Chương 69: Ta sắp chết già

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới 30 tết rồi, mọi người đã nghẹn cả một năm đều liền không nín được, chưa đợi vào đêm đã liền bắt đầu đốt pháo trúc.

Mệt nhọc trọn một năm, còn không cho người ta làm càn mấy ngày sao?

Tiếng ầm vang lớn lớn bé bé hết đợt này đến đợt khác, bên này chưa dừng, bên kia lại nổi lên.

Một đám nhóc con vừa mừng vừa sợ, muốn nhìn lại không quá dám nhìn, đôi tay che lại lỗ tai chạy khắp nơi.

Tiếng pháo mới vừa ngừng, khói thuốc nổ chưa tan đi, bọn chúng đã liền hoan hô chạy vào, ngồi xổm trên mặt đất lục tìm tép pháo trúc rải rác chưa có bị châm ngòi.

Pháo mà bá tánh ở nông thôn đốt thường thường chế tác thô ráp, buộc cũng hoàn toàn không cẩn thận, trên một chuỗi pháo tiên lọt mất mười cái, hai mươi cái ấy là quá tầm thường rồi.

Có đứa bé tay mắt lanh lẹ, chưa đến nửa ngày là có thể góp một vốc to kia kìa! Chính mình trộm về nhà đốt một cây nhang, từng cái từng cái một mà đốt chơi thì thú vị cỡ nào nha.

Đám Mạnh Dương cũng nhìn đến lòng ngứa ngáy khó nhịn, lấy ra một chuỗi pháo dùng gậy trúc dài treo lên, xa xa vươn ra bờ tường.

Bên này mới vừa ló ra, bên ngoài đã có đứa bé mắt sắc cao hứng mà kêu to lên, "Đốt pháo nè, bên này muốn đốt pháo nè!"

Một đám khoai tây nhỏ phần phật cái chạy tới, trong tay, trong túi căng phồng, nhét đầy các loại đồ ăn vặt như bánh cốm gạo, khoai nướng, sơn tra với hạt dưa linh tinh.

Bọn chúng đứng dựa gần chân tường, không ngừng nhét vào mồm, căng đến má phồng cao cao.

Liêu Nhạn yêu niềm vui sướng tự tay "Phóng hỏa" cực kỳ, sáng sớm đã đặt hết việc châm ngòi tất cả pháo hoa pháo trúc, Bạch Tinh với Mạnh Dương cũng không đoạt với chàng ta.

"Bạch bạch bạch!"

Tiếng vang giòn tan đi kèm khói hỏa dược tản ra, chấn đến mí mắt người thẳng nhảy, rồi lại cảm thấy an tâm.

Đông Đông cũng dẫn Tiểu Đào Nhi chạy khắp nơi.

Nhóc ngược lại không phải vì pháo trúc.

Tiểu mập mạp này lúc không hỗn không tiếc miệng cực ngọt, biết ăn nói, dăm ba câu đã dỗ cho người ta tâm hoa nộ phóng, hận không thể bốc hết tất cả kẹo ra ngoài.

Đông Đông cố ý cõng cái túi miệng to, mỗi khi có người bị chọc cười ấy, nhóc sẽ liền căng cái túi miệng to sâu không thấy ra, mặt đầy khát vọng nói: "Gia gia, nãi nãi, thúc thúc, thẩm thẩm, ca ca, tỷ tỷ...... Cho chút kẹo đi!"

Ngữ khí kia, thần thái kia, ánh mắt tha thiết mà khát vọng kia, quả thực giống với đám hán tử múa thức bán nghệ trên hội chùa như đúc.

Tiểu Đào Nhi đằng sau cái gì cũng không hiểu, chỉ là cảm thấy thú vị, cũng liền học theo nói: "Cho chút kẹo đi."

Có một lần Vương chưởng quầy thấy được toàn bộ quá trình trong lúc vô tình, cả khuôn mặt đều đen sì.

Lão tử không cho ngươi ăn no sao? Lại cứ túm lấy 30 tết đi ven phố xin cơm!

Lại cứ Triệu chưởng quầy hàng da cách vách nhìn thấy, cố ý chạy tới đâm tim ông, "Cháu trai lớn càng thêm y như nhân tinh vậy......"

Lại bế nữ nhi trắng trẻo nõn nà của mình ra, bóp tay nhỏ của nàng nói: "Tới, chào Vương bá bá nào."

Tiểu cô nương lớn tầm tầm cỡ Đông Đông, một mái đầu đen nhánh vô cùng được chân truyền của Triệu chưởng quầy, một búi đen thùi, đều dùng dây buộc tóc đỏ búi hai búi tóc dạng túi tinh xảo, y như búp bê tượng đất Đại A Phúc vậy, phấn điêu ngọc trác, đáng yêu mười phần. Tính tình nàng cũng ngoan ngoãn, ngoan ngoãn ôm cổ Triệu chưởng quầy nói: "Chào Vương bá bá."

Nói xong, lại muốn xuống dưới, "Cha ôm mệt."

Triệu chưởng quầy quả thực không biết nên thương thế nào mới tốt nữa, che ngực lại kêu một chuỗi dài "Ai ui uy" "Tâm can bảo bối", lại khoe khoang đắc ý nhìn Vương chưởng quầy:

Ta khuê nữ đây, lệnh lang thì sao?

Được chứ, mặt Vương chưởng quầy trực tiếp tái rồi, xoay người liền về nhà lục chổi lông gà.

Nhãi ranh!

Đông Đông thấy tình thế không ổn liền nhanh chân chạy, lúc chạy tới trong nhà Mạnh Dương vẫn tức giận bất bình.

"Ta cực cực khổ khổ đều là vì ai hả, còn không phải vì cái nhà này? Cha ta thật khờ, ta xin nhiều chút kẹo, bọn họ chẳng phải không cần phải mua, thế là có thể bớt tiền sao?"

Trên cái mặt bánh bao thịt tròn vo tràn đầy oán giận vì không được lý giải.

Người lớn đây cũng quá khó hầu hạ đi?

Lúc mình để cơm thừa thì quở trách ta không biết quý trọng lương thực, lúc mài rách quần áo thì ghét bỏ ta không biết yêu quý xiêm y...... Giờ ta không những không hao phí, ngược lại còn chủ động giúp đỡ phủi đồ về nhà, sao cha lại không biết khen thưởng ta chứ?

Ài, làm trẻ con quá khó khăn!

Mạnh Dương không biết nên khóc hay cười nói: "Về sau đệ vẫn là bớt nghe thuyết thư đi."

Này đây đều là những lời lung tung rối loạn nghe được ở đâu vậy? Trông cậy vào ngươi cần kiệm quản gia như vậy, cha ngươi sớm đã tức ngất 800 lần rồi!

Đông Đông lắc đầu không để bụng, lại có chút lo lắng cho Tiểu Đào Nhi bị mình ném ở nhà:

Vừa nãy cha muốn đánh người, nhóc căn bản không kịp mang theo Tiểu Đào Nhi.

"Ca ca, ngươi nói Tiểu Đào Nhi có thể bị đánh hay không?" Nhóc chống cằm, nói ra lo láng khi làm huynh trưởng.

Người thuyết thư đều nói nam tử hán phải có đảm đương, lúc gặp được nguy hiểm tuyệt đối không thể ném xuống người khác chạy trốn một mình......

"Người ta ngoan đâu," Mạnh Dương bật cười, "Muốn đánh cũng chỉ đánh mình đệ."

"Ta cũng đã học nuôi gia đình sống tạm!" Đông Đông tức lắm, dùng sức vỗ chân vài cái.

Ta không ngoan sao? Ta nhưng quá ngoan ngoãn!

Mạnh Dương phụt cười ra tiếng, thầm nghĩ còn nuôi gia đình, không tức chết cha ngươi đã hay rồi.

Thấy nói không thông với Mạnh Dương, Đông Đông quyết đoán từ bỏ, lại liều mạng nghển cổ nhìn nóc nhà, "Ca ca tỷ tỷ, các ngươi ở trên đó chơi cái gì vậy? Mang ta với đi!"

Bạch Tinh với Liêu Nhạn chính là sợ bị tiểu ma tinh này quấn lên, cho nên sáng sớm đã liền ruộng cạn nhổ hành* mà lên mái hiên, lúc này đang cầm nỏ tay Mạnh Dương làm chơi, mắt điếc tai ngơ với lời kêu gọi của tiểu bụ bẫm.

*: câu này có nghĩa ẩn dụ là nhẹ nhàng gọn gàng; trong tiểu thuyết võ hiệp, câu này dùng để miêu tả sự gọn gàng nhẹ nhàng khi bật nhảy lên mà không cần lấy đà của các đại hiệp (Pen: mình rút ý từ baike.baidu.com)

Nỏ tay không thú vị sao? Vì sao phải nói chuyện với bí đao béo!

Đông Đông nhảy nhót gọi cả buổi, cuối cùng sợ hãi mười phần hỏi Mạnh Dương, "Ca ca, bọn họ không phải điếc đi?"

Mạnh Dương cười hỏng rồi.

Lửa nơi bệ bếp còn đang vui sướng nhảy nhót, dưới sự thúc đẩy của sức nóng, bánh mật trong nồi tản mát ra hương thơm chất phác mà ngọt ngào.

Đây là hương vị độc thuộc của Tết.

Mạnh Dương đánh giá thời gian được tầm tầm rồi, liền rút củi lửa chưa đốt sạch trong đáy bếp ra, nhanh nhẹn mà nhúng vào trong nước một cái.

Đây là bánh mật vàng, chủ yếu là bột kê bỏ thêm khoai lang khô, một chút đường cũng không cần thê vào đã liền rất thơm ngọt.

Trên bánh mật lại điểm thêm mấy quả táo đỏ, đẹp lại ngon.

Cái này có thể hấp chín trực tiếp ăn, cũng có thể chiên qua dầu chấm nước đường đỏ ăn, hoặc là trực tiếp chấm đường trắng ăn. Vì mềm mại lại thơm ngọt, cho nên người già trẻ nhỏ đều rất thích. Chỉ là ít nhiều có chút khó tiêu, một lần không thể ăn quá nhiều.

Chàng dùng đầu đũa quấn một chút cho Đông Đông, lại gọi lên trên nóc nhà, "Bánh mật mới ra nồi có muốn ăn chút không?"

Bạch Tinh cùng Liêu Nhạn đồng thời gật đầu, trên mặt chói lọi toát ra biểu tình khát vọng.

Người sau gật đầu xong rồi mới hậu tri hậu giác hỏi Bạch Tinh, "Bánh mật là gì?"

Chàng ta còn chưa từng ăn đâu.

Đông Đông giơ một một ụ ụ bánh mật, căng phồng má thổi, thấy thế thì chu mỏ nói: "Vừa nãy ta nói chuyện bọn họ đều vờ không nghe thấy!"

Hừ, xem thường trẻ con, ta cũng không muốn để ý các ngươi.

Mạnh Dương đưa mắt liếc nhìn nhóc một cái, thầm nghĩ đây không phải chê ngươi lắm lời sao. Đứa nhỏ lớn, cũng nên có chút đo đếm......

Hơi nóng bốc lên từ trên bánh mật càng ngày càng ít, Đông Đông đánh giá thời gian được tầm tầm rồi, há to miệng cắn một miếng, còn cố ý kéo ra một mảng lớn, híp mắt xì hà xì hụp.

Thật dính, ăn ngon thật!

Có điều, qua một lát sau nhóc liền không cao hứng nổi.

Đông Đông ăn rồi ăn liền thấy không thích hợp, hình như có thứ gì cứng ngắc vướng miệng.

Nhóc mấp máy môi, cau mày lần mò một lát, há mồm phun một cái: Một cái răng mang theo tơ máu!

Nhóc sợ ngây người, ngây ngẩn cả người, trợn tròn mắt.

Ta rụng răng?!

Trước đó nhóc từng thấy các gia gia nãi nãi không có răng, nghe nói người lớn tuổi sẽ liền rụng sạch răng, tóc trắng đi, cho nên......

Đông Đông vươn cái tay run rẩy sờ sờ miệng, quả nhiên có cái lỗ thủng thật lớn, trên đầu ngón tay trắng nõn còn mang theo chút tơ máu.

Nhóc đột nhiên lên tiếng khóc lớn lên: "Oa a a a a, ta muốn chết!"

Nhóc sắp chết già!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net