Tiểu yêu của anh (part 1) [phần cuối]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 35: OAN

Trịnh Vũ không nói không rằng, xỏ đại đôi dép, lấy xe, phóng thẳng đến nhà Hương.

Bà Trịnh trông theo con, lòng ngạc nhiên nhưng cái đầu cứ gật gù. Theo nhìn nhận của bà, “cậu ấm” này đã “có vấn đề” thật rồi.

Bà Trịnh đứng lên, không nói không rằng, quay vào trong, môi bà giãn ra thành 1 nụ cười. Bà muốn có cháu quá!!

Trong lúc trịnh Vũ đang phóng xe đến thì nàng đang cố lết ra cửa. Không uống thuốc có nước chết mất thôi. Cả đêm không ngủ, mặt mũi nàng bơ phờ, nếu không phải thể trạng nàng tốt thì chắc lăn đi cũng không nổi chứ đừng nói lết. Hương lầm bầm nguyền rủa kẻ độc ác kia. Hắn… hắn dám gọi cho nàng sao?? Ôi!! Đau chết mất!! Hương nhăn nhó, nàng không muốn làm kinh động đến ba mẹ chỉ vì cái chuyện này.

Nói là lết thì cũng hơi thảm, nhưng nhìn bộ dạng nàng đi thì chắc lết sẽ khoẻ hơn. Bụng nàng cũng bớt đau rồi, hi vọng là còn đủ khoẻ để đi mua thuốc.

Hương tuy cứng đầu cứng cổ, tính tình ngang bướng, khó bảo nhưng dù sao thì nàng cũng là con gái. Bị gạt như vậy sao có thể không tức, đã thế từ bé đến giờ quanh nàng luôn có bàn tay cha mẹ, muốn gì được nấy, chăm sóc đến tận chân răng. Đêm qua 1 mình vật lộn với cái bụng khiến nàng cảm thấy tủi thân vô cùng. Càng tủi thân, càng ấm ức, nàng càng hận Trịnh Vũ.

Nhưng dù có khoẻ đến đâu, ra đến cửa nàng đã thở hồng hộc. Nàng nguyền rủa, căm ghét bản thân bây giờ ghê gớm. Sao nàng có thể tin 1 kẻ như Trịnh Vũ, sao nàng có thể???

Ngôi nhà hiện lên trong tầm mắt Trịnh Vũ. Từ nãy đến giờ anh thắc mắc, không hiểu tại sao con nhỏ này hết mắng **** lại khóc lóc. Nghe nàng nói anh chưa hiểu ất giáp gì, đến nơi ắt rõ. Anh chỉ sợ nó nổi điên lại phóng cả “phi tiêu tụ tiễn” vào người anh thì khốn, con nhỏ mắc dịch đó nguy hiểm vô cùng, không khéo chuyến này anh “lành ít dữ nhiều” cũng nên.

Anh xuống xe bước tới cổng. Cánh cổng cao cao, sơn màu đen trông rất có phong thái nhà giàu. Bên kia cánh cổng, 1 cô gái đang lảo đảo bước qua khoảng sân rộng, vừa thấy cô gái này, anh toát cả mồ hôi, lạnh cả sống lưng, ngỡ là mình đang hoa mắt!!

Kia là ai?? Là con tiểu yêu chứ ai!! Nhưng hôm này cái tên tiểu yêu có lẽ không còn hợp nữa!

- Hương… - Giọng anh không còn tự nhiên mà trở nên e dè, thảo nào nó khóc dữ quá!!

Nghe người gọi tên mình, nàng ngước nhìn ra cửa.

- … - Nàng trân trối ngó 1 hồi cho đến khi cái tên TRỊNH VŨ được nhận dạng trong não. – Còn… còn… - Nàng chỉ tay về phía anh, tức đến nỗi mặt mày tím tái, tức đến nỗi không nói nên lời, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, nàng lại cảm thấy thất vọng!

- Cô bị sao thế?? – Anh đề phòng hỏi.

- Anh… anh còn dám vác mặt đến đây sao? Hừ! Để xem tôi chết chưa phải không?? - Thật ra nàng cũng không muốn nhưng sao những lời lẽ ác nghiệt cứ tuôn ra. Tự nhiên nước mắt nó chảy dài trên má nàng. – Mẹ! Cái quái gì thế này? – Hương đưa tay quẹt nước mắt, lầm bầm rủa. Khóc trước mặt Trịnh Vũ chính là nỗi nhục thứ hai! Nàng không thể khóc!

Đến đây anh đẩy cửa bước vào, anh không biết nàng đau đớn gì, ở đâu, nhưng anh không muốn nhìn nàng khóc. Anh biết thừa Hương không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt anh, anh thừa biết lòng tự tôn của nàng cao hơn núi.

- Hương, có chuyện gì vậy?? – Anh bước đến gần nàng hơn, yếu thế này chắc không còn “nguy hiểm”, thế cũng yên tâm phần nào.

- Tránh ra! – Hương nghiền răng nghiến lợi.

- Không! – Anh cũng ngang tàng không kém. Một tay tóm chặt lấy tay nàng, một tay đưa lên sờ trán. – Không sốt?? Thế cô đau ở đâu?

- Đừng có giả vờ “mèo khóc chuột”, anh rõ hơn tôi phải không? – Hương nhịn đau nói.

- Cô nói rõ ra xem nào? Tôi làm gì mà cô… - Anh cũng bắt đầu nổi điên lên rồi. Không nói không rằng cứ **** rủa người khác, cái lí lẽ này ở đâu ra?

- Anh nói với con bé nhân viên kia bỏ cái gì vào bát của tôi? – Nàng hỏi thẳng, mắt nàng nhìn anh như toé ra lửa.

- Ơ! Hơ! Cô nói cái gì bậy bạ thế?? – Bị kết tội oan, anh nghệch mặt ra. – Tôi bảo cái gì?? Bỏ gì??

Nhìn cái mặt ngẩn tò te của anh, Hương càng ngứa gan, hại người ta ra nông nỗi này còn bày đặc ngơ với chả ngác!

Chương 36: TIN HAY KHÔNG MẶC CÔ!

Hương không còn sức để đôi co với anh nữa. Chỉ mới nói mấy câu mà nàng tưởng mình vừa chạy quanh sân vận động. Híc híc!

- Để tôi đưa cô đi bệnh viện! – Trịnh Vũ nhìn sắc mặt nàng càng lúc càng xấu đi thì không nhịn được nữa.

- Hừ! Có chết tôi cũng không tin anh nữa! – Hương cười nhạt.

- Tin hay không mặc cô! – Anh gằn giọng, anh không rỗi hơi đi đôi co với nàng. – Cô muốn chết nhưng tôi không muốn. – Anh cấm cẳn nói.

- Ha ha!! – Hương phì cười. – Anh là cái gì mà “muốn”? Đã nói là buông ra, tôi không cần… - Nàng vừa cười vừa thở, rõ là gần té xỉu rồi mà vẫn còn cứng đầu.

Anh trợn mắt nhìn nàng. Chưa thấy đứa nào vừa dở hơi mà vừa lì như thế. Dùng “chính trị” không xong thì anh dùng “quân sự”.

Không nói không rằng, anh lôi nàng xềnh xệch về phía xe.

- Đồ tôi! Buông ra! – Đã đau còn bị đối xử thô bạo, nàng vùng vầy, cố thoát khỏi bàn tay anh.

Trịnh Vũ nóng máu nhất quyết không buông.

- Ư ư!! Đồ tồi, buông tôi ra… đau… - Hương bật khóc, nàng căm thù anh. Căm! Thù! Nàng đau lắm. Sao còn dám lôi nàng đi thế này??

Nghe tiếng Hương khóc, tự nhiên anh mềm lòng. Trịnh Vũ thở dài, anh quay lại đưa tay lau nước mắt cho Hương nhưng bị nàng gạt ra.

Hình như anh cũng nhận ra mình có phần hơi quá đáng, anh cúi xuống bế nàng lên!

- Ơ! Ơ! Buông… buông ra!! – Hương vùng vẫy.

Trịnh Vũ bế nàng ra xe. Anh nhức đầu lắm rồi. Anh lo lắng cho nàng lắm. Cái đồ ngốc nghếch, đau đến mức này mà vẫn im lặng, anh mà không biết thì còn ra sao nữa đây? Quả thật anh không biết đứa nào làm cái trò hèn này. Anh mà biết thì anh bằm nó ra. Bế nàng, nàng vũng vẫy anh mới cảm thấy được nàng đã kiệt sức thế nào.

Hương nằm co ro 1 mình trên giường. Lần đầu tiên trong đời nàng thảm như thế, nhưng biết làm sao?

- Ngồi dậy ăn cháo đi con!! – Tiếng bà Trịnh vang lên.

- Thôi đi mẹ, con nhỏ đó ngủ rồi!

- Thôi là thôi thế nào thằng này! – Bà trịnh đập vào lưng con.

- Mẹ!! – Anh nhăn nhó. – Thôi, thôi!! Mẹ ôm nó qua phòng của mẹ đi!! Con mệt lắm rồi!

- Ơ hay! Mày nói hay nhỉ! Nó qua thì bố mày về nằm đâu?? – Bà Trịnh viện lí dó.

- Thế mẹ không sợ con làm gì nó hả? – Anh hung hăng đe doạ.

- Ơ hay!! Thế thì mẹ đi ra nhá! – Thật không ngờ bà Trịnh Lại phản ứng kiểu đó.

- Ơ!! – Anh há mồm, hừ, không ngờ bà dám thách thức con bà!! Đã thế thì…

Anh bỏ cái máy tính, lững thững đi lại giường. Nhìn còn tiểu yêu bây giờ thiệt là dễ thương quá. Mi hơi khép, da trắng, mũi cao, miệng xinh xắn. Nhìn vào nó chắc chả ai bảo nó dữ cả!!?!

- Haiz!! – Trịnh Vũ thở dài. Anh toàn thích những cô nàng “ngon cơm”, “điện nước đầy đủ”, chưa bao giờ anh nghĩ đến cái ngày này. Hương rất xinh rất đẹp nhưng không hợp “gu” của anh. Quả thật lúc đầu anh cho là thế. Nhưng càng gần nó, càng bị nó quậy phá đến nỗi tức điên lên anh lại càng không dứt ra được. – Có cái gì nhỉ? – Anh thắc mắc cúi xuống nhìn Hương kĩ hơn.

Nó cũng đẹp đấy chứ! Anh thầm nghĩ. Bất giác, anh đưa tay chạm nhẹ vào má nàng. Ưm! Rất mịn. Tay anh lại chạm vào môi nàng, hình như Hương nhột nên dụi dụi đầu vào gối, miệng khẽ lầm bầm.

- Phì! – Anh bật cười, mới nãy hung hăng lắm cơ mà? Anh phải ần xuống giường với chịu nằm, thế mà bây giờ đã chiếm tiện nghi luôn rồi.

Anh tự hỏi có phải mình có vấn đề rồi không nhỉ? Không! Không thể nào!! Cưới con nhỏ này về thì còn gì là đời trai nữa??

Anh lắc đầu đứng dậy. Không! Không được nghĩ đến nó nữa Vũ ơi! Mày điên thật rồi!

Anh lẩm nhẩm mấy câu để bài xích cái cảm xúc “mắc toi” của mình. Anh bỏ xuống nhà. Còn ở đây không khéo lại làm chuyện dại dột cũng nên!!

Chương 37: TIN ĐỘNG TRỜI!!

Anh lững thững bước xuống cầu thang. Anh nghĩ vẩn vơ, chuyện chơi, chuyện học, chuyện linh tinh. Anh còn trẻ, còn cả tương lai.

Anh nghĩ đến Hương, anh nghĩ đến tương lai của cuộc sống gia đình, một điều mà anh chưa từng nghĩ đến trước đó. Anh tự hỏi mình có còn là mình không? Gần đây anh hết hẳn hứng thú với phụ nữ, anh đã “giao mình cho cửa phật”, chỉ còn Hương làm anh vướng bận tâm trí. Anh không muốn ôm đồm bao trách nhiệm về mình.

Anh sẽ không cưới, dù anh có thích nàng thật thì anh cũng sẽ không cưới. Con người Trịnh Vũ luôn luôn lí trí là vậy đấy, lạnh lùng!

Anh xuống phòng khách đã gặp bà Trịnh ngồi đọc báo.

- Con bé ăn chưa? – Bà gỡ cặp kính, hỏi.

- Chưa mẹ.

- Mẹ hỏi, có phải con thích con bé đó không? – Đột nhiên bà Trịnh hỏi.

- Tất nhiên là không. Hừ! con mẹ là ai chứ, dù con có thích con cũng không muốn lấy nó.

- Thằng này giỏi nhỉ, mày cứ mạnh miệng rồi hối hận.

- Con chưa bao giờ hối hận. bây giờ cũng không, sau này cũng không. – Anh lì lợm nói.

- Ha ha!! Anh định lừa tôi hả? Ha ha! Rõ mười mươi là khoái nó tỉ tì ti, lại còn chối sao?

- Con không có. – Anh lầm bầm.

- Hừ! Theo tôi thì anh không dám. Anh sợ…

- Con đâu có! – Anh cau mày chối. Bởi chính anh cũng không nhận ra…

- Thôi! Tôi không nói nữa. Hai bên bàn bạc rồi. Con bé vào đại học thì sẽ cưới ngay.

- Mẹ nói sao?? – Anh trợn mắt đứng dậy. – Đây là chuyện của con… sao ba mẹ…

- Mẹ đã dạy con rồi. Sống trong cái xã hội này, con có quyền lực nhưng chuyện này thì phải tuân theo ba mẹ. – Giọng bà Trịnh lạnh tanh như thể ấn định cho cái kết của câu chuyện.

- Mẹ, con sẽ không để ba mẹ toại nguyện đâu. – Anh thách thức.

Nói rồi anh bỏ thẳng vào nhà trong. Anh không muốn bàn bạc đến vấn đề này nữa, anh ghét phải nghe người khác lải nhải chuyện cưới xin và hình như anh cũng không muốn biết bà Trịnh nói rõ điều anh sợ. Anh không biết, cũng không muốn quan tâm. Anh không muốn thay đổi, anh muốn sống tự do tự tại như trước đây, anh ghét phải có trách nhiệm, anh… sợ phải có trách nhiệm.

Anh chán ghét bỏ lên phòng.

Hừ! Con tiểu yêu có đáng ghét đến đâu cũng còn dễ thương gấp trăm lần cái đầu óc cổ hủ của mấy ông mấy bà!!

Anh mở cửa bước vào đã thấy Hương cầm chai dầu xoa xoa bụng.

- Tỉnh chưa? Còn thích gây sự không?

- Hè hè!! Ai biểu anh không nói rõ chi!! – Hương xun xoe cười nịnh. Bụng nàng hổ thẹn, hối hận không để đâu cho hết. Nàng hiểu lầm anh thật rồi.

- Thôi! Cô khoẻ chưa? – Giọng anh đầy chán nản, khác hẳn Trịnh Vũ ngày thường. Người tinh ý như Hương sao có thể không nhận ra??

- Ơ! Trịnh Vũ! – Nàng giật tay áo anh. – Còn giận tôi sao? Tôi xin lỗi!

- Hừ! Ai thèm giận cô. – Anh chán nản nắm vật ra giường. Trước mặt nàng, anh chả thèm giữ hình tượng quái gì. – Cô tránh xa tôi ra, không thì tôi “làm việc” cô đấy!

Giọng anh nghe chả có tí đùa cợt hay doạ dẫm nào, hình như chỉ đơn giản là anh muốn nàng tránh xa anh 1 chút.

- Lại bắt cưới phải không? – Hương chán nản hỏi.

- Sao cô biết?

- Hừ! Trước sau chả thế, tôi linh cảm sẵn rồi! – Hương bó gối ngồi tựa vào đầu giường.

- Thế giờ tính sao? Tôi không muốn uổng đời bên anh! – Hương lại giở giọng đáng ghét.

- Tưởng tôi yêu cô lắm sao? – Anh bĩu môi.

- Xí! Bí quá thì cưới đại đi! Sau đó li dị. Tôi sẽ làm dâu hư cho ba mẹ anh từ bỏ ý định. – Hương “hiến kế”.

- Ha ha! Cô tưởng mấy ông bà già dễ trúng kế sao?? Họ bàn bạc hết rồi! – Anh thở dài.

- Vậy làm sao đây? – Hương nhăn nhó. – Anh nghĩ đi, nghĩ đi!! Tôi sẽ bao anh đi chơi thêm một ngày nữa!

- Thôi! Tôi không dám nhận, chưa chơi được phút nào đã nghe cô **** rồi. – Anh trề môi.

- Tôi đấm lưng cho anh nhé!! – Hương giở trò mà nàng vẫn hay “áp dụng” với ông Chính.

- Thôi! Thôi! – Dù nàng với ốm dậy nhưng anh cũng không dám.

- Thế tôi bao anh đi chơi nha! – Hương cố chuộc lỗi, nàng biết là nàng hiểu lầm anh. Còm đứa nào bỏ thuốc thì nàng chưa biết!! Ơ! Mà chả lẽ là Phương??

- Hừ! Tôi mệt!

- Mệt thì tôi mát-xa cho anh!! – Hương cười cầu tài.

- Tôi chưa muốn tàn phế!

Thấy cái giọng chướng tai của anh, Hương mím môi,… đè anh xuống.

- Có thích hay không cũng phải mát! Coi như hết nợ nha! – Nàng cười gian ác!

- … - Anh bó tay, con tiểu yêu này ngang quá!!

Họ cũng muốn quên đi cái chuyện nhức đầu.

Chương 38: BUÔNG XUÔI

Ba mẹ Hương trở về với tâm trạng hết sức vui vẻ. Được xả hơi, ai nấy đều cao hứng.

Thật ra lần này ông Chính đi công tác. Nhưng thấy vợ chồng lâu nay chưa có “khoảng trời riêng” nên “kẹp” thêm cả vợ đi cho vui! Với lại ông cũng đã “tận tình” nhờ thằng rể quan hoài đến con bé Hương nên cũng rất yên tâm. Trong bụng ông đắc ý lắm! Lần này 2 bên gia đình đã bàn bạc kĩ càng, để tránh đên dài lắm mộng, cưới càng sớm càng tốt!

Bên kia chắc là đã thông báo cho thằng rể rồi, còn con bé Hương, ông định về rồi sẽ nói. Tính khí con nhỏ này nóng nảy bộp chộp, theo suy đoán của 1 người dày dạn kinh nghiệm “trấn yêu trừ ma” như ông thì con nhỏ này nhất định sẽ phản ứng rất quyết liệt, thậm chí là tiêu cực vô cùng. Nhưng ông không lo, cưới là cưới, dù nó có làm gì đi nữa! Con nhỏ này yêu bản thân hơn tất cả nên chắc chắn không làm chuyện dại dột gì đâu!

Mọi thứ đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi, chỉ chờ đến tối là sẽ sang bên thông gia bàn bạc cho kĩ thôi.

Ở một nơi khác, một chàng trai ngồi vắt chân hình chữ ngũ, ánh mắt chán chường lơ đễnh nhìn xung quanh. Trong tay anh, li rượu đã vơi đi một nửa.

- Anh! Lâu quá sao anh không điện cho em? – Một cô gái lượn qua dừng lại hỏi.

- Lâu nay anh không có hứng! – Anh đáp bằng giọng thờ ơ.

- Hứ! Anh có cô khác rồi phải không? – Cô nàng hỏi bằng giọng hờn dỗi.

- Phải! – Anh vẫn lơ đễnh. – Anh sắp cưới vợ rồi! – Hơi men phảng phất, anh mắt anh tối đi theo từng câu nói.

- Ha ha! Em không tin! – Cô gái kia cười. Trịnh vũ sao có thể…

- Tin hay không tuỳ em, hôm nay anh không có hứng nên đừng làm phiền. – Giọng anh lạnh lùng.

Thấy Trịnh Vũ hôm nay khác hẳn ngày thường, cô gái kia cũng đâm ra mất hứng.

Anh vẫn ngồi im lặng, cho đến khi 1 giọng nói phá ngang tâm trí.

- Cái thằng này, sao hôm nay mày lạ thế Vũ?? – Phong thấy thằng bạn cứ im lặng ngồi, còn từ chối cả gái đẹp, cứ ngồi im như cây nhíp thì đâm thắc mắc.

- Lạ cái gì? – Trịnh Vũ nheo mắt nhìn thằng bạn, anh đã nhịn mà nó còn khơi ra.

- Ơ! – Nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, Phong hơi giật mình nhưng bản tính vốn nhiều chuyện, anh không thể khống chế cái mồm. – Thì tao thấy lạ mới hỏi! có gì không? Kể tao nghe đi!

- Tao thấy mày ở không nên rửng mỡ quá Phong à! – Anh nheo mắt vỗ vỗ vai Phong. – Hay là lâu nay không tắm nên thấy ngứa?

- Ơ! Tao tắm thường xuyên mà!! – Trí tò mò trong Phong càng mãnh liệt, bảo sao bây giờ? – Để tao đoán nha.

- …

- Mày làm gì con bé Hương rồi phải không?

- Phịt!!!!!! – Ngụm rượu trong miệng Trịnh Vũ bắn vào mắt Phong. – Mày nói cái gì thế hả thằng… - Trịnh Vũ trợn mắt nhìn Phong.

- Ế!! Đừng nóng!! – Phong lùi ra sau để tránh cơn điên của thằng bạn đại ca. – Tao đoán mà!!

- Đoán cái mẹ gì! Ông bà già nhà tao bắt tao cưới nó.

- Xời! tưởng gì. Tao biết rồi. Nhưng đến khi nó xong…

- Xong cái quái gì, nó học xong 12 là cưới! – Giọng anh bực bội, chán nản.

- Hả!! thế thì nó còn bé lắm! – Phong bình luận.

- Bé hả? – Trịnh Vũ trợn mắt! – Cưới nó về thì đời tao đi đứt!

- Ừ! Mày nói phải, nhưng nó đẹp lắm, bỏ thì cũng tiếc nhỉ… - Phong nghĩ ngợi.

- Cái thằng! có tiếc thì tao tự tiếc, không mượn mày tiếc hộ!

- Tao thấy mày cũng thích nó mà!!

- Thế mày thích cái gì? – Trịnh Vũ gườm Phong.

- Ơ! Không thích thì thôi, làm gì gớm!! – Phong trề môi. Anh thấy thằng này thích con nhỏ Hương tỉ tì ti, có điều anh không dám nói thôi.

Hương cầm li nước cam, hút từng ngụm nhỏ.

Cái lạnh ngấm vào tay nàng mà nàng không nhận ra.

Tại sao chứ? Nàng chưa bao giờ tưởng tượng ra chuyện này. Nàng đã từng nghĩ mình sẽ đối phó được, cuối cùng thì cũng phải chui vào cái váy cưới thôi.

Trịnh Vũ! Nàng cũng không còn ghét anh như trước nữa, nghĩ lại, nàng thấy thật vô lí hết sức. Tại sao từ trước đến nay nàng luôn làm khó anh, anh cũng có ham nàng đâu? Nàng cũng quá quắt thật. Dù sao thì học hết đại học mới phải sinh con cơ mà!!

Nàng lại hút, đá tan ra làm nước cam nhạt đi. Phải, rồi nàng sẽ phải làm “nghĩa vụ” nối dõi tông đường cho nhà họ Trịnh, làm vợ, làm mẹ.

Nghĩ đến đó nàng thấy lạnh cả người. Nhưng biết làm sao? Nàng buông xuôi!

Anh cũng vậy, anh buông xuôi thật rồi.

Chương 39: KẺ THỨ BA

Hôm nay, Hương có mặt tại khách sạn.

Nàng liếc đồng hồ. Thò tay gãi gãi đầu. Làm cái quái gì mà lề mề thế nhỉ? Nàng lại liếc đồng hồ. Đáng lí giờ này anh phải có mặt rồi chứ!

Đáng lí giờ này anh phải đến rồi chớ! Hương gõ trán, đứng ngoài lề đường.

Đứng 1 lúc Hương đã thấy khó chịu. Cái váy thắt eo hở ngực dài gần quết đất, ôm sát lấy người nàng. Những đường xếp ở ngực và eo càng khiến nàng thêm hấp dẫn.Trước ánh đèn xe, những viền kim tuyến trở nên lấp lánh hơn.

- Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không đồ… - Hương nghiến răng lầm bầm. Nàng rất kị mấy loại váy này chứ đừng nói là mặc rồi đứng ngoài đường đợi. Biết bao nhiêu ánh mắt khiến nàng nhột quá xá!!

- Tiểu yêu! Đợi lâu chưa? – Một giọng nói vang lên sau lưng nàng.

- À há! – Hương mín môi trợn mắt quay lại. – Còn dám hỏi hả?

Nhìn bộ dạng hung hăng của Hương, anh đoán nếu không mặc váy thì nàng đã co chân đạp cho anh mấy phát rồi.

- Xin lỗi được chưa! – Anh cười. – Tại có tí việc, mà hôm nay trông cô sexy thế! – Ánh mắt anh gian tà quét khắp người nàng.

- Sexy cái đầu anh! – Hương đỏ mặt. – Lần sau còn dám…

- Biết rồi!! Vô nhanh nhanh lên! Mấy ông bà già mà chờ lại gắt ầm lên!!

Không đợi nàng đồng ý, anh cầm tay nàng kéo vào. Hôm nay anh đã được “mở mang” tầm mắt. Con tiểu yêu ngày thường toàn mặc sơ-mi, áo pull kín công cao tưởng bỏ xừ! Không ngờ có ngày nó lại sexy thế, còn dám mặc áo hở cả ngực!

- Này!! Đừng có mà nghĩ bậy nhá! – Nhìn ánh mắt ám muội của anh, Hương làu bàu. Nàng cố chạy theo anh, anh thì sải từng bước dài, trong khi nàng chỉ đi từng bước nhỏ trong cái váy bó sát

Trong đại sảnh của khách sạn, ánh đèn màu vàng ấm áp trải đều. Trịnh Vũ cầm tay Hương dẫn vào.

Hai người đều gặp người quen, đa số là những đối tác mà họ đã gặp qua, nên hai cái đầu gật gật liên tục.

- Trời! Tụi bay đi đâu mà làm ba chờ quá!! – Ông Chính chả biết từ đâu chạy ra, tay ngoắt ngoắt.

- Con chào bác! – Trịnh Vũ cười, chào.

- Trời! Con sắp làm con rể ba rồi, gọi là ba cho nó thân mật đi!! – Ông Chính cười tít mắt.

- Ba!! Ba đừng có nói bậy! – Mặt Hương nhăn hí.

- Mày cũng thích nó mà! Còn dám cầm tay cầm chân thế kia thì cho ba gọi “con rể” chút không được sao?? – Ông Chính bĩu môi liếc vào 2 bàn tay nắm chặt.

Hương ngượng nghịu rút tay ra, mặt nàng hiện thoáng sắc hồng nhưng lập tức biến mất. Bên này Trịnh Vũ cũng đằng hắng. Trận “chiến” kiểu này không phải là lần đầu tiên anh xem.

- Thôi!! Đi! Để ba giới thiệu hai đứa mới mấy… - Ông Chính vỗ lưng con gái, ra chiều an ủi.

Trịnh Vũ đi bên cạnh thấy mặt Hương xị ra, rõ ràng ấm ức lắm. Nhưng ánh mắt anh không dừng ở mặt nàng được lâu mà từ từ di chuyển xuống dưới!!?! Rõ là…

Hương thì đang “bận” tức nên không nhận ra ánh mắt gian tà đầy ẩn ý của anh.

Nàng cắn môi, lão già! Giới thiệu nàng ra bàn dân thiên hạ thế này khác nào tuyên bố với cả thế gian là nàng cưới chồng? Hừ, muốn đem nàng ra để khuếch trương thanh thế đây mà!! Hừ! Lúc nào cũng bảo thương tôi mà… Hương ấm ức thầm nghĩ.

- Ha ha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net