùng Trình Chi Ngôn, sau đó cười hì hì nói: "Hai người cũng quá lợi hại, vậy mà lấy tốc độ nhanh như vậy chạy mười vòng."

Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, cầm lấy đồ uống trong tay uống một ngụm nói: "Đúng, không giống người nào đó, tốc độ chậm liền thôi, ngay cả bốn vòng đều đã kiên trì chẳng được."

"Ha ha ha...Em.... Không phải chân còn đau được chứ...." Tiểu Thỏ có chút phẫn nộ cười cười, đưa tay gãi gãi đầu chính mình, đỏ mặt xấu hổ nói.

Tiếu Hàm ở bên cạnh nghỉ ngơi một hồi lâu mới thở gấp, anh nhìn về phía Trình Chi Ngôn, nhịn không được nghi hoặc nói: "Trình... Thể lực thầy, luôn luôn tốt như vậy sao??"

" Đây với anh mà nói chỉ là chút nhỏ.... Anh còn có lúc càng biến thái...." Tiểu Thỏ nhịn không được thè lưỡi, hướng tới Tiếu Hàm nói.

Suy nghĩ đến người nào đó đến buổi tối liền đòi hỏi tiết tấu vô độ.... Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trắng nõn Tiểu Thỏ nháy mắt liền đỏ.

Tiếu Hàm trầm mặc chốc lát, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tiểu Thỏ hỏi: "Bạn học Bạch Tiểu Thỏ, nếu như tương lai có một ngày tớ cũng trở nên ưu tú giống anh cậu... Suy xét một phen làm bạn gái của tớ được không?"

...

...Những lời này ra khỏi miệng, xung quanh một mảnh im ắng.

Một người nói chuyện đều không có.

Tiểu Thỏ mở to đôi mắt thẳng tắp nhìn Tiếu Hàm một lúc lâu, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên như thế nào trả lời anh mới tốt.

Ngay tại thời điểm cô khó xử, một cái bàn tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng khoát lên trên bờ vai cô, sau đó cô liền nghe được thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp mà dồi dào từ tính nhàn nhạt vang lên trên đỉnh đầu của cô nói: "Thật có lỗi, cô là bạn gái của tôi."

....

...

An tĩnh.

So với vừa rồi càng thêm yên tĩnh nháy mắt bao phủ bọn họ.

Tiếu Hàm vẻ mặt không dám tin nhìn Trình Chi Ngôn, sau một lúc lâu trong thanh âm tràn đầy nghi hoặc hướng tới anh hỏi: "Anh... Không phải ở đại hội toàn bộ trường học nói anh là anh trai Tiểu Thỏ.. Sao??"

"Đúng a." Trình Chi Ngôn vẻ mặt đương nhiên nhìn anh, khẽ gật đầu nói: "Cô quả thật gọi tôi anh nước chanh."

Thanh âm Trình Chi Ngôn dừng một chút, khóe môi chậm rãi gợi lên đường cong mờ tiếp tục nói: "Nhưng mà tôi cũng không có nói hai người chúng tôi là anh em ruột"

"..."

Tiếu Hàm mở to hai mắt nhìn, ánh mắt chuyển đổi vài vòng trên người Trình Chi Ngôn cùng Tiểu Thỏ, lắp bắp hỏi: "Vậy... Những cái ảnh chụp cột thông cáo này... Là chuyện gì xảy ra..."

"Những cái ảnh chụp này đều là thật sự." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt cười cười, thanh âm trầm thấp nói: "Hai người chúng tôi quả thật từ nhỏ cùng nhau lớn lên."

" Chỉ là giữa tôi và cô ấy cũng không có quan hệ huyết thống."

"..." Tiếu Hàm nghe lời Trình Chi Ngôn nói, trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không biết nên làm phản ứng gì.

"Đào góc tường người khác, cũng không phải là một chuyện tốt." Trình Chi Ngôn tiếp tục hướng tới Tiếu Hàm cười cười nói: "Con gái tốt trên đời nhiều như vậy, cậu cần gì chỉ nhìn chằm chằm một người nhà tôi a??"

"..."

" Chúng tôi đi về trước." Trình Chi Ngôn không đợi Tiếu Hàm trả lời liền ôm bả vai Tiểu Thỏ lập tức đi tới.

Tiểu Thỏ núp ở trong lòng Trình Chi Ngôn, quay đầu nhìn thoáng qua Tiếu Hàm vẫn đứng dưới ánh mặt trời chói chang như cũ, nhịn không được thấp giọng hỏi: "Anh nước chanh, anh nói như vậy... Được chứ..."

"Chẳng thế thì sao??" Trình Chi Ngôn hơi hơi cúi đầu, đôi mắt trong suốt thẳng tắp nhìn Tiểu Thỏ, khóe môi đã đã không có ý cười: "Chẳng lẽ em không nên giải thích cùng anh một phen, ngày hôm qua liền hẹn cùng nhau chạy bộ là chuyện gì xảy ra sao??"

"Cái này..." Tiểu Thỏ đưa tay lau mồ hôi trên trán chính mình, nhìn nhìn lại ánh mắt Trình Chi Ngôn, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ dự cảm bất hảo không tốt.

Quả nhiên.

Vào lúc ban đêm, Tiểu Thỏ trải qua bão táp mãnh liệt nhất đời người.

Mà trận bão táp này dẫn đến hậu quả trực tiếp, đó là sáu giờ sáng ngày thứ hai Trình Chi Ngôn vô luận gọi cô như thế nào đều đã kêu không đứng dậy.

Mãi cho đến giữa trưa, Tiểu Thỏ mới yếu ớt tỉnh lại.

Cô đưa tay tìm di động, mở to mắt nhìn một phen, đã là hơn mười hai giờ rồi...

Trên di động có ba cái cuộc gọi nhỡ của Trình Thi Đồng, còn có vài tin nhắn chưa đọc.

Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua tin nhắn, toàn bộ đều là quảng cáo, chỉ trừ bỏ một cái là dự báo thời tiết.

Vì thế, cô kéo dãy số Trình Thi Đồng, gọi qua.

Sau khi điện thoại vang hai tiếng, Trình Thi Đồng liền nghe, mở đầu chính là hướng tới Tiểu Thỏ mắng một chập: "Cậu người xát tay, chết người nào vậy, vì sao không tiếp điện thoại tớ? Chính cậu nhìn xem, chín giờ tớ gọi cho cậu, cậu không nghe, tớ nghĩ cậu đang ngủ, quá một giờ lại gọi cho cậu, cậu lại không nghe, đặc biệt hơn mười một giờ gọi cho cậu, cậu vẫn không nghe như cũ, nói! Cậu lêu lổng chỗ nào, có phải ăn tim gấu mật hổ hay không, cũng dám từ chối không nghe điện thoại tớ rồi hả??"

Tiểu Thỏ đưa điện thoại di động cách lỗ tai mình một mét, chờ Trình Thi Đồng mắng không sai biệt lắm, mới nghiêng dựa ở trên giường, lười biếng nói: "Cái gì lêu lổng chỗ nào a, tớ không phải mới vừa tỉnh lại sao, vừa thấy cuộc gọi nhỡ của cậu lập tức liền gọi cho cậu."

"Cậu mới vừa tỉnh!?" Trình Thi Đồng vi hơi run sợ một phen, ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, hướng tới Tiểu Thỏ quát: "Hiện tại đều đã đặc biệt hơn mười hai giờ, cậu nói cho tớ biết cậu mới vừa tỉnh, đêm qua cậu đi chỗ nào, bắt kẻ trộm hay là làm trộm a??"

"Ai... Đêm qua... Một lời khó nói hết a..." Tiểu Thỏ vừa nghe Trình Thi Đồng nhắc tới đêm qua, liền ẩn ẩn cảm thấy chính mình lại bắt đầu eo mỏi lưng đau chân rút gân.

"Có cái gì một lời khó nói hết, cậu không phải đi làm trộm, chẳng lẽ cậu là..." Trình Thi Đồng nói một nửa đột nhiên như là nhớ tới cái gì một dạng, thanh âm bén nhọn mà hưng phấn hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Bạch Tiểu Thỏ, có phải cậu cho chú nhỏ thượng rồi hay không?? Cho nên hôm nay cậu mới ngủ đến bây giờ còn không có rời giường!?"

Tiểu Thỏ nghe lời Trình Thi Đồng nói, nhịn không được đầu đầy hắc tuyến nói: "Lão Nhân Gia có thể hơi chút nói uyển chuyển một chút sao??"

"Uyển chuyển cái gì nha, tớ sợ tớ nói quá uyển chuyển cậu nghe không hiểu a." Trình Thi Đồng bỗng nhiên hưng phấn lên, cô bát quái hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Mau, nói cho tớ biết, cậu rốt cuộc là khi nào thì đem chú nhỏ tới tay?? Còn có, mau nói một câu, cảm giác như thế nào, có phải hay không thật sự cùng trong sách viết một dạng, ngọc tiên ngọc tử địa??"

"..."

Tiểu Thỏ đột nhiên vô cùng hối hận chính mình gọi lại cú điện thoại cho Trình Thi Đồng.

Trình Thi Đồng đợi hồi lâu phát hiện bên kia điện thoại không ai nói chuyện, nhịn không được lại hướng tới cô thúc giục nói: "Tiểu Thỏ, cậu làm gì a, nói chuyện a, tỷ tỷ vừa rồi hỏi cậu những cái vấn đề này cậu nghe thấy được không a??"

"Nghe thấy được..." Thanh âm Tiểu Thỏ yếu ớt trả lời, "Nhưng mà thật sự tớ không biết nên trả lời cậu như thế nào...."

"A...... Có phải chú nhỏ bên cạnh cậu hay không?? Có phải hiện tại cậu không quá thuận tiện nói chuyện hay không??" Trình Thi Đồng chớp mắt, nháy mắt liền đã giúp Tiểu Thỏ suy nghĩ N cái cảnh tượng giờ phút này cô không tốt lắm trả lời, "Vậy buổi tối cậu ra ngoài tụ hội nói cho tớ biết, hai người chúng ta vụng trộm nói chuyện phiếm??"

"Buổi tối?? Tụ hội??" Tiểu Thỏ ngớ ra một phen, sau đó thanh âm yếu ớt hỏi: "Tụ hội cái gì, như thế nào lại có tụ hội a??"

" Có phải cậu u mê hay không? Lần trước bạn học lớp chúng ta tụ hội, lần này phía chính phủ tụ hội a, tối hôm nay chú nhỏ tớ cũng thầy giáo Trình chúng ta, chú cũng sẽ đi, cậu đã quên??" Trình Thi Đồng đối với Tiểu Thỏ phản ứng chậm nửa nhịp đã thói quen cơ bản rồi.

"..."

Lại là tụ hội a... Kia chẳng phải là vừa muốn uống rượu??

Uống rượu xong...

Trời ạ...

Cô có thể lại đi sàm sỡ Trình Chi Ngôn hay không??Tiểu Thỏ đột nhiên cảm thấy đời người khắp nơi đều là vực sâu tuyệt vọng a...

" Nhưng mà tớ nói cho cậu một bí mật a." Trình Thi Đồng nói xong đột nhiên đè thấp thanh âm hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Bạn học lớp chúng ta đều đã chuẩn bị kỹ càng, muốn trút cho chú nhỏ gục xuống, tớ đã nói cho cậu trước tiên, đến lúc đó cậu trăm ngàn lần đừng đau lòng."

"..."

Quá tuyệt vời, bên trong vực sâu tuyệt vọng còn cắm đầy đao nhọn...

Tiểu Thỏ đưa tay đỡ trán chính mình, chỉ cảm thấy đời người mảnh hắc ám.

Cùng Trình Thi Đồng nói một hồi, Tiểu Thỏ liền tính toán rời giường vệ sinh cá nhân.

Nhưng mà lúc cô đang đứng trong phòng vệ sinh đánh răng, thanh âm Trình Chi Ngôn trong veo mà lạnh lùng bỗng nhiên vang lên sau lưng cô: "Em rời giường rồi hả??"

"Uh'm??" Tiểu Thỏ miệng tràn đầy bọt quay đầu lại nhìn Trình Chi Ngôn, anh đang tà tà tựa vào ở trên khung cửa, đôi mắt trong suốt cười như không cười nhìn cô nói: "Nhìn em buổi sáng gọi như thế nào cũng bất tỉnh, anh còn tưởng rằng em muốn ngủ thẳng gần tối."

"..."

Tiểu Thỏ dùng lực liếc anh một cái, quay đầu lại uống môt ngụm nước, đem bọt trong miệng phun đi, lúc này mới hướng tới Trình Chi Ngôn mở miệng nói: "Anh còn không biết xấu hổ nói, đêm qua rốt cuộc là ai hại em hôm nay không dậy nổi giường!?"

"Uh'm... Là anh." Trình Chi Ngôn ảm đạm cười, hướng tới cô cực kỳ nghiêm túc thừa nhận nói.

"..."

Mắt thấy người nào đó vô liêm sỉ thừa nhận như vậy, Tiểu Thỏ ngược lại không biết nên nói cái gì đó mới tốt.

"Tối hôm nay, lớp chúng ta có tụ hội em có biết đi??" Trình Chi Ngôn thấy cô không nói lời nào, liền mở miệng hướng tới cô hỏi.

"Uh'm... Biết... Trình Thi Đồng mới vừa gọi điện thoại nhắc nhở em rồi." Tiểu Thỏ vẻ mặt sống không bằng chết nhìn Trình Chi Ngôn trả lời.

"Cảnh cáo em buổi tối không được uống rượu." Đôi mắt Trình Chi Ngôn trong suốt tách ra một tia nguy hiểm.

"..."

Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, so sánh tương đối, anh càng nên là lo lắng chính anh đi...

"Không nói lời nào là muốn yên lặng kháng nghị sao??" Trình Chi Ngôn hơi hơi nhíu mày, tăng thêm ngữ khí hướng tới Tiểu Thỏ hỏi.

"Không có, em bảo đảm không uống rượu!! Không uống rượu!!" Tiểu Thỏ khẩn trương giơ tay lên, hướng tới Trình Chi Ngôn thề nói.

"Tốt lắm."

Trình Chi Ngôn vừa lòng liền gật gật đầu, nhìn kiểu tóc cô ngủ xoã tung, xoay người vừa đi ra ngoài vừa nhắc nhở: "Nhanh rửa mặt chải đầu xuống ăn cơm trưa."

"A......"

- - -

Buổi tối, lớp học Trình Chi Ngôn bọn họ đặt trong khách sạn, tổng cộng hơn năm mươi bạn học ngồi trọn vẹn năm cái bàn tròn, mỗi một cái bàn đều đã không còn chỗ ngồi.

Trình Chi Ngôn ngồi ở trên cái bàn tròn chính giữa, bên cạnh bị sắp xếp bạn học nam có thể uống nhất lớp học.

Học sinh nữ lớp Tiểu Thỏ tổng cộng mười mấy người, đủ một bàn liền ngồi xuống, còn lại bốn bàn tất cả đều là nam sinh.Sau khi tiệc rươu bắt đầu, nam sinh bắt đầu ồn ào mời rượu cho chủ nhiệm lớp, hơn nữa còn là từng bước từng bước xếp hàng đi mời.

Trình Chi Ngôn vững vàng ngồi ở trên chỗ ngồi của mình, đôi mắt trong suốt mang theo một tia ý cười nhợt nhạt nhìn các học sinh trước mắt này, mặc cho bọn họ nháo tới nháo đi, anh đều đã ai đến cũng không cự tuyệt, toàn bộ uống hết.

Một ly.... Hai ly...Ba ly... Chín ly....Mười ly...

Tiểu Thỏ ngồi ở bên cạnh một bàn kia, trơ mắt nhìn Trình Chi Ngôn uống rượu như uống nước uống hết hơn mười ly bia, trong lòng nhịn không được bắt đầu lo lắng.

Tuy nói bia số độ không cao, nhưng là hơn mười chén tiếp xuống như vậy, ít nhiều cũng sẽ choáng váng đầu đi, huống chi hơn bốn mươi vị nam sinh lớp học cô, cho dù là một người một ly, Trình Chi Ngôn cũng phải uống hơn bốn mươi ly a...

Nhưng mà loại tình hình trước mắt này, chính mình lại không thể ra mặt.

Dù sao trong mắt tất cả bạn học lớp học, cô chỉ là em gái của anh a...

" Làm gì a, đau lòng Trình Chi Ngôn nhà cậu rồi hả??" Trình Thi Đồng lừa một hồi, quay đầu thấy Tiểu Thỏ khuôn mặt u sầu ngồi ở trên ghế, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Trình Chi Ngôn.

"Đồng Đồng..." Tiểu Thỏ ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng hướng tới cô nói: "Anh nước chanh anh... Không có việc gì đi??"

"Ôi, chút rượu như vậy, không thành vấn đề." Trình Thi Đồng cười hì hì khoát tay, hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Lúc năm mới về với ông bà chú nhỏ đều là theo chân bọn họ uống hơn bốn mươi chén rượu trắng, một bàn người trong nhà kia, cộng lại đều đã không ngã được chú, lúc này mới hơn mười ly bia, đối chú nhỏ mà nói, liền giống như uống đồ uống, không có việc gì."

"..."

Nghe được Trình Thi Đồng nói như vậy, Tiểu Thỏ nhất thời cảm thấy an tâm một chút.

"Ai, đừng nhìn chú nhỏ, mỗi ngày cậu nhìn chú, đều đã nhìn mười mấy năm, không chê phiền a??" Trình Thi Đồng thấy bạn học xung quanh đều đã ồn ào đi kính rượu Trình Chi Ngôn, dứt khoát liền lôi kéo Tiểu Thỏ, ngồi xuống ở trong góc, vẻ mặt bát quái nhìn cô hỏi: "Tới nói một chút nhanh, cậu khi nào thì cùng chú nhỏ cái kia?? Có phải hay không chính là một đêm kết thúc thi vào trường đại học kia??? Ôi, nhìn không ra tới a, chú nhỏ khẩn cấp như vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net