C1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chú ý mũi chân." Trong căn phòng tràn ngập âm thanh, giai điệu của tiếng nhạc truyền ra từ phòng tập múa, trong tấm gương được gắn trên bức tường phản chiếu hình ảnh ba người đang tập theo nhịp điệu, hình dáng nhỏ nhỏ đang cố gắng nhún mũi chân thật cao để tập nhảy múa các bước ballet đơn giản.
"Cánh tay giơ cao thêm một chút. . . . . . Thấp lưng xuống, đúng rồi, thấp hơn một chút nữa. . . . . . Được, rất tốt!" Ở bên cạnh, Kỷ Lục Đề vỗ tay theo từng nhịp, đang tỉ mỉ chỉ dạy các học viên chú ý các động tác trên thân thể để không mắc một khuyết điểm nhỏ nào.
"Một hai ba, một hai ba. . . . . ." giọng nói nhẹ nhàng đang đếm từng nhịp, cho đến khi âm nhạc kết thúc, Kỷ Lục Đề mới bấm nút dừng đĩa CD lại. "Tốt lắm, hôm nay các em thể hiện vô cùng tốt, hôm nay chúng ta tập đến đây thôi, đi thay quần áo đi!"
Ba bạn nhỏ kế tiếp nhau đi vào phòng thay đồ thay quần áo, một lát sau thì thay xong quần áo đi ra.
"Tiểu Mạc, Tiểu Vĩ, Tiểu Trăn, có muốn uống một chén Hồng Trà cô mới pha không?" Một ấm Hồng trà Scotland thơm ngào ngạt ở trên tay Kỷ Lục Đề, cô đứng trước chiếc bàn nhỏ bện cạnh cửa sổ gọi.
"Muốn ạ!" Ba bạn nhỏ đồng thời há to miệng trả lời, chen lấn nhau chạy đến trước chiếc bàn nhỏ "Báo danh', nhanh chóng giành lấy chiếc chén cho mình.
"Cô giáo Kỷ Hồng Trà, cô pha là uống ngon nhất đó." Cô bé trên đầu buộc chiếc nơ thắt nút hình con bướm khẽ nhấp ngụm hồng trà, thỏa mãn thở dài một tiếng.
"Tiểu Mạc, cậu giỏi nhất là lấy lòng cô giáo Kỷ thôi!" Tiểu Vĩ là cậu bé duy nhấy trong ba người, trong giọng nói của cậu bé rõ ràng có chút ghen tỵ.
"Thật sự uống rất ngon mà!" Tiểu Mạc nhíu mày, lôi kéo đồng bọn về phía mình. "Có đúng không, tiểu Trăn?"
"Đúng vậy, mẹ tớ cũng không pha ra hồng trà có mùi vị giống như của cô giáo Kỷ." Một cô bé khác vóc dáng khá nhỏ nhắn cột tóc đuôi ngựa, cho người khác cảm giác trầm tính nói, cô bé chớp đôi mắt to tròn, đồng ý với lời nói của Tiểu Mạc.
"Con gái các cậu đều giống như nhau thôi!" Tiểu Vĩ bĩu môi không hề nhường nhịn, nhưng vẫn từng hớp từng hớp uống hết chén nước trong tay.
Kỷ Lục Đề nhàn nhã, tịnh thần hưởng thụ chén hồng trà mình vừa mới pha, hoàn toàn không để tâm đến chuyện cãi nhau của mấy đứa nhỏ.
Những đứa bé này đều là chỗ bạn bè quen biết giới thiệu đến chỗ cô học múa ba-lê, bọn họ học chung với nhau cũng đã được một thời gian rồi, nhưng bởi vì địa điểm phòng đã thay đổi do một số nguyên nhân, nên số học viên đã ít đi chỉ còn ba người, nhưng cô lại rất thích dạy ở trong lớp học nhỏ như thế này, điều này khiến cô có nhiều không gian riêng tư hơn.
Tiểu Mạc bỗng nhiên nhíu mày nói: "Cô giáo Kỷ, giày của em mang vào đứng lên hơi đau."
"Hả?" Kỷ Lục Đề hơi khiêu mày liễu. "Điều này chứng tỏ Tiểu Mạc đã lớn hơn, cô giáo Kỷ sẽ chuẩn bị giúp em một đôi giày múa mới, có được không?" Cô sờ sờ chiếc nơ con bướm trên đầu Tiểu Mạc hỏi ngược lại.
"Được ạ!" Cuối cùng cô bé tên Tiểu Mạc không còn nhíu mày, cô bé lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhanh chóng uống cạn đến ngụm cuối cùng trà trong chén.
Chỉ có duy nhất nam học trò nhỏ là Tiểu Vĩ đã sớm uống cạn sạch ly trà không hề ít đó rồi, ở trong phòng Kỷ Lục Đề, chạy qua chạy lại một lúc, vẻ mặt buồn bực hỏi: "Cô giáo Kỷ, ' Thục nữ' đâu rồi ạ?"
"Đúng vậy, hôm nay em cũng không thấy 'Thục nữ' đâu cả!" Tiểu Đạt chớp mắt thấy bạn học đều đã uống xong, nhanh chóng từng ngụm từng ngụm uống cạn nửa ly trà còn lại, vẫn không quên hùa theo câu hỏi của Tiểu Vĩ.
"À, đúng a!" Bọn nhỏ không nhắc đến. cô cũng quên mất hầu như cả ngày hôm nay, không thấy bóng dáng của "Thục nữ" đâu cả ."Nó chạy đi nơi nào rồi hả?"
"Thục nữ" là con mèo cái mà Kỷ Lục Đề nuôi, hầu như toàn thân nó có màu cà phê, do từ trán đến bụng có một lớp lông màu trắng bạc như tuyết, động tác của nó ưu nhã như tiểu thư Quý tộc, nên cô kêu nó là "Thục nữ" , cũng được xem như "Bạn chốn khuê phòng" của cô.
"Nó không có ở trong phòng." Tiểu Vĩ nhanh chóng nói lên "Bản phát biểu điều tra " .
"Như vậy à!" Kỷ Lục Đề nhẹ gật đầu, cuối cùng đặt ly trà trên tay xuống."Có lẽ là chạy ra bên ngoài chơi, không sao đâu, một lát nữa cô giáo Kỷ sẽ ra ngoài tìm nó." Chỉ là cô mới chuyển đến nơi này không lâu, không biết ở đây có chỗ nào tốt cho nó chơi đùa sao?
"Cô giáo Kỷ, bọn em phải về nhà rồi." Tính toán thời gian, về nhà vừa hay xem chương trình "Chữ số bảo bối" .
"Ừ." Theo thói quen đưa mấy đứa bé ra tận cửa, cô sờ đầu của từng đứa."Nhớ cẩn thận nhé, phải cẩn thận xe đó...!" Tất nhiên, đây cũng những lời nói theo thói quen của cô.
"Oa? Cô giáo Kỷ, bên cạnh nhà cô có người chuyển đến rồi sao?" Tiểu Vĩ chạy nhanh nhất, chờ đến khi mấy cô bé ra khỏi cửa thì đã thấy cậu bé lướt qua lối cứu hỏa lâu rồi, vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm vào ngôi nhà giống với ngôi nhà của Kỷ Lục Đề, mặt khác lại nhìn tấm biển màu bạc mới tinh trên đó.
"Văn phòng thám tử Hạ?" Học lớp hai tiểu học trình độ trung văn của Tiểu Vĩ cũng không tệ lắm, nhìn chằm chằm tấm bảng hiệu đọc từng chữ hết sức rõ ràng.

"Sạ? Văn phòng thám tử "Mục nát"! ?" Tiểu Mạc mở to mắt, dùng tiếng Đài Loan tự mình đọc lại một lần nữa. "Là chuyên môn đi lừa tiền của người ta à?"
Kỷ Lục Đề nghe vậy, không nhịn được "phốc" một tiếng bật cười, cô vội vàng dùng tay che cái miệng nhỏ nhắn lại, sợ mình cười quá to mất cả hình tượng."Tiểu Mạc, đừng nói lung tung, khiến người ở bên trong nghe được thì không hay." Lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ! Lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ! Hi vọng người trong nhà là người tốt, sẽ không chấp nhất một đứa bé, hơn nữa sau này mọi người là hàng xóm với nhau, ngàn lần không nên chỉ vì lời nói vô tâm của một đứa trẻ, khiến mọi người xấu hổ.
"Ha ha ha. . . . . . buồn cười quá!" Những đứa bé khác không hề suy nghĩ nhiều như Kỷ Lục Đề, tất cả đều cười đến nỗi gập cả bụng không thể nào đứng dậy được mới thôi.
"Được rồi, được rồi, các em nhanh về nhà đi, mẹ đang ở nhà chờ các em về đó!" Kỷ Lục Đề nhắc nhở mấy đứa trẻ, nghĩ thầm, đợi lát nữa cô còn phải đi tìm "Thục nữ" !
"Được, Cô giáo Kỷ, Bye..¬Bye!" Bọn nhỏ vừa cười vừa ồn ào, không quên vẫy tay chào hẹn gặp lại Kỷ Lục Đề, nhảy nhót tung tăng trên đường đi về nhà.
Tiểu Mạc dẫn đầu chạy về phía trước, quay đầu lại hô lớn nói với mấy người bạn nhỏ khác: "Không biết có phải 'Thục nữ' lại chạy vào trong văn phòng thám tử "Mục nát" kia tìm người tán gẫu đó!"
"'Thục nữ' mới không tán gẫu cùng người khác đâu." Tiểu Vĩ khinh thường khẽ 'hừ' một tiếng.
"Thục nữ" là mèo mà, đâu phải người đâu, sao có thể tán gẫu cùng người được?
"Tớ nói có!"
"Không đúng, nhất định là không!"
"Nói không chừng người ở bên trong nghe hiểu được lời nói của 'Thục nữ' thì sao!" Tiểu Trăn bỗng nhiên thêm vào một câu, khiến cả hai người đang cãi nhau cùng một lúc im lặng lại.
Kỷ Lục Đề xoay người bước vào nhà, vẫn còn nghe thấy tiếng ầm ĩ của bọn trẻ, khi nghe đến lời nói của Tiểu Trăn thì cô xoay người dừng lại.
Đúng vậy a! Văn phòng thám tử "Mục nát", nói không chừng có bản lĩnh thậm chí có thể hù dọa được con mèo thì sao!
Hạ Lan Bình trợn mắt không dám tin nhìn chằm chằm con vật đang ngồi ở trên giường, đang tự liếm lám móng vuốt của mình...........Mèo?
Từ lúc nào trong phòng của anh lại có thêm một con mèo? Hơn nữa nó còn rất tự nhiên, quang minh chính đại mà ngồi ở chỗ quen thuộc của anh trên chiếc giường lớn - Thải ra! ?
"Chết tiệt!" Con mèo đáng chết này, lại dám ở trên chiếc giường quan trọng nhất của anh, Thải ra? Mặc dù "tập tính sinh hoạt" của nó dường như cũng không tệ lắm, những viên phân và nước tiểu kia "ngay ngắn chỉnh tề" xếp thành một ngọn núi nhỏ, không đến mức làm cho cả cái giường của anh đều là, nhưng. . . . . .
Cái giường này vẫn còn có thể ngủ được hả? Còn có người dám ngủ trên chiếc giường này sao?
Còn nữa, con mèo đáng chết này rốt cuộc là từ chỗ nào chạy đến? !
Anh tức giận tiện tay cầm một tờ giấy lên, vo thành một cục, nổi giận ném về phía con mèo kia, dù sao anh vẫn còn kiêng kỵ "Đống" phân mèo trên giường, nó thối khiến cho người ta choáng váng đầu óc!
Bởi vì bất ngờ xuất hiện một vật thể không rõ ràng, con vật màu cà phê đó, trên thân có một nhúm lông màu trắng bạc như tuyết chạy dọc từ đầu đến bụng nhanh chóng nhảy ra ngoài, trèo lên tường, rồi nhảy xuống đất, nhảy mấy cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa, đáng tiếc là đống phân động vật đó vẫn y nguyên ở chỗ cũ, đứng vững vàng không hề lay động.
"Đáng ghét! Con mèo ngu xuẩn chết tiệt!" Anh luôn miệng nguyền rủa, lo lắng tìm bên này bên kia, tìm chiếc hộp giấy không biết bị anh ném đến chỗ nào rồi.
Anh vừa mới chuyển đến đây ở không lâu, anh vứt chồng hồ sơ cùng đồ dùng lộn xộn khắp nơi đến nỗi ngay cả chính anh cũng không tìm được, mà chỉ tại con mèo ngu ngốc chết tiệt kia lại dám trắng trợn chiếm phòng ngủ của anh làm cái ổ của mình, lại còn nghênh ngang ở trên địa bàn của anh giở trò lưu manh, đặc biệt đó lại chính là chiếc giường quan trọng nhất của anh! Thật là. . . . . . Thật là con mẹ nó rất tốt!
Tốt nhất con mèo này là chỉ mèo hoang, nếu không để cho anh biết chủ nhân con mèo ngu xuẩn này là ai, anh nhất định phải bẻ gãy cổ tên kia mới được!
Khi trong lòng anh đang không ngừng nguyền rủa, thì bỗng chốc có một hồi chuông cửa chói tai vang lên, anh sửng sốt một chút, thật vất vả mới biết âm thanh xa lạ đó phát ra từ chỗ nào - thuê phòng có bổ sung thêm chuông cửa.
Trợn mắt hung hăng nhìn đống phân mèo kia, giống như làm vậy có thể khiến đống dơ bẩn vô căn cứ kia biến mất được, anh tức giận thở ra một hơi, xoay người ra khỏi phòng để mở cửa.
"Tìm ai?" Anh đang nổi nóng, cũng không thấy rõ người đến là ai, mở đầu đã nói với hai từ không có chút thiện ý.
"Ách. . . . . ." Kỷ Lục Đề đang đứng ở ngoài cửa giật mình, cô ngập ngừng do dự một lúc lâu, sau khi cố gắng nuốt vài ngụm nước miếng, mới dám dũng cảm nhìn thẳng "Người cao lớn" trước mặt. "Thật xin lỗi, xin hỏi anh có thấy. . . . . . Một con mèo?"
Mèo? Cái từ nhạy cảm ngay lập tức chạm vào nỗi đau trong trái tim của Hạ Lam Bình, khiến cho anh nhịn không được chăm chú nhìn thêm người đang đứng trước mặt anh, thân hình cô gái này nhỏ nhắn chỉ "cao" đến ngực anh.
Cô có một mái tóc màu đen hơi xoăn càng tôn thêm khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn giống như hạt dưa, trên người còn mặc bộ quần áo bó sát nhìn giống như người tập múa, bên hông dùng một sợi dây màu hồng quấn lại, trên chân còn mang một đôi dép lê.
Khiến anh chú ý nhất vẫn là cặp mắt vừa tròn vừa to kia, cực kỳ giống đôi mắt con mèo ngu ngốc chết tiệt kia!
Cô là chủ nhân của con mèo ngu ngốc kia sao? Được lắm, anh còn chưa đến nhà để trả thù, cô đã tự mình đưa đến trước cửa!
"Cô là ai?" Mặc dù anh bận nhiều việc nhưng vẫn ung dung vòng tay trước ngực, liếc nhìn cô, nói với thái độ kiêu căng.
Kỷ Lục Đề run rẩy nói. "Tôi...tôi tên là Kỷ Lục Đề, tôi đang đi tìm một con mèo cái, xin hỏi anh có thấy nó không vậy!" giọng nói của cô tràn ngập chờ mong, nghe có chút nôn nóng.
"Cô là chủ nhân của con mèo kia?" Anh ta bỗng nhiên xoay người đi vào cửa, để cô một mình đứng trước cửa, trong lòng vụng trộm đếm 1, 2,3, chắc chắn cô ấy sẽ cùng đi vào.
"Đúng, là tôi." Kỷ Lục Đề quả nhiên không làm anh thất vọng, khi anh đếm tới 2 cũng đã bước chân vào bậc cửa, hơn nữa còn không quên giữ chặt chiếc cửa đang bị mắc kẹt hộ anh."Thật xin lỗi, xin hỏi anh đã thấy nó sao?" cô cẩn thận tránh những đống đồ vật được vứt khắp nơi, còn phải hao tốn sức lực trả lời anh.
"Cô ở gần đây hả?" Anh vẫn còn rót một ly cà phê, đồng thời nhìn về phía cô ra hiệu ."Có muốn uống một ly hay không?" Không biết có phải cố ý hay không, mà anh lại không muốn trả lời ngay vẫn đề của cô.
"Sao anh biết được? Không, cám ơn." Cô hơi bất ngờ, tất cả vấn đề trả lời luôn một lần.
"Cô vừa nói gì? Tôi nghe không hiểu lắm." Anh cười khẽ, nhìn chằm chằm cô, uống cà phê.
"Thật xin lỗi." Kỷ Lục Đề hơi xấu hổ, bị thái độ của anh làm cho lúng túng. "Tôi nói là, anh làm sao biết tôi ở bên cạnh? Sau đó tôi nói ' không được ', là chỉ cám ơn, ý là không cần gì cả." Cô nghiêm túc đem câu trả lời của mình giải thích lại một lần nữa.
"Thì ra cô ở nhà bên cạnh aaa. . . . . ." Âm thanh cuối anh cố ý kéo thật dài, nghe qua có đậm ý tứ trêu chọc.
"Hả?" Cô giật mình, đôi mày liễu tinh tế khẽ nhíu lại, hai gò má hồng lên vì tức giận.
" Không phải anh đã biết rồi sao?" Vậy còn hỏi câu hỏi này làm gì?
"Không, tôi chỉ là suy đoán cô ở gần đây mà thôi, cũng không nói cô ở nhà bên cạnh." Anh cảm thấy nói chuyện cùng cô gái này, coi như là chuyện khiến người ta thích thú, đền bù một chút cho việc con mèo ngu ngốc của cô đã gây ra tội ác tày trời.
"Ác." Cô nhẹ xoa mi tâm, cô đã rất lâu không chán nản như thế này rồi, nhưng mà người đàn ông này lại khiến cho tâm tình lạnh nhạt duy trì suốt mấy năm qua bị rối loạn.
"Nhớ sau này đừng mang dép lê đi lung tung." Lại còn in hình phim hoạt hình Betty gợi cảm, nhìn qua đã biết là tiểu thư nhà giàu chưa trải qua sự đời.
"Ừ?" Cô vẫn còn chán nản, không nghe rõ anh nói cái gì."Thật xin lỗi, anh vừa nói cái gì vậy?"
Hạ Lam Bình trợn mắt một cái. Miệng liên tục mở ra rồi khép vào không còn gì để nói với cô gái này, thái độ của cô đúng là tốt quá! "Tôi nói, nếu cô không muốn để cho người khác biết cô ở đâu thì từ nay về sau đừng mang dép trong nhà chạy lung tung như vậy." Xuất phát từ bất đắc dĩ, anh cắn răng nói từng câu từng chữ thật rõ ràng, hai con ngươi đen láy nhìn chằm vào cô không rời.
Kỷ Lục Đề chớp mắt, theo lời của anh cúi đầu xuống, nhìn đôi chân đang đi dép lê lộ ra mười đầu ngón chân của mình, ngay lập tức không kìm được uốn vẹo xoắn chặt các ngón chân, gương mặt trái xoan đỏ rực như lửa.
"Cô luôn để con mèo ngu ngốc kia đi khắp nơi giở trò lưu manh sao?" Nghĩ đến một "đống" phân trên giường mình, anh lại cảm thấy vô cùng đau lòng!
"Con mèo của tôi rất tao nhã, nó chưa bao giờ giở trò lưu manh gì cả !" Chỉ là thỉnh thoảng cào nát mấy cái gối ôm của cô mà thôi, nhưng đó là bởi vì nó muốn mài móng vuốt của mình, mua cái khác về là được rồi. "Hơn nữa nó cũng không có điểm nào ngu ngốc cả!" Cô kiêu ngạo mà hất cằm lên, tầm mắt vừa đúng lúc cùng anh ta giao nhau.
"Tao nhã? Không ngu ngốc!?" Khóe miệng Hạ Lan Bình giật giật, đáy mắt bốc lên hai ngọn lửa tức giận, nhưng sự khéo léo giúp anh che giấu một cách hoàn mĩ bên trong nụ cười."Tôi vẫn cứ nói nó chỉ là một con mèo ngu ngốc mà thôi."
"Xin lỗi, tiên sinh." Ánh mắt Kỷ Lục Đề cũng bốc lên hai ngọn lửa tức giận giống như anh, nhưng cô lại không thể nào che dấu được."Trừ phi anh đã từng gặp nó, nếu không xin anh không nên vội vàng kết luận như vậy!" "Thục nữ" vẫn là người bạn tốt nhất của cô, anh chỉ là một người cô không quen biết, làm sao anh ta có thể nói xấu nó như thế!?
"Hạ Lan Bình." Anh ta xoay người nói một câu không đầu không đuôi.
"Cái gì?" Trong chốc lát, Kỷ Lục Đề không thể hiểu được lời của anh ta, hoạt động đầu óc với vận tốc như vậy nên có chút mắc kẹt.
"Tên của tôi là, Hạ Lan Bình." Anh không ngại phiền toái nhắc lại một lần nữa.
Kỳ lạ, anh chưa từng kiên nhẫn với người phụ nữ nào như vậy cả, cô là người đầu tiên.
"Tôi đã biết, Hạ tiên sinh. . . . . ."
"Hạ Lan là họ kép." Anh sửa lại cho đúng.
"Thật xin lỗi, Hạ Lan tiên sinh." Cô hít sâu một cái, xác định anh ta không nói thêm một câu với ý đồ nào sau đó nữa, mới nói tiếp câu nói đang nói dở của mình."Xin hỏi anh thấy con mèo của tôi à?"
"Tôi đã thấy nó, vậy thì thế nào?" Ngược lại ấn tượng càng tồi tệ, hoàn toàn nhìn không ra nó có chỗ nào được xem là ưu điểm. "Cô có muốn nhìn xem kiệt tác của nó không?"
"Anh trông thấy nó à? Nó đang ở chỗ nào vậy?" Kỷ Lục Đề bị câu nói đầu tiên của anh làm cho đầu óc choáng váng, theo tiềm thức bỏ qua câu nói thứ hai của anh.
Cô lại không biết được chỉ vì bản thân nhất thời sơ ý sẽ mang đến vô số phiền phức cho mình; mà phiền toái nhất chính là trêu chọc đúng Hạ Lan Bình người này là thiên hạ đệ nhất phiền toái!
"Tôi đề nghị trước hết cô nên xem một chút kiệt tác của nó, sau đó chúng ta sẽ bàn đến vấn đề nó ở đâu." Hạ Lan Bình hít một hơi, ý nghĩ bẻ gãy cổ chủ nhân con mèo trước đó lại một lần nữa nhảy ra trong đầu, thiếu chút nữa anh đã không thể kiềm chế được hành động của mình.
"Hả? Được."
Cô mới không tin "Thục nữ" của cô làm ra chuyện gì đó không đúng theo lẽ tự nhiên ! Bởi vì cô luôn nuôi dạy rất khá, giống như là đối xử với con của mình vậy. . . . . .
Khắp cả căn phòng và đường đi rất lộn xộn, tất cả không gian chỉ có một chữ có thể miêu tả được, đó chính là "Loạn" .
Tất cả mọi thứ được vứt khắp nơi xếp chồng lên nhau rất lộn xộn điện thoại, y phục, tài liệu, gần như căn phòng hơn hai mươi mét vuông chất kín đồ cho dù là nước cũng không thể nào ngấm qua được, cô bắt đầu nhớ đến căn phòng không nhiễm một hạt bụi của mình, so sánh với nơi quả thật nơi đó giống như là Thiên đường vậy!
Nhưng mà điều khiến cô không thể chịu đựng được là, sau khi nhìn thấy trên chiếc giường lớn như thế của anh ta lại có một "Ngọn núi nhỏ". Bất kỳ ý nghĩ khó chịu trong đầu đã nhanh chóng tiêu tan, dường như nó chưa từng tồn tại.
"Thục nữ" ! Nó tại sao có thể làm như vậy! ! cô thật sự muốn hét lên thành tiếng!
"Thế nào? Gọi con mèo của cô là ngu ngốc không sai chứ?" Chỉ thấy vẻ mặt của cô giống như là chồng chết vậy, Hạ Lan Bình đã có thể dễ dàng đoán ra suy nghĩ của cô.
"À?" Kỷ Lục Đề yếu ớt trả lời một tiếng, vô cùng đau thương dừng hết sức đánh nhẹ vào đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn về phía đống "Phân" kia.
Thục nữ mỗi lần đi thải xong đều sẽ xếp chúng nó trở nên giống như tình cảnh trước mắt, một đống núi nhỏ, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là "Kiệt Tác' của thục nữ.
Mặc dù là tiết kiệm chi phí nuôi mèo, nhưng vẫn luôn cho nó đi trên báo, vậy mà nó vẫn luôn ngoan ngoãn chạy trở về nhà cầu của nó - đi trong phòng tắm, không giống như bây giờ, lần đầu tiên nó đi ở trong nhà người khác, càng đừng nói đi trên giường của người ta.....
Hu--"Thục nữ" , ngươi nói mẹ phải làm cái gì mới tốt đây? hu hu hu. . . . . .
"Rất tốt, vậy cô nói nên làm như thế nào để xử trí những này thì tốt đây?" Anh cực kỳ "Tôn trọng" hỏi cô. "Anh. . . . . ." Kỷ Lục Đề đang ngẩn ngơ, nhưng cô cũng không quên mình được giáo tốt."Xin lỗi, trước tiên anh có thể nói cho tôi biết, ' Thục nữ ' nó đang ở đâu được không?" Giọng nói của cô như muốn khóc vậy.
"'thục nữ'?" Hạ Lan Bình dừng lại, bỗng nhiên hiểu rõ ý của cô. "À, Ý cô nói là con mèo ngu ngốc kia à? Chạy trốn rồi!" gây họa rồi không chạy hay sao? Chả nhẽ chạy đến nhận tội với chủ nhân của mình? Phi!
"Chạy trốn?" Cô quay người lại trợn to mắt lên, do quá nóng lòng cô nắm lấy cổ áo anh ta. "Anh đã làm gì với nó?"
Ô! Đáng thương cho "Thục nữ", nó nhất định là bị người khổng lồ này ngược đãi rồi, người này nhìn qua đã biết là đối xử không tốt với động vật nhỏ rồi Thiện Nam Tín Nữ, ngoài ngược đãi ra, thật sự cô không còn cách nào có thể tưởng tượng nổi cái từ "Trốn" này là như thế nào, lại dùng trên mình con vật ưu nhã như "Thục nữ". . . . . .
"Này, thu hồi cái năng lực tưởng tượng của cô đi!" Hạ Lan Bình tức giận gõ xuống đầu của cô. "Tôi chỉ dùng giấy vo tròn lại ném nó, ừ, chứng cớ vẫn còn ở trên giường kia kìa !" Trời ơi - nếu không phải là nét mặt của cô hết sức hoảng sợ, anh còn có thể tự thôi miên bản thân nghĩ rằng cô có thể lột hết quần áo của anh ra mất - nghĩ như vậy tâm trạng của anh sẽ tốt hơn nhiều lần."Tôi không làm gì nó cả chắc nó đã trở về bên nhà của cô rồi."
"Có thật như vậy không?" ánh mắt của Kỷ Lục Đề trong nháy mắt sáng lên, lập tức thả cổ áo của anh ra."Vậy tôi lập tức trở về tìm nó. . . . . . ? ? !" cô vừa mới xoay người, còn chưa kịp nhảy bước một bước chân, đã bị một cánh tay cường tráng cứng như sắt ngay lập tức nắm lấy cổ của cô, ở cổ của nàng, làm cô hoảng sợ kêu lên.
"Câm miệng của cô lại cho tôi!" anh ta ghé vào bên tai cô nói nhỏ giọng với giọng cảnh cáo."Đừng nói với tôi , ' Cả nhà ' các cô đều khốn gây chuyện rồi bỏ chạy nhé khốn kiếp thật!"
Giọng giọng nói chọc thủng cả màng nhĩ nhạy cảm của cô, cô không thể chịu nổi cả người run lên, gần như là nghẹt thở."Phải , Phải, Thật sự xin lỗi, Hạ Lan tiên sinh. . . . . . Tôi...tôi không thở được, thở, không khí. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net