Kí Ức Chưa Một Lần Quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tin mệt mỏi dựa vào ghế, nhìn ngắm bầu trời đêm, lòng cậu cuộn trào lên từng đợt, đau nhói, cậu lại nhớ Ken, người mà cậu yêu thương nhất, một chàng trai hiền lành, đáng yêu, với nụ cười tỏa nắng ,khiến cậu yêu đến điên dại.

Đã 2 năm kể từ ngày Ken ra đi, Tin như không còn là chính mình nữa, cậu vẫn nhớ như in cái ngày Ken nằm gục xuống trước mặt mình,Nhưng cậu lại không thể bảo vệ được người cậu yêu , sự ra đi của Ken khiến cậu dây dứt, ăn năng,căm phẫn.

Tin hận Tul, người anh trai mà cậu xem là người thân, lại rắc tâm muốn giết cậu, giết người cậu yêu, mối hận này cậu khắc sâu trong lòng nhất định cậu phải đòi lại

Tul là anh trai cùng cha khác mẹ với Tin , ngay từ nhỏ Tul đã căm gắt Tin rồi, sau khi mẹ Tul qua đời,một thời gian sau ba kết hôn với mẹ Tin, sau đó sinh ra cậu, từ nhỏ đã được tình yêu của cha và mẹ, được bà nội yêu thương, cuộc sống của Tin chính là ngậm thìa vàng từ bé. Tin không biết tại vì sao Tul lại hận mình đến thế, nhưng hiện tại Tin không quan tâm, bởi vì hiện tại Tin hận hắn ta đến tột cùng, giết đi người cậu yêu nhất... Tul nhất định anh phải trả giá.

Cậu nhớ lại khoảng thời gian ấy

Đó là một đêm mùa đông mưa rơi như trút nước, Tin đang cố gắng chạy trốn sự truy đuổi bởi đám đàn em của anh mình , vì muốn tranh dành địa vị với cậu nên dùng mọi thủ đoạn để hại cậu, bọn chúng muốn giết cậu ,cậu bị chém ở sau lưng máu chảy ước đẫm mảng áo , cậu cứ chạy mãi mà chẳng biết là nơi nào, cậu trốn trong một con hẻm nhỏ, bọn chúng cứ lảo đảo xung quanh

- Mẹ kiếp ...nó chạy đâu rồi... Một gã đàn ông quát lên .

- Mau chia nhau ra đi tìm... Phải bắt nó cho bằng được.

Cả đám hơn mười tên, ai nấy mặt mày đều dữ tợn, trên tay cầm dao với gậy sắt, cả đám nghe được mệnh lệnh thì lập tức chia nhau thành ba nhóm đi tìm,

Cảm thấy bọn chúng đã đi rồi Tin lảo đảo bước ,hiện tại điều cậu muốn chính là chạy thoát khỏi chổ này mới có cơ hội sống sót, nhưng vết thương sau lưng quá sau, mất quá nhiều máu, từng bước đi tốn rất nhiều khí lực,vừa cố gắng đi được vài bước thì gục xuống, nằm bất tỉnh dưới đất.

Chẳng biết qua bao lâu, mi mắt Tin khẽ động đậy rồi từ từ mở mắt, đảo mắt một vòng, Tin thấy mình đã nằm trong một căn nhà tồi tàn khoảng 20 mét vuông, vừa chia phòng ngủ, phòng bếp,phòng tắm, thật chật chội,

- "Nơi này dành cho người ở sao?"

-"Hôi chết đi được."

Tiếng lục đục dưới bếp khiến Tin giật mình hướng nhìn về phía ấy .

Người trước mặt nở một nụ cười tươi .

- "Anh đã tỉnh rồi sao. "

Cậu ngớ ra một lúc rồi vội hỏi

- "Tôi đang ở đâu đây. "...cậu là ai... Vì sao lại cứu tôi... "

-" Anh đang ở nhà tôi.. Lúc tôi đi làm về đã thấy anh nằm trước cửa nhà tôi rồi, tôi thấy anh bị thương nên tôi đưa anh vào nhà ."

Nhà anh ở đâu ...tôi đưa anh về...

Cậu thanh niên nhỏ giọng hỏi ,

Vừa nghe đến đây...sắc mặt Tin thay đổi, bàn tay nắm chặt... Ánh mắt hằng lên tia máu

-" Tôi không muốn về nơi đó...nơi đó là địa ngục.."

-" Không về cũng được..nếu anh không có chổ nào đi thì cứ ở đây..Dù sao tôi cũng chỉ sống một mình ...nhà tôi tuy nhỏ nhưng sửa lại một chút thì cũng có chổ ngủ..."

- Cảm ơn cậu đã giúp tôi.

- Đừng khách sáo .

Tôi đã nấu cháo cho anh rồi... Để tôi mang lên cho anh.

Cậu thanh niên đi xuống bếp bưng lên một tô cháo nóng hổi..

- Anh đi ăn cho nóng...

Tin đỡ lấy tô cháo từ tay cậu trai rồi nói "cảm ơn ".

Từ hôm qua giờ không ăn gì Tin rất đói thế nên bưng tô cháo lên một hơi húp tô cháo...

- A...nóng quá ...

-bỏng lưỡi rồi ....

Tin giận giỗi chả thèm ăn nữa đặt bát cháo xuống rồi nằm ỳ trên giường ...

Cậu thiếu niên thấy tô cháo vẫn còn y lên tiếng hỏi .

- Sao anh lại không ăn... Sợ tôi hạ độc vào trong cháo sao..?

Tin bày ra bộ mặt khó ở

- Không phải ...tại nóng... Phỏng lưỡi rồi..

Cậu thiếu niên bậc cười  vì câu nói của người trước mặt, lắc lắc đầu rồi đi đến ngồi bên cạnh giường.

- Để tôi đút...A ....nào...

Cậu thiếu niên múc từng muỗng cháo thổi thổi vài cái...

- A... Há miệng nào...

Tin vẫn ngậm chặt miệng có vẽ không muốn hợp tác.

- Tôi không phải trẻ con...không cần đút.

"Thôi nào ...há miệng... "cậu trai vẫn kiên nhẫn dỗ dành.

Tin miễn cưỡng...chính là miễn cưỡng mà há miệng ăn từng muỗng cháo một cách ngon lành..

"Anh tên gì? bao nhiêu tuổi để tiện xưng hô. "

- Tôi là Tin 17 tuổi

- Tôi là Ken 16 tuổi

- Vậy cậu phải gọi tôi là anh rồi..

Lớn hơn có 1 tuổi...mà đòi làm anh hả.. Ken chả thèm để ý đến hắn nữa..

--------

Tin cứ vậy mà ở lỳ nhà Ken không "chịu đi .. . Tin cảm thấy Ken là người rất tốt, dần dần gỡ bỏ phòng bị, cởi mở hơn với Ken, sau ấy Tin bắt đầu nảy sinh tình cảm với Ken, Tin theo đuổi Ken , mỗi ngày điều đến chờ cậu tan làm ,ở nhà thì nấu cơm đợi Ken về tình cảm hai người dần dần nảy sinh ,cuộc sống bình bình an an cứ như vậy mà trôi qua,nhờ có Ken mà Tin thấy cuộc sống của mình thật ý nghĩa ,cậu cảm thấy cuộc đời mình hạnh phúc biết bao.

Hôm nay là kỉ niệm một năm ngày yêu nhau ,Tin muống tạo bất ngờ cho ken nên đã chuẩn bị một bữa tiệc, có nến, hoa hồng,nấu một bửa ăn thịnh soạn đợi cậu về.và một cặp nhẫn dự định sẽ cầu hôn Ken.trong đầu Tin có đến cả trăm nghìn câu tỏ tình cho Ken... Thật sự anh rất muốn Ken nhanh chóng tan làm về nhà....tâm trạng Tin rất là vui,vừa hát vu vơ, vừa dọn bàn ăn, sau ba mươi phút đồng hồ cuối cùng Tin thiếu gia cũng bày ra một bàn ăn vô cùng hoàn mỹ theo kiểu tây... Có nến, có hoa, ....chỉ thiếu một thứ....

- "Aw quên mất Còn rượu nữa...Ken sắp về rồi nên phải tranh thủ"

Tin vội chạy đi mua một chai sam banh ở tiệm đầu ngõ ,khi về đã thấy trước cổng có vài chiếc xe hơi màu đen đậu ở đó, cậu vội chạy vào thì nhà cửa đã tan hoàn cậu lập tức lao vào thì đã thấy Tul ngồi trên gế, Ken bị đánh đến nổi máu me đầy miệng.

Tiếng cười phá tan bầu không khí quỷ dị lúc này...

Hahaha

Chào em trai ,em trốn cũng kĩ quá nhỉ ,nuôi hẳn một tiểu tình nhân ,khẩu vị cũng tốt đấy chứ ...

Tin tức giận gầm lên...

- "Mau thả cậu ấy ra ...anh có gì cứ nhắm vào tôi."

Bọn đàn em chạy tới bao vây khống chế Tin ,Tul từ trên ghế đứng dậy, chậm rãi bước đến bên Tin, tên thuộc hạ hai tay cung kính đưa cho Tul một cây gậy sắt, Tul nắm cây gậy trong tay, một phát hạ xuống chân Tin một cái ,rắc tiếng xương gãy ...Tin bị đau đến tê dại chỉ khẽ rên một tiếng rồi khụy chân xuống ,

Tul bật cười ....

"Xin lỗi nha...dùng sức hơi mạnh rồi "

Lại cười thêm một tiếng nữa, tiếng cười ngày càng quỷ dị

Tul đưa tờ giấy ra trước mặt cậu.

Kí vào giấy nhượng hết tài sản lại cho tôi.

Đồ khốn..

-Ba vẫn còn mà anh đã đòi chia tài sản, anh thật quá đáng.

Sẽ nhanh thôi ....ông ta sẽ nhanh chóng về hưu, sau đó tất cả sẽ là của tao ,và đều quan trọng muốn tất cả mọi thứ của mày...mày đã sống hạnh phúc quá lâu rồi...đến lúc phải trả lại cho tao thôi. Tao muốn cả cái mạng của mày.mày còn sống ngày nào thì sẽ là mối hoạ cho tao ,thế nên mày phải chết.

Tul... ba đối xữ với anh rất tốt...ba rất yêu anh, tại sao anh lại như thế..

"Hắn bật cười... Tốt sao.... Ông ta yêu tao sao. ?"

"Đúng ba đã từng rất thương tao, yêu thương tao, tao cũng đã từng có cuộc sống hạnh phúc, là mày... kể từ lúc mày xuất hiện, mọi thứ của tao đều phải chia cho mày...họ không còn yêu thương tao như trước...tao làm gì thì cũng là sai...mày làm gì thì cũng đúng ."

"Tao căm gét mày, từng giây từng phút ,tao điều muốn mày biến mất khỏi cuộc đời tao... Chỉ cần mày chết tất cả mọi thứ đều sẽ là của tao... Là của tao... "

"Tul anh thật bỉ ổi....anh đừng hòng lấy đc 1 xu từ tôi ."

Vậy sao ..... thử xem nào...

Hắn rút ra còn dao đi đến chỗ Ken kề dao vào cổ ken...

- Mày thật cứng đầu hơn tao tưởng đấy, vậy tao chơi với mày,

Tin lo sợ nhìn Ken rồi lại nhìn sang Tul

-"Tul anh đừng làm bậy."

- "Vậy mày có kí không...Tao hết kiên nhẫn với mày rồi... "

Ken lên tiếng

-" Tin đừng sợ... Em không sao.. Mặc kệ em đừng kí... Đừng để hắn toại nguyện.. "

Cậu vừa dứt câu thì tul đã lấy dao ra khỏi cổ hướng vào ngực Ken mà đâm một nhát....Ken gục xuống nền nhà ,hai mắt nhắm nghiền, máu chảy ướt đẫm cả áo lẫn nền nhà.

-"Thế nào ...mày chứng kiến người mày quan tâm chết trước sự mặt mày cảm giác ra sao hả...đau không..."

- "Nhìn kĩ xem nó chết trước mặt mày đấy,chính mày đã hại chết nó đấy ."

Tul thích thú nhìn bộ dạng Tin lúc này.

Con ngươi Tin đỏ ngầu hằn lên tia máu, nắm chặt ray thành quyền ,Tin hét lên...

A.. A.... A

Đất trời như rung chuyển theo tiếng hét...Nhìn thấy người mình yêu thương gục xuống,...Tin hận ,hận đến thấu xương ,Tin bò đến bên Ken ,ôm thân thể Ken vào lòng, mà bật khóc... Sự đau thương thống khổ khi mất đi thứ quan trọng của mình...Tim của Tin như có ai bóp nát từng mãnh.

-"Ken tỉnh lại đi em..."

-"Ken có nghe anh nói không.... "

Chỉ còn tiếng khóc trong vô vọng ...Ken đã chẳng còn nữa ,cậu ấy đi rồi ,Tin căm hận, Hận không thể bảo vệ được cậu.

-" Là tôi... Là tại tôi mà em phải chết..."

- "Tul mối thù này nhất định Tôi sẽ đòi lại .."

Tul cười phá lên

-="Nhìn bộ dạng của mày lúc này xem... thật đáng thương...mày nên biết hiện tại mạng sống của mày đang nằm trong tay tao... Mày đừng có ngoan cố làm gì? "

Hắn phất tay nói.

- Mang nó đi... Nhốt vào phòng cho tôi.

Tin bị người của Tul lôi đi ,để mặc Ken nằm đó ,một mình lạnh lẽo cô đơn .

Nghĩ đến đây Tin lại càng khóc to hơn, nước mắt phủ đầy trên khuôn mặt cậu ,những kí ức ấy vẫn in sâu trong đầu cậu.

Tin khóc đến nỗi thiếp đi.

-" Tin anh đừng khóc... hãy quên em đi...hãy mạnh mẽ lên.. "

-" Ken em đừng đi... Em đừng rời xa anh"

- Ken anh xin lỗi.. Làm sao anh có thể quên em... Quên đi tình yêu của chúng ta... Ken anh không làm được...

Chỉ còn tiếng thút thít trong đêm khuya tĩnh mịch.

------------

Mọi người có hụt hẫng khi Tin Can không phải là thanh xuân vườn trường không ,...sẽ k có tin bị nghiệp quật, sẽ không có can ngốc ngốc ham ăn..

=> thật sự tui k thể viết được thể loại ấy...

Mọi người vẫn ủng hộ tui chứ

Đọc xong cho tui ý Kiến nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC