Chương 17:Hôn lễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           “Thiên Thiên, sao cậu có thể bỏ rơi tớ để theo tên Vương Vũ Kỳ đáng ghét đó chứ. Sau này tớ biết phải làm sao đây? Hu hu…” Trong khuê phòng toàn 1 màu đỏ rực, Hiểu Lam ôm chặt cánh tay nàng lôi lôi kéo kéo, khóc lóc ầm ỹ hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt quái lạ của các nha hoàn và thị nữ xung quanh.


            “Hoàng hậu nương nương, chú ý hình tượng của ngài.” Hàn Diệp Thiên cau mày trừng cô bạn thân “Cậu ngay cả con trai cũng có rồi, còn nói bị bỏ rơi, cần tớ gọi Quách Vũ Thiên đến nhặt về không?” Không sai, hôm nay chính là đại hôn của nàng và Vương Vũ Kỳ, tuy nhiên phải mang 1 quả tạ trên đầu cùng với bộ y phục dày không biết bao nhiêu lớp khiến nàng thực bực bội (quả tạ = mũ phượng. @@).

            “Đồ trọng sắc khinh bạn, có chồng liền không thèm ngó ngàng gì đến bạn bè nữa đúng không.” Hiểu Lam nghiến răng kèn kẹt, bộ dạng giống như sắp sửa làm thịt nàng


           “Hơ...hơ...Đâu có, đâu có...? Giúp tớ tháo mấy cái này xuống đi, mỏi cổ chết đi được”. Nàng chỉ chỉ vào cái mũ cùng 1 lũ trang sức trên đầu

            “Ha ha, chịu khó đi, nhớ năm đó tớ phải đội cái thứ chết tiệt này suốt 1 ngày 1 đêm, còn vất vả hơn cậu nhiều”.


            “1 ngày 1 đêm ? Vậy đêm động phòng 2 người làm cái gì vậy? Đánh cờ? Hay bàn chuyện quốc gia đại sự?” Hàn Diệp Thiên cười đến thập phần sáng lạn, bộ dáng sung sướng khi thấy người gặp họa

            “Cậu thực vô sỉ! Dám cười trên sự đau khổ của người khác, đêm đó tên Quách Vũ Thiên đáng ghét không biết chết ở đâu, cả đêm không thèm về, đám cung nữ lại khăng khăng không cho tớ tháo chúng, thực thảm a”.

            “Sau đó thì sao?” Nàng thực không có ý xấu, chỉ là quá tò mò mà thôi.

            “Còn sao trăng gì nữa, tớ tức giận đập phá hết đồ đạc, chửi bới hắn cả 1 đêm không may bị Vương Hoàng hậu tóm được. Kết quả bị tống vào lãnh cung, mà lúc đó ngay cả mặt hắn tròn méo thế nào tớ cũng không biết. Đáng giận! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không có bà ta thì tớ sao có thể gặp được cậu, vẫn là trong họa có phúc đi”.


            “Hừ! Nếu đổi lại là tớ, tớ nhất định sẽ đánh cho hắn gãy cổ, tên cẩu Hoàng đế này! Lam Lam bé nhỏ, số em cũng thực khổ a, không bằng em theo chị đi, chị sẽ chăm sóc, yêu thương em cả đời”.

            “Còn hôn lễ của cậu thì sao?”

            “Hủy, chúng ta bỏ trốn. Giang hồ rộng lớn như vậy, lo gì không có chỗ cho chúng ta dung thân”.

             “Không được!” Tiếng rống to đến mức 2 cô gái suýt ngã nhào ra đất, cửa phòng đã bị mở ra từ lúc nào, mà người vừa rống không ai khách chính là Quách Vũ Thiên….và lão công sắp cưới của nàng. Hắn đứng chờ bên ngoài suốt nửa canh giờ, lo lắng muốn rớt tim, còn nàng lại ở đây tán gẫu cùng người khác, lại còn tính  hủy hôn….


            “Tiểu Lam Lam, nàng nỡ bỏ ta lại 1 mình sao, còn cả Huy nhi nữa. Nàng không nghĩ cho ta thì cũng nên nghĩ cho hài tử chứ, nó còn quá nhỏ, sao có thể xa mẫu thân được. Lam nhi, ta biết lỗi rồi, sau này nhất định sẽ không tái phạm, sẽ hảo hảo đối đãi nàng, yêu thương nàng không để nàng chịu nửa phần ủy khuất”. Vị Hoàng đế cao cao tại thượng lúc này rất không có phong độ, quỳ xuống ôm chân Hiểu Lam, biểu tình trên mặt như muốn nói ‘nàng mà không đồng ý, ta nhất định không buông'.

            “Ha ha ha, không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay, thật là ông trời có mắt. Lam Lam, không cần để ý hắn, qua đây với chị ….”Nàng còn chưa nói xong đã bị Vương Vũ Kỳ túm lại,nhìn sắc mặt đen sì của hắn, không hiểu sao nàng lại thấy chột dạ


            “Nàng xem ra rất vui vẻ ha. Tại sao muốn hủy hôn?”

            “Hửm? Hủy hôn?” Hiển nhiên là người nào đó vẫn chưa kịp tiêu hóa lời hắn nói, tiếp tục duy trì trạng thái ‘con nai vàng ngơ ngác, đạp trên lá vàng khô”.

            “Nàng mới vừa rồi có nói sẽ hủy hôn, còn nói cái gì mà giang hồ rộng lớn lo gì không có chỗ dung thân. Ta nói cho nàng biết, hôm nay bất luận thế nào chúng ta cũng phải thành thân”.

            “Hả? Ha ha ha…. Buồn cười chết ta, ha ha …..” 2 cô gái ôm bụng cười rũ rượi, đỏ bừng hết cả mặt mũi. Khó trách thái độ của bọn họ kỳ quặc như vậy, hóa ra là nghe trộm các nàng nói chuyện a

            « Nàng cười cái gì ? » Mặt Vương Vũ Kỳ hiện giờ còn đen hơn đít nồi, sát khí tỏa ra nồng nặc

            « Mau thu cái bộ dáng dọa người của chàng lại. Ai mượn 2 người đứng nghe lỏm chúng ta nói chuyện đâu, còn nữa, các người cho đó là thật sao ? »

            « Có nghĩa là nàng nói đùa ? » Người nào đó mới vừa rồi còn đang tức giận đùng đùng, ngay lập tức liền thay đổi thái độ, tươi cười ấm áp như gió xuân tháng ba « Vậy chúng ta mau đi bái đường thôi, còn chần chờ gì nữa ».

            « Hử ? » Đáng thương cho Hàn Diệp Thiên còn chưa kịp định thần đã bị người nào đó ôm chặt, thi triển khinh công bay thẳng về Vương phủ, bỏ lại đoàn rước dâu đang ngơ ngác và hỉ nương không ngừng gào thét « Vương công tử, đợi đã Vương công tử… kiệu hoa còn đang chờ bên ngoài. Ấy chết, tân nương phải che mặt lại…Vương công tử…. »

        

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net