Chương 741-745: Băng sơn siêu cấp lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vừa lúc em ngồi bên cạnh Cận Mặc, tên cũng nhớ được, liền em thôi." Thầy giáo Hứa một búa bình tĩnh phán tử, thuận tiện lại khiến Tiểu Thỏ đứng lên cho toàn bộ đồng học nhận thức một lúc, cười nói: "Một lát hai em tới phía bên tôi đem số điện thoại di động lưu một phen, sau này có chuyện gì tôi liền thông báo các em."

"Ách... Được..." Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, vẻ mặt xấu hổ đáp ứng.

Cận Mặc ngẩng đầu nhìn thoáng qua thầy giáo Hứa, không nói chuyện.

Kế tiếp thầy giáo Hứa lại tùy tiện chọn lựa một chút chức vị thành viên văn nghệ, uỷ viên thể dục các loại, sau đó liền tìm mười mấy nam sinh cùng ông cùng đi di chuyển đồ huấn luyện quân sự đưa vào.

Thầy giáo Hứa không ở trong phòng học, lớp vốn an tĩnh lập tức náo nhiệt.

Trang Manh Manh ngồi bên trái Tiểu Thỏ, túm tay áo Tiểu Thỏ thét to: "Tiểu Thỏ, cậu thấy được sao, cậu thấy được sao!! Lớp trưởng lớp chúng ta rất đẹp trai a!!"

Tiểu Thỏ vẻ mặt hắc tuyến nhìn cô nói: "Tớ nhìn thấy rồi..."

Chu Đậu Đậu cũng vẻ mặt kích động nhìn cô nói: "Quá tuyệt vời, cậu là bí thư chi bộ đoàn mà nói, khẳng định muốn lưu số điện thoại lẫn nhau, đến lúc đó người phòng ngủ chúng ta liền đều có điện thoại soái ca rồi!!"

"Ách..." Tiểu Thỏ đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhìn hai người các cô nháy mắt không nói gì.

Dương Tuyết Cần liếc các cô một cái nói: "Thôi đi, lớp trưởng nhìn bộ dáng thật hung dữ, cho dù là có số điện thoại người ta, gửi tin nhắn cho cậu ta, cậu ta khẳng định cũng là không trả lời."

"Nói không thể nói như vậy a, nói không chừng lớp trưởng chúng ta chính là mặt lạnh tim nóng a, Tiểu Thỏ cậu nói đúng không??" Trang Manh Manh tiếp tục vẻ mặt kích động hỏi Tiểu Thỏ.

"Ách... Tớ cảm thấy... Cậu ấy nhìn quả thật hung..." Tiểu Thỏ giật giật khóe miệng, vẻ mặt không nói gì nhỏ giọng nói.

Mấy người ký túc xá các cô thảo luận một phen về lớp trưởng soái ca, không bao lâu thầy giáo Hứa liền mang theo một đám nam sinh khiêng quần áo huấn luyện quân sự trở về phòng học.

Đám nam sinh đem tất cả quần áo quân sự hướng tới bục giảng trước phòng học vứt, sau đó liền từng người trở về trên vị trí.

Cận Mặc đang chuẩn bị ngồi trở lại trên vị trí chính mình, thầy giáo Hứa đột nhiên mở miệng nói: "Chờ một lúc, Cận Mặc em phát quần áo huấn luyện quân sự giúp thầy."

"..."

Bước chân Cận Mặc đã đi xuống bục giảng ngừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua thầy giáo Hứa, anh lại đi trở về.

"Thầy điểm danh, điểm đến tên ai thì tới phía trước lấy quần áo quân sự." Thầy giáo Hứa vừa cười hì hì mở sổ điểm danh ra, vừa bắt đầu án theo trình tự trong sổ gọi người đến phía trước lấy quần áo quân sự.

"Cái quần áo quân sự này chỉ có hai cái số đo, trung hào và đại hào, mười một người nữ sinh lớp chúng ta toàn bộ đều là trung hào, còn lại nam sinh đều mặc đại hào." Thầy giáo Hứa vừa nhìn những người lấy quần áo quân sự này vừa thuận miệng nói.

Ta đi...??

Tiểu Thỏ ngẩn ra, quay đầu nhìn thoáng qua Chu Đậu Đậu thân cao đại khái chỉ có 1m55, nhìn nhìn lại Trang Manh Manh phỏng chừng 1m7 ngồi ở bên cạnh mình, thật sự không thể tưởng tượng hai người các cô cùng mặc quần áo quân sự sẽ là cái dạng tình hình gì.

Bất quá chốc lát quần áo quân sự liền phát toàn bộ rồi.

Cận Mặc thấy thầy giáo Hứa không có gì phân phó lại ngồi trở lại bên cạnh Tiểu Thỏ.

Ách...

Tiểu Thỏ vốn còn đang cao hứng phấn chấn nói chuyện, mắt thấy Cận Mặc mặt không chút thay đổi ngồi xuống bên cạnh mình, lập tức ngừng câu chuyện, không lên tiếng.

Cận Mặc quay đầu nhìn cô một cái, không nói lời nào.

Ánh mắt Tiểu Thỏ đúng lúc chạm cùng anh, chần chờ một phen, cô hướng tới Cận Mặc lộ ra một cái tươi cười thân thiện.

Nhưng mà Cận Mặc chỉ là nhàn nhạt liếc cô một cái, liền lại xoay đầu trở về.

A... Thảo...

Người lạnh lùng a....

Trong lòng Tiểu Thỏ một vạn con thần thú gào rít mà qua.

Nhận lớp xong thầy giáo Hứa liền tuyên bố tan họp, chỉ là trước khi đi còn đặc biệt dặn dò mọi người chớ quên sáu giờ đồng hồ buổi sáng ngày mai tập hợp bắt đầu huấn luyện quân sự.

Giữa một mảnh tiếng kêu rên Tiểu Thỏ cùng người ký túc xá cô ôm quần áo quân sự đi ra phòng học.

Đi căn tin ăn cơm tối, các cô liền cùng nhau về tới ký túc xá.

Tiểu Thỏ đưa tay lấy điện thoại cầm tay từ trong túi áo ra, mắt thấy phía trên không có cuộc gọi nhỡ, cũng không có tin nhắn chưa đọc, chần chờ một phen, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Trình Chi Ngôn, điện thoại di động chính mình vậy mà vang lên.

Tiểu Thỏ bị tiếng chuông đột nhiên vang lên này làm giật nảy mình, cúi đầu nhìn lại, trên màn hình rõ ràng biểu hiện tên Trình Thi Đồng.

"Uy, Đồng Đồng??" Tiểu Thỏ khẩn trương bấm nút nghe sau đó cầm điện thoại trên ban công.

"Tiểu Thỏ, ngày đầu tiên khai giảng học kỳ mới thế nào a??" Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm Trình Thi Đồng hưng phấn.

"Ách... Còn không có khai giảng được chứ, đại tỷ, ngày mai mới chính thức bắt đầu huấn luyện quân sự a..." Tiểu Thỏ kéo kéo miệng, có chút không nói gì hướng tới Trình Thi Đồng nói chuyện.

"Ha ha ha ha, xấu hổ a, tớ rất cao hứng, liền đã quên." Trình Thi Đồng cười đến miệng không hợp lại được.

"Cậu có chuyện gì cao như vậy a??"

"Tiểu Thỏ, tớ nói với cậu, ngày hôm qua tớ cùng Cố Ninh Thư còn có ba mẹ tớ cùng ba mẹ Cố Ninh Thư, chúng ta cùng nhau đi máy bay tới Bắc Kinh." Trình Thi Đồng lấy di động đứng ở trên ban công ký túc xá chính mình, nhìn phong cảnh bên ngoài ban công, ức chế không nổi hưng phấn mà hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Buổi trưa hôm nay, người hai nhà chúng ta còn cùng nhau ăn cơm trưa, Cố Ninh Thư giới thiệu tớ cho người nhà, sau đó ba mẹ anh còn giống như thích bộ dáng của tớ, ha ha ha ha..."

"Ôi, hai người các cậu gặp cha mẹ rồi hả??" Tiểu Thỏ nghe thanh âm Trình Thi Đồng, trước mắt cơ hồ lập tức hiện ra khuôn mặt Trình Thi Đồng cười đến sáng lạn tới.

"Xem như là, dù sao quan hệ đôi ta đã được Liễu gia tán thành, mặc dù hiện tại không ở bên trong một ngôi trường, nhưng là tốt xấu đều đã ở Bắc Kinh ngốc, huống chi Thanh Hoa cách Bắc Đại gần như vậy, khi nào muốn gặp thì cũng là chuyện dễ." Trình Thi Đồng vừa cười ha hả vừa hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Tớ nói với cậu, ngày lão nương bắt Cố Ninh Thư sắp tới!!"

"Ha ha ha a... Cậu lớn tiếng như vậy a, người trong ký túc xá các cậu nghe không được cậu nói chuyện sao??" Tiểu Thỏ nghe thanh âm Trình Thi Đồng trong điện thoại rống lớn như vậy, chỉ cảm thấy trên trán của mình nhịn không được chảy xuống vài giọt mồ hôi.

"A nha, không có việc gì, không có việc gì." Trình Thi Đồng nghe xong Tiểu Thỏ nói, mặc dù ngoài miệng nói không có việc gì xong nhưng vẫn lại là đè thấp thanh âm hướng tới Tiểu Thỏ tiếp tục nói: "Cậu cùng chú nhỏ tớ như thế nào, hiện tại rốt cục bên trong cùng ngôi trường, có phải cảm giác cực kỳ hạnh phúc hay không?? Hơn nữa không cần làm sư đồ luyến, không cần lo lắng bị bị người nhìn đến."

"Ai..." Tiểu Thỏ thở dài một hơi, hướng tới Trình Thi Đồng nói: "Chuyện cậu tưởng tượng.... Nó có chút điểm không quá giống...."

" Chỗ nào không giống rồi hả??"

" Chính là...." Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ vẫn lại là đem chuyện Trình Chi Ngôn không có ở trong trường học, mà là thuê cái nhà gần đây, hơn nữa chuyện vội vàng công ty khai trương nói một lần.

"A......" Trình Thi Đồng bên kia điện thoại có vẻ đăm chiêu nghe, sau một lúc lâu, gật đầu nói: "Dù sao chính là chính là hiện tại hai ngươi không thể ở chung, cậu vì cái này mà buồn rầu sao?"

"... Ở chung em gái cậu." Tiểu Thỏ nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã hướng tới Trình Thi Đồng tiếp tục nói: "Trong đầu cậu suốt ngày nghĩ đến đều là chút gì a??"

"Làm sao vậy, tớ nói sự thật a." Trình Thi Đồng nhún vai tiếp tục hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Bất quá không có quan hệ, kỳ thật lúc Đại Nhất cũng là đoạn thời gian vừa mới bắt đầu huấn luyện quân sự, kiểm tra phòng ngủ có vẻ nghiêm, chờ thêm một đoạn thời gian thì tốt rồi, lớp học đại học khẳng định có bạn học nhà ở Nam Kinh, bình thường bọn họ về nhà ở gì gì đó, trường học đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, hơn nữa cái giáo viên nào mỗi ngày rảnh rỗi không có việc gì suốt ngày đi kiểm tra phòng ký túc xá nữ sinh a, cho dù là dì quản ký túc xá, muốn đem nhiều căn ký túc xá như vậy đi hết từ trên xuống dưới một lần, cũng phải mệt chết a..."

"Ưm..." Tiểu Thỏ cau mày nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu nói: "Cậu nói có đạo lý."

"Cho nên thôi, đừng lo lắng, mấy tháng vừa mới bắt đầu có lẽ cậu cùng chú nhỏ đều đã có chút bận, qua một thời gian ngắn thì tốt rồi, hơn nữa, hai ngươi trước kia tình yêu đất khách không phải thường xuyên một tuần đều đã không thấy được một lần, hiện tại tốt xấu là ở bên trong một ngôi trường, cho dù là buổi tối không ở cùng một chỗ, ban ngày tan học cậu cũng có thể nhìn thấy chú."

"Uh'm... Được rồi." Tiểu Thỏ nghe Trình Thi Đồng nói những lời này, nhất thời cảm thấy trong lòng an ủi một chút.

"Được rồi, tớ không nói chuyện với cậu a, Cố Ninh Thư nhà tớ gọi điện thoại cho tớ, tạm biệt." Trình Thi Đồng nghe Tiểu Thỏ nói xong câu đó trực tiếp nói một tiếng tạm biệt với cô, sau đó liền cúp điện thoại.

Tựa vào...

Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến nhìn màn hình điện thoại di động chính mình, hình ảnh biểu hiện đối phương đã gác máy, chỉ cảm thấy người nầy thật là không có nhân tính.

Nhưng mà sau một giây di động của cô lại vang lên, hơn nữa bây giờ điện thoại là Trình Chi Ngôn gọi tới.

Trong lòng Tiểu Thỏ một trận kích động, vội vàng tiếp điện thoại.

"Uy, anh nước chanh??"

"Tiểu Thỏ." Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm Trình Chi Ngôn trầm thấp mà ôn nhu, "Buổi chiều nhận lớp rồi sao?"

"Nhận lớp rồi, ngay cả cơm tối em cũng ăn rồi." Tiểu Thỏ cười hì hì hướng tới Trình Chi Ngôn bên kia điện thoại nói: "Anh a, có đi ăn cơm hay không a."

"Lúc này đang ở trên đường đi khách sạn." Trình Chi Ngôn cười cười, nắm tay lái trong tay, quẹo khúc quanh, sau đó tiếp tục hướng tới Tiểu Thỏ hỏi: "Thật sự không định cùng anh cơm sao??"

"Không được... Sáu giờ buổi sáng ngày mai em liền muốn bắt đầu huấn luyện quân sự rồi." Tiểu Thỏ suy nghĩ đến ngày mai huấn luyện quân sự liền cảm thấy một cái đầu biến thành hai cái, "Anh nước chanh, mình anh đi thôi, uống ít chút rượu, buổi tối trở về chú ý an toàn."

"Uh'm." Trình Chi Ngôn nhàn nhạt lên tiếng, sau đó tựa hồ là hướng tới điện thoại nở nụ cười một phen, sau đó thấp giọng nói: "Buổi tối sau khi trở về... Chỉ còn lại một mình anh rồi hả??"

"..."

Một mình một phòng??

Anh nói được thiệt thòi như vậy....

"Uh'm, vậy anh trông coi tốt đi, nghìn vạn lần không nên suy nghĩ bậy bạ, biết không??" Tiểu Thỏ nhịn không được hướng tới bên kia điện thoại cười hì hì nói: "Chờ em có thời gian liền đi sủng hạnh anh."

Trình Chi Ngôn nghe được những lời này của cô, lại cười cười, sau đó thấp giọng nói: "Được, không thèm nghe em nói nữa, anh sắp đến chỗ, chính em ngoạn chơi một hồi đi."

"Được."

Tiểu Thỏ lên tiếng liền cúp điện thoại.

Uh'm.... Ngày đầu tiên khai giảng a.......

Tiểu Thỏ nắm điện thoại nghĩ nghĩ, đang chuẩn bị trở về phòng ngủ chuông điện thoại di động vậy mà lại vang lên.

Ta đi...

Lần này là ai a, như thế nào điện thoại tiếp theo một cái, thời gian đều đã chuẩn như thế a?

Tiểu Thỏ đầu đầy hắc tuyến cúi đầu hướng tới di động trong tay mình nhìn thoáng qua, phía trên biểu hiện một cái dãy số xa lạ.

Nhưng là số điện thoại di động thuộc về Nam Kinh.

Ưm...

Chẳng lẽ là thầy giáo hoặc là bạn học?

Tiểu Thỏ chần chờ một phen, vẫn lại là tiếp điện thoại.

"Uy, Bạch Tiểu Thỏ." Bên kia điện thoại một cái giọng nam rất êm tai vang lên, hơn nữa đối phương còn chuẩn xác không có lầm kêu tên Tiểu Thỏ.

"Ách... Là tôi, cậu là??" Tiểu Thỏ chần chờ một phen, sau đó hướng tới bên kia điện thoại không phải cực kỳ xác định hỏi một tiếng.

Sau đó, cô liền nghe được trong điện thoại một mảnh trầm mặc.

Sau một lúc lâu, cái giọng nam dễ nghe kia vô cùng bình tĩnh phun ra hai chữ tới: "Là tôi."

Là tôi??Ta đi...

Tôi là ai??

Tiểu Thỏ nhịn không được lại là đầu đầy hắc tuyến, cô đưa tay lau mồ hôi trên trán, thanh âm yếu ớt hướng tới bên kia điện thoại hỏi: "Cái kia... Xấu hổ a... Tôi không có lưu số điện thoại cậu, cậu.... Rốt cuộc là ai a??"

Trong điện thoại lại là hai giây trầm mặc.

Trong lòng Tiểu Thỏ đang không yên liền nghe được trong điện thoại thản nhiên nói: "Cận Mặc."

Cận Mặc??

Lớp trưởng??

Tiểu Thỏ nghĩ nghĩ, trách không được mới vừa nhìn cái dãy số này cảm thấy có phần nhìn quen mắt a, thì ra vừa rồi phía trước bục giảng thầy giáo hai người bọn họ viết số điện thoại, cô liếc số di động của cậu ta, chỉ là lúc ấy cầm trong tay gì đó hơi nhiều, cô không có đem dãy số lưu trong di động mà thôi, bất quá nói đi nói lại, cái tờ giấy viết số điện thoại di động Cận Mặc kia... Hẳn là còn đang tại trên bàn ký túc xá cô đi??

"Ách... Ha ha ha... Lớp trưởng a, xấu hổ a, tớ vừa mới ăn xong cơm tối, dãy số của cậu tớ còn chưa kịp lưu a." Tiểu Thỏ vô cùng xấu hổ hướng tới anh giải thích một phen sau đó thấp giọng hỏi: "Cái kia....Cậu tìm tớ có chuyện gì sao??"

"Uh'm, tôi ở cửa ký túc xá cậu, có cái đưa cho cậu." Thanh âm Cận Mặc từ trong điện thoại nghe qua tựa hồ không có lạnh như bản nhân anh vậy.

Tiểu Thỏ vừa nghĩ như vậy, vừa gật đầu nói: "A..., được, hiện tại tớ ra đây, cậu chờ một chút a."

"Được."

Trong điện thoại, Cận Mặc vô cùng nói xong cái chữ ngắn gọn này liền trực tiếp cắt đứt rồi.

Ách...

Này gác điện thoại thật đúng là quyết đoán rõ ràng a...

Tiểu Thỏ nhìn chính mình di động, nhịn không được lắc lắc đầu, sau đó kéo cánh cửa ban công ra, đi ra ngoài.

"Ai, Tiểu Thỏ, cậu muốn đi đâu a??" Trang Manh Manh thấy Tiểu Thỏ muốn hướng bên ngoài ký túc xá đi liền mở miệng hướng tới cô hỏi một câu.

"Tớ đi cửa ký túc xá lấy đồ." Tiểu Thỏ chần chờ một phen, thuận miệng trả lời, dù sao chính cô cũng không biết rốt cuộc muốn lấy cái gì.

" Vậy lúc cậu trở về có thể thuận tiện mang chút khoai tây chiên cho tớ hay không??" Trang Manh Manh vội vàng đem phiếu ăn cơm chính mình đưa cho Tiểu Thỏ nói: "Tớ muốn vị cà chua."

"Tớ cũng cần phải!!" Chu Đậu Đậu thuận tay đem phiếu ăn cơm chính mình cũng nhét vào trong tay Tiểu Thỏ nói: "Tớ cũng cần phải có, nhưng mà hương vị gì đều được, cho tớ ba gói."

"Đều đã đã trễ thế này, lại còn ăn khoai tây chiên, các cậu sẽ không sợ béo phì sao??" Dương Tuyết Cần đầu đầy hắc tuyến địa nhìn các cô, nhỏ giọng lầu bầu nói.

"Không có việc gì, không ăn no rồi, buổi sáng ngày mai làm sao có khí lực huấn luyện quân sự a." Trang Manh Manh vung tay lên, hướng tới Tiểu Thỏ nói: "Được rồi, mau đi thôi."

"A......"

Tiểu Thỏ cầm trong tay hai tấm phiếu ăn cơm, quay đầu nhìn Dương Tuyết Cần một cái, nghĩ nghĩ vẫn lại là mở miệng hỏi: "Tuyết Cần, cậu muốn tớ mang chút gì giúp cậu không??"

"Cho tớ túi hạt dưa, túi lớn!" Mặc dù ngoài miệng nói buổi tối ăn cái gì sẽ béo, nhưng Dương Tuyết Cần vẫn lại là vô cùng rõ ràng đem phiếu ăn cơm chính mình cũng nhét vào trong tay Tiểu Thỏ.

"Được rồi!"

Tiểu Thỏ gật gật đầu, cầm ba phiếu ăn cơm ra ngoài.

Đến chỗ cửa ký túc xá, cô liếc thấy Cận Mặc đang đứng ở dưới tàng cây.

Cô nhớ rõ, ngày hôm qua anh nước chanh cũng là đứng ở dưới gốc cây kia.

Lúc ấy thời tiết tốt, trời cực kỳ xanh, mây trắng, anh nước chanh mặc áo sơmi trắng đứng dưới tàng cây, trên khuôn mặt thanh tú mang theo một tia ý cười ôn nhu nhìn cô.

Trong nháy mắt đó, liền để cho cô cảm thấy toàn bộ thế giới đều đã hòa tan rồi.

Nhưng mà hôm nay...

Cận Mặc mặc toàn thân T-shirt màu đen, đứng dưới tàng cây, cũng chờ cô ra ngoài.Mặt trời đã xuống núi, chân trời chỉ còn lại ửng đỏ, không trung một đám mây đều không có, ánh sáng màu quất chiếu rọi trên mặt anh hình dáng rõ ràng, nhiễm lên một tầng nhàn nhạt màu vàng cho anh, mà đôi mắt sâu thẳm không mang theo một tia nhiệt độ hướng tới cô nhìn qua.

Tiểu Thỏ chỉ cảm thấy...

Ách...

Giống như toàn bộ thế giới đều đã kết băng rồi...

Rõ ràng vẫn lại là tháng chín, rõ ràng vẫn lại là thời tiết mặc ngắn tay...

Cô như thế nào liền có một loại cảm giác không hiểu ra sao muốn run lên a...

"Cái kia... Lớp trưởng, tìm tớ có chuyện gì?" Tiểu Thỏ chần chờ một phen, vẫn lại là rất nhanh chạy đến bên cạnh Cận Mặc, cố gắng tạo khuôn mặt tươi tắn hướng tới anh hỏi.

"Cái này, bẳng điều tra tình huống bạn học, vừa rồi họp lớp thầy giáo Hứa đã quên phát ra." Cận Mặc vừa nói vừa cầm một xấp giấy trong tay giấy đưa cho cô nói: " Cậu lấy đi về cho nữ sinh lớp học điền một phen, buổi tối liền phải nộp."

"Hiện tại??" Tiểu Thỏ cúi đầu, nhìn lướt qua bảng trong tay, nội dung phía trên hoàn hảo không phải phi thường nhiều.

"Uh'm." Cận Mặc gật gật đầu, sau đó ánh mắt liền nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ như vậy.

Tiểu Thỏ nhìn thoáng qua bảng trong tay, cũng ngẩng đầu lên nhìn Cận Mặc, cho rằng anh còn có cái gì nói với chính mình.

Hai người bọn họ liền nhìn ba bốn lẫn nhau như vậy, Cận Mặc hướng tới cô nhíu mày nói: " Cậu còn đứng ở chỗ này làm gì?? Trở về cho nhóm người điền bảng a."

"Ách... A??" Tiểu Thỏ hơi hơi ngẩn ra, nhìn bộ dáng trên mặt Cận Mặc không chút thay đổi, nhịn không được mở miệng hỏi: "Vậy còn cậu??"

"Tớ đứng ở chỗ này chờ cậu, nhanh lên." Cận Mặc lại hướng tới cô thúc giục một tiếng, một đôi lông mi hơi hơi nhăn lại nhìn cô.

"A...... Được....Tớ đi!!" Tiểu Thỏ gật gật đầu, cầm bảng lại hướng tới trong ký túc xá chạy vội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net