Chap 2 ->10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đạp "banh chành" cửa thì anh hai nó...cúi gầm mặt ko dám nhìn lên. Nó tặng anh hai cái nhìn nảy lửa, y như muốn thiêu sống vậy! Còn ã thư ký sau khi bị đạp 1 cái lết vào phòng, khóc lóc:

-Hix...huhu...anh iu ơi, con nhỏ đó, miệng còn hôi sữa mà nó...hix...nó đánh em thê thảm lắm, anh phải giải quyết giùm em đi. Huhu

Nó ngồi nghe mà ôi thôi...ớn lạnh chết được. Giận cá chém thớt, nó bước đến phán 1 câu:

-Cô...bị đuổi rồi đó!

Nghe xong ã khóc lóc ỉ ôi:-Anh ơi, nó là ai mà dám đuổi em thế, anh ơi!

-Là ai thế ta, chậc mình cũng ko biết nữa!- vừa nói nó vừa liếc xéo ông anh làm ổng lạnh cả sống lưng:

-À...ờ thì e về đi, ngày mai cũng ko cần đi làm nữa đâu!-Anh hai nó nhẹ nhàng nói khiến ã ko tin vào mắt mình. Tức quá, nó đá cho 1 phát nữa, trừng mắt nhìn ã làm cho ã...đứng lên đi luôn [ở lại là vào quan tài nằm đấy!]

à đi rồi, còn lại nó và anh hai + cái cửa vừa bị nó phá! 

Ngồi xuống sofa, bắt chân chéo, nó nói:-Anh hai giỏi ghê hén! Tuyển thư ký quá pro, đúng là cao thủ sát gái.- nói xong nó vỗ tay làm anh nó sợ càng thêm sợ:

-Nè, em đang mỉa anh đó hả, nói thẳng ra đi em gái, em nói vậy anh đau tim đó! hix...

-Chính vì mún anh đau tim em mới mỉa! Haha-nó cười đắc thắng

-Thiệt tình...thua em lun á! Em đến đây có gì ko?! Nhớ anh hai quá nên thăm à!-cười đểu

Nhắc tới mới nhớ, nó bắt đầu xụ mặt cún con: Hix...anh hai ơi lần này em chết thật rồi...huhu![nước mắt cá sấu đấy, đừng tưởng bở]Pama...pama bắt em lấy chồng kìa...huhu

-Chậc, vậy cũng nói, con gái lớn phải lấy chồng chứ.-Anh nó nói mà quên rằng nó đang nổi máu điên, thế là..."Bốp" 1 cái đánh trời giáng vào lưng thêm cái ánh nhìn bằng đại bác nữa. Anh nó đứng hình hết 3s...

-Em có thương anh ko vậy, đánh như thế có ngày chết đấy!

-Chết lun đi, anh có thương em đâu, pa nói là lấy cái thằng công tử bột nào đó đó! Em ko có ưa mấy thằng đó đâu! Hay anh hai thuyết phục pama giùm em đi! Mắt nó long lanh lên nhìn anh hai

-Em nói mà ko suy nghĩ, pama thương em như vậy mà còn ko được. Anh nói cho anh bị chết chung à!

-Có anh mới ko biết nghĩ đó, pama nói sẽ khóa tài khoản của em, lúc đó chắc chết. Còn anh có 1 công ty lớn thế nếu muốn khóa tài khoản anh cũng ko sao.

-Em thật là...công ty anh dù lớn thế nào cũng đều phụ thuộc công ty chính của papa. Lúc ấy anh phá sản chứ chẳng chơi!

-Ờ há!Hix...vậy là mình phải chịu thôi! HUHU!!!-Nó ngẫm ra ko thể cứu vãn được nên ngậm ngùi chấp nhận số phận! [1 bắt đầu mới cho định mệnh tình yêu của nó nhá!]

8:00am-nó có mặt tại sân bay Tân Sơn Nhất trung tâm thành phố.Bắt taxi đến biệt thự [pa nó có cho địa chỉ mà]. Đến nơi, người làm đứng 2 hàng đón nó, bác quản gia lên tiếng:-Tiểu thư! Mời người vào nhà ạ!

Nó cười thân thiện:-Bác đừng xưng như vậy, kỳ lắm! Bác cứ kêu cháu là được rồi mà!

-Nhưng thưa tiểu thư...-Bác đang ái ngại lưỡng lự thì...

-Ko nhưng gì hết, xem như lệnh của cháu đó, cháu ko thích người trong nhà mà kêu tiểu thư đâu, mọi người ở đây cũng vậy nha!-Nó cười thêm cho mọi người an tâm mà gọi

-Ừm! Được rồi, cháu vào nhà đi, phòng cháu ở lầu 2 đấy! Có cần bác cho người dẫn cháu lên ko?

-Dạ thôi! Cháu tự đi được rồi mà!-Nói xong nó "tung tăng" lên cầu thang, đến tầng 2 thì có 2 phòng. 1 nhà vệ sinh [to bằng cái phòng người ta lun] và 1 phòng nó. Mở cửa vào thì toàn 1 màu hồng phấn, tường ốp gạch trắng tươi hình thỏ con[hồng thỏ nó thích mà]. Ình lên giường, nó nhìn dáo dác xung quanh rồi lại mở tủ đồ "Hix...toàn mấy bộ cầu kỳ ko, thật là...chắc ý của mama đây mà...Huhu!!! A, biết rồi...hihi...mình thông minh ghê ta" Nó vừa nghĩ vừa than thở nhưng 1s sau thì bệnh tự kỷ tái phát[bóng đèn hiện trong đầu nó đấy] Xuống nhà, nó nhờ người chở nó đến Diamond Plaza vào sắm khoảng 10 cái áo thun đơn giản như nó đang mặc[nhưng vải hàng hiệu chứ ko hàng chợ đâu nghen!] 10 cái quần tây lửng đen, thêm 1 cái kính bản to gọng đen 0 độ, rồi vào quán nhăm nhi kem 1 mình. Tối vào phòng, nó đánh 1 giấc ngon lành [ăn uống no say thì ngủ chứ làm gì]

Sáng hôm sau, 6:00am nó đã thức dậy rồi xuống nhà xem mấy cây hoa:

-A! Hoa ở đây nở đẹp ghê á, mấy dì ơi, cho con tưới hoa với!-Nó ngắm nghía xong rồi hỏi mấy người làm.

-Ừ! Cháu lấy cái bình kia tưới đi!-Mấy người làm cứ nghĩ nó tiểu thư khoe cát ko biết làm gì, nhưng khi thấy nó xách bình tưới và làm 1 cách nhẹ nhàng thì ngạc nhiên hết sức, thấy vậy nó quay qua nhoẻn cười:

-Mấy dì tưởng con ko biết làm phải ko, hihi! Lúc ở Mỹ sáng nào con cũng tưới và chăm mấy chậu cây trước nhà hết mà!

Mấy dì gật gù rồi đi vào trong. Xong mọi thứ thì cũng đã 6:30 rồi, nó vào nhà dùng bữa sáng rồi lên phòng thay đồng phục trường mới "Trường cấp 3 Royal sao, đồng phục cũng xinh ra phết chứ!" thầm nghĩ rồi nó mặc xong, tươm tất, đứng quay trước gương với bộ dạng: Tóc búi tròn cao, kẹp toàn bộ mái lên đeo cái kính bản to[nó sợ mọi người ganh tị với nhan sắc ý mà, nhưng trông vẫn kute ngố nhé!]...đồng phục nè áo sơ mi trắng viền nơ đỏ, hàng cút áo trẳng màu đỏ, váy caro đỏ trắng [sơ ri...mình chém lụi đấy!]. 

Chiếc BMV mui trần phóng trên đường, gió sớm tát nhẹ vào mặt. "KIi1ttttttt.....xe nó thắng ngay trước cổng trường, tìm chỗ đỗ xe thích hợp rồi tiến thẳng vào phòng hiệu trưởng: 

-Chào thầy! Em là học sinh mới đến nhận lớp ạ!-Nó lễ phép

-À! Chào em, em là con gái bác Lâm đúng ko?-Thầy còn ngờ ngợ với hình tượng ngố của nó

-Dạ đúng rồi ạ! Thế cho em hỏi em học lớp mấy thưa thầy!?

-À, em học lớp 11A VIP đó!

-Dạ cảm ơn thầy!- Nó bước ra khỏi phòng rồi đi tìm lớp. "A! 11A, đây rồi!" nó thầm nghĩ sung sướng.

-Chào, em là học sinh mới đúng ko? Cô là Bích Ngọc-CN lớp 11A đây!

-Dạ em chào cô! Em tên Lâm Bảo Nhi, học sinh mới lớp 11A

-Cô biết rồi, nào vào lớp thôi!-Nói rồi cô bước vào cái lớp đang trong tình trạng hỗn độn..."RẦM" Cô dùng thước đập xuống bàn khiến cả lớp im thinh thít...ko 1 tiếng động: -Các em, lớp chúng ta có học sinh mới! Em vào đi!

Nó bước vào:- Chào các bạn, mình tên Lâm Bảo Nhi mong nhận được sự giúp đỡ từ các bạn!-Nó cười nụ cười toả nắng nhưng những đứa con gái nhìn nó ánh mắt khinh miệt:

-Trời, lại con mọt sách mà học lớp 11A, có lộn ko đây!-ns1

-Trông cái mặt ngu thấy ớn chứ!-ns 2

Bla...bla...[tạm cho qua]

-Em xuống bàn cuối ngồi đi, cạnh bạn Ngọc Trân nha!

-Dạ! Cảm ơn cô!-Nó bước xuống và đưa tay bắt làm quen

-Chào Trân, mình tên Nhi, mong bạn giúp đỡ, chúng ta làm bạn hén!-Nó cười thân thiện

-Ừm! Làm bạn tốt nghen!-Trân cũng cười lại và 2 đứa bắt tay

**********************

Nhân vật mới: Vương Ngọc Trân-tiểu thư tập đoàn họ Vương lớn t.3 thế giới. Cao 1m60 dáng chuẩn, thân thiện, ko kiêu ngạo nghen! Tính tình dễ thương, chọc điên lên là cho dở sống dở chết đấy! Giỏi võ[ko bằng nó thôi] IQ 175/200

**Cháp này giống những truyện khác nhỉ, lượng thứ vì Pury ko thể biến đổi được vì cháp này có thể nói là cây cầu của sự đặc biệt!!! Từ cháp 4 về sau sẽ ko có tình trạng này nữa[có cháp giống nhưng khoảng 20-30% thôi, truyện teen như vậy thì khó tránh lắm, mong m.n lượng thứ nha!]

Hôm nay nó cao hứng...tiểu thư đi bộ, vừa tung tăng vừa hát, chả là hôm qua nó hẹn Trân ngay góc đường cùng đi bộ đến trường nên mới thế chứ nó lười nhất là thả bộ đó!

-BẢO NHI!!!!-đang miên man hát thì Trân gọi nó. Hai đứa từ từ thong thả dạo bộ đến trường, ngắm cảnh vật xung quanh.

[Tua nhanh ngen]3 tiết học trôi qua nhẹ nhàng[hix...nó có làm gì đâu mà nhẹ với ko!]. Trân và Nhi dắt nhau xuống canteen, thấy đám người đông nghẹt nó khều vai Trân:

-Ê ê!!! Pà pit người ta làm gì mà bu đông như kiến vậy ko?

-Hơiz...tại pà ko biết đấy thôi, bọn họ được mệnh danh là hót boy hót beo gì đó! Mình ko thèm để tâm làm gì.-Trân thở dài giải thích, cô ko quan tâm chuyện này nên ko có hứng thú gì, chỉ giới thiệu sơ vậy thôi!

Nó nhảy bật lên xem chuyện gì thì thấy ba anh chàng "sáng bóng", nhìn thấy 1 người, nó khẽ nhếch mép cười đểu:-Giời ạ! Có vậy thôi cũng bu lại làm thấy gê, chả có gì cả! Toàn lũ hót rác[nói hơi nặng nhĩ]

-I see like you!-Trân bình thản nói. Sau đó là 5,6,7... mười mấy ánh mắt đổ dồn về phía nó và Trân.

-Ái chà chà...các cô định gây sự chú ý cho bọn này à, muốn làm quen thì nói đại đi, chiêu này cũ rích rồi!-Hắn lên tiếng[nam chính xuất hiện rồi!!!]

-Mấy người nghĩ mấy người là ai mà chúng tôi phải gây chú ý. Nhìn cái bản mặt là ko ưa rồi, mà nè, xuống chút đi coi chừng đu ăng ten đó, bọn này ko dư hơi đâu mà làm vậy!- nó và Trân tiến laị, vênh mặt

-Hớ! Cô nhìn lại mình xem, cái mặt mọt sách như thế thì bọn tôi ko dư hơi mà cãi tay đôi với cô!-H.Khánh lên tiếng[chậc chậc...tội ngiệp nhận ko ra mặt chị mình...sắp die với nó rồi!]

-Nè chú em, đừng giở giọng chê bai ở đây nhé!-Nó tiến thêm bước nữa nhìn thẳng vào mặt Khánh

"Ánh mắt quen quen [quen lắm đó cưng] nhưng thôi kệ, ko quan tâm"Khánh nghĩ-Nè đừng tưởng con gái là nhường nhá, ko khách sáo đâu đấy!-Khánh cãi lại, lấy sĩ diện

Nó nhếch môi:-Được thôi! Ko cần nhường!-vừa kết thúc câu nói, vẫn tác phong đó, tay cho vào túi váy[trường sử dụng túi vải để tiện lợi cho học sinh]dùng chân gạt nhẹ thằng em trai iu dấu và..."Bịch" cú tiếp đất thành công...Khánh vừa "tỉnh tò" cùng ông địa Gác chân lên lưng Khánh, nó cúi mặt sát tai em trai:-Cưng mạnh miệng nhỉ, nhưng rất tiếc là có tu 10 kiếp cưng cũng ko lại chị đâu!-rồi phăng cho thằng em cái nhìn hot fire làm thằng nhóc lạnh sống lưng"Ánh mắt, điệu bộ, giọng nói...a huhu...chết mình thật rồi" suy nghĩ đó biến từ khuôn mặt đỏ lửa sang xanh lè:

-Ơ...chị hai iu dấu ơi, em ko biết, tại em trót lỡ dại mà! E ko biết chị về nước còn học chung với em nữa! Huhu...tha cho em đi mà-nhóc vừa nói vừa sướt mướt nắm tay kéo áo chị nó[cấm nghĩ bậy bạ]

-Nhóc hay quá nhỉ! Dám thách chị mày nữa...nhưng thôi, coi như chị tha đó!-rồi nó cười, nụ cười như tia nắng làm tim ai đó vô tình trật 1 nhịp

-Dạ! Thôi bọn mình lại bàn ăn đi chị.-nói rồi nhóc kéo hắn và tên kế bên đi

-À quên giới thiệu với chị! Đây là anh Khải Minh, còn đây là Nhất Trường. "Đại ca" em đấy! hihi...thế cạnh chị là ai vậy

-Đây là Ngọc Trân, bạn chị.-Nó đưa tay về phía Trân.

-Chào mọi người. Vui được làm quen.-Rồi Trân cười rạng rỡ 

-Ê nhóc con! Đây là ai thế!-hắn thắc mắc nhưng tính xem hết kịch mới nói.

-A! Đây là chị hai em đó!-nhóc nhìn chị hai trìu mến

Đang vui vẻ bỗng...

-Hey! Dám ngồi cạnh tam hotboy của chúng tôi à! Cô phải trả giá đó!-1 đứa con gái son phấn dày đặc, váy cắt ngắn sát đùi, tóc vàng nhuộm trông ko ưa xí nào

-Hơ...bây giờ mới biết trường ta có trại chó hoang đấy!-Nó đứng lên nhìn vào mặt nhỏ đó-Nếu có rãnh thì đi tìm đồng bọn mà chơi đi!Chúng tôi làm gì ko liên quan đến cô!

..."Chát"...nhỏ giơ tay tát thẳng vào mặt nó[chậc...xấu số đụng vào nó rồi]. Nó ko phản ứng gì, cười 1 cách khinh bỉ, dùng 3 ngón tay nhẹ xoa bên má, bình thản ngồi xuống hốp 1 ngụm nước làm nhỏ tức tối, mọi người ngạc nhiên

-Hai nè, hai tính để vậy thật sao?! Bão đấy-thằng em ko tin nên thầm nhỏ vào tai nó

-Nhóc nghĩ chị hiền vậy sao-vừa nói nó vừa lấy khăn giấy lau xung quanh cái bàn rồi ăn vài miếng bánh snack đứng lên phun thẳng số thức ăn vào mặt nhỏ, ịnh tờ khăn giấy lau bàn khi nãy rồi nói:

-Có qua có lại...phúc lắm mới được đồ ăn thừa của tôi nằm trên mặt cô đấy!-cười khinh miệt với nhỏ rồi bước đi để lại cái đầu bốc khói, bao ánh mắt ngạc nhiên[trừ em nó, em nó biết nó ko ở loại vừa], và 1 cái nhìn thú vị của hắn.....

*

Nó đang ngồi với nhóc Khánh [lúc Khánh biết nó về V.N thì dọn qua ở chung, có chị em cho vui ý]. Reenggggg....đt bàn reo lên, nó nhấc điện thoại:

-Alo, nhà họ Lâm nghe ạ!-giọng nó đáng yêu hỏi nhẹ

-....

-Thật ạ! Vâng, mai 2 chị em con sẽ ra đón pama nha!-nó nói giọng vui mừng...nhưng nhớ tới cái hôn ước quỷ quái thì nó trầm giọng lại ngay

-...

-Dạ! pye pama...pama ngủ ngon!-dập máy, nó thở dài ngao ngán. uống ực ly nước cam lấy bình tĩnh rồi lên phòng...chiềm vào giấc ngủ

8:00-Tân Sơn Nhất-Chiếc limo trắng đậu ngay cổng chính sân bay. 1 cô gái có đôi chân trắng thon, đeo cặp kính mát nâu đen, tóc xỏa dài tự nhiên mặt đầm trắng, bó người, viền lông thú cực sang trọng và 1 chàng trai cũng đeo kính, áo sơ mi trắng khoác áo da đen, quần sơ mi trông lịch lãm vô cùng [tại pị pắt nên nó mới mặc vậy đó chứ ko thì dễ gì]

Nhìn dáo dác...-Pama, con đây nè!-Nhi réo lên

Pa nó thì chạy lại ôm Nhi còn mama thì ôm thằng quí tử H.Khánh rồi 4 người vào nhà hàng dùng bữa, kêu món xong, pa nó nói:-Nhi nè, tối nay con đi gặp xui gia nha! Nhớ chưng diện đẹp vào đấy!

-Ối, ăn mặc bình thường cũng được mà, tự nhiên hôm nay pama bắt thế này, khó chịu chết được!-nó bĩu môi nhăn mặt

-Ko cãi nữa, nói sao thì nghe đi, đừng để pama dùng biện pháp nhá!-Mama ra tay cứu pa nó, đấu võ mồm thì ko thắng nó nổi đâu

-Vâng...hix...số con thiệt đen đủi mà! Huhu-Nó rên làm cả 3 người cười ngả nghiêng. Thấy ko hiệu nghiệm nó cuối xuống ăn tới tấp [Ặc ặc...mặc sang trọng còn ăn thì...như con heo bị bỏ đói]

Trưa hôm nay trời đẹp nên nó mở cửa sổ, nó nhắm mắt lại ngồi nghe những bài nhạc slow, hát khẽ theo làm tâm trạng nó thư thả [giường nó đặt cạnh cửa sổ] Đang nghe thì điện thoại nó rung làm nó giật người:-ALO!!!!-nó bực người đang phá rối sự yên tỉnh của nó

-Khải Minh nè, đang làm gì đó!-giọng hắn nhẹ nhàng làm nó từ sởn gai óc thành...điên lên

-Đồ chết tiệt, hết lúc điện sao điện lúc này, anh có biết anh đang phá rối sự riêng tư của người ta ko, mà anh làm ơn bỏ cái giọng đó đi nhá! Tôi nge mà ớn đây này.-Nó rủa vào điện thoại làm hắn ko thể giả nai được nữa

-Nè, cô ăn nói cẩn thận đó, phúc 3 đời cô mới được tôi gọi nhé!-hắn cũng ko vừa

-Cái gì...có mà họa 10 kiếp ấy, CHẾT ĐIIIIIIII!!!!!!!-Nó hét vào điện thoại rồi quăng "bé dế" cái bụp vào góc tường ko thương tiếc

Đầu dây bên kia thì vừa bị tra tấn lỗ tai xong thì cũng để chiếc iphon lên bàn [nó cũng xài iphone nữa ý, nhà giàu mà lị!]...cả 2 cùng...trùm mền đi ngủ [khác phòng đừng nghĩ pậy truyện này ko kích thích trí tưởng tượng đen tối nghen!]

Tối hôm đó, nó tự make up, nó thích tự làm nên tự xử luôn! Nó trang điểm sơ, vắt mái lên giữa ngôi, cột xả nhúm nhỏ rồi uốn lọn to giả ở dưới, mặc chiếc đầm trắng đổ hồng xéo vai, viền dây bím, 1 bên vai trống là sợi dây tết bím, trông nó ko khác gì 1 tiểu thiên thần. Nhà hàng Star Live nó và pa nó lại quầy tiếp thị, được hướng dẫn lên phòng V.I.P 3, bước vào phòng:

-Chào chú em, hôm nay tôi dẫn Bảo Nhi, con gái tôi đến gặp mặt con trai ông đây!-Pa nó vui vẻ với ông bạn cố hữu

-Chà chà...con gái ông xinh thật đấy, bọn nó đúng là cặp trời sinh mà! Haha-Ông ấy cười lên [kêu pa hắn nha!]

Hắn giờ mới bỏ cuốn báo xuống thì..."tiên giáng trần, à ko, Bảo Nhi...Lâm Bảo Nhi...hihi, cô ấy xinh thật đấy!" hắn lắc đầu nguậy nguậy xua cái suy nghĩ đó "Hứ, xinh gì, hồi trưa có ý tốt gọi hỏi thăm lại bị trù ẻo chết, ko đc, phải chơi cô ấy!"-rồi cười đểu

Nó thấy hắn thì lầm bầm:-Cái tên chết tiệt, tại sao ông trời bất công thế, sinh con ra còn sinh cái tên điên đó nữa làm gì!"

-Nhi, con lầm bầm gì đó, chào bác đi!-Pa nghiêm mặt nhìn nó làm nó lủi thủi theo sau pa:-Chào bác!-Nó nhẹ nhàng

Nó kéo ghế ngồi xuống...2 đứa đấu võ mắt làm 2 ông bạn già lắc đầu ngao ngán

Cuộc nói chuyện kéo dài 1h cũng kết thúc:

-2 đứa về với nhau đi! Pa và ông pạn ở đây nói chuyện 1 lát rồi gọi xe về sau!-pa nó nói làm nó và hắn mặt đỏ tía tai [đỏ vì giận]

-Tại sao con phải chở cô ta, cô ta dám nói con là đồ...

-Đồ gì. hớ! Anh nghĩ anh có phúc phần để chở tôi à, mơ đi nha pé!-Nó xen ngang làm hắn giận càng giận thêm

-Cô nghĩ tôi chở cô à!-hắn nói rồi quay lại 2 ông-chào pa, chào pác con về trước!-rồi hắn bước đi để lại cái đầu tức tối

-Nè. Anh được lắm! Thưa pa thưa bác con về!-rồi nó chạy theo hắn, thấy xe hắn đang chạy ra thì nó phi ra, đứng giữa đường cản xe hắn lại [con này gan nhợ!]

-"Kíttttttttttt"......

*

Chiếc xe kịp thắng lại nhưng hơi chậm, đầu xe đụng nhẹ vào đầu người làm nó khụy xuống. Hắn thấy lo, liền mở cửa lao nhanh lại chổ nó đang ôm gối rên rên..."Cốp...cốp" 2 chiếc guốc của nó phan thẳng vào xe hắn, hắn từ hoảng sang nổi máu điên:

-Nè, cô biết xe tôi đắt lắm ko hả, trầy xe tôi rồi! Mà cô có sao ko, tôi đưa về!-hắn gắt giọng

-Haha! Hạng công tử bột như anh cũng biết xót của nữa à!-Nó cười to chọc tức hắn rồi châm tiếp dầu vào lửa [con này ghê]-tôi đã nói với anh là anh ko có phúc phần chở tôi đâu hén!-Nói xong nó đứng dậy, cà nhắc bắt taxi rồi leo lên để lại cái đầu đang choáng ngợp với bao cảm xúc...giận có, tức có, đau có! Giận vì nó nói hắn ko đủ tư cách chở nó,Tức vì 2 cái phan bằng guốc của nó vào xe hắn,Đau vì hắn đã ko được chăm sóc vết thương cho nó.

Về phần nó, nó lên taxi rồi xoa xoa cái chân, ko biết xui quẩy thế nào, đang đi thì xe tắt máy, nó nóng lên quăng thẳng tờ 50k vào mặt tên taxi rồi khập khiễng bước xuống, tên đó thì nhếch mép 1 cái nhìn nó cà nhắc ra ngoài. Đến ngõ vào nhà nó thì có 1 đám thanh niên to con khoảng đâu 5 thằng:-Cô bé, có cần anh đưa về nhà ko?-Tên đầu đỏ tai xỏ khuyên lên tiếng

-Hừ, các người đủ nhân cách để đưa tôi về sao?-Nó cười khinh bỉ rồi tiếp tục đi, tên đó thấy vẻ kiêu ngạo của nó tưởng nó giống những tiểu thư khác liền ra hiệu cho đàn em xông lên, với đứa giỏi võ như nó, nó cảm nhận được có người đánh lén nên cố hết sức dùng chân đá về phía sau đang tính dùng cây đập đầu nữa, sau đó nó bay lên, dùng hết lực chân đạp thẳng vào mặt 2 tên kia, chân nó giờ đã hết lực cả rồi, 1 tên nữa chạy lại...hết cách nó dùng khủy tay đẩy nhẹ tên đó, lợi hại...tên đó bay ra xa 5m [bây giờ thì biết tại sao nó lại toát lên vẻ lạnh lùng và lúc đánh nhau nó hay xài tay rồi đấy! Vì tay nó rất mạnh, ai xui bị nó dùng tay là bay như chim ấy!] tên còn lại thấy nó sắp kiệt sức nhanh chóng huơ lấy cây gỗ, đập vào vai nó, nó biết nhưng chỉ vừa quay lại thì..."Bốp"...cây gỗ giáng vào vai nó, nó đau điếng, dùng tay con lại dập vào cổ tên ấy:-Ai bảo chúng bây làm vậy?!-Giọng nó tức giận

1 tên bị nó đạp rung rung lên tiếng:-Dạ...dạ...là...là...

Đang cà lâm thì nó gắt hỏi lên:-AI!!!

-Dạ là tiểu thư Tuyết Mai ạ!-Tên đó như mếu ra khi thấy ánh mắt đỏ lừng đầy sát khí của nó [Tuyết Mai là đứa bị nó phun thức ăn đấy, ai quên thì quay lại chap 4 page 4 nha!]

-Vậy sao! Hừm...nó nhếch môi-Còn bây giờ ta cho bọn bây 3s để cút!!!-Chưa đến giây t2 thì bọn nó đã chạy mất dạng. Nó đứng dậy, khó nhọc bước đi. Mưa..."Ông trời ạ! Con ra đến nông nỗi này con chưa tệ hay sao chứ! Hix"Nó thầm than thân! Mưa lúc 1 nhìu, bước chân nó càng nặng trĩu! Đến nhà, nó bấm chuông tới tấp, mặc kệ những lời lo lắng từ nhóc Khánh, sự hoảng hốt từ pama nó, nó chỉ nặn ra 1 nụ cười rồi khệ nệ bước lên phòng, nó ngã tự do xuống giường...thiếp ngủ mà quên rằng nó chưa thay đồ. Buổi sáng, từng tia nắng hắt qua cửa sổ làm nó nhíu mày tỉnh dậy! 7h...nó bừng tỉnh "Sao hôm nay mình ngủ nhiều thế" Nó lăng xăng vào phòng thay bộ đồ đồng phục, rồi búi tóc lên, nó sợ trễ nên hấp tấp chạy xuống..."Ây da! Chết thật, kiểu này phải lết xuống thật rồi!" Nó ôm chân rồi lết từ từ xuống phòng khách.

-Hai, chị sao vậy nè!-Nhóc Khánh nhìn nó rồi lại đỡ nó, nhưng nhóc khựng lại khi hắn đã nhanh tay choàng tay nó lên vai mình. Nó thì mặc ai làm gì mình vì bây giờ đầu nó rất choáng, ai làm gì, nó đi đâu cũng khó biết được. Hắn dìu nó xuống sofa nhà nó, sau hồi định thần, nó thều thào:-Anh...làm gì ở đây thế?-Nó khó khăn nói thành tiếng rồi ho sặc sụa.

-Con sao thế, hôm qua dầm mưa lên phòng ko thay đồ à, pama gọi mãi chẳng thấy mở cửa?-Pa nó lo lắng hỏi

"Ờ hén. Đúng thật là..."-Dạ, tại con mệt quá nên lăn ra ngủ luôn!-Nó cười gượng

Hắn nghe tim mình đau...đau lắm "nếu tối qua đưa nó về thì ko có chuyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net