64. Kỉ niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng gầm rú của động cơ làm bọn săn ảnh định thần, vội đưa máy chụp lia lịa vào bóng đôi nam nữ. Trời ạ, chuyện gì xảy ra khi nãy? Chủ nhân của dòng họ quyền lực lớn nhất nước Mỹ vừa mới lộ diện, bây giờ xuất hiện thêm bên cạnh một người phụ nữ lạ mặt. Cô ta là ai? Có quan hệ gì với Kelvin Lincoln? Mọi người nhốn nháo, bên thì tụm đầu bàn tán, bên thì chạy loạn, định đuổi theo thì đã bị băng Báo Đen chặn đầu.

Nhìn mô tô biến mất trong làn xe, Đại Hổ thở phào nhẹ nhõm. Vừa đến Mỹ, ông Thế Phương đón họ ở khách sạn của Hoàng Nam, đồng thời thông báo đại ca phải dự tiệc nên về trễ. Mai Chi hứng chí muốn tạo bất ngờ, vội vàng sửa soạn váy áo. Chưa kịp lên xe đi thì lại được báo tin đại ca đang định về. Thế là cô bỏ rơi xe hơi mà nhảy lên xe mô tô gần đó phóng đi, làm anh quýnh lên cũng phải lao theo.

Chị Hai bạo quá! Có ai đã từng đua xe phân khối lớn trong bộ váy sang trọng như chị không? Lúc nãy trên đường đến đây Đại Hổ đã toát mồ hôi hộp. Mấy chục xe hơi phải thắng gấp tránh chị Hai thì không nói gì. Còn có vài xe khác chạy lạng lách, cố vượt theo chị chỉ để ngắm nghiá đôi chân trần lộ liễu kia. Cũng may mà không có tại nạn hay tệ hơn là không có đứa nào dám đuổi theo đến tận đây. Nếu không chắc đại ca đã xử lý anh tại chỗ.

Ánh đèn đường trôi liên tục về phía sau rồi từ từ biến mất, ôm chặt thắt lưng Hoàng Nam, Mai Chi thích thú tận hưởng hơi ấm của anh lẫn cảm giác chao đảo, uốn lượn cùng xe. Cứ tưởng anh sẽ chở cô về khách sạn, xe lại chạy từ từ vào một lãnh địa tư nhân. Chung quanh toàn là màu tối ngoài trừ con đường dẫn vào trong được bật đèn sáng trưng. Gió vuốt nhè nhẹ trên làn da làm Mai Chi cảm giác được không gian trải dài vài trăm hecta.

Xe dừng trước một dinh thự đầy cổ kính. Lập tức mấy người giúp việc không biết từ đâu đến kính cẩn đón lấy nón bảo hiểm của cô và anh. Hoàng Nam không nói không rằng nắm tay kéo Mai Chi đi thẳng vào trong nhà. Cửa phòng vừa sập lại, anh đã ép cô lên cửa, hôn lấy hôn để. Tay anh đi đến đâu, da thịt lại lộ diện đến đó. Trong phòng không một ánh đèn, dưới ánh trăng lấp ló, bóng hai người bám chặt vào nhau như hai con thú hoang dã. Tiếng rên, tiếng gầm, tiếng thổn thức cứ xáo trộn.

Sau trận giằng co, Mai Chi nằm vật vã trên giường, Hoàng Nam cũng nhoài người trên lưng cô thở hổn hển. Gương mặt đỏ ửng đầy mồ hôi của cô làm anh mãn nguyện. Anh xoay lưng nằm ngay ngắn trên giường rồi kéo cô vào lòng. Ngón tay nhè nhẹ di chuyển lên xuống theo sống lưng Mai Chi.

- Em đến Mỹ khi nào? Sao không báo anh trước?

- Em chỉ vừa đến lúc tối. Anh không thích món quà bất ngờ này à?

Ngẩng đầu dậy, Mai Chi nhìn Hoàng Nam cười lém lỉnh.

- Thích! Thích chứ, thích đến nỗi muốn yêu em cả đêm nay.

- Á, không được, không được...

Lại lần nữa, ông trăng ngoài cửa sổ phải kéo mây che mắt mình.

Mai Chi ngủ đến giữa trưa mới dậy. Vừa bị trái múi giờ, vừa bị Hoàng Nam quấy rầy cả đêm, cô không còn sức lết xuống giường.

Một người hầu nghe tiếng động liền gõ cửa bước vào. Mai Chi vội nhảy lại trên giường, xấu hổ kéo chăn che đậy thân mình. Mũi cô chợt ngứa ngứa bởi một mùi hương thơm nồng toả ra từ cái mâm trên tay cô gái, một mâm điểm tâm nóng hổi đúng kiểu châu Á.

- Thiếu gia dặn bọn em phải hầu hạ phu nhân chu đáo. Có gì xin cứ sai bảo.

"Phu nhân" hai từ này nghe không quen tí nào.

- Gọi tôi là Kathy được rồi. Không cần quá câu nệ.

- Em không dám. Mời phu nhân dùng bữa. Đồ dùng của phu nhân đã được chuẩn bị sẵn trong phòng tắm. Em ra cửa đứng chờ.

Cô gái đặt mâm đến trước mặt Mai Chi rồi cúi đầu lui ra, không hề hay biết có một đôi mắt bất lực đang nhìn mình. Phu nhân, phu nhân. Cô chết thật với hai từ này rồi.

Mai Chi vừa ăn trên giường, vừa ngắm căn phòng mình đang ở. Đây đúng là phòng của Hoàng Nam, dù lớn hơn nhiều so với căn phòng ở Nam Kỳ, nhưng vẫn mang phong cách của anh. Gọn gàng, sạch sẽ, đơn giản. Tủ, giường, bàn, ghế... bằng gỗ quý nằm nổi bật trên tông màu trắng xám, nhẹ nhàng và ấm áp.

Từ cửa sổ nhìn ra có thể bao quát toàn bộ khuôn viên bên ngoài. Đúng như cô nghĩ đêm qua, điền trang quả thật mênh mông, biệt lập bên ngoài bởi rừng cây um tùm.

Khi ra ngoài dạo chơi, Mai Chi nhận ra ngôi dinh thự mang đậm kiến trúc phương Tây, toát lên vẻ sang trọng giàu có. Vườn hoa ương trồng đủ loại cây quý được cắt tỉa cẩn thận. Rừng tre phía sau đung đưa rào rạc mỗi khi có gió. Màu xanh vàng óng dưới ánh mặt trời thu hút trí tò mò của Mai Chi. Càng đi sâu vào bên trong, cô càng thấy ngờ ngợ.

Dừng chân trước một khoảng đất trống, Mai Chi chăm chú ngắm nghía mấy cây cột hình thù kỳ lạ. Mấy cây này có thể tự xoay vòng, đứng kề nhau mà không có một trật tự logic. Nếu bị lạc vào giữa, không chú ý dễ bị u đầu sứt trán. Chưa nói đến mấy thanh gỗ được treo lủng lẳng trên đầu. Tránh được bên dưới chưa chắc né được bên trên. Nhưng... hình như cô đã từng thấy ai đó thoải mái di chuyển bên trong... một thiếu niên...

- Em đã tìm lại nơi mình gặp nhau lần đầu à?

Tiếng Hoàng Nam sau lưng làm Mai Chi giật mình. Cô tròn mắt nhìn anh dẫm lên đám lá khô đến ôm lấy cô.

- Mình đã từng gặp nhau ở đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net