Gặp gỡ phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Một buổi đêm nọ trong quá khứ, xuất hiện một người phụ nữ đang mang theo một cái nôi giỏ em bé. Bên trong cái nôi đó là một đứa bé 7 tháng tuổi, đứa bé ấy chính là Lightning Tornado, hiện cậu lúc này đang ngủ và người phụ nữ đang mang theo cậu dường như là mẹ ruột của cậu. Người phụ nữ đi tới một ngôi nhà nhỏ và đặt cái nôi giỏ, thứ mà Lightning đang nằm ngủ, ở cạnh cửa ngôi nhà. Trước khi đi, người phụ nữ ấy đã ôm Lightning vào lòng một lúc rồi đặt cậu lại vào giỏ, cô ấy cũng đã gõ cửa để gọi người bên trong ngôi nhà. Khi người phụ nữ ấy vừa đi mất, một người phụ nữ bên trong ngôi nhà hay sau này được biết là người mẹ nuôi trước đây của Lightning đã mở cửa và bất ngờ thấy một đứa bé trước mắt mình. Lightning thức dậy và bắt đầu khóc vì ánh sáng bên trong nhà, người phụ nữ nhanh chóng ôm cậu vào lòng và nhẹ nhàng dỗ dành cậu. Lightning bắt đầu ngủ thiếp đi một lần nữa, người phụ nữ nhìn cậu ngủ và nở nụ cười ấm áp. Cô nhanh chóng đặt cậu lại vào nôi và mang vào trong nhà.

Trở lại hiện tại, Lightning đang đi dạo xung quanh Canterlot suốt gần một tiếng đồng hồ và không thấy được một chút gì khiến cậu cảm thấy hứng thú. Lightning bắt đầu chán nản thì đột nhiên điện thoại trong túi quần cậu rung lên và phát ra tiếng chuông thông báo một cuộc gọi. Lightning lấy ra và xem ai đang gọi cho mình, màn hình điện thoại của cậu hiển thị thông báo người đang gọi cho cậu có tên là "Mẹ" và cậu trả lời cuộc gọi.

Lightning: [Con chào mẹ.]

Người bên kia đầu dây chính là người mẹ nuôi hiện tại của cậu.

Cô đang vừa vui mừng vừa có chút lo lắng khi nghe thấy cậu trả lời cuộc gọi.

Người mẹ: [Chào con yêu. Con ở bên đó thế nào rồi? Có ổn không?!]

Lightning: [Con ổn. Mẹ đừng lo lắng quá.]

Người mẹ: [Nếu thế thì mẹ yên tâm rồi. Nhưng mẹ hỏi lại này, con có chắc mình có thể sống tự lập ở bên đó không? Con biết đấy. Bố mẹ có đủ khả năng chu cấp hàng tháng cho con mà.]

Lightning: [Con cảm ơn nhưng không cần đâu. Con muốn thử thách bản thân mình hơn. Mẹ biết mà. Với cả con cũng kiếm được phòng trọ giá rẻ với việc làm thêm ở đây rồi. Bố mẹ chỉ cần lo tiền học cho con thôi.]

Người mẹ: [Cái gì?! Nhanh vậy sao?! Chà, nếu con nói vậy thì mẹ có chút yên tâm rồi nhưng bố con vẫn không thích việc con sống tự lập ở đó.]

Lightning: [Tất nhiên rồi! Con biết chứ.]

Lightning hồi tưởng lại cuộc nói chuyện giữa cậu với người bố nuôi của mình về vấn đề sống tự lập của cậu ở nước ngoài khi không cần một sự chu cấp nào từ gia đình.

Lightning: Làm ơn đi mà bố.

Người bố: Không! Bố không thể để con sống tự lập được. Con không hiểu được mức độ khó khăn của việc sống tự lập đâu, đặc biệt là với một du học sinh như con. Bố mẹ sẽ đi cùng con tới đó.

Lightning: Thôi nào. Hồi 7 tuổi, bố và mẹ đã từng rất nhiều lần cho phép con đi cắm trại cùng với 兄 貴 (Aniki) và bạn con mà.

Người bố: Bố và mẹ đồng ý là vì con có Aniki của con ở bên cạnh. Đứa trẻ đó không chỉ thông minh mà còn có chút hiểu biết về xã hội hiện giờ. Thực lòng mà nói, bố khá bất ngờ khi đứa trẻ đó tuy còn nhỏ lại hiểu biết nhiều tới như vậy, nhất là khả năng tinh ranh của nó.

Lightning: Bố nói đúng! Con không bằng anh ấy. Nhưng con cũng có khả năng của riêng mình. Giao tiếp lẫn thể chất của con đâu có tệ lắm, kể cả khả năng học hỏi của con đều ở mức ổn mà.

Người bố: Những điều đó vẫn chưa đủ để chứng minh con có thể sống tự lập ở nước ngoài!

Lightning giận giữ và thất vọng với sự ngăn cấm của người bố, đột nhiên cậu nảy ra một suy nghĩ có thể sẽ giúp cậu có được sự đồng ý của bố mình.

Lightning: Vậy thì thế này đi, con muốn lập một thỏa thuận với bố.

Người bố: Một thoả thuận?

Lightning: Nếu như con vẫn tự mình sống tốt và học tập cho tới khi ra trường ở đó thì bố phải cho con một sự tự do.

Người bố: Vậy nếu như con không thể thì sao?

Lightning: Con sẽ chấp nhận sự dẫn dắt của bố và trở thành doanh nhân thành đạt như bố mong muốn từ con.

Người bố khá bất ngờ với thoả thuận này của đứa con trai của mình. Ông vốn biết Lightning khá tài giỏi từ hồi còn nhỏ bởi cậu là một người tiếp thu nhanh và có kỹ năng tư duy sáng tạo nhưng tiếc là Lightning không hề quan tâm đến những khả năng đấy của mình và cậu cũng không hứng thú với công việc trong công ti. Lightning là một người năng động, thích sự liều lĩnh và đôi lúc còn làm trước nghĩ sau, điều đó khiến Người bố luôn lo lắng về tương lai của con trai sau này. Việc Lightning tạo nên thoả thuận này không chỉ muốn thoát khỏi sự kèm cặp từ bố mẹ mình mà còn chứng minh sự trưởng thành của mình. Tuy Người bố không thực sự thích thoả thuận này của con trai mình nhưng đây lại là một cơ hội giúp để ông giúp Lightning thành thạo khả năng vốn có của cậu và giao lại công việc quan trọng của ông cho cậu trong tương lai. Mặc dù Lightning chỉ là một người con nuôi nhưng suốt thời gian qua, Người bố đã luôn coi cậu như người con ruột của mình. Với Người bố, Lightning xứng đáng có một tương lai tươi sáng và tốt hơn nhiều. Với sự dẫn dắt của mình và những khả năng tài giỏi đó của Lightning, Người bố tin rằng cậu sẽ đạt được nhiều thành tựu xuất sắc trong tương lai.

Người bố: Được thôi, bố chấp nhận thoả thuận này của con đề ra.

Lightning vui sướng tới mức gần như nhảy cẫng khỏi ghế rồi cậu nhanh chóng chạy về phòng và chuẩn bị đồ đạc để đi tới cuộc sống học đường mới của mình.

Trở lại hiện thực, hai mẹ con cậu dường như đã bắt đầu xong cuộc nói chuyện.

Lightning: [Nếu không còn việc gì nữa thì con xin phép cúp máy. Giờ con phải tự mình tham quan nơi này tiếp.]

Người mẹ: [Được rồi con yêu. Hãy nhớ giữ gìn sức khỏe của mình khi ở bên đấy nhá. Và nên nhớ, nếu có vấn đề nghiêm trọng gì thì hãy nói cho bố mẹ biết, đừng có tự mình gánh chịu. Bố mẹ sẽ luôn ở đằng sau hỗ trợ con.]

Lightning: [Vâng ạ! Giờ con cúp máy đây. Tạm biệt mẹ. Con yêu mẹ!]

Người mẹ: Mẹ cũng yêu con!

Khi Lightning vừa cúp máy và cất điện thoại của mình vào túi quần của mình thì đột nhiên không biết từ lúc nào mà người đang theo dõi cậu hiện ở ngay đằng sau lưng cậu. Lightning dường như cảm thấy ai đó đang ở đằng sau mình thì ngay tức khắc quay lưng lại và không thấy ai cả, ngoại trừ những người đi đường. Lightning có chút bối rối nhưng rồi cũng gạt qua một bên và tiếp tục chuyến tham quan của mình. Về phía người đang theo dõi Lightning hiện đang ở trên nóc nhà, người đó dường như đang mỉm một nụ cười về phía cậu.

Bên phía Người mẹ, bà hiện đang trầm ngâm một mình ở phòng khách và hồi tưởng ngày Lightning đi sang nước ngoài để học tập và sống ở đó. Lúc đó bà và chồng mình đang nhìn máy bay đang trở đứa con trai của mình đi. Người mẹ bắt đầu để ý khuôn mặt lo lắng của Người bố.

Người mẹ: Không sao đâu, anh yêu. Lightning tuy đôi lúc hơi tồ tề một chút nhưng em tin điều đó không khiến cuộc sống thằng bé ở đó trở nên tồi tệ hơn đâu.

Người bố: Anh biết nhưng đó không hoàn toàn là điều anh đang lo lắng. Chỗ thằng bé sẽ sống và học tập ở đó, nó gần ở... "nơi" đó.

Người mẹ tuy không hiểu điều chồng mình đang nói nhưng rồi bà cũng nhận ra điều đó.

Người mẹ: *lo lắng* Em nghĩ chắc cũng không sao đâu bởi vì.. Anh biết mà. "Ông ấy".

Người bố: Anh biết. Giờ chỉ có thể nhờ vào ông ấy thôi.

Trở lại hiện thực, người mẹ bắt đầu thở dài, bà thấy chồng mình tiến tới chỗ bà và ôm an ủi bà. Bà cũng ôm lại và tận hưởng sự ấm áp này để xua tan sự lo lắng của mình.

Lightning đang đi bộ với biểu cảm chán nản, đột nhiên điện thoại cậu hiện ra tiếng chuông thông báo. Cậu lấy ra xem và ngay lập tức bất ngờ.

Lightning: Ôi-giồi-ÔI! Magic Belt của Power Rider Magic bắt đầu bán ra thị trường trong hôm nay! Chậc! Sao bây giờ nó mới chịu bán ra chứ!? *thở dài* Ước gì mình vẫn còn ở Nhật Bản.

Lightning chán nản thở dài và vô tình va phải một cô gái có mái tóc bồng bềnh màu hồng.

Lightning: Ối! Xin lỗi! Lỗi của tớ! Cậu không sao chứ?

?1: *thở hổn hển và phóng đi*

Lightning: ... Hờ... Lạ thật đấy. Bộ mặt mình trông đáng sợ lắm sao? 

Lightning tiếp tục đi cùng với biểu cảm bối rối của mình. Cậu dừng chân ở một cửa hàng thú cưng.

Lightning: Chà! Loanh quanh bên ngoài thế đủ rồi. ~Đã đến lúc vào sâu bên trong~.

Lightning kiểu:

Vào bên trong, Lightning thấy rất nhiều loại lồng, bể, dụng cụ cần thiết khác cho thú cưng và tất nhiên không thể thiếu đó là thú cưng. Lightning đang quan sát những con thỏ đang ăn thức ăn của chúng.

Lightning: Ôi đáng yêu quá! Ước gì mình có thể mang chúng về để ĂN... À nhầm, để ôm ấp và làm cảnh. Thật đáng tiếc là mình không đủ khả năng để nuôi bất kì con động vật nào trong tình cảnh bây giờ, đều tại vấn đề sinh hoạt và tiền bạc hết.

Lightning thở dài thất vọng rồi để ý thấy một cô gái đang càu nhàu vì cố gắng lấy thứ gì đó trên kệ. Cậu quan sát thấy trên kệ đó dường như là một vài hộp thức ăn dành cho động vật, những thứ cô ấy đang cố gắng với tới lấy nhưng tiếc là chiều cao của cô ấy không đủ để làm được điều đó.

Lightning: Chà, ĐẾN GIỜ... Giúp đỡ rồi.

Lightning tiến tới chỗ cô gái vẫn đang cố gắng lấy thứ mình cần lấy.

Lightning: Này cô gái, cần giúp đỡ chứ?

Cô gái giật mình khi nghe thấy tiếng gọi và quay sang thấy Lightning.

Lightning: Cậu cần mình giúp lấy mấy thứ trên đó chứ?

Cô gái dường như không nhìn vào cậu mà nhìn sang hướng khác cùng với biểu cảm khá là rụt rè và lo lắng.

Lightning: Ờm... Xin lỗi! Tớ không cố ý làm cậu sợ. Nhưng hỏi thật đấy, bộ mặt tớ đáng sợ lắm à?

?2: Kh... Khô... Không hề! Tớ chỉ... Khá là lo lắng... Khi gặp người mới...

Lightning: Ồ... Tốt quá! Tớ cứ nghĩ mặt tớ rất đáng sợ lắm chứ. Chắc là do tớ nghĩ nhiều. Dù sao thì, cậu cần giúp chứ? Tớ thấy cậu đang khá là khó khăn khi cố lấy đồ ở trên kệ.

?2: Tớ... Rất là cần... Nhưng tớ... Thực sự... Không muốn... Làm phiền đến cậu... Hay bất kì ai cả...

Lightning: Ha ha! Phiền gì chứ! Tớ đây đang rảnh chán. Cậu cần lấy thứ gì trong đống này nào?

Cô gái bất ngờ vì Lightning sẵn sàng giúp đỡ cô. Cô ấy dần dần nở một nụ cười hạnh phúc về phía người mà cô chỉ mới vừa gặp khi thấy cậu tốt bụng và ngọt ngào như nào.

?2: Là ba chiếc hộp trước mặt cậu.

Nghe thấy điều đó, cậu dang tay của mình ra để lấy mấy chiếc hộp mà cô gái nhờ cậu. Cậu lấy chúng một cách rất dễ dàng bởi chiều cao của cậu đủ để làm điều đó.

Lightning: Của cậu đây, cô gái dễ thương.

Cô gái cầm lấy ba chiếc hộp và có chút đỏ mặt khi được Lightning gọi là "cô gái dễ thương".

?2: Thực sự cảm ơn cậu rất nhiều!

Lightning: Không có gì! Tớ luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác, chỉ cần họ muốn... Nhưng trong giới hạn của tớ. Với cả, sao tớ có thể bỏ mặc một cô gái dễ thương đang cần giúp đỡ như này chứ.

?2: *càng đỏ mặt hơn*

Lightning: Đại ca tớ luôn dặn tớ phải biết đối xử lịch sự với con gái.

?2: *cười khúc khích* Đại ca cậu tốt bụng đấy chứ.

Lightning: Ừ nhưng đôi lúc tớ cũng không quan tâm lắm những lời dặn của anh ấy bởi có vài lời không đáng để tâm và khá là vớ vẩn.

?2: Ồ...

Lightning: Nhân tiện, tớ tên là Lightning Tornado, một du học sinh người Nhật. Tớ mới chuyển tới Canterlot và đang trong quá trình tự tham quan thành phố.

?2: Ờm... Tên tớ... là... Flut-Fluttershy...

Cô giới thiệu với chất giọng nhỏ dần nhưng Lightning vẫn nghe những lời giới thiệu ấy của cô.

Lightning: Fluttershy hả? Dễ thương đấy. Cái tên đó thực sự rất hợp với cậu.

Mặt Fluttershy càng ngày càng đỏ mặt hơn khi nghe Lightning nói vậy.

Fluttershy: Cậu nghe thấy ư? Cảm... Cảm ơn cậu... Cậu thật là... Tốt bụng... Phần lớn người khác sẽ không nghe thấy... Và khó chịu vì việc đó.

Lightning: Chà, tớ nghĩ mình có thể cảm thông cho việc đấy bởi theo tớ thấy... Cậu là một người khá là rụt rè và nhút nhát. Nhưng có lẽ cũng chính vì những tính cách đó mới khiến cậu đặc biệt hơn.

Lightning nói cùng với nụ cười vui tính khiến Fluttershy có chút ngạc nhiên khi có người cảm thông cho tính cách của cô.

Fluttershy: Cậu quả là một người có tấm lòng nhân hậu, Lightning Tornado.

Lightning: Cứ gọi tớ Lightning là được rồi, Flutter-san~.

Hai người cười khúc khích một lúc rồi dừng lại. Lightning để ý ba chiếc hộp mà Fluttershy đang cầm.

Lightning: Chà! Tớ đoán là cậu đang nuôi một con vật nào đó ở nhà đúng chứ?

Fluttershy đột ngột trở nên phấn khích sau khi nghe Lightning nói đến con vật.

Fluttershy: Đúng vậy! Tớ nuôi khá là nhiều động vật ở nhà! Tớ cũng đang làm việc ở một Trung tâm cứu hộ động vật ở gần đây. Việc tớ ở đây cũng là vì ở nhà tớ đã hết đồ ăn cho chúng và tớ không thể để chúng đói được. Thực sự tớ không thể nhẫn tâm nhìn chúng trở nên quằn quại vì cơn đói được. Nó thực sự rất tồi tệ!

Lightning bất ngờ với sự thay đổi tính cách đột ngột của Fluttershy. Trước mặt cậu bây giờ không còn một cô gái nhút nhát và thiếu tự tin nữa, mà giờ đã trở thành một cô gái vui vẻ và năng động.

Lightning: (Ôi trời, lật mặt nhanh dễ sợ! Đó là do cậu ấy như vậy hay cậu ấy có tới hai nhân cách?)

Cho dù Lightning có nghĩ Fluttershy thế nào đi nữa thì sự thay đổi đột ngột của cô đã mang lại cho cậu sự hứng thú đặc biệt, nhất là khi biết tới sự quan tâm đến động vật của cô ngọt ngào như nào.

Lightning: Cậu hẳn là một người rất là yêu động vật. Tớ đoán những con vật cậu nuôi chắc chắn rất là hạnh phúc khi có một người chủ ngọt ngào và dễ thương như cậu.

Fluttershy: *tiếp tục đỏ mặt* Cảm ơn cậu Lightning... Cậu có thích động vật không?

Lightning: Không chỉ thích đâu. Mà tớ còn yêu chúng là đằng khác, mặc dù không phải là tất cả. Phần lớn chúng đều rất là NGON... Ý tớ là dễ thương và mềm mại.

Lightning nở một nụ cười lo lắng trong khi Fluttershy nhìn cậu với biểu cảm kì lạ nhưng rồi cổ bắt đầu cười khúc khích.

Fluttershy: Cậu quả là một người vui tính, Lightning à. Cậu có nuôi một con động vật nào không?

Lightning: Đáng tiếc là không. Bởi tớ có nhiều việc phải làm và tớ cũng không hứng thú nuôi bất kì động vật nào cả. Mặc dù tớ cũng là một người rất yêu động vật.

Fluttershy: Ồ ra là vậy.

Lightning: Nhưng nếu tớ có hứng thú nuôi một con thì tớ chắc chắn sẽ đi xin lời khuyên từ cậu... Nếu chúng ta còn gặp lại. Bởi cậu không chỉ biết nhiều về động vật, mà còn rất dễ trò chuyện nữa.

Fluttershy: *đỏ mặt* Cậu... Cậu thực sự muốn trò chuyện với tớ ư?

Lightning: Tất nhiên rồi, Flutter-san! Ai lại không muốn nói chuyện với một người dễ thương và tốt tính như cậu chứ.

Fluttershy nghe vậy liền đỏ mặt và nở một nụ cười hạnh phúc.

Lightning: Chà... Nếu không còn gì nữa thì tớ xin phép rời đi đây. Tớ cần phải khám phá được hết toàn bộ hoặc ít nhất một nửa của thành phố trước khi trời tối.

Fluttershy: Ồ... Vậy là cậu phải rời đi...?

Fluttershy bắt đầu nhìn xuống sàn và trở nên buồn bã khi phải tạm biệt Lightning. Cậu nhận thấy điều đó là nở một nụ cười ấm áp về phía cô ấy.

Lightning: Thôi nào, đừng buồn như vậy chứ. Cười thật tươi như vừa nãy coi nào.

Lightning đưa hai tay chạm vào má Fluttershy và dùng hai ngón tay cái vào môi cô để tạo cho cô một nụ cười. Cậu vừa làm vừa giữ nụ cười ấm áp của cậu về phía cô ấy làm mặt cô ấy trở nên đỏ hơn rất nhiều.

Lightning: Đây đâu phải là lần cuối của chúng ta gặp nhau. Tớ cũng chỉ ở quanh cái thành phố này thôi, cũng chẳng hề đi khỏi nó, mong là vậy. Nhưng tớ chắc chắn với cậu rằng chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều lần đấy, hoặc thỉnh thoảng, ai mà biết được chứ. Với cả, tớ cũng muốn nghe những gì mà cậu biết về động vật bởi nó có thể sẽ giúp ích cho tớ sau này. Đặc biệt hơn, tớ vẫn muốn tiếp tục trò chuyện với cậu.

Fluttershy: *đỏ mặt* Thật sao? Cậu thực sự... Muốn tiếp tục trò chuyện với tớ?

Lightning: Đương nhiên rồi! Như đã nói, cậu là một người rất dễ trò chuyện và đặc biệt nữ-...

Chưa kịp nói hết câu, Lightning bất ngờ được nhận một cái ôm từ Fluttershy. Cô ấy lúc này không chỉ đỏ mặt mà còn rất hạnh phúc. Tuy có chút bối rối nhưng rồi cậu gạt bỏ đi và ôm lại cô. Một lúc sau, cả hai bắt đầu rời khỏi cái ôm và mỉm cười nhìn nhau.

Lightning: Tớ đoán chúng ta đã chính thức là bạn nhỉ?

Fluttershy: *đỏ mặt* Đúng vậy.

Lightning: Vậy giờ tớ xin phép đi trước. Tớ cần phải hoàn thành cuộc hành trình của mình. Hẹn gặp cậu vào một ngày không xa, Flutter-san.

Fluttershy: Ừm. Tớ cũng rất mong được gặp lại cậu, Lightning.

Cả hai cùng ra khỏi cửa hàng và vẫy tay chào tạm biệt nhau rồi bắt đầu đường ai nấy đi. Bên phía Fluttershy, cô vẫn giữ biểu cảm hạnh phúc của mình và nghĩ thầm về Lightning.

Fluttershy: (Lightning Tornado. Cậu ấy quả là một người con người tốt bụng và ấm áp. Mình thực sự rất muốn gặp cậu thật sớm. Và mình cũng muốn... Ở cạnh cậu ấy lâu hơn nữa.)

Bên phía Lightning, hiện cậu đang rất là vui khi được làm quen thêm một người nữa, đặc biệt nhất là khi cậu và Fluttershy đã trở thành bạn.

Lightning: (Chà... Flutter-san tuy có hơi không được tự tin cho lắm, nhưng lại sở hữu một lòng tốt to lớn, nhất là đối với động vật. Thật là vui khi có mộtngười như cậu ấy là bạn. Thực sự không thể không muốn gặp lại cậu ấy.)

Lightning tiếp tục đi tham quan thành phố mà vẫn không để ý đến người đang theo dõi cậu.

To bi không tình yêu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net