Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-"Cậu là Ban Tiểu Tùng đúng chứ? Hân hạnh được gặp cậu, tôi là Tuỳ Ngọc. Sau này làm việc vui vẻ nhé!" - người thanh niên trạc tuổi cậu, cả khuôn mặt không khác cậu là bao.

Tuỳ Ngọc nở một nụ cười rạng rỡ nhưng không kém phần quyến rũ. Nếu nói Tuỳ Ngọc giống Tiểu Tùng như đúc nhưng nụ cười của hai người rất khác nhau, cách Tiểu Tùng cười rất tự nhiên và ngây thơ - một con người dễ đoán. Nhưng Tuỳ Ngọc lại khác, nụ cười Tuỳ Ngọc mang vẻ bí ẩn, thập phần mị hoặc, như có ý chiêu dụ đối phương.

-"Không nghĩ là hai người giống nhau đến vậy đấy." - nhân viên A cảm thán.
-"Đúng thật là rất giống. Có thật là cả hai không phải là anh em không?" - nhân viên B lấy làm lạ lẫm.
-"Được rồi, mọi người không có việc làm sao? Giới thiệu đã xong, không mau đi làm việc?" - Hạo Hiên lên tiếng dập tắt tiếng ồn rồi quay sang cậu mà nói. -"Tiểu Tùng, bàn làm việc của cậu ở kế bên Tuỳ Ngọc, có việc không hiểu có thể hỏi cậu ấy hoặc tôi."
-"Cảm ơn trưởng phòng Thẩm." - cậu cười cảm ơn Hạo Hiên.

Hạo Hiên trở về chỗ làm việc, phòng làm việc lại trở về một mảnh im ắng tập trung làm việc. Thời gian trôi nhanh, giờ ăn trưa cũng đến, họ đều rời phòng làm việc đi xuống nhà ăn công ty. Cậu cầm theo hộp cơm bản thân đã chuẩn bị từ sáng, vừa đi vừa nhắn tin cho anh mà tủm tỉm cười. Xuống đến nơi, phát hiện Hạo Hiên một mình ăn cơm lại vừa đọc sách, anh ta trông thật cô đơn.

-"Trưởng phòng Thẩm, tôi ngồi cùng anh được chứ?" - cậu đi lại gần lịch sự hỏi.
-"Tuỳ cậu." - Hạo Hiên có vẻ rất kiệm lời, nhưng anh ta không có vẻ là người xấu.
-"Anh thích cuốn "Doanh nhân - những người cô độc" của Đồng Văn sao?" - cậu nhận ra bìa sách đó Hạo Hiên đang đọc liền hỏi.
-"Cậu biết Đồng Văn (bút danh của Ô Đồng) sao? Tác giả cậu thích nhất là?" - anh ta có vẻ lạ lẫm, không nghĩ cậu cũng có sở thích đọc sách.
-"Tôi sao? Tôi thích các tác phẩm của Doãn Gia (bút danh của Doãn Kha) a!" - cậu cười nói, Hạo Hiên lập tức đỏ mặt, không phải là tác giả viết truyện khiêu dâm sao? Nhận ra mình vừa nói gì, cậu nhanh chóng giải thích với từ ngữ lộn xộn khó hiểu.

Hạo Hiên bật cười, cậu gãi đầu ngượng ngùng, cả hai lại vui vui vẻ vẻ trò chuyện cùng nhau về sách, về sở thích, về mọi thứ như tri kỉ lâu năm. Những gì họ bàn luận lẫn biểu hiện của họ đều thu vào tầm mắt một người, nụ cười ma mị nở ra, người đó đang có suy tính chuyện gì? Hiện tại thì trong lòng Hạo Hiên đã có phần cảm thấy Tiểu Tùng là một người rất tốt rồi.

-"Ôi trời, Tiểu Tùng, em làm việc ở đây sao?" - giọng nói quen thuộc vang lên. Là Ô Đồng! Hắn làm gì ở đây?
-"Tại sao anh lại ở đây?" - cậu trốn sau lưng Hạo Hiên đề phòng Ô Đồng.
-"Giám đốc Ô, thật hiếm khi thấy anh xuống nhà ăn." - Hạo Hiên lễ độ cúi người chào hắn. Thật ra là hôm nay hắn muốn đi xem thử nhà ăn đã cải thiện sau đề xuất của hắn chưa. Lại không ngờ Tiểu Tùng - người hắn ngày đêm mong nhớ lại xuất hiện ở đây.
-"Đúng vậy, giám đốc công ty Cyborg, sau này làm phiền em nhiều rồi Ban-Tiểu-Tùng." - cậu còn đang há hốc miệng ngạc nhiên, hắn nở nụ cười không thể đê tiện hơn nhìn cậu.

Hạo Hiên khó hiểu nhìn hai người trong thế khó xử, liền cúi chào Ô Đồng rồi tranh thủ đồng hồ vừa điểm hết giờ nghỉ trưa, một hơi kéo cậu thoát khỏi tình huống khó khăn. Tiểu Tùng vì hành động này của Hạo Hiên mà tỏ ra biết ơn không thôi, có lẽ Hạo Hiên có thể trở thành người bạn tốt, đồng nghiệp tốt và là một ông chủ tốt. Nhưng mà việc công ty thuộc sở hữu của Ô Đồng thì Doãn Kha đã biết chưa nhỉ? Cũng không nên nói, Doãn Kha sẽ rất lo lắng.

Tiểu Tùng thở dài một hơi chán nản, thật muốn về nhà với Doãn Kha, chỉ cần ở bên cạnh anh, bao nhiêu phiền muộn đều có thể tan biến. Hạo Hiên phát hiện nhưng cũng không muốn nhiều chuyện quá, tuy nhiên không nghĩ khuôn mặt của Tiểu Tùng khi phiền muộn lại bận tâm Hạo Hiên sau này.

Cuối cùng thời gian cậu mong đợi trong ngày nhất đã đến, thời gian tan làm, nhanh chóng thu dọn rồi chào mọi người mà ba chân bốn cẳng trở về nhà. Mở cửa bước vào nhà, cậu thở gấp gáp, trên tay còn có ba bốn túi thức ăn từ siêu thị mà cậu mua gấp rút. Doãn Kha cùng Ban Ban trên vai đang tựa lưng ở bức tường đã chờ cậu sẵn ở đó.

-"Em về rồi, sao bản thân lại chạy nhanh như vậy? Ngã thì làm sao?" - anh tiến đến gần cậu đang lấy lại hơi thở thì hôn nhẹ lên chóp mũi cậu.
-"Còn không phải nhớ anh sao?" - cậu điều hoà lại dưỡng khí, tay vòng qua gáy anh mà chủ động kiễng chân hôn môi anh.
-"Công việc thế nào?" - anh nhỏ nhẹ hỏi.
-"Rất tốt a~, mọi người đối với em rất tốt. Trưởng phòng Thẩm còn cho em mượn cuốn "Doanh nhân - những người cô độc" của Đồng Văn nữa a. Lần trước muốn mua xem thử nhưng lại cháy hàng cả rồi." - cậu cao hứng lấy ra trong cặp 1 quyển sách được bọc lại cẩn thận, nhíu mày một cái anh cũng chỉ ừ một cái rồi thôi.
-"Tiểu Tùng, anh có công việc ở Hồ Nam vài ngày, một mình em sẽ ổn chứ?" - anh hỏi.
-"Ừm... em không sao mà. Anh phải gọi điện cho em đấy." - hơi buồn và cô đơn một chút, nhưng không được, không được yếu đuối như vậy.

———————————————————————————
Hết chap 15

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net