Chương 1.2: Lời từ chối từ thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


P/s: Trước khi vào chap mới mình muốn nói thêm cái này, bộ truyện mà mình đang làm là lấy ngẫu hứng từ nhiều bộ manga, manhua mình đã đọc, nhiều tình huống của bộ truyện có lẽ cũng sẽ làm mọi người liên tưởng đến vài cảnh trong truyện tranh...

Mong rằng sau khi đọc xong cái này sẽ không có thắc mắc gì về các tình tiết trong truyện.

---

- Muốn xin năng lực thì đến cây thần. Ở đó thần sẽ ban cho cậu 1 điều ước!

Nghe theo một người chỉ đường, Đình Phong nhanh chóng đến tìm cây thần. Nó ở chính giữa trung tâm thị trấn, được biết mỗi tỉnh, thành phố sẽ có một cây thần trấn ở đó, để tiện ban điều ước. Phải mất 3 tiếng thì chiếc xe bò cậu đi nhờ mới đến nơi, nó không thể dừng ngay cây thần được vì dòng người đông nghịt dài tận 2 cây số. Giờ đúng thời điểm trong năm dân làng đem con đến xin điều ước, quá trính sẽ kéo dài trong một ngày nên dù còn sớm nhưng đã có quá nhiều người đứng chờ, kiểu này thêm 5 tiếng nữa là ít.

Thế này lại khổ đây, Đình Phong ngáp lấy một hơi, sáng nay cậu dậy sớm quá khiến bản thân chưa kịp tỉnh khỏi cơn mơ, giờ lại phải đứng thêm 5 tiếng, chắc chết...

- Ọc... ọc

Xong, giờ lại thấy đói rồi.

Giờ thì tính sao đây?

Đình Phong nhìn về phía sau, mới có vài phút mà đã có thêm gần chục người đứng sau cậu, kiểu này cậu mà ra khỏi hàng thì chắc...

- Anh đói ạ?

Một cô bé nhỏ lên tiếng, Đình Phong nhìn xuống, một cô bé có tóc 2 bím màu xanh rêu, khá đáng yêu ngoại trừ vẻ ngoài có hơi ngoại cỡ một chút. Bé ôm trong tay một bịch bánh mì sức chứa cũng phải đến 6 cái là ít. Ăn nhiều thế này bảo sao không béo. Đình Phong gật gù trong bụng, nhưng không quên " ừ " lại cô bé 1 tiếng.

Bé rất ngoan mà đưa cho anh một cái bánh trong bịch, miệng cười toe:

- Em còn nhiều lắm, anh cứ lấy một cái mà ăn.

- Cám ơn em!

Ôi tuổi còn nhỏ mà bé ngoan quá, Đình Phong nhận lấy cái bánh mà cảm động. Xin lỗi vì vừa đã có ý nghĩ xúc phạm bé nhé!

- Em  là (*@%*@#&. Anh tên gì?

...

- Em tên gì cơ?

- Em tên(*@%*@#& !

Khoan khoan, là tai mình bị loãng hay tên bé này có gì đó sai sai vậy?

- Xin lỗi, em có thể nói lại được không?

Rất may là bé trông không có gì khó chịu, từ tốn trả lời lại, lần này với tông giọng khá lớn, nhấn mạnh lấy từng từ cho anh nghe!

- Em là (-*-@-%-@-#-& ạ!

Ôi cái đệt... tên thật đó hả?

- Xin lỗi anh là người phương xa không thế nghe rõ, anh có thể gọi là ...Ngoan được chứ?

Ờ... xin lỗi vì anh là tên thiếu thẩm mỹ nhé, nhưng đó là cái từ duy nhất mà anh thấy hợp với cô bé này nhất.

Nhận được câu trả lời bất ngờ, bé chớp chớp mắt rồi cuối cùng vẫn chấp nhận cái tên anh cho. Mong là người dân ở đây đừng có đặt tên theo kiểu tên Ả rập trên chứ không kiểu này.... anh chắc tèo vì phải nghĩ cho mỗi người một tên quá... haha

- Anh quên, anh là Đình Phong, rất vui được gặp bé!

- Sao lại vui ạ?

À xin lỗi đó chỉ là cách chào thôi...

Sao có thể trả lời bé như thế được, nhưng câu này đúng là làm khó anh mà.

- À không có gì đâu, mà bé mấy tuổi rồi?

Anh đành đánh trống lảng, Ngoan cười và nói bé 3 tuổi 8 tháng, tiện nói luôn bé muốn ước thần được trở thành một đầu bếp thiên tài.

À giờ mới để ý, không ai nói đến việc trở thành nhất thế giới hay nhất vũ trụ nhỉ. Trước anh cũng có hỏi vài bé khác nhưng chúng cùng lắm chỉ nói đến từ giỏi, ví dụ như: đầu bếp giỏi, bác sĩ giỏi,... Chả hay là người ở đây rất khiêm tốn?

- Bé không muốn trở thành kẻ nấu ăn giỏi nhất thế giới này hay sao?

Nói thế nào thì nói, tham lam một chút mới là trẻ em.

Ngoan lắc đầu, bé nói:

- Cái đó phải tự mình đạt lấy mới vui!

Oh, không ngờ bọn trẻ lại nhìn xa trông rộng đến vậy:

- Cũng vì trước giờ có nhiều người ước kiểu anh nói nên giờ chả biết ai là giỏi nhất thế giới, vũ trụ thành ra cụm từ này sau bị lược bỏ luôn!

Bé nói thêm, ah, hóa ra là... vậy à!

Nhưng không thể phủ nhận rằng tự nỗ lực đạt được thì thành quả sẽ xứng đáng, quý báu hơn nhiều.

Nhờ có bé mà 5 tiếng trôi qua, êm như lụa. Cuối cùng cũng đến lượt anh.

Một người đi đến bên anh, hắn đưa tay lên mắt anh, một luồng khí màu xanh lục lấp lánh tỏa ra. Cách làm này qua Ngoan nói thì là phép khai nhãn, vì cây thần không thể để cho mọi người muốn thấy là thấy được, cũng chỉ vì thế giới tồn tại vài nước không có sự hỗ trợ của thần nên chúng chuyên đi cướp đoạt thần của người khác. Phải làm thế này thì mới có thế đảm bảo an toàn của thần. Được biết thêm, trong quá trình xin điều ước cơ thể sẽ tạm thời rơi vào trạng thái bất động, khi điều ước được ban thành công, linh lực của điều ước sẽ hiện hình lên đầu của người đó, cùng với con số tu vi, khởi đầu là 100. Ví dụ nếu là đầu bếp, sẽ hiện lên hình con dao, bác sĩ thì là kim tiêm, phép thuật thì sẽ hiện hình đặc trưng tùy vào nguyên tố mà người đó chọn v.v... Sau này nếu không thích họ có thể dùng phép mà dấu nó đi.

Đình Phong sau khi khai nhãn thấy cơ thể thanh thản vô cùng, anh lạc đến một không gian màu trắng xóa, rồi sau đó dần hiện lên hình ảnh của 1 cây cổ thụ, vô cùng lộng lẫy.

Cây cổ thụ phát ra 7 sắc cầu vồng, bên cạnh đó còn có một số màu lạ mà anh chưa từng nhìn thấy bao giờ, nó bay bồng bênh quanh cây, khiến cái cây càng thêm tôn nghiêm và lộng lẫy.

Không gian im lặng, chả hay là anh phải tự lên tiếng trước?

Biết ước gì nhỉ? Bác sĩ? Nghệ nhân? Người điều khiển nguyên tố hỗn hợp?...

Đang mải suy nghĩ thì chợt một giọng nói vang lên, vừa trầm vừa ấm:

- Người là ai?

- Ah, tôi tên là Đình Phong, đến để xin điều ước từ thần!

- ...

Lại một không gian yên tĩnh nữa, Đình Phong kiên nhẫn chờ. Ba phút trôi qua, cuối cùng cây thần mới lên tiếng.

- Ngươi đi đi, ta không thể ban cho người điều ước được.

- Cái...

Chưa kịp nói gì thêm, Đình Phong đã bị đẩy mạnh ra khỏi không gian.

---

Đình Phong từ từ mở mắt, mọi ánh mắt đổ dồn vào anh, kẻ ngạc nhiên, kẻ mỉa mai, kẻ thương hại...vô số sắc thái từ họ, và tất nhiên toàn bộ đều hướng vào anh.

Đinh Phong mệt nhoài ngẩng lên, trên đầu anh... 2 con số 00 to phạc, hiện lên như muốn cho cả thiên hạ được chiêm ngưỡng vậy.

Chưa kịp phản ứng, Đình Phong bị lời nói của mấy người xung quanh làm cứng họng:

- Thật không ngờ lại là một phế vật!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net