Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Học viện Inka, tòa lâu đài Hoa Hồng Trắng....

Trong căn phòng làm việc rộng lớn xa hoa, cạnh chiếc bàn gỗ đen, một người phụ nữ xinh đẹp sắc sảo mặc trang phục hầu gái đang ngồi uống trà.

Một hồi chuông điện thoại reo lên, đánh vỡ sự an nhàn của người phụ nữ. Cô mỉm cười, vươn bàn tay trắng nõn như ngọc ra cầm lên chiếc ống nghe.

"Xin chào!"

"Xin chào Sister Jane, ta là Phillip Shallow!"

Đầu dây bên kia vang lên thanh âm già nua nhưng vẫn mạnh mẽ.

Sister Jane không hề ngạc nhiên về cú điện thoại này. Cô nhấc ly trà lên uống một ngụm, sau đó chậm rãi nói:

"Vâng thưa ngài Phillip, ngài có việc gì cần nhắc nhở sao?"

"Ha ha ha... Ta làm sao dám nhắc nhở Sister chứ! Lão già này chỉ muốn hỏi về hai đứa cháu cưng của ta ở học viện thôi mà!"

"Ngài cứ đùa...!" Sister Jane cười khẽ, ngón tay quấn lấy một lọn tóc màu rượu đỏ, đôi mắt tím khẽ nheo lại, "... Thưa ngài, ngài muốn biết về điều gì?"

"Bọn chúng ở Học viện chưa gây điều gì khó khăn cho Sister chứ?"

"Ngài đoán xem..." Thanh âm của cô kéo dài, cực kỳ quyến rũ. Nếu như đầu dây bên kia không phải là lão cáo già thành tinh Phillip Shallow mà là một gã quý tộc tầm thường, đã sớm bị thanh âm này kéo mất tâm hồn, làm sao dám nói chuyện nữa?

"Ồ, chúng thực sự khiến cho Sister đau đầu như vậy sao?" Trong giọng nói của ông Phillip không che dấu được sự vui mừng.

"Cũng chưa đến mức đó, thưa ngài!" Sister Jane xoa xoa trán. Lão cáo già này, thực sự là thích xem kịch vui! Hai đứa cháu của lão cũng quá mức tinh ranh, khiến cho cô cực kì bất ngờ. Nhưng đối với người phụ nữ đầy thủ đoạn như Sister Jane, một chút khó khăn đó làm sao khiến cô đau đầu được!

"Ngài Phillip, xin phép được mạo muội hỏi một câu, ngài muốn tôi bảo vệ ai trong hai người đó?" Cuối cùng, Sister Jane không vòng vo nữa mà đi thẳng vào vấn đề.

"..." Đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, sau đó thanh âm già nua lại vang lên, mang theo chút trầm trọng nghiêm túc, "Sister Jane, ta nghĩ cô đã muốn đoán được!"

"Là tiểu thư sao? Thưa ngài!"

"Ha ha ha... Sister rất tò mò sao?"

"Đúng vậy, tôi rất tò mò, tại sao ngài lại bỏ qua công tử Vincent, mà lựa chọn tiểu thư Ellen?" Sister Jane nhìn ngắm đôi móng tay màu đen bóng, có vẻ như rất tùy ý hỏi.

"Gia tộc của ta, rất phức tạp!" Ông Phillip thở dài, "Sister thân mến, Ellen là một cô bé xuất sắc. Tuy rằng Vincent cũng không tệ, nhưng nó không đủ tiêu chuẩn! Đối với ta, tác dụng của nó chỉ như một hòn đá mài mà thôi!"

"Ngài tin tưởng giao con dao bé nhỏ đó cho một hòn đá mài sắc bén như vậy sao, ngài Phillip?"

"Sao Sister không nghĩ rằng con dao đó dù bé nhỏ, nhưng vẫn đủ cứng cáp để đối chọi lại với hòn đá mài?"

"Vậy sao ngài không nghĩ đến khả năng ngược lại, sẽ có ngày hòn đá mài đó quay ngược lại, tấn công con dao, thậm chí... là cả người mài dao?"

"Ha ha ha... Vậy sao?" Tiếng cười trầm đục của ông Phillip truyền qua đường dây điện thoại, lọt vào tai Sister Jane, "... Ta có thể chắc chắn, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra!"

"..." Sister Jane vuốt ve cây bút máy trong tay, nhợt nhạt nói, "Ngài Phillip, tôi đã hiểu rồi!"

"Ồ, vậy là tốt rồi! Cứ như thế nhé, hai đứa cháu cưng của ta đành phải gửi cho Sister chăm sóc vậy!" Ông Phillip cười nói. Lúc này nghe thanh âm cùng ngữ điệu của lão, người ta dễ dàng tin tưởng đây chỉ là một ông lão bình thường hết lòng yêu thương con cháu, mà không hề liên tưởng đến "Quái vật Claraisse"!

"Vâng, tốt thôi thưa ngài!" Sister Jane híp mắt.

Trước khi gác máy, thanh âm nhẹ nhàng truyền vào tai Sister Jane, khiến động tác của cô hơi kiềm hãm...

"Sister Jane, ta không chỉ mài một con dao, mà đồng thời mài rất nhiều. Cũng như vậy, ta đã nuôi dưỡng không ít đá mài dao..."

.*.

Học viện Inka, lâu đài Ngọc Trai...

Đây là một tòa lâu đài nhỏ nằm cách biệt hoàn toàn với khu kí túc xá của học viện. Sự tồn tại của tòa lâu đài này là đặc biệt, vì nó chỉ dành riêng cho học viên có quyền lực tối cao, nơi ở của Diamond. Với lối kiến trúc cổ điển đầy nữ tính, từ trong ra ngoài đều được phủ một lớp màn trắng muốt, nó quả thực xứng với cái tên của mình, "Ngọc Trai". Đây đúng là một viên ngọc quý giá đẹp đẽ. Nghe nói, trước đây khi lâu đài Bilia còn thuộc sở hữu Hoàng gia, khu vực Ngọc Trai này chính là nơi ở của công chúa Mila - nàng công chúa cao quý xinh đẹp nổi tiếng trong lịch sử. Nhưng nàng vốn ốm yếu nhiều bệnh, nên từ năm nàng mười sáu tuổi đến khi qua đời, nàng luôn ở trong lâu đài Ngọc Trai. Nơi này đã từng một thời là thánh địa Hoàng gia, lưu giữ lại hình bóng của một thiếu nữ tuyệt sắc nhưng đoản mệnh. Về sau, Học viện Inka được thành lập, vì muốn giữ lại sự cao quý của Ngọc Trai, các quý tộc đã bàn bạc và đồng ý để Ngọc Trai trở thành nơi ở cho Diamond. Tiếc rằng suốt nhiều năm, chưa từng có thiếu nữ nào chân chính được đặt chân vào đây.

Lúc này, bên trong lâu đài, một cô gái đang ngồi trong vườn hoa hồng trắng, tĩnh lặng uống trà, ánh mắt xa xăm, không rõ đang suy nghĩ gì.

Đứng bên cạnh cô gái, một chàng trai có dung mạo cực kỳ xuất sắc với mái tóc lục nhạt và đôi mắt màu hổ phách lấp lánh, khuôn mặt như bức tượng điêu khắc hoàn mỹ nhất của tạo hóa. Trên người cậu mặc trang phục quản gia: áo chemise trắng bóc thắt nơ đỏ, áo vest đuôi tôm, quần tây đen thẳng tắp, dáng vẻ cung kính. Bộ y phục càng làm tăng thêm dáng người cao gầy nhưng cực kỳ mạnh mẽ và hấp dẫn. Nếu để cho các cô gái nhìn thấy, không biết sẽ khiến cho bao nhiêu người phải mê muội...

"Mark, gần nhất có tin tức gì không?" Cô gái mở miệng đánh vỡ sự yên tĩnh.

"Tiểu thư muốn nói đến gia tộc Carmen?" Mark Steven, cũng chính là Duatin Phressair mỉm cười.

"Cứ cho là thế đi..." Ellen nhắm mắt lại, hưởng thụ mùi hương thanh nhã từ tách trà, cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.

"Công tử Daniel gần nhất thường hay tách ra một mình, không thích gần gũi người khác. Thậm chí cả ba người kia cũng không tiếp cận được với cậu ta. Diana vẫn liên tục tổ chức dạ hội, giới thiệu Richard Carmen với tư cách là người thừa kế gia tộc Carmen cho giới thượng lưu!" Dustin ngắn gọn hồi báo.

"Lần trước, tôi nhìn thấy trên mặt Daniel bầm tím..." Ellen xoa xoa cằm.

"Trên mặt của công tử Zero cũng bị bầm tím. Tôi nghĩ hai người này đã có một trận chiến không nhỏ!"

"Zero Haluejuka..." Ellen lầm bầm. Con người này... Cô rất ít tiếp xúc với cậu ta, nên không hiểu được tính cách cậu ta như thế nào. Nhưng mọi học viên đều đánh giá cậu ta bằng hai chữ "quái gở". Cô cảm thấy đánh giá như vậy là rất đúng. Phong cách làm việc của cậu ta cũng khiến cô rất khó nắm bắt.

Điều khiến cô đau đầu hơn hết là thân thế của Zero. Quá bí ẩn, tất cả mọi thông tin khi vừa lần mò được một chút đã bị chặt đứt. Ellen cảm thấy cực kì khó chịu với điều này. Cô chỉ có thời gian hơn 2 năm mà thôi. Đối mặt với một "đối thủ" mà không rõ ràng thông tin của hắn rất dễ dàng khiến bản thân bại trận. Cô nghĩ mình đã biết không ít về Frank Darkness, Erik Jamaica, Daniel Carmen. Ồ, Daniel thì dễ dàng thôi, bởi vì so với ba người kia, cậu ta không thể là "uy hiếp" đối với cô. Còn Zero... thật sự là bực bội!

"Thưa tiểu thư, tôi vẫn không hiểu lắm, tại sao Diana đã dùng hết mọi thủ đoạn để cướp lấy quyền kế thừa của công tử Daniel, nhưng vẫn lưu lại mạng sống cho cậu ta? Giết cậu ta không phải dễ dàng hơn sao?! Nếu như thế thì gia tộc Carmen 100% đã nằm trong tay bà ta rồi!" Dustin nghi hoặc hỏi.

Ellen khẽ mỉm cười.

"Mark, sự việc không đơn giản như vậy đâu! Daniel là con trai của John Carmen là Lily Himeya, hôn lễ chính thống, được cả giới thượng lưu công nhận. Cậu ta có địa vị cao hơn tất cả những đứa bé khác trong gia tộc, nên quyền thừa kế đã được mặc định là của cậu ta rồi. Còn Diana chỉ là một người đàn bà không rõ gốc gác mà John Carmen mang về mà thôi. Cho dù di chúc thừa kế bị thay đổi, địa vị Daniel trong lòng mọi người cũng khó lòng thay thế. Nếu như Daniel chết đi, người thừa kế chính thống không còn, gia tộc Carmen sẽ có nội chiến, người ngoài cũng sẽ bắt đầu "nhớ thương". Cho dù Diana có chỗ dựa thì sao? Các đại gia tộc khác ở bên ngoài, đặc biệt là tam đại gia tộc đang như hổ rình mồi nhìn vào Carmen. Nên nhớ, kiến nhiều cũng có thể cắn chết voi! Daniel chết, gia tộc Carmen cũng sẽ tan biến! Daniel tồn tại, đơn giản trở thành một tấm bia để che chắn cho Carmen mà thôi!"

"Các đại gia tộc tranh đấu thật phức tạp..." Dustin khẽ thở dài.

"Gia tộc Phressair của cậu cũng như vậy thôi mà!"

"Từ nhỏ tôi đã tách ra sống cùng tiểu thư ở vùng ngoại ô đó, tôi chỉ mới trở về gia tộc cách đây 1 năm. Tôi không hiểu rõ lắm, nhưng dường như trong gia tộc không ai cố ý làm khó dễ cho tôi!" Dustin mỉm cười.

Đương nhiên rồi! Cậu vốn là quản gia của tôi! Sau lưng cậu có gia tộc Shallow, chỉ có kẻ điên mới đi khiêu khích cậu. Gia tộc Phressair cũng chỉ miễn cưỡng được tính là đại gia tộc, nhưng bởi vì có mối quan hệ sâu xa với nhà Shallow, nên cho dù là tứ đại gia tộc cũng không dám tùy ý đụng chạm đến. Ellen cười nhạt thầm nghĩ.

"Tòa lâu đài này thật là đẹp!"

Ellen nhìn vườn hoa hồng trắng nở rộ trước mắt, không khỏi cảm thán.

Ngọc Trai giống như một giấc mơ cổ tích đối với bất kì thiếu nữ nào. Cô gái nào chẳng có ước mơ được trở thành công chúa. Huống chi... tòa lâu đài này đã được gắn liền với sự cao quý xinh đẹp của công chúa Mila!?

"Nó đẹp, và chỉ có những tiểu thư thực sự cao quý mới xứng đáng được đứng ở đây!"

Dustin thầm nói.

"Mark này, sao từ trước đến giờ tôi không biết cậu miệng lưỡi như vậy nhỉ?" Ellen quay sang nhìn cậu, hứng thú cười.

"Tiểu thư không hiểu còn nhiều lắm!" Dustin không phản bác, mà thản nhiên nói.

"Ồ... tôi cứ nghĩ chung sống nhiều năm, tôi đã hiểu được hết con người cậu cơ!"

Hiểu hết?

Dustin thoáng hoảng hốt. Hiểu hết sao? Đương nhiên không thể! Cho dù chung sống vài chục năm, cũng chưa chắc trong thoáng chốc có thể hiểu được đối phương đang nghĩ gì...

Giống như em vậy...

.*.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thơ-ca