Câu chuyện mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dương Tử mơ màng mở mắt, chỉ cảm thấy xung quanh toàn là tiếng nô nghịch của trẻ con, còn có tiếng dỗ dành dịu dàng muốn ai đó nín khóc. Cô khó chịu muốn ngồi dậy thì đột nhiên bị một thứ gì đè nặng lên đầu, sau đó nghe giọng thờ phào nhẹ nhõm của một người: "Thật tốt! Đã hạ sốt."
Sốt? Sao cô lại bị sốt? Cô rõ ràng đang trên máy bay để tham gia sự kiện ở Bắc Kinh mà? Tại sao ngủ một giấc lại bị sốt?
Lúc này cả cơ thể cảm giác bị ai đó nhấc lên ôm vào lòng khiến cô hoảng sợ. Theo bản năng muốn đẩy người đó ra, mặt hoảng hốt nhìn xung quanh xem có tiểu chó săn nào hay không thì cảnh tượng trước mặt làm cô không thể tưởng tượng 'Ầm' một tiếng.
Tại sao bàn tay của cô lại nhỏ xíu như vậy? Tại sao lại ở nhà trẻ? Tại sao cảm giác nơi đây quen như vậy? Chẳng lẽ cô ngủ đến ngu luôn rồi? Không lẽ? Không thể nào a?
"Tiểu Dương Tử, là Chiến Chiến không đúng, bạn ấy sẽ xin lỗi em. Tiểu Dương Tử của chúng ta ngoan như vậy, nói cho cô Hà nghe em còn thấy không khoẻ chỗ nào không?"
Ầm! Con mẹ nó! Thực sự trở về năm 5 tuổi bị tên nhóc họ Tiêu chết tiệt bắt nạt khóc đến phát sốt. Thiên a! Thật muốn thử ngất đi xem có phải giấc mơ không.
"Tiểu Dương Tử? Có phải em vẫn không khoẻ ở đâu không? Hay là em vẫn giận bạn học Tiêu?"
Lúc này bạn học Tiểu Dương Tử chỉ còn biết thở dài trong lòng, chấp mệnh rằng bản thân đường đường là sao hạng A Dương Tử có tiếng nói lại trọng sinh trở lại là đứa trẻ mũm mĩm mập mạp Tiểu Dương Tử 5 tuổi.
" Nhóc mập mạp, không phải chỉ ăn mất xúc xích của cậu thôi sao? Vậy mà khóc đến ngu luôn! Thật mất mặt!"
Cô giáo Hà cảm thấy không hài lòng liền đặt Dương Tử ngồi lại vào ghế xếp hình gỗ, quay lại muốn giáo dục tên tiểu tử hoạt bát này thì lại có một giọng nghẹn ngào do mũi sụt sịt:

"Cậu còn giật bím tóc của tớ. Bạn học Tiêu, cậu còn làm hỏng con gấu trên móc khoá của tớ. Cậu như vậy chính là bắt nạt tớ!"
Tiêu Chiến dường như không ngờ cô sẽ như vậy nhắc lại những chuyện này liền ngơ người ra. Cô giáo Hà lại càng không ngờ.
Tiểu Dương Tử trong mặt mọi người chính là cô bé mũm mĩm ngoan ngoãn, lại nhút nhát. Đối với các bạn đều rất tốt, lại chân thành. Thế nhưng đặc biệt sợ cậu bé họ Tiêu này. Mỗi lần đều bị cậu bé bắt nạt đến sụt sịt tức giận nhưng lại không dám mách lẻo với cô, mỗi lần đều một mình gặm nhấm uất ức rồi lại bị những đứa trẻ khác chọc cười, vui vui vẻ vẻ quên đi. Thế nhưng lần này đứa trẻ này vậy mà "phản kháng" rồi?
"Tiêu Chiến, không phải đã nói tốt sẽ xin lỗi bạn hay sao? Em vậy mà còn bắt nạt bạn? Mau! Mau xin lỗi và hứa sẽ không bắt nạt bạn nữa. Đứa trẻ ngoan phải biết nhận sai. Ngoan, mau xin lỗi bạn!"
Tiêu Chiến sau kinh ngạc thì bị điểm tên. Cảm thấy đứa trẻ này chính là cố ý muốn cậu xấu mặt liền không phục nói xin lỗi. Còn không thèm nghe Dương Tử có đồng ý hay không liền quay đầu chạy lại chơi cùng với những đứa trẻ khác.
Cô giáo Hà thấy vậy cũng chỉ biết thở dài, không ngờ là đứa trẻ đang ngồi xếp hình gỗ cũng thở dài. Không biết nói gì, cô đành an ủi cô bé vài câu rồi cũng chạy đi dỗ dành nhưng đứa trẻ khác.
Dương Tử 29 tuổi đang ngồi xếp hình gỗ, nhạt nhẽo nghĩ ngợi. Thật là, thế nhưng lại trở về thời gian đáng ghét này. Nếu cô nhớ không nhầm thì trước khi lên sơ trung Tiêu Chiến sẽ vì gây sự đánh nhau mà bị chú Tiêu mang đến trường trên tỉnh để tiện chú ý. Sau đó? Hình như là cao trung bọn họ lại học chung nhưng số lần điểm tên đều là vì gây sự đánh nhau hoặc là thay người yêu như thay áo. Haizz, ai có ngờ thế nhưng người này về sau lại là ông trùm trẻ tuổi trong giới giải trí, lại là nam diễn viên ít hoạt động mà có lượng fan ảnh hưởng đến khủng khiếp.
Nghiệt duyên! Cô có cảm giác tên nhóc này chính là nghiệt duyên với mình. Có câu: không cùng chí hướng không nên chung đụng. Xem ra cô vẫn nên không chọc vào tên nhóc này thì hơn. Thuận lợi theo đuổi lại sự nghiệp là mục đích cao cả nhất hiện tại. Được rồi, Dương Tử tiến lên!
' Lạch cạch '
'Rầm'
Dương Tử nhìn đống thanh gỗ mình vừa xếp bây giờ rơi bừa bãi trên bàn và dưới đất, lại nhìn tên đầu xỏ làm mặt xấu, lè lười trêu chọc cô:
" Lêu lêu, tiểu mập mạp! Ai mượn câu thích mách lẻo chứ." Rồi bỏ chạy!
Dương Tử nhìn cậu bé vui vẻ cong đít chạy đi, lại nhìn đống đồ vương vãi dưới chân, bất lực ngồi xuống nhặt lại. Thật là tiểu ấu trĩ!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC