Chương 62:Mục Giai Nhan khó chịu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
giúp, là vì con không có khả năng giúp được." Mục Giai Âm vừa nói vừa cười nhìn Mục Giai Nhan bên cạnh: "Các bác im lặng nghe con nói trước đã."

"Vốn các bác không nói thì cũng không phải chuyện gì khó, huống chi, sau chuyện ngày hôm qua, Quyền Thiệu Viêm liền không thích nhìn con." Mục Giai Âm nói xong thì nhìn về phía Mục Giai Nhan, trong mắt không có chút tình cảm nào: "Quyền thiếu ngại chuyện ngày hôm qua làm anh ấy mất mặt."

Chuyện ngày hôm trước mấy người ở đây đều biết, trong bọn họ cũng có mấy người đi dự tiệc, chỉ là bọn họ không có nói chuyện được với Quyền thiếu. Mỗi lần muốn tiếp cận anh, đều bị người khác kéo qua bên cạnh.
Mục Gia ÂM vừa nói, bọn họ liền biết xảy ra chuyện gì.

Mục Giai Âm lại bổ sung thêm: "Tính tình của Quyền thiếu các bác cũng hiểu rồi đó."

Tuy là bôi đen Quyền Thiệu Viêm, chắc là anh không để ý đâu. Dù sai, thì tính tình của Quyền Thiệu Viêm vốn cũng không tốt.

Nhìn thôi cũng biết là Quyền Thiệu Viêm khó tính rồi!

Lúc này mấy người trong tộc cũng không có lí do nào nữa, chỉ có cô bé béo nãy giờ vẫn chơi ở sô pha tức giận nói: "Mục Giai Nhan, cô thật là quá đáng, chính cô tự mất mặt coi như xong đi, còn lôi người khác vào mất mặt theo, tôi không cần gả cho người trong sạch, vậy nên cô nhường Tả Trí Viễn lại cho tôi thì hơn."

Cô ta ngưỡng mộ Tả Trí Viễn đã lâu. Chỉ có điều, Quyền Thiệu Viêm mới là tình yêu đích thực! Bé béo nhìn Mục Giai Âm, Mục Giai Âm cũng nhìn bé béo.

Rõ ràng là ánh mắt vô cùng ôn hòa, không biết vì sao lại khiến bé béo run rẩy một trận.

Thôi, không cần nói tới quyền Thiệu Viêm. Hôm nay cấp mặt mũi cho Mục Giai Âm một lần đi, bé béo nghĩ, lại nhét một viên socola vào miệng.

Lời của bé ú vừa xong liền kéo Mục Giai Nhan tới đầu sóng ngọn gió.

Dám cướp Tả Trí Viễn với cô ta? Nếu lời này là Mục Giai Âm nói, cô ta ít nhất cũng cảm thấy vài phần uy hiếp, nhưng người lại là con bé béo này? Mục Giai nhan nhìn kĩ từ đầu tới đuôi người chị họ đã gần 30 mà vẫn chưa gả đi được của mình, cô ta cảm thấy đặt người này cùng chung một chỗ với mình đúng là tự hạ nhục bản thân.ngày!
Trên mặt Mục Giai Nhan lộ vẻ khinh thường cầng làm cho bé béo tức giận hơn.

Dì hai luôn yêu thương con gái thấy thế liền gây khó dễ với Mục Giai Nhan.

Chờ Mục Giai Nhan bị những người xung quanh chỉ trích một hồi, Mục Giai Âm mới ra giải vây: "Các người cũng đừng nói nữa, chuyện đó Giai Nhan chính nó cũng rất khổ tâm, con tin Giai Nhan không phải cố ý, đúng không?"

Giọng nói Mục Giai Âm nhẹ nhàng lộ ra vẻ ân cần, Mục Giai Nhan rụt cổ lại, Mục Giai Âm nhất định là cố ý! Trả thù cô ta châm ngòi lúc nãy.

Hơn nữa, rõ ràng ngày thường là do cô ta đóng vai em gái tốt, vì cái gì, bây giờ mọi thứ đều bị Mục Giai ÂM đoạt hết? Mục Giai Nhan nhìn xung quanh thấy ánh mắt khinh thường, ghét bỏ như từ trên cao nhìn xuống, suýt nữa phun ra một ngụm máu trong ngực.

Cô ta cứ tưởng mấy kẻ cực phẩm này đến đây là để gây khó dễ Mục Giai Âm.

Mục Giai Âm nói như vậy, Mục Giai Âm đã nói như vậy bọn họ cũng nể mặt mũi cho cô, chỉ là hỏi ngược lại: "Giai Âm, con xem chuyện này, có thế ở trước mặt Quyền thủ trưởng nối bóng gió vài câu được không?"

"Đúng đấy, đều là vợ chồng, đầu giường cãi nhau cuối giường hòa thuận." Dì cả cũng nói: "Đây cũng là chuyện nhỏ thôi mà."

Mục Giai Âm liến nhìn dì cả một cái rồi nhắc nhở: "Bọn cháu không phải cãi nhau, Quyền thiếu căn bản là không để ý đến cháu."

Mục Giai nhan bỗng nhiên nhớ tới nụ hôn lúc sáng trước cửa của Mục Giai Âm với Quyền Thiệu Viêm, không quan tâm sao lại hôn? Mục Giai Âm là trả lời cho có lệ.

"Chị ba, không phải buổi sáng ở trước cửa chị với anh rễ còn hôn nhau sao." Mục Giai Nhan không cam lòng nhắc nhở.

"Buổi sáng?" Mục Giai ÂM cau mày, giống như đang tự hỏi, một lúc lâu sau mới nói: "Con cũng không nhớ nữa, các bác nếu ai nghi ngờ thì lát nữa theo con về nhà, tự mình nói với chồnng con. Con bây giờ, không dám nói mấy chuyện này trước mặt anh ấy."

Một đám thân thích liền rụt cổ lại.

Quyền Thiệu Viêm nhìn thôi cũng biết là người không dễ sống chung, bọn họ gây khó dễ với Mục Giai Âm còn được, thật sự đến trước mặt Quyền Thiệu Viêm, bọn họ thật sự không dám lên tiếng.Một đám người đều im lặng, Mục Giai Âm cười lạnh một tiếng, mới nhìn mấy gương mặt đang lúc xanh lúc trắng kia nói: "Sao lại không thấy bác ba với em họ tới đây."

"Dẫn tiện nhân kia đi theo làm gì?" Dì cả giọng nói bén nhọn, vẻ mặt vặn vẹo nói: "Cái loại hồ li tinh đó, vốn không nên xuất hiện trước mặt cháu, chỉ làm cháu bẩn mắt mà thôi?"

Nói như vậy dì ba với em họ vẫn sống trong khổ cực sao?

Nhắc đến dì ba, dì cả và dì hai đều chung một phe: "Cháu nhớ đến con tiện nhân đó làm gì?"

"Chỉ là lâu rồi không gặp mà thôi." Mục Giai Âm thản nhiên nói: "Nói ra, cũng lâu rồi con không về lại nhà thờ, không bằng hôm nay liền đi."

Mày Mục Giai Nhan nhíu lại, Mục Giai Âm chắn ghét nhà thờ chuyện này mọi người ai cũng biết. Chị ta đi nhà thờ làm gì: "Chị ba, em đi với chị."

"Em vẫn nên ở nhà đi, không phải ông nội bảo em ở nhà suy nghĩ sao?" Mục Giai Âm hàm ý nói: "Chị cũng không muốn mang một quả bom hẹn giờ bên người."

Mọi người chỉ cho là Mục Giai Âm oán trách Mục Giai Nhan chuyện ngày hôm qua, đều vui sướng khi người khác gặp họa, không một ai chen vào.

Chắc là, Mục Giai Âm thấy chuyện này thật bẩn thỉu, nếu không thì, cũng không đến mức không cho Mục Giai Nhan một sắc mặt tốt.

Mục Giai Nhan cắn chặt môi, nước mắt thành chuỗi mà rơi xuống.

Mục Giai ÂM lạnh lùng quét một vòng rồi nói: "Bác trai bác gái chúng ta đi thôi."

Nước mắt có chảy thêm nữa, cũng không đáng môt đồng.

Những người này chỉ cảm thấy Mục Giai Âm hơi nặng lời, nhưng nghĩ tới Mục Giai Âm đang tức giận, chuyện của Mục Giai Nhan thật sự liên lụy đến danh tiếng gia tộc, đều cảm thấy Mục Giai Nhan quá phận.

Nhất là người vừa mới nhờ cậy Mục Giai Âm không thành công.

"Làm bộ làm tịch." Dì cả nói.

Phụ nữ so với mình xinh đẹp hơn, so với mình hấp dẫn hơn luôn có một loại công kích tự nhiên. Cho dù đó là cháu gái mình, cũng không làm giảm được sự ghen tị của bà ta.

Bây giờ Mục Giai Âm bọn họ không đắc tội được, còn Mục Giai Nhan, hừ...

"Đồ hồ li." Thấy con trai luôn nhìn chằm chằm Mục Giai Nhan, dì hai cũng lên tiếng.

Mục Giai Nhan nghẹn họng, bọn họ là người thân sao!!!

Mục Giai Âm cười nhạt thu lại ánh mắt, cũng không biết em họ giờ đang làm gì.

Không biết nó hàng ngày có phải đều bị hành hạ hay không, dì ba không biết hàng ngày có phải đấu tranh trong cảnh dầu sôi lửa bỏng hay không?
Trong đầu Mục Giai Âm hiện ra đôi con ngươi nhánh trong suốt, một con người kiên cường bất khuất, đó chính là đôi mắt của em họ cô.

Nhà thờ của Mục gia nằm ngay tại thành phố A cách thành phố C không xa lắm, lái xe cũng chỉ hơn 2h là tới.

Chẳng qua Mục Giai Âm đã hơn hai ba năm rồi chưa về lại đây, nhìn bổn gia trước mắt thật sự có hơi xa lạ.

Hợp viện trước kia đã bị phá bỏ, được xây thành một biệt thự nhỏ ba tầng, nhìn cũng vài phần khí phách.

Mục Giai Âm nghĩ đến một đám thân thích thỉnh thoảng lại đến nhà cô khóc than, khóe miệng nở một nụ cười châm chọc.

"Ông nội ba có ở đây không?"Mục Giai Âm khách khí hỏi thăm.

Lập tức có một thiếu niên nhuộm tóc đỏ, mặc áo da bó sát người với quần nhảy hip hop nhảy ra nói: "Cô là Mục Giai Âm sao, thật xinh đẹp? Ông nội nói mình buồn ngủ, kêu cô ra ngoài phong chờ."

Không biết lớn nhỏ.

Mục Giai Âm khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi."

Bác cả cũng không cảm thấy thiếu niên kia có biểu hiện gì bất ổn, liền kéo thiếu niên đến bên cạnh mình vỗ vỗ bả vai nói: "Hoa tử mà chúng ta đối với người ngoài đều rất nhiệt tình."

Bác hai cũng không thân với Mục Giai Âm lắm, chỉ nói: "Con chớ dọa chị họ của con, chị họ con từ thành phố lớn đến, chưa bao giờ nhìn thấy thâm sơn cùng cốc này."

Mục Giai Âm yên lặng ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn bức tranh Sơn Thủy số lượng có hạn treo trong phòng khách, nhìn đến say mê.

"Con muốn đến thành phố A." Hoa Tử đắm đuối nhìn Mục Giai Âm nói, "Mỹ nữ ở thành phố A rất nhiều, miêu tả Giai Nhan cũng đã thấy đẹp rồi, không nghĩ đến Giai Âm miêu tả chị Thu còn xinh đẹp hơn."

Mục Giai Âm chau mày, cô có thể cảm nhận được Hoa Tử đang nhìn chằm chằm ngực cô.

"Con để ý chuyện này làm gì, sau này, mẹ sẽ tìm cho con người vợ đẹp như tiên. Con cứ đợi đi." Hoa Tử nói những lời quá đáng như vậy, bác gái cả cũng không có tức giận, chỉ cười hì hì trêu ghẹo Hoa Tử.

"Nghe Giai Âm miêu tả như vậy thì cũng có thể." Ánh mắt Hoa Tử vẫn nhìn chằm chằm Mục Giai Âm, miệng còn chảy nước miếng.

Mục Giai Âm ngẩng đầu nhìn đồng hồ, cô đã ở đây một giờ rồi.

Ông nội ba còn chưa có ra, sợ là cô còn phải đợi một lúc nữa.

Mục Giai Âm không muốn ở cùng đám nhóc bị chiều hư này, đứng lên nói: "Bác trai, bác gái, mọi người cứ nói chuyện, con đi vào phòng rửa tay."

"Để em đưa chị đi." Hoa Tử vội vàng nói.

Giọng nói Hoa Tử vang lên bên tai Mục Giai Âm, đối đãi với người ngoài nhiệt tình như vậy.

"Chị đi vệ sinh, em họ em tích cực như vậy làm cái gì?" Mục Giai Âm thản nhiên nói, "Không làm phiền em họ."

"Không phiền, không phiền, em đưa chị đi." Hoa Tử vừa nói vừa lại gần, muốn nắm tay Mục Giai Âm đi.

Tay Mục Giai Âm hất trên mặt bàn, ly trà bên cạnh còn bốc hơi nóng vẩy lên tay Hoa Tử.

Hoa Tử bị đau, che bàn tay sưng đỏ liền kêu lên giống như heo bị chọc tiết, "Đau chết mất!"

"Ngại quá, chị không cố ý, em họ em không sao chứ?" Mục Giai Âm ân cần hỏi thăm, thân thể hơi nghiêng, để bác trai cả và bác gái cả lo lắng chen vào.

Chén trà kia rót ra cũng được một lúc rồi, có thể nóng như vậy sao? Hoa Tử kêu đau khổ như vậy, chỉ là muốn Mục Giai Âm an ủi cậu ta mà thôi, nhưng ngược lại bị cha mẹ cậu ta giành trước.

Lúc Hoa Tử muốn đi tìm Mục Giai Âm, Mục Giai Âm đã sớm không thấy tăm hơi.

Bác trai cả cắn răng nghiến lợi nói: "Tiểu tiện nhân kia hại Hoa Tử bị như vậy liền bỏ chạy, đợi đấy ba sẽ dạy dỗ nó thật tốt."

"Đúng vậy." Bác gái cả đau lòng thổi cho Hoa Tử.

Mới đầu bị phỏng tay còn có chút hồng, bây giờ tay Hoa Tử đã sớm khôi phục lại bình thường, căn bản chính là không bị thương.

Mục Giai Âm đi thẳng ra cửa, đi trên đường quê nhỏ hít thở không khí mát mẻ.

Đi đến phía trước một đoạn, Mục Giai Âm nhìn thấy một cô gái nhỏ rất dễ thương, cô gái nhỏ tết hai bím tóc nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hai mắt thật to, rất là xinh đẹp.

"Em gái nhỏ." Mục Giai Âm sờ đầu cô gái nói: "Em có biết Mục Ngọc Trác ở chỗ nào không?"

"Mục Ngọc Trác?" Tiểu nha đầu suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Là một anh trai gầy gầy đen đen sao?"

"Đúng rồi." Mục Giai Âm gật đầu một cái, trong trí nhớ, thiếu niên kia cũng gầy gầy đen đen.

"Em dẫn chị đi tìm anh ấy, anh ấy ở trong căn nhà nhỏ phía đông cuối thôn." Cô gái nhỏ nhiệt tình mang Mục Giai Âm đi tìm Mục Ngọc Trác.

Nhưng mà, dọc đường đi tiểu nha đầu này đều nói Mục Ngọc Trái quái dị như thế nào.

Khác biệt với người ta nói, tính cách thì nóng nảy, và còn là trộm cắp.

Trán Mục Giai Âm đổ mồ hôi như thác nước, em họ xa của mình lại xấu như vậy sao? Đất thành phố C không thể nuôi dưỡng người nhà họ Mục sao?

Đi thẳng đến phía đông, tiểu nha đầu chỉ chỉ về căn nhà vừa rách vừa cũ ở xa xa nói. "Chỗ đó nha, em không muốn đi đến đó, chị gái chị cẩn thận một chút, anh ta sẽ đánh người đó."

Tiểu nha đầu vừa nói xong, một người con trai giống như bao công từ bên trong phòng đi ra. Cô gái nhỏ lè lưỡi, cầm tảng đá dưới chân ném về phía Mục Ngọc Trác, sau đó vội vàng chạy đi.

Căn nhà nhỏ này khác xa với biệt thự xa hoa, cuộc sống của mẹ con Mục Ngọc Trác có bao nhiêu khó khăn, cô đều hiểu. Hơn nữa, cả thôn này mà cô gái nhỏ cũng có thể bắt nạt Mục Ngọc Trác, Mục Giai Âm cuối cùng cũng hiểu được Mục Ngọc Trác tại sao lại biến thành như vậy.

Thấy có người phụ nữ xa lạ đến gần, Mục Ngọc Trác cảnh giác nắm chặt tay, giật mình một lát mới nói: "Chị họ?"

"Còn nhớ rõ chị." Mục Giai Âm đi đến, cười cười sờ đầu thiếu niên: "Em ở chỗ này sao?"

Mục Ngọc Trác đỏ mặt, nhưng mà mặt hắn quá đen, nên rất khó phát hiện ra. Tiểu nha đầu kia chắc chắn nói xấu cậu với chị họ rất nhiều, giọng nói của Mục Ngọc Trác rất nhỏ, có chút xấu hổ nói: "Dạ, chị Giai Âm sao chị lại đến đây?"

"Quay về đây liền đến nhìn một chút, bên kia không phải xây nhà cho con cái ở sao? Sao em không đi qua đấy ở?" Mục Giai Âm quay đầu nhìn căn biệt thự khí thế kia, giọng nói có chút không vui.

Là người một nhà, trách móc nặng nề như vậy có quá đáng quá không?

"Bọn họ không cho." Mục Ngọc Trác liếc mắt nhìn ngôi nhà kia lại nói: "Em cũng không muốn ở cùng bọn họ."

Nghĩ đến bác cả và bác hai có ý định xấu xa với bác gái ba, còn không cho em họ xa vào nhà chính, Mục Giai Âm đều hiểu.

"Chị họ, chị cũng đi nhanh lên đi." Mục Ngọc Trác cẩn thận nhắc nhở: "Em nghe nói bọn họ muốn tìm chị nhờ giúp, chị ngàn vạn lần phải cẩn thận bọn họ dây dưa."

"Ừ, chị có chừng mực." Mục Giai Âm cười cười, nhìn gian nhà nói, "Chị đã đến đây rồi, em không định mời chị vào ngồi một chút sao?"

"Mục Ngọc Trác liếc nhìn gian phòng, "Phòng ở tồi tàn, hơn nữa lại ẩm ướt, chị họ chị đừng nên vào."

Mục Ngọc Trác mở cửa phòng ra, Mục Giai Âm mới nhìn thấy rõ cảnh tượng bên trong nhà, ánh đèn lờ mờ, khắp nơi tràn ngập mùi thối.

Giống như nghe được con trai đang nói chuyện, bên trong nhà Bạch Tự Di mơ màng rời giường nói: "Ngọc Trác, lại có người đến gây khó dễ sao?"

Mục Giai Âm nhìn thấy thân thể Bạch Tự Di theo bản năng co rụt một cái, rõ ràng có chút sợ.

"Không phải, là chị họ đến thăm chúng ta." Mục Ngọc Trác thấy động tác của Bạch Tự Di, khăn lông ướt trên trán Bạch Tự Di bị rơi, liền vội vàng đi qua lấy khăn lông thấm nước lạnh, đặt lại trên đầu Bạch Tự Di.

"Chị họ?" Bạch Tự Di rõ ràng không có ấn tượng, bà cố hết sức mở mắt, trước mắt cũng chỉ là mơ hồ.

Mục Giai Âm nhìn thấy mặt Bạch Tự Di đỏ ửng khác thường nói: "Bác gái bị sốt sao? Đã uống thuốc chưa?"

Mục Ngọc Trác ngập ngừng nói: "Không có tiền."

"Ông nội ba không cho sao?"

"Bọn họ đã sớm mặc kệ bọn em." Mục Ngọc Trác nhìn mẹ đau khổ, giọng căm hận nói, "Ông nội trừ lúc ba giành di sản ra mặt, thì không có..."

"Ngọc Trác, chớ nói." Bạch Tự Di lên tiếng ngăn cản, dù sao đây cũng là chuyện nhà bọn họ, bị người khác chê cười không được.

Trong lòng Mục Giai Âm hiểu rõ, cô còn đang suy nghĩ nếu như có di sản của chú ba, mẹ con Bạch Tự Di làm sao có thể dẫn đến cảnh ngộ này.

Mục Giai Âm đi đến động vào trán Bạch Tự Di, nhiệt độ trán nóng hổi làm Mục Giai Âm âm thầm cả kinh.

"Mau chóng đưa mẹ em đi bệnh viên nhanh." Mục Giai Âm nói, "Bác gái cứ sốt như vậy, sợ rằng thân thể không thể chịu đựng nổi."

Mục Ngọc Trác ngẩng đầu, ánh mắt khó xử. Rõ ràng, bây giờ cậu không có năng lực này.

Mục Giai Âm nhớ đến buổi sáng gọi điện thoại, nói Hàn Tử Nghị hôm nay đến thành phố C sống phóng túng.

Hàn Tử Nghị? Vừa đúng lúc cần sử dụng anh ta, chuyện khó khăn như vậy phải gọi cho anh ta chứ nhỉ? Không gây phiền toái cho anh ta thì thật có lỗi với bản thân.

Mục Giai Âm suy nghĩ xong liền gọi điện thoại cho Hàn Tử Nghị.

"Nghị không phải cậu không động vào phụ nữ sao?" Hàn Tử Nghị ngồi chen chúc bên cạnh bạn bè trợn mắt nói: "Ô, trên đời này còn có người không dám đến gần phụ nữ sao? Nếu không mấy người gọi ra, cho anh nhìn một chút được không?"

Hàn Tử Nghị lạnh nhạt quét một vòng. Người nọ liền ngậm miệng không nói, sợ hãi địa vị của mình bị sụp đổ!

Lần trước nói với chị dâu nhiều mấy câu, liền bị lão đại hung hăng sửa chữa một bữa.

Bây giờ chị dâu lại có thể gọi điện thoại cho mình, không phải là muốn cho mình xuống địa ngục chứ? Không lẽ chị dâu thật sự có hứng thú với mình? Mặt Hàn Tử Nghị nhất thời biến thành trái mướp đắng, chị dâu à, chị muốn làm hại em sao.

Qua hồi lâu, Hàn Tử Nghị mới đấu tranh nhận điện thoại.

Nhất định là đang tán gái, lâu như vậy mới nghe điện thoại, lông mày Mục Giai Âm nhíu lại, tức giận nói thẳng, "Anh ở thành phố C, đúng không?"

Ngay cả lịch trình của anh cũng điều tra sao? Xong rồi, chị dâu đối với anh rất sâu đậm nha!

Lão đại, em thật sự không có đào góc tường của anh, thật sự là sức hấp dẫn của em quá cao!

Hàn Tử Nghị vụng về đáp lại là đúng.

Nhìn bộ dạng của hắn giống như không muốn để ý cô? Mục Giai Âm giọng nói càng lạnh, trực tiếp báo chỗ mình đang ở nói: "Trong vòng mười phút, lập tức đến đây." Sợ lời nói của cô Hàn Tử Nghị không coi ra gì, Mục Giai Âm lại nói, "Nếu không đến tôi để cho Quyền Thiệu Viêm tự mình gọi cho cậu."

Hai chuyện này đều không nên đến tai lão đại được không?Chị dâu có thể làm bất cứ chuyện gì, anh không để ý một đám con gái phía sau yêu mến!

Hàn Tử Nghị bỏ điện thoại xuống, chui vào bên trong xe của mình, cố hết sức đến sớm nhất. Hôm nay lại có mấy tờ giấy phạt nữa sao?

Mục Ngọc Trác phát hiện chị họ không dịu dàng nhã nhặn như mình thấy.Nhưng mà, Mục Ngọc Trác biết chị họ là muốn giúp cậu.

Mục Ngọc Trác đứng dậy nói, "Chị họ, cảm ơn chị, nếu sau này chị muốn em làm gì..."

Lời nói của Mục Ngọc Trác bị tắc nghẽn, chị họ thì cần cậu làm gì chứ.Mục Ngọc Trác lâm vào ngượng ngùng.

Mục Giai Âm cười vỗ vỗ bả vai Mục Ngọc Trác: "Chúng ta là người một nhà, khách sáo như vậy làm cái gì chứ?"

Mục Ngọc Trác không có lên tiếng, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, từ sau khi ba mất làm gì còn có cái gọi là người nhà.

Cậu gặp chị họ một lần và có ấn tượng rất tốt. Năm ấy là lễ mừng năm mới, những đứa bé khác đều có quần áo mới và tiền lì xì, chỉ có cậu, trông coi linh cữu của cha, ông nội bọn họ ngay cả cơm cũng không cho mẹ con cậu.

Lúc ấy nhờ phúc của chị họ, cậu mới có thể ngồi lên bàn ăn cơm. Sau đó cha mẹ chị họ lại cho cậu lì xì, chị họ lại còn mang đồ ăn vặt cho cậu nữa.

Bạch Tự Di cảm thấy là mình chiếm tiện nghi của người khác, không ngừng nói cảm ơn còn thúc giục Mục Ngọc Trác nói cảm ơn, thấy Mục Ngọc Trác ngây ngô còn có chút tức giận.

Mục Giai Âm ở một bên cười khuyên can, chẳng qua Mục Ngọc Trác không biểu lộ tâm tình của mình ra ngoài.

Mục Giai Âm uy hiếp, Hàn Tử Nghị lái xe đến rất nhanh.Hàn Tử Nghị nghĩ rằng nhà họ Mục sẽ ở căn biệt thự giàu sang, ai biết lại là căn nhà nhỏ.Anh cảm thấy nhà họ Mục không nghèo túng như vậy.Hàn Tử Nghị đang cảm thấy khó hiểu, Mục Giai Âm liền đi ra.Trên người Hàn Tử Nghị có mùi rượu, Mục Giai Âm nhíu mày nói. "Cậu uống rượu sao?"

"Không có." Hàn Tử Nghị vội vàng phủ nhận nói, "Em còn chưa kịp uống, đây là dính mùi rượu của người khác."

Ánh mắt chị dâu có cái gì không đúng, làm sao lại ghét bỏ như vậy, theo lý thuyết phải là ánh mắt xấu hổ chứ nhỉ?

"Giúp tôi đưa bác gái đến bệnh viện." Mục Giai Âm vừa nói vừa kêu Hàn Tử Nghị vào nhà.

Tình huống bên trong lại càng thêm hỏng bét, Hàn Tử Nghị quyết không có khom lưng, cái trán liền đụng vào cửa.

Cửa kia thật sự rất thấp, Hàn Tử Nghị cao một mét tám đụng vào cửa.

Mục Giai Âm quay đầu lại nhìn, cười khúc khích.

Hàn Tử Nghị cảm thấy chị dâu có dụng ý xấu.

"Vị này là bạn bè của cháu sao?" Mục Giai Âm vừa mới giới thiệu qua tình huống. Bạch Tự Di vội vàng hỏi.

"Dạ, cậu ấy đến giúp một tay, bác gái không cần cảm ơn cậu ta." Mục Giai Âm vừa nói, liền chỉ huy Hàn Tử Nghị ôm Bạch Tự Đi lên xe.

Tại sao lại không cảm ơn chứ? Anh ngàn dặm xa xôi bỏ rơi bao nhiêu bạn gái say mê anh, không ngại khổ cực chạy đến nha !

Nhưng mà, Hàn Tử Nghị không dám oán trách trước mặt Mục Giai Âm.

Mục Giai Âm chưa nói để cho hắn đi, Mục Ngọc Trác chần chừ đứng ở cửa, không dám lên xe.Xe kia vừa nhìn là biết không phải xe bình thường, bên trong xe trang trí hết sức xa hoa, Mục

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net