Chương 830-839: Suy nghĩ điên cuồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 830: Suy nghĩ điên cuồng
Lúc ba người bọn họ vừa đi tới chỗ kia, vừa vặn đi ngang qua một tiệm bán kem ly, đôi mắt Tiểu Thỏ nhịn không được liền nghiêng mắt nhìn sang nhà kem ly kia.

Thật đáng yêu a, là bộ dáng gấu ôm nha...

Cố Trừng Tịch cúi đầu nhìn cô một cái, vừa liếc nhìn tiệm bán kem ly kia, cười nói: "Cô muốn ăn sao, tôi đi mua."

"Muốn..." Tiểu Thỏ gật gật đầu, giương mắt nhìn tiệm kem ly kia.

"Tôi đi mua cho các người..." Lúc Cố Trừng Tịch đang chuẩn bị hỏi hai cô muốn ăn khẩu vị gì, liền nhìn thấy Trình Thi Đồng một hạt dẻ bạo xào gõ vào trên đầuTiểu Thỏ nói: "Nhìn chút tiền đồ này của cậu!! Ở chỗ này ngây ngốc, chị đi mua cho cậu."

"Ai da... Đồng Đồng cậu thành thật khai báo, có phải từ hôm qua tới hiện tại cậu muốn đánh tớ muốn rất lâu rồi không??" Tiểu Thỏ duỗi tay che nơi mình bị Trình Thi Đồng đánh, nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn lại hỏi.

"Biết rõ thì tốt." Trình Thi Đồng liếc cô một cái, ngẩng đầu hỏi Cố Trừng Tịch: "Anh muốn vị gì??"

"Không cần, tôi đi mua là được." Cố Trừng Tịch cười với Trình Thi Đồng một tiếng, đang chuẩn bị đi qua bên cạnh, lại bị Trình Thi Đồng ấn dừng tay nói: "Đừng, tôi đi!"

Cố Trừng Tịch khẽ ngơ ngác một chút, xúc cảm trên mu bàn tay ấm áp mà mềm mại, giống như một mảnh lông vũ từ giữa không trung chậm rãi bay xuống, rơi ở trên mu bàn tay.

Đây có tính là... lần đầu tiên anh và cô nắm tay không...??

Liền vào lúc Cố Trừng Tịch ngơ ngẩn, Trình Thi Đồng đã quay đầu nhìn về tiệm bán kem ly đi qua.

Cố Trừng Tịch đứng ở tại chỗ, một đôi mắt xinh đẹp trầm trầm nhìn chăm chú vào cô, trong ánh mắt có mừng rỡ, có phức tạp, có ảm đạm, có trầm mặc...

Tiểu Thỏ đứng ở bên cạnh anh, nhìn anh, lại nhìn Trình Thi Đồng một chút, trong đầu đột nhiên nhảy ra một suy nghĩ cực kỳ điên cuồng.

"Trừng Tịch??" Tiểu Thỏ chần chờ một chút, sau đó cúi đầu gọi anh một tiếng.

"Hả??" Cố Trừng Tịch xoay đầu lại, mỉm cười nhìn cô.

Chương 831: Đã thích rất lâu

"Anh..." Tiểu Thỏ do dự một chút, tuy nói cô luôn luôn trì độn với tình cảm của mình, nhưng đối với tình cảm của người khác, cô vẫn là rất nhạy cảm nha, lại nói ánh mắt Cố Trừng Tịch nhìn Trình Thi Đồng vừa rồi... Giông như bộ dáng anh nước chanh của cô nhìn cô vậy.

Tiểu Thỏ nhìn anh, một hồi lâu sau, chính là vẫn dùng một loại giọng nói làm bộ không thèm để ý, cười hì hì hỏi anh: "Có phải anh thích Đồng Đồng nhà chúng tôi không??"

Ừ... Tiểu Thỏ cảm giác giọng nói này của mình hỏi đến thật là có trình độ.

Nếu anh không có suy nghĩ về phương diện kia với Trình Thi Đồng, sau khi anh nghe được lời nói như vậy, nhất định sẽ hết sức bình thường gật đầu, nói là đúng, loại cô gái hoạt bát như Đồng Đồng, tất cả mọi người đều thích.

Nếu anh có suy nghĩ về phương diện kia với Trình Thi Đồng, vậy anh khẳng định sẽ ngượng ngùng nhìn mình, nói đâu có, làm sao có thể.

Nhưng mà Cố Trừng Tịch lại là ánh mắt giật mình nhìn cô mấy giây, sau đó giọng nói nghiêm túc nói với Tiểu Thỏ: "Đúng vậy, tôi thích cô ấy, thích cô ấy rất lâu rồi."

Cái này...Tiểu Thỏ bỗng chốc liền sửng sốt.

Cách đó không xa Trình Thi Đồng cầm trong tay ba cái kem ly vừa đi về phía này, cũng sửng sốt.

"Thật lâu... Là bao lâu??"

Một hồi lâu sau, Tiểu Thỏ phục hồi tinh thần lại, vô ý thức hỏi anh.

"Đại khái chính là... Lần đầu tiên lúc trông thấy cô ấy đi." Cố Trừng Tịch trầm mặc một lát, ánh mắt tựa hồ là không dám nhìn sang phương hướng Trình Thi Đồng đi tới, cúi đầu ánh mắt ôn nhuận nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ nói.

"Khi đó cô ấy mới tám tuổi, đi lạc đường ở trong chùa, tôi ngồi ở trên cây, sau khi nhìn thân ảnh nhỏ gầy, tới tới lui lui ở trước mặt tôi lung lay nhiều lần, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi cô ấy, có phải tìm không được đường đi ra ngoài hay không." Cố Trừng Tịch khẽ mỉm cười, trong ánh mắt mang theo hồi tưởng mê mang khẽ thở dài: "Đảo mắt, đã nhiều năm như vậy..."

"Cái này..." Trong khoảng thời gian ngắn Tiểu Thỏ lại có thể không biết trả lời như thế nào.

Chương 832: Em dâu

Trình Thi Đồng đứng ở nơi cách bọn họ không xa, ngón tay cầm lấy kem ly không nhịn được khẽ buộc chặt, chỉ chốc lát sau, lại trầm tĩnh lại, làm bộ như người không có việc gì chạy về phía bọn họ cười hì hì nói: "Đến đến, kem ly tớ mua về."

Cố Trừng Tịch tựa hồ là phục hồi tinh thần lại từ trong hồi ức, quay đầu nhìn Trình Thi Đồng, trên mặt lộ ra một tươi cười lễ phép nói: "Cảm ơn."

Anh vừa nói, vừa duỗi tay tiếp nhận kem ly trong tay Trình Thi Đồng.

Đầu ngón tay ở trong lúc lơ đãng đụng chạm lấy đầu ngón tay cô, một mảnh hơi lạnh, lại ấm áp đến đáy lòng.

Sau khi Trình Thi Đồng đưa ly kem cầm trong tay cho Tiểu Thỏ và Cố Trừng Tịch, hết sức bỏ qua không khí có chút không quá tự nhiên giữa hai người bọn họ, cười hì hì kéo cánh tay Tiểu Thỏ nói với Cố Trừng Tịch: "Đi thôi, chúng ta đi vào trong tiệm xem một chút."

"Được." Cố Trừng Tịch khẽ mỉm cười, cầm kem ly trong tay, chậm rãi đi theo sau lưng Trình Thi Đồng và Tiểu Thỏ.

Sau khi tiến vào cửa hàng sản phẩm điện tử giữ độc quyền kia, Cố Trừng Tịch và Trình Thi Đồng liền tự xem đồ muốn mua của mỗi người.Tiểu Thỏ dù sao cũng là nhàm chán, liền đung đưa ở bên cạnh khoản di động mới nhất kia.

Một lát sau, hai người bọn họ đều chọn được vật mình muốn, Trình Thi Đồng vốn là dự định tự mình trả tiền, không nghĩ tới lại bị Cố Trừng Tịch cầm tai nghe từ trong tay qua.

Cô ngẩng đầu, nhìn Cố Trừng Tịch vẻ mặt nhẹ nhàng tươi cười nói với mình: "Không cần khách khí, liền xem như là tôi tặng cho em..."

Giọng nói anh đơn giản hơi dừng một chút, sau đó giống như cười như không hô một tiếng với Trình Thi Đồng: "Em dâu."

Trình Thi Đồng hơi ngẩn ra, sau đó cười cười, liền cũng tùy anh.

Sau khi mua xong máy tính, Cố Trừng Tịch cảm giác mình một đại nam sinh bồi hai người các cô đi dạo phố mua quần áo tựa hồ không quá thỏa đáng, vì vậy liền nói lời tạm biệt với hai người các cô, rời đi.

Mắt thấy Cố Trừng Tịch đi rồi, lúc này Tiểu Thỏ mới bát quái hề hề kéo lấy cánh tay Trình Thi Đồng nói: "Đồng Đồng!! Cậu có biết hay không, tớ vừa mới biết một tin tức!!"

Chương 833: Chim sa cá lặn

"Tin tức gì chứ!?" Trình Thi Đồng có chút nhàm chán liếc cô ấy một cái, sau đó chậm rãi từ từ nói: "Không phải cậu muốn nói Cố Trừng Tịch thích tớ chứ??"

"A?? Cậu biết??" Tiểu Thỏ có chút tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn cô ấy.

"Kính nhờ, mua ly kem mất bao lâu thời gian chứ, còn không phải là chuyện một tay giao tiền, một tay giao hàng ư, lúc tớ mua xong kem ly đi trở về, vừa vặn nghe được lời nói của cậu và Cố Trừng Tịch." Trình Thi Đồng thở dài một hơi, nói ra với Tiểu Thỏ.

"Vậy cậu... có ý suy nghĩ gì về anh ấy hay không??" Tiểu Thỏ chần chờ một chút, vẫn là nhỏ giọng hỏi Trình Thi Đồng.

"Có suy nghĩ gì?? Có thể có suy nghĩ gì??" Trình Thi Đồng khẽ nhướn mày, một đôi mắt êm dịu thẳng tắp nhìn Tiểu Thỏ nói: "Anh ấy là anh trai Cố Ninh Thư, tớ có thể có suy nghĩ gì với anh ấy??"

"Nhưng tớ nhớ được..." Sau khi Tiểu Thỏ kết nối chuyện trước trước sau sau lại, giống như là đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói với Trình Thi Đồng: "Năm đó sau khi lần đầu tiên chúng ta đi chùa Văn Đồng, tớ hỏi cậu ước nguyện cái gì, khi đó cậu nói hẳn là Trừng Tịch này mà không phải là Ninh Thư kia đi??"

"..." Trình Thi Đồng hiếm khi trầm mặc một lát, không nói gì, sau đó duỗi tay kéo cánh tay Tiểu Thỏ, cười hì hì nói: "Đúng vậy, khi đó niên thiếu, thấy một người thiếu niên dáng dấp thanh tú, đứng ở trong rừng cây xanh um tươi tốt, nhìn ánh sáng loang lổ rơi ở trên người anh ấy, lập tức cảm thấy, thật sự là mẹ nó soái nha!! Vì vậy tớ liền ước nguyện, hy vọng có thể sẽ gặp Trừng Tịch lần nữa, về sau cái này nguyện vọng nha, không phải là thực hiện được rồi ư, tớ lại nhìn thấy anh ấy nha."

"A..." Tiểu Thỏ cũng không biết mình nên nói tiếp cái gì, vì vậy chỉ là liền gật đầu theo, lại nhìn chằm chằm Trình Thi Đồng trong chốc lát, sau đó có chút buồn cười nói: "Cậu nói một chút, cậu lớn lên cũng không phải là đặc biệt quốc sắc thiên hương a, sao có thể làm cho hai anh em người ta đều thích cậu chứ."

"Cái gì quốc sắc thiên hương, cho dù lão tử không phải là quốc sắc thiên hương, đó cũng là chim sa cá lặn được không??" Trình Thi Đồng liếc Tiểu Thỏ một cái.

Chương 834: Sẽ thích Cố Trừng Tịch sao?

"Thôi đi, cá và chim nhạn kia đều bị cậu dọa sợ rồi??" Tiểu Thỏ nhịn không được liền tổn hại Trình Thi Đồng một câu.

Trình Thi Đồng cảm giác mình hoàn toàn lười phản ứng lại cô ấy.

"Kia... Cố Trừng Tịch thích cậu, cậu có hay không..." Sau khi Tiểu Thỏ cười trong chốc lát, vẫn là nhịn không được hỏi vấn đề này.

Cô hiểu tính Trình Thi Đồng, người này vừa thấy soái ca liền thích, huống chi Cố Trừng Tịch là một đại suất ca, cô ấy còn gặp anh ấy trước Cố Ninh Thư, dựa theo tính cách người này, trước đó chắc cũng từng mông lung thích qua Cố Trừng Tịch đi??

"Sẽ cái gì? Sẽ thích Cố Trừng Tịch sao??" Trình Thi Đồng quay đầu nhìn Tiểu Thỏ một cái, nhịn không được buồn cười nói: "Có phải đầu cậu bị cháy hỏng không, anh ấy là anh trai Cố Ninh Thư, tớ có thể thích anh ấy sao?? Lại nói, nhiều năm như thế, mặc kệ trên miệng tớ hô thích soái ca như thế nào, lại vừa ý người soái ca thế nào, tớ còn không phải là an phận đứng ở bên cạnh Cố Ninh Thư, trong tâm của tớ chính là chỉ thích một mình Tiểu Cố nhà chúng tớ, chao ôi... Vừa nhắc tới Tiểu Cố nhà chúng tớ... Tớ liền nhớ ra tớ còn chưa thượng anh ấy... Tâm này của tớ, lại kéo đau kéo đau a."

"Được rồi, cậu đừng ghê tởm nữa..." Tiểu Thỏ có chút chịu không nổi nhìn cô ấy, duỗi tay chọc chọc bả vai cô ấy nói: "Thật dễ nói chuyện, chớ học Lâm Đại Ngọc gì đó."

"Cậu biết cái gì hả." Trình Thi Đồng duỗi tay cấu véo cô một phen.

Hai người ở Vanda đi dạo cả buổi chiều, vật nhỏ đồ trang sức ngược lại mua không ít, quần áo lại không mua một món.

Thời khắc thu đông luân chuyển này, mặc dù trong thương trường có rất nhiều trang phục hè đều đang giảm giá, nhưng người đông nghìn nghịt này, muốn mua quần áo thử một lần, còn phải xếp hàng chờ phòng thử quần áo, hơn nữa Tiểu Thỏ và Trình Thi Đồng đều không phải là người có kiên nhẫn, dứt khoát, liền lười phải tiếp tục đi dạo quần áo.

Sau khi từ Vanda về đến nhà, Tiểu Thỏ mang theo những vật nhỏ chính mình mua kia hấp tấp leo qua ban công, lại đi tìm Trình Chi Ngôn.

Một tháng trước, Trình Chi Ngôn đều đang bận rộn chuyện công ty khai trương, khuya ngày hôm trước lại đại chiến ba trăm hiệp với Tiểu Thỏ, ngày hôm qua lại lái xe hết cả buổi trưa, đến nghỉ trưa cũng không ngủ, mặc dù là người làm bằng sắt cũng chịu không nổi nha.

Chương 835: Anh đi chỗ nào?

Vì vậy, thừa dịp hôm nay Tiểu Thỏ hẹn Trình Thi Đồng đi dạo phố, Trình Chi Ngôn ở nhà một mình ngủ toàn bộ cả buổi chiều, lúc này mới cảm giác được tinh thần tốt hơn nhiều.

Chỉ là anh mới vừa rời giường mặc quần áo tử tế, người nào đó liền leo cửa sổ, động tác lưu loát chạy vào.

"Anh nước chanh!!" Tiểu Thỏ vẻ mặt cười tủm tỉm nhìn anh đứng trước giường, cả người liền bay thẳng đến nhào về phía anh, sau đó ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn ở trong lòng anh nói: "Có phải anh mới vừa thức dậy không??"

Trình Chi Ngôn cúi đầu, một đôi mắt trong suốt nhàn nhạt nhìn lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn kia, sau đó từ trong lỗ mũi thấp hừ một tiếng.

Ách... Cái này...

Tiểu Thỏ có chút ít lúng túng sờ sờ mũi của mình, giống như... chạm vào một mũi đầy tro bụi a.

"Cái đó... anh còn đang tức giận à??" Tiểu Thỏ nhìn khuôn mặt lạnh như băng của anh, chần chờ một chút, giọng nói giống như muỗi hừ tới hỏi anh. "Em cứ nói đi??" Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, sau khi giọng nói lành lạnh bỏ lại câu này, liền xoay người đi ra ngoài phòng.

"Ai nha... Không phải là chuyện của Từ Cảnh Thần sao... Đã nói không phải cố ý, sao anh còn tức giận chứ..." Tiểu Thỏ có chút không quá cam tâm tình nguyện theo ở phía sau anh, vừa đi ra bên ngoài vừa cằn nhằn nói.

"Không riêng gì Từ Cảnh Thần, còn có Đinh Tiểu Nhiễm." Trình Chi Ngôn liền nhìn cũng không nhìn cô, trực tiếp đi xuống bậc thang.

"Chao ôi, đây thì mắc mớ gì đến Đinh Tiểu Nhiễm chứ, lại nói, ở trong chuyện Đinh Tiểu Nhiễm, luận tức giận, hẳn là em tức giận nha, em đã không có tức giận, anh tức giận cái gì hả." Tiểu Thỏ nhắm mắt theo đuôi sau lưng Trình Chi Ngôn, mắt thấy bước chân anh có xu thế càng đi càng nhanh, nhịn không được lại mở miệng hét lên: "Anh nước chanh anh đi nhanh như vậy làm gì, anh chờ em một chút đi..."

Cô đi theo sau lưng Trình Chi Ngôn, một đường đi xuống cầu thang đến cửa lớn nhà bọn họ, Trình Chi Ngôn vừa đổi giày, vừa cầm lấy chìa khóa xe liền muốn đi ra bên ngoài.

"Anh đi chỗ nào nha??" Tiểu Thỏ vội vàng kéo lấy ống tay áo của anh, ở lúc anh quay đầu lại nhìn mình, đáng thương hỏi.

Chương 836: Tính tự giác

"Ra ngoài, ăn cơm." Trình Chi Ngôn liếc cô một cái, giọng nói bất thiện bỏ lại bốn chữ này, liền muốn tiếp tục đi ra ngoài.

"Đi ăn cơm ở đâu?? Với ai hả??" Tiểu Thỏ vội vàng cũng đổi lại giày của mình, đi theo Trình Chi Ngôn một đường đi ra ngoài.

"Dù sao không phải là cùng Đinh Tiểu Nhiễm." Trình Chi Ngôn đi đến bên cạnh xe của mình, duỗi tay kéo cửa xe chỗ ghế tài xế ra, liền ngồi xuống.

Tiểu Thỏ thấy thế vội vàng cũng kéo cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế ra ngồi vào nói: "Anh còn rất tức giận à, cần gì nha, đến cùng là vì sao, chỉ bởi vì ngày hôm qua em vấp ngã, Cảnh Thần đỡ em một phen sao?? Đã nói mấy trăm lần đó là không cẩn thận, đích xác không thôi, về sau em giữ một khoảng cách với cậu ta, được rồi chứ??"

Sau khi Trình Chi Ngôn nghe được câu này của cô, chậm rãi xoay đầu lại, một đôi mắt trong suốt gắt gao nhìn chằm chằm cô, một hồi lâu, giống như nghiến răng nghiến lợi sâu kín bay ra mấy chữ từ trong kẽ răng nói: "Bạch Tiểu Thỏ, rốt cuộ khi nào thì em mới có thể có một chút tính tự giác làm bạn gái của anh??"

"Hả??" Lần này đến phiên Tiểu Thỏ triệt để nghi hoặc.

Tính tự giác làm bạn gái của anh nước chanh?? Đó là vật gì?? Dùng để làm chi??

Mắt thấy mặt đầy nghi hoặc, trăm mối như tơ vò của Tiểu Thỏ, Trình Chi Ngôn chỉ cảm giác trong lòng mình càng thêm cực kỳ buồn bực.

Vì vậy, động tác lưu loát mở khóa, nhấn ga, Trình Chi Ngôn một tiếng nổ vang liền trực tiếp lái xe anh bay ra ngoài.

"Ai da... Anh nước chanh anh chậm một chút đi..." Tiểu Thỏ bị tốc độ quá nhanh kia của anh làm cho hoảng sợ, vội vàng duỗi tay bắt lấy tay nắm cửa, dè dặt nhìn Trình Chi Ngôn nói: "Anh hẹn người ta thời gian ăn cơm rất gấp ư, em... Chúng ta không thể lái chậm một chút sao??"

"Không thể." Sau khi Trình Chi Ngôn lạnh lùng bỏ lại hai chữ này, dưới chân lại dùng sức đạp cần ga, Tiểu Thỏ theo quán tính lưng cả người đều dán ở trên ghế.

Thật vất vả đến chỗ ăn cơm, Trình Chi Ngôn mới vừa dừng xe ổn, Tiểu Thỏ liền vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, sau khi đỡ thân xe nôn khan một trận, cô mới cảm giác mình hơi thoải mái một chút.

Chương 837: Lại muốn chạy?

Nói thật, dọc theo đường đi, Trình Chi Ngôn liên tục bảo trì tốc độ giống như bay kia, thật cũng không có cái gì, mấu chốt chính là một đường này đi tới, trên đường không chỉ nhiều xe, đèn xanh đèn đỏ cũng nhiều, Trình Chi Ngôn trong chốc lát gia tốc, trong chốc lát nhấn ga, Tiểu Thỏ chỉ cảm giáctrong dạ dày mình một trận dời sông lấp biển, hận không thể kết nối với món điểm tâm ngọt ăn buổi trưa, đều phun ra mới an tâm.

Trình Chi Ngôn xuống xe, đứng ở bên cạnh chỗ cửa xe tài xế ngồi nhìn cô trong chốc lát, sau khi xác định cô không có việc gì, lúc này mới xoay người đi về phía thang máy.

"Chao ôi... Anh nước chanh, anh chờ em một chút..." Tiểu Thỏ thấy thế, vội vàng gọi tên anh đuổi theo anh.

Tiến vào thang máy, Tiểu Thỏ đột nhiên cảm thấy chính mình vội vội vàng vàng theo sát Trình Chi Ngôn đi ra ăn chùa như vậy, giống như có chút không ổn.

Cũng không biết rốt cuộc buổi tối anh ăn cơm với ai, chẳng may là khách hàng công ty hoặc là trưởng bối trong nhà, cô đi theo như vậy tựa hồ không tốt lắm.

Cứ nghĩ ngợi lung tung như vậy trong chốc lát, cuối cùng Tiểu Thỏ nhịn không được yếu ớt mở miệng nói: "Cái kia... Anh nước chanh??"

"..." Trình Chi Ngôn nghe được giọng nói của cô, khẽ xoay đầu lại, rũ mắt nhìn cô."Anh có...để ý... em đi theo anh không??" Ánh mắt Tiểu Thỏ nhìn anh, không tự chủ được rùng mình một cái, sau đó chột dạ nói: "Cái kia nếu anh để ý, em liền đi Mc Donalds hoặc là KFC bên cạnh ngồi trong chốc lát?? Chờ anh ăn xong, nhớ tới mang em về nhà là được."

"Cùng đã theo tới, đến lúc này, lại muốn chạy??" Trình Chi Ngôn hơi kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười chưa tính là tươi cười, thản nhiên nói với Tiểu Thỏ.

"..."

Được, ý tứ của những lời này chính là, em cứ đi theo anh ăn cơm là được, ngàn vạn đừng chọc anh mất hứng.

Mặc dù thái độ và giọng nói này xác thực chẳng có gì đặc sắc, chỉ là Tiểu Thỏ lại an tâm không ít.

Thang máy đến tầng một, Trình Chi Ngôn trực tiếp mở chân dài đi ra ngoài, Tiểu Thỏ chần chờ một chút, vẫn là đuổi theo.

Dưới sự dẫn dắt của phục vụ viên, hai người bọn họ đến trước phòng riêng đặt trước.

Chương 838: Tụ tập

Trong phòng đã ngồi ba người.

Tiểu Thỏ khẽ ngơ ngác một chút, lập tức kịp phản ứng, hai người trong đó, không phải là Hạ Phong và Dương Giai Di sao??

Bên cạnh còn có một cô gái chưa từng gặp qua ngồi ở bên cạnh Hạ Phong, nhìn tư thế và vẻ mặt, hẳn là bạn gái Hạ Phong đi??

"Chao ôi, Trình Chi Ngôn cậu cuối cùng đã đến, trước đó gọi điện thoại cho cậu, cậu cứ liên tục nói sắp tới, đây đã sắp hơn một tiếng cậu mới đến, cũng quá cái gì kia đi??" Hạ Phong vừa thấy Trình Chi Ngôn vào, liền cằn nhằn nói với anh.

Sắc mặt Trình Chi Ngôn bất thiện nhìn anh ta một cái.

Cũng chỉ một cái như vậy, trong nháy mắt liền khiến Hạ Phong ngậm miệng lại.

Đến cô gái ngồi bên cạnh Hạ Phong kia, cũng cảm thấy không khí chung quanh trong nháy mắt rùng mình, lạnh không thôi.

Dương Giai Di ngẩng đầu nhìn sang Tiểu Thỏ bên cạnh kia, dùng ánh mắt hỏi thăm cô: Trình Chi Ngôn làm sao á??

Tiểu Thỏ cười khổ hai tiếng với Dương Giai Di: Còn có thể như thế nào, quá tức giận thôi.

...

Xem ra hôm nay hẹn tụ hội không phải lúc a...

Dương Giai Di hơi không thể nhận ra thở dài một hơi, trong nháy mắt không còn gì để nói.

"Cái kia... Vị này chính là bạn học cao trung của Hạ Phong nhà chúng ta đi??"

Mắt thấy tình cảnh không người nói chuyện này, cuối cùng cô gái bên cạnh Hạ Phong cả gan đứng lên, cười cứng ngắc hai tiếng với Trình Chi Ngôn nói: "Nhanh ngồi xuống đi, chớ đứng, mau mời ngồi, mời ngồi."

Trình Chi Ngôn nhìn cô ta một cái, vẻ mặt lạnh như băng trên mặt hơi thu lại một chút, sau đó ngồi xuống ở vị trí bên cạnh Dương Giai Di.

Tiểu Thỏ chần chừ vội vàng đi theo, ngồi xuống ở bên cạnh Trình Chi Ngôn.

Chương 839: Em không uống

"Cái kia, mấy anh em chúng ta thừa dịp ngày nghỉ quốc khánh đi ra tụ họp." Lúc Hạ Phong mắt nhìn bạn gái mình mới vừa mở miệng nói chuyện, vẻ mặt Trình Chi Ngôn hơi tốt lên một chút, vì vậy lá gan liền lại lên nói: "Có muốn lấy ít rượu uống một chút không??"

Trình Chi Ngôn nhàn nhạt liếc anh ta một cái, không nói gì.

Tiểu Thỏ cúi đầu, không dám nói lời nào.

Dương Giai Di chần chờ một chút, vẫn gật đầu nói: "Tôi không có ý kiến, cũng không biết Trình Chi Ngôn cậu ấy..."

Anh vừa nói vừa đưa mắt nhìn sang Trình Chi Ngôn.

"Không có ý kiến." Trình Chi Ngôn rủ mắt xuống nhìn thoáng qua người ngồi ở bên cạnh mình, giọng nói lạnh lùng nói.

"Được rồi, vậy tôi liền gọi chút rượu, Sở Sở nhà chúng ta cũng uống một chút nhi, Tiểu Thỏ, em có muốn cũng uống một chút không??" Hạ Phong vừa nói vừa đứng dậy, dự định đi gọi nhân viên phục vụ ngoài phòng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net