49. Nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chị Mai Chi.

Đang định bỏ đi, Mai Chi bỗng nghe tiếng chân chạy đến sau lưng.

- Tiểu... Linh?!

- Em nè, chị không nhận ra em à?

- Ừm, làm sao nhận ra được. Em đã lớn thế này, sắp thành thiếu nữ rồi còn gì.

- Lâu rồi mới gặp lại, chị không hỏi thăm gì cả mà chỉ chọc em thôi.

- Không dám cô nương. Mấy đứa kia đâu?

- Tụi nó đi học hết rồi. Em để quên đồ, phải về lấy nhanh để còn quay lại trường.

- Đi học?!

- Ừ, tụi em được đi học. Anh Hoàng Nam mở trường cho tất cả mọi người, ai đến học cũng được. Chị xem, anh ấy còn xây nhà cho tụi em ở. Bây giờ không còn gọi là xóm nghèo nữa.

Tiểu Linh cười híp mắt, tự hào nhắc đến Hoàng Nam.

Mai Chi thở phào nhẹ nhõm, ít ra anh không lấy thù của cô mà trút lên đầu bọn trẻ.

- Tiểu Linh, chị không ở lại lâu. Đây là Jane. Cô ấy cần sự giúp đỡ của tụi em.

Cô gái nhỏ quay đầu khẽ chào Jane nhưng vẫn tập trung sự chú ý lên Mai Chi.

- Chị không chờ mấy đứa kia về à? Ma Bư giờ cao lớn lắm, chị sẽ không nhận ra nó đâu.

- Bây giờ không được. Khi nào có cơ hội, chị nhất định sẽ quay lại.

Câu cuối nhỏ dần. Mai Chi không dám nhìn vào mắt Tiểu Linh. Sẽ còn cơ hội nữa sao?

Trao đổi nhanh vài câu, Tiểu Linh phải đi học, chỉ còn lại Mai Chi và Jane.

- Chuyện của mình ở đây đã xong. Mai mình quay lại Pháp.

- Lâu rồi cậu không về, sao không ở lại vài ngày?

- Mình đã có cuộc sống khác, lưu luyến quá khứ thì có ít gì.

Lời nói có vẻ thờ ơ không vương vấn, vậy mà sao Jane lại thấy trong mắt Mai Chi như có tầng nước vừa dâng lên đã nhanh chóng hạ xuống.

- Mấy ngày trước có đoàn nghệ thuật từ Indonesia đến đây biểu diễn. Tối nay sẽ có một buổi chiêu đãi họ ở khách sạn Caravelle. Cậu muốn đi không?

- Không hứng thú.

- Chưa đi sao biết! Là nghệ sĩ múa của Indonesia đó nha. Đất nước của Hồi giáo. Mình nghe nói điệu múa của họ rất đặc biệt. Chắc chắn họ sẽ biểu diễn một vài tiết mục cho chúng ta xem. Còn nữa, nơi chiêu đãi là khách sạn Caravelle. Nó vừa mới khai trương đã nhận được nhiều lời khen ngợi. Rất hiện đại và an toàn. Không phải cứ có tiền là được vào. Lần này khó khăn lắm mình mới có vé mời. Phải tận dụng cơ hội chứ.

- Ừa, vậy cậu đi đi.

- Mình cũng có vé cho cậu. Ông chủ của mình vốn định đi ai ngờ phải về nước gấp. Cậu đi với mình nha.

- Thôi khỏi.

- Khỏi sao được. Đằng nào tối nay cậu cũng không có gì làm. Đi với mình đổi gió. Lâu lâu mới có dịp chơi đùa, giống như hồi đó ở trên tàu Ngôi Sao.

Mai Chi cau mày nhìn Jane. Là Hoàng Nam? Khi Jane nài nỉ cô quay về vì tiểu đội 228, cô đã nghi ngờ. Tụi nhóc thật chỉ nghe lời cô hay phía sau có người ngăn cản. Cô cứ nghĩ khi đến xóm nghèo là sẽ chạm mặt anh nhưng cuối cùng anh không xuất hiện. Bây giờ lại thêm buổi chiêu đãi. Chỉ là tình cờ? Liệu chuyện này có liên quan đến anh hay cô quá đa nghi?

- Không có hứng.

Cái cau mày của Mai Chi làm Jane chột dạ. Mai Chi không phải ngốc, chắc chắn cô ấy đã nghi ngờ gì đó nhưng cô vẫn giả vờ như không liên tục nài nỉ.

- Đi đi mà.

- ...

Cuối cùng Jane cũng lôi kéo được Mai Chi đi theo mình.

Trong chiếc áo đầm hở lưng màu tím, nhấn với cái nơ nhỏ trắng bạc ở thắt lưng, dáng người chuẩn của Mai Chi được tôn lên rõ nét. Khuôn mặt thanh tú không cần tô điểm màu mè cũng đã quá diễm lệ. Nhẹ nhàng mà quý phái.

Mai Chi ngắm nhìn màu áo trong gương mà bồi hồi. Màu mà cô từng ưa thích...

- Cậu đẹp thật, Kathy.

- Chỉ là do cái váy này thôi. Nếu cậu mặc nó cũng sẽ đẹp lắm đấy.

- Thôi thôi không dám. Mình mặc váy của mình được rồi.

Có đánh chết Jane cũng không dám mặc cái áo đó. Hoàng Nam đặt làm nó theo số đo của Mai Chi. Chỉ có cô ấy mới mặc được nó. Tự nhiên Jane cảm thấy ganh tị với bạn mình. Hiếm gã đàn ông nào nhớ kĩ đến từng đường nét cơ thể của người yêu cũ sau từng ấy năm.

Khi hai người chuẩn bị xong, định ra đường đón xe thì đã thấy một chiếc xe hơi chạy đến. Mai Chi chưa kịp lên tiếng hỏi thì đã bị Jane kéo vào trong ngồi.

Trên đoạn đường đi, mấy lần Mai Chi định chất vấn Jane nhưng vẫn dằn lòng ép xuống. Nếu Hoàng Nam muốn bắt cô thì cần gì phải tốn công sức như thế.

Toà nhà Caravelle nằm sừng sững giữa trung tâm Sài Thành. Tráng lệ không một tì vết của chiến tranh. Nhà hàng khách sạn được trang hoàng bởi những chùm đèn treo đồ sộ. Nơi chiêu đãi chiếm trọn tầng 9. Đi lên bằng thang máy, từ hành lang khách có thể vào phòng tiệc bằng 3 cửa lớn.

Mai Chi dè dặt theo Jane vào bên trong. Cô tự nhủ nếu thấy bóng Hoàng Nam sẽ lập tức bỏ về.

Khách mời từ từ lấp đầy phòng tiệc. Những nghệ sĩ Indonesia dễ dàng được nhận ra bởi trang phục đầy màu sắc cùng khăn đội đầu kiểu Hồi giáo. Họ thân thiện vui vẻ chắp tay trước ngực cúi chào mọi người.

Tối nay đúng là dành cho họ. Mai Chi bắt đầu thả lỏng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net