Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cảm ơn tách trà của cô bạn!"

Daniel đặt ly trà trống rỗng xuống, mỉm cười chân thành đối với Ellen.

Hôm nay có lẽ là ngày cậu cười nhiều nhất, cũng thật tình nhất, kể từ khi mẹ cậu mất. Không vì lý do nào, đơn giản là vì có người đã pha trà cho cậu, giống như ngày mẹ cậu còn sống vẫn làm.

"Không có gì! Tôi cũng phải cảm ơn anh mà!"

Ellen khẽ cười, lắc đầu.

Đây là lần đầu tiên cô kể cho người khác nghe về mẹ mình. Cứ nghĩ rằng cô sẽ ôm những kỷ niệm đó một mình cho đến chết. Nhưng không ngờ hôm nay, cô lại tâm sự với một người lạ.

Cô không biết cậu ta là ai. Và cô cũng không muốn biết. Cứ để cậu ta là người lạ đi! Dù sao hai người gặp mặt như thế này, cũng chưa chắc sẽ có cuộc gặp mặt lần thứ hai. Hơn nữa, nếu tâm sự với một người lạ sẽ dễ dàng hơn là với người thân quen. Bởi vì người lạ không hề biết bản thân mình là ai, là người như thế nào, và họ không hiểu mình, nên khi mình tâm sự với họ, họ sẽ không suy nghĩ nhiều mà chỉ có lắng nghe.cũng vì vậy mà bản thân mình dễ mở lời hơn, dễ tuôn ra hết những cảm xúc mệt mỏi của bản thân mình.

Daniel nhìn đồng hồ. Lúc này đã là 7 giờ sáng. Cậu cũng nên trở về. Có lẽ vài tiếng nữa, người của gia tộc kia sẽ đến đón cậu.

"Tôi muốn trở về rồi!"

Cậu đột nhiên nói. Chẳng hiểu sao, cậu lại muốn một lời tạm biệt từ cô gái này.

"Đúng vậy, cũng nên trở về thôi. Trời đã sáng rõ rồi..." Ellen lơ đãng nói.

"Cô không phải đi học sao?" Daniel kỳ quái hỏi.

"Không, hôm nay tôi muốn trốn một buổi..." Bởi vì cô mệt mỏi quá...

Có thể trốn học, vậy chắc là Silver? Daniel thầm nghĩ.

"Thật tuyệt! Giá như tôi cũng có thể trốn..." Cậu cười nhạt.

Ellen thổi hơi trà còn nóng, ngạc nhiên nhìn cậu ta.

"Chẳng nhẽ cậu không thể trốn học?"

Daniel đứng dậy, nhảy lên bẻ lấy một cành lá non, không quay đầu lại.

"Trốn học thì có thể! Nhưng số mệnh... vĩnh viễn không thể trốn...!"

"Nếu không trốn được, vậy cứ bình tĩnh mà tiếp nhận đi..."

Daniel đi càng xa, đột nhiên một câu như vậy nhẹ nhàng truyền vào tai cậu.

Cậu kinh ngạc quay đầu lại. Dưới bóng cây cổ thụ, cô gái mặc váy trắng vẫn nhàn nhã uống trà. Giống như chưa từng có người nào ngồi bên cạnh cô cả. Cô vẫn cứ một mình như vậy...

Tiếp nhận đi, dũng cảm đối mặt với nó. Chẳng nhẽ, cậu không thể làm như vậy sao? Đi đến, giành lại những thứ vốn dĩ thuộc về cậu và mẹ cậu.

Daniel khẽ mỉm cười, bước chân càng nhanh hơn, đi ra khỏi khu hoa viên cũ nát.

Khi về gần đến ký túc xá, cậu mới giật mình phát hiện ra một chuyện.

"Quên không hỏi tên cô ấy rồi..."

Daniel khẽ lắc đầu, bước nhanh vào ký túc xá.

Trong khu hoa viên cũ, cô gái mặc váy trắng vẫn ngồi dưới gốc cây cổ thụ, trên tay là một tách trà đã nguội lạnh. Đôi mắt vô thần nhìn về phía xa xăm, như muốn tìm kiếm một cái gì đó.

Số phận, không trốn tránh được thì bình tĩnh chấp nhận thôi...

Bởi vì vậy, cô mới có thể sống tiếp cho đến hôm nay...

Sống để giành lại những thứ vốn thuộc về mình...

.*.

Daniel lạnh lùng nhìn người đàn ông tuổi đã quá sáu mươi trước mặt, không nói một câu.

Người đàn ông nét mặt già nua, trên người mặc loại trang phục dành riêng cho quản gia, dáng vẻ cung kính đứng trước mặt cậu.

"Cậu chủ, ban lãnh đạo Học viện đã cho phép cậu tạm thời vắng mặt. Bây giờ mời cậu chủ theo tôi về nhà!"

Người đàn ông nói.

Daniel nhếch mép.

"Ông ta thật sự sắp chết? Hay chỉ là cái cớ để các người bắt tôi về?"

"Xin cậu chủ đừng nói vậy! Chủ nhân thực sự muốn gặp mặt cậu lần cuối!"

"Muốn gặp tôi sao? Bây giờ mà gặp còn có tác dụng gì nữa!? Chỉ khiến ông ta chết nhanh hơn thôi! Chết vì tức giận!" Daniel nghiến răng.

Người đàn ông thở dài.

"Cậu chủ, dù sao chủ nhân cũng là cha ruột của cậu, cậu không thể bỏ mặc ông ấy lúc này..."

"Bác Riym, đừng dùng những lời đó để nói với tôi. Ông ta là chủ nhân của bác suốt năm mươi năm trời, làm sao bác lại nói một câu không phải về ông ta?!" Daniel trào phúng.

Riym, đại quản gia của gia tộc Carmen, từ khi John Carmen trở thành tộc trưởng, ông ta cũng đồng thời là một trong những cánh tay đắc lực của vị tộc trưởng nổi tiếng là lãnh huyết này. Đương nhiên, tất cả hành động của John, Riym đều biết. Cho nên Daniel rất hận ông ta. Chính ông ta đã xúi giục hôn sự của hai gia tộc Carmen và Himeya, khiến cho mẹ cậu phải rơi vào kết cục thảm thương. Và khi mọi chuyện xảy ra, ông ta cũng không ngăn chúng lại. Bởi vì lúc đó, gia tộc Carmen đã rất lớn mạnh rồi, không còn sợ sự trả thù của gia tộc Himeya nữa.

Không, phải nói là tất cả mọi người trong gia tộc đó, Daniel đều hận. Lúc còn sống mẹ đối xử với bọn họ tốt bao nhiêu, mà khi mẹ xảy ra chuyện, không một ai dám đứng ra biện hộ cho mẹ một câu. Và khi mẹ mất, khu vườn nơi mẹ từng sống chẳng còn một ai bén mảng đến để quét dọn và chăm sóc.

Gia tộc Carmen, cậu thề có một ngày, cậu sẽ đem bọn họ dẫm nát dưới lòng bàn chân. Cậu sẽ khiến bọn họ phải hối hận vì tất cả những gì bọn họ đã làm với mẹ cậu.

Đặc biệt, người đàn bà kia...

"Cậu chủ, cậu phải hiểu, chủ nhân cũng có nỗi khổ riêng..." Lão quản gia Riym cố gắng thanh minh.

"Hừm, nỗi khổ riêng?" Daniel hừ lạnh. Nói như vậy về ông ta, có phải hay không rất nực cười?!

Con người vốn nổi tiếng là lãnh huyết, không hề quan tâm đến sự sống chết của người thân, vì đạt được mục đích mà không từ mọi thủ đoạn kia, con người đó cũng có nỗi khổ riêng? Động vật máu lạnh cũng có nỗi khổi riêng?

Nếu không phải đã quá quen với việc giấu cảm xúc, cậu thật muốn ngửa cổ lên trời mà cười. Chuyện này so với việc đọc truyện tiếu lâm còn đáng cười hơn.

Riym nhìn thấy sự lạnh lùng cùng khinh bỉ trong mắt Daniel. Lão cũng không nói gì thêm, chỉ âm thầm lắc đầu.

Rồi có một ngày, cậu chủ sẽ hiểu chủ nhân đang nghĩ gì...

"Được rồi, chúng ta mau đi thôi!" Daniel đứng dậy, xách chiếc vali lên, đi ra khỏi phòng.

Nhìn thấy Daniel cuối cùng cũng chịu trở về gặp mặt chủ nhân, lão quản gia trong lòng mỉm cười, nhưng ngoài mặt vẫn không chút thay đổi, bình tĩnh đi theo sau cậu.

Cho đến khi lên trực thăng, nhìn lâu đài Học viện rộng lớn càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng bao quát, cậu vẫn không nói một tiếng nào.

Đến lúc đi gặp ông ta rồi...

Khi gặp mặt nên nói gì đây? Mắng ông ta? Trút hết sự hận thù lên đầu ông ta? Hay im lặng, mặc kệ ông ta?

Bây giờ cậu mới nhận ra, mình đã không gặp ông ta đến bốn năm rồi. Cho nên bây giờ, cậu không biết phải làm gì khi đối mặt với ông ta nữa.

Rốt cuộc là ai không muốn đối mặt với ai?

Đến tận ngày hôm nay, cậu vẫn không thể quên được vẻ mặt lạnh lùng vô tình của ông ta khi đối diện với thi thể của mẹ cậu. Và vẻ dung túng của ông ta với người phụ nữ kia. Từ ngày đó, trái tim của cậu đã nguội lạnh, chỉ còn sự hận thù chất chứa.

Có lẽ hôm nay, là ngày ông ta phải trả giá cho những sai lầm của mình...

.*.

Từ trên cao nhìn xuống, lâu đài dòng họ Carmen giống như một câu chuyện cổ tích. Đó là một toàn nhà lớn nằm giữa rừng, ngọn núi thuộc quyền sở hữu của gia tộc Carmen. Nhưng chỉ có dòng huyết thống chính cống mới có quyền sống trong lâu đài này. Các dòng nhánh chỉ có thể phân tán ra các thành phố lớn sinh sống. Và khi đến dịp, cả dòng họ lại tụ hội ở lâu đài Hầu tước.

Một tòa lâu đài hoàn mỹ, có phần cổ kính do phong cách từ thế kỷ 16 để lại đến giờ, nhưng vẫn cực kỳ vững chắc và bề thế, như tuyên cáo với mọi người rằng gia tộc Carmen vẫn vĩnh viễn trường tồn, chưa bao giờ sụp đổ. Chiếc trực thăng đậu xuống khoảng sân rộng lớn không thua kém gì sân bay. Đứng đón chờ là một hàng ngũ những cô hầu gái mặc trang phục trắng đen, và một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ.

Daniel từ trên trực thăng bước xuống. Vừa liếc mắt nhìn thấy người phụ nữ quyến rũ vạn phần kia, cậu chán ghét quay đầu đi, như thể nhìn bà ta thêm một giây nào, mắt cậu sẽ bị nhiễm bẩn vậy.

Nhận thấy hành động của cậu, trong mắt người phụ nữ thoáng bén nhọn một chút âm độc, nhưng vẫn như cũ mỉm cười.

"Daniel, chào mừng con đã trở về!"

Người phụ nữ hất những lọn tóc quăn lớn ra đằng sau, quyến rũ nói.

"Câm! Bà không có tư cách gọi tôi là con!" Daniel lạnh lùng nói. Toàn thân tỏa ra hơi thở nguy hiểm, giống như một con dã thú đang ngủ say, tùy thời đều có thể thức tỉnh.

Đối diện với Daniel, không thể không phủ nhận bà ta cực kỳ quyến rũ, một vẻ quyến rũ hiếm thấy trên đời. Mái tóc nâu sẫm quăn từng lọn lớn mà không mất đi mượt mà, đôi mắt nâu ẩn tình, làn da mềm mại mịn màng trắng nõn, dáng người tuyệt hảo... Mặc dù có vẻ tục khí, nhưng không thể phủ nhận rằng đàn ông sẽ bị bà ta hấp dẫn ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Diana phu nhân!" Đứng đằng sau Daniel, quản gia Riym cúi người hô. Thanh âm của lão lúc nào cũng vậy, không mặn không nhạt. Cho nên bây giờ, không ai biết lão rốt cuộc là tôn kính hay khinh bỉ Diana.

Diana Boromn, đó là tên người phụ nữ đã cướp đi vị trí của mẹ Daniel. Cho nên, cậu hận bà ta còn hơn là hận cha mình.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Diana, Daniel đã cực kỳ không thích. Đó là khi cậu 10 tuổi. Người phụ nữ đó đột nhiên xuất hiện trong khu hoa viên của mẹ cậu, đối diện với cậu khi cậu đang pha trà trong nhà kính. Đôi mắt bà ta nhìn cậu, giống như một con rắn độc đang nhìn con mồi. Ánh mắt đó khiến Daniel sợ hãi vô cùng. Và khi bà ta chuyển đôi mắt đó sang nhìn mẹ cậu, cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu. Và rồi, Daniel thề rằng, sau khi lớn lên phải nhanh chóng xử lý người phụ nữ này.

Đáng tiếc, chỉ hai năm sau đó, mẹ cậu lâm bệnh qua đời. Sau khi lễ tang của bà được tổ chức chưa đầy một tháng, cha cậu đã dẫn người phụ nữ kia về nhà, tuyên bố rằng bà ta là Carmen gia tộc chủ mẫu.

Đó là lần đầu tiên, cậu nhận ra được thế giới này lạnh lẽo đến mức nào.

Ngay cả máu mủ còn có thể đối xử với nhau được như vậy, còn có thể hy vọng gì ở những người xa lạ?

Daniel không hề che dấu oán hận cùng phẫn nộ nhìn Diana. Trong khi đó, Diana thản nhiên đón nhận ánh mắt của cậu.

Quả nhiên như lời của chủ nhân nói. Đây chẳng qua là một thằng nhóc chưa lớn mà thôi! Ngay cả tâm tư của mình còn không thể che dấu, còn có thể làm được cái gì? Diana âm hiểm nở nụ cười.

Bỗng nhiên, một thân ảnh nhỏ xíu lấp ló đằng sau Diana khiến Daniel chú ý đến.

Diana nhận ra tầm mắt của Daniel, rất thoải mái cúi xuống bế thân ảnh kia lên.

Đó là một thằng nhóc tầm ba tuổi, khuôn mặt non nớt nhưng lại cực kỳ đáng yêu, có thể dễ dàng nhận ra sau này lớn lên là một mỹ nam hiếm có. Đứa bé ngây thơ nhìn Daniel, sau đó vùi đầu vào ngực Diana.

"Mẹ!" Tiếng hô non nớt của đứa bé quẩn quanh sân lớn, truyền vào tai Daniel.

Cả cơ thể cậu chấn động.

Mẹ?! Vậy chẳng lẽ, thằng nhóc này là...

Ra là như vậy! Ra là như vậy! Khó trách đã mấy năm rồi ông ta không thèm gọi cậu về! Hóa ra lý do là đây...

Thật châm chọc! Thật đáng ghê tởm!

"Richard ngoan, gọi một tiếng anh hai!" Diana diễn rất tốt vai mẹ hiền, cười nói với đứa bé.

"Anh hai!" Richard gọi to.

"Câm miệng!" Daniel giống như dã thú bị thương, gào lên, "Nghiệt chủng! Mày có tư cách gì gọi ta là anh? Dã chủng!"

Diana hoảng hốt nhìn Daniel, Richard cũng bị dọa đến, ôm cổ Diana khóc rống lên. Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra mạt đắc ý cùng ngoan độc trong mắt Diana.

"Cậu chủ, mong cậu hãy bình tĩnh lại!" Riym ở bên cạnh Daniel vội vàng nhắc nhở.

"Bình tĩnh? Giờ này ông còn nói tôi bình tĩnh được sao?" Daniel tức giận "Lão ta ngay cả con cũng đã có với người đàn bà đó rồi! Lão ta còn cần tôi làm gì chứ? Dối trá! Tất cả đều là dối trá!"

Ông trời thực không công bằng! Loại rắn rết như bà ta làm sao có thể đạt được hạnh phúc này? Còn mẹ cậu phải chịu tang thương lạnh giá dưới mồ chứ? Vì cái gì? Vì cái gì? Đường đường là một thiên kim tiểu thư danh giá, tài sắc vẹn toàn, đã phải hy sinh hạnh phúc cuộc đời, trở thành vật hy sinh chính trị cho gia tộc, gả cho người mà mình không yêu. Đã là chính trị đám hỏi, cũng chẳng yêu cầu vợ chồng phải yêu thương gì nhau. Nhưng mẹ cậu cũng chỉ đơn thuần muốn một cuộc sống bình thường thanh thản, quá như vậy cả đời là được rồi. Cậu sinh ra, chẳng qua là do một lần sơ sẩy, mẹ cậu bị ông ta say rượu làm càn mà có. Mặc dù vậy, mẹ vẫn nói rằng cậu là thiên sứ mà ông trời ban cho mẹ, giúp mẹ hết cô đơn trong quãng đời còn lại. Cậu từ nhỏ đã kính sợ cha cậu, không thích đến gần ông ta. Nhưng đối với mẹ, cậu tin tưởng và yêu thương tuyệt đối...

Thế nhưng, người đàn bà như độc xà kia xuất hiện. Không chỉ cướp đi chồng của mẹ, còn hại chết mẹ. Tro mẹ chưa nguội lạnh, ông ta đã lấy người đàn bà kia vào cửa. Bởi vì quá phẫn nộ, cậu mới dọn đi ở trong Học viện Inka, không muốn về nhà. Năm đầu, ông ta còn gọi cậu về. Nhưng qua mấy năm nay, ông ta cũng chẳng nhắc đến cậu nữa...

Hóa ra, lý do là đây...

Nghiệt chủng! Dã loại!

Daniel lạnh lùng nhìn đôi mẹ con kia, ánh mắt đã không còn một chút cảm tình. Đôi mắt màu tím giống như vừa ướp qua băng đá, rét lạnh đến cực điểm. Thậm chí ngay cả Diana cũng không nhịn được rùng mình, thất thố lùi về sau một bước.

Cậu lướt qua đôi mẹ con kia, đi thẳng vào trong lâu đài, dưới tiếng hô vang cung kính của bọn người hầu.

Quản gia Riym đi theo sau, trong đôi mắt già nua ánh lên một chút ánh sáng lạnh, sau đó biến mất, vẫn như cũ là một con rối trung thành và tận tụy của gia tộc Carmen.

.*.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thơ-ca