3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên bàn ăn không khí thập phần ngượng ngùng, Bạch Hiền cắm cúi ăn, Xán Liệt một bên nhìn chằm chằm cậu, Thế Huân lại nhìn chằm chằm hai người bọn họ. Thật không biết nói thế nào, Bạch Hiền ăn tối cũng đâu phải giết người, ánh mắt này là sao?! Anh ta lần đầu tiên thấy người hầu ăn cơm sao?!

Bạch Hiền nghĩ cũng không thể trách anh ta, cả ngày đều ăn cùng mấy công tử nhà giàu, mấy cô tiểu thư đài cát, phong thái thấp hèn như cậu chắc là lần đầu được chiêm ngưỡng. Bạch Hiền nghĩ nghĩ có chút bực mình.

"Cậu chủ...anh ăn xong rồi, cũng có thể lên phòng nghỉ ngơi mà?"

"Xán Liệt...anh ăn xong rồi, cũng có thể lên phòng nghỉ ngơi mà? "

Liếc nhìn Thế Huân một cái, anh hết câu để nói rồi sao? Câu đó của em mà?

"Thế Huân, cậu không cần ăn, tôi mời cậu lên phòng nghỉ ngơi trước" vẫn là giọng điệu dọa người đó.

"Ahh?...ừ...Bạch Hiền, anh đi trước" mạng quan trọng, em trai hả? Để sau đi.

Bạch Hiền cũng muốn mình được như Thế Huân, được giải thoát sớm một chút. Nghĩ là làm, Bạch Hiền cúi đầu ăn sạch thức ăn, do ăn nhanh nên bị nghẹn.

"Bạch Hiền, em mọi ngày đều bị bỏ đói sao? "

"Phụt...!" Bạch Hiền kìm không được thẳng thừng phun thức ăn đầy mặt Xán Liệt. Mình không phải muốn trốn anh ta mau một chút mới phải gồng mình ăn nhanh sao? Ai bị bỏ đói chứ.

"Bạch Hiền, em..." Người kia nghiến răng gọi tên cậu, đem cơm trên mặt lau sạch, tức giận bỏ lên lầu.

Chết thật rồi! Lần này không bị mấy người kia đuổi khỏi nhà, cũng sẽ bị cái người được gọi là cậu chủ kia bóp chết! Nhìn mặt anh ta sát khí như vậy mà.

Suy nghĩ một chút, Bạch Hiền chạy vào bếp, tay chân thoăn thoắt, hồi lâu tay bưng ra một tô canh nóng hổi. Bạch Hiền tự tán thưởng bản thân, lại đưa mắt lén lúc nhìn xung quanh, may mắn không có ai mới dám hé miệng húp một chút...cả đời cũng không được ăn món ăn xa hoa này.

"Cậu chủ, là Bạch Hiền, cậu còn thức không? "

Sau giọng nói ngọt ngào đó, cánh cửa lại tự động mở ra, Bạch Hiền bước vào tìm kiếm hồi lâu mới thấy bóng dáng Xán Liệt đang ngồi sofa.

"Cậu chủ, thật xin lỗi, khi nãy Bạch Hiền không cố ý "

Đưa mắt nhìn cậu trai, cái gáy trắng ngần do cúi đầu mà lộ ra, phía trước mái tóc dài che đi phân nửa khuôn mặt, chỉ chừa cánh mũi cao cao, đôi môi đỏ hồng làm người ta ngây ngất. Đưa tay vuốt đi mái tóc loà xoà trước trán cậu, Bạch Hiền ngước mắt nhìn anh, cảm nhận được tim mình đập mãnh liệt.

Nam nhân trước mắt thật sự rất hoàn mĩ, đôi mắt to như nhìn thấu vào lòng cậu, cái mũi thẳng cao vút, chân mày rậm nam tính, mái tóc màu đỏ lại rất hợp trên làn da trắng của anh. Bạch Hiền nhìn người ta, nhìn đến ngơ ngẩn.

"Chùi nước miếng của em đi" Bỏ lại một câu cho cậu trai, bước đến bàn làm việc, ánh mắt nhìn vào tô canh bào ngư khói nghi ngút. Cái này là chuộc lỗi sao? Xem ra cũng không ngốc cho lắm.

"Ahh, cậu chủ, canh còn nóng, anh ăn đi" đây là tâm quyết của mình nha, chính mình cũng chưa từng làm một tô canh lớn như vậy.

"Ừm...Không ngờ ngốc như em cũng biết về khoản này. Không tồi" Xán Liệt húp được một ngụm thì ngưng, xoay người bước vào phòng tắm, lúc xong xuôi nhìn thấy Bạch Hiền đang ngẩn ra nhìn tô canh.

"Cậu chủ anh không ăn nữa sao?" Hướng ánh mắt chờ mong đến Xán Liệt, anh ta không chê sao lại ăn ít như vậy, anh ta không ăn? Chi bằng...

"Không ăn nữa, nếu muốn em có thể ăn" Xán Liệt đùa giỡn một chút, một giây sau liền cười không nổi, Bạch Hiền thật sự ngồi xuống bàn để ăn.

Cậu trai nhỏ ngồi trên bàn làm việc, đầu cuối thấp húp canh rồn rột, đến cuối bưng cả tô uống sạch. Không phải thật sự bị bỏ đói đó chứ?

"Lâu lắm rồi không được làm tô canh lớn như vậy, hạnh phúc quá" Bạch Hiền xoa xoa cái bụng nhỏ căng tròn, nhìn vào tô còn một chút nước liền cúi đầu húp.

Xán Liệt bên kia sững sờ, canh bào ngư thôi mà, cũng không phải món gì đắt đỏ. Lại dễ thỏa mãn như vậy?

"Bình thường em đều không ăn canh hay sao?"

"Cậu chủ, anh nghĩ xem, người hầu muốn có cơm trắng còn không có, ai lại có canh để uống. Bình thường Bạch Hiền đều không ăn"

"Sao lại không ăn? " thảo nào gầy như vậy.

"Bạch Hiền nấu cơm nhiều sẽ bị bà chủ la, như vậy rất hao phí gạo, vì vậy mỗi ngày chỉ có thể nấu vừa đủ cho mọi người, sau đó chờ khi dọn bữa, nếu dư lại, sẽ được ăn. Nếu may mắn hôm đó cả nhà đi ăn tiệc, Bạch Hiền sẽ được nấu cơm ăn"

Bạch Hiền một bên luyên thuyên, Xán Liệt bất động, suy nghĩ một chút, cuộc sống giữa thiếu gia với người hầu rốt cuộc khác bao nhiêu chứ?! Lại nhìn đến người trước mặt, cũng hiểu tại sao lại gầy trơ xương như vậy.

"Cậu chủ? Anh ngồi ngốc cái gì vậy?" Bàn tay thon dài huơ huơ trước mắt anh, đem anh về hiện tại.

Cậu trai này thật sự rất xinh đẹp, bất quá lấm lem một chút cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của cậu. Ngay cả ngón tay ngón chân cũng làm người ta nhìn đến say mê.

Ủng hộ nha😘😘 sẽ cố gắng ra chap nhanh ahh😘😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net