Chương:5 Bạch Hạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Bảo nhớ là mình bị Lam cho ăn một đạp, sau đó thì hắn liền bất tỉnh không nhớ gì nữa, khi về hệ thống, hắn không đập nàng một trận hắn không là hắn. Mở mắt ra, thấy bản thân ở trong một căn phòng xa lạ, A Bảo đưa tay đỡ cái đầu đau nhức mà ngồi dậy, đập vào mắt hắn là hình ảnh Long Hạo Thần ngồi trên ghế, tay đang ôm Lạp Thần Môn Tinh ngồi trên đùi mình, bên cạnh là nha đầu lần trước đã mắng hắn là biến thái, xong lại ôm Môn Địch chạy mất.

Tiểu Môn Tinh thấy người đã tỉnh, liền tụt từ trên lòng Long Hạo Thần xuống, bé con một thân bạch y, đáng yêu dễ mến đi về phía giường, đôi mắt đầy sao xinh đẹp nhìn hắn mà hỏi.

" Huynh tỉnh rồi à. Huynh là ai? Tại sao lại ngất ở cổng Thánh Thiên tông? Lần trước tại sao lại gọi ta là Môn Địch?"

Vậy là hắn ngất ở cổng Thánh Thiên tông, thật mất mặt, tất cả là tại Lam, nhưng cũng may, hắn gặp được Môn Địch rồi. A Bảo ngồi thẳng lưng, nhìn tiểu bảo bối bé nhỏ, trong lòng không khỏi hoài niệm, sao trước kia hắn không phát hiện ra, Môn Địch lại xinh đẹp mà dễ thương như vậy.

" Ta tên A Bảo, ta muốn biết làm thế nào để làm đệ tử Thánh Thiên Tông nên mới tìm tới, ai ngờ lại ngất ở đó"

" Ra là vậy"

A Bảo đang tính xoá đầu tiểu Môn Tinh, nhưng tay vừa giơ ra, Lạp Thần Khuynh Nhan và Long Hạo Thần đã chạy lại, cả hai đồng thanh quát vào mặt hắn.

" Ngươi muốn làm gì đệ ấy?"

Long Hạo Thần như một đại sư huynh gương mẫu, cảnh giác, cậu đứng chắn trước tiểu Môn Tinh, Lạp Thần Khuynh Nhan thì đứng phía sau lưng đệ đệ, một tay ôm lấy sao nhỏ đáng yêu, mới cao tới hông nàng. A Bảo bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm lôi hết những từ ngữ khiếm nhã ra, dành tặng hết cho Long Hạo Thần.

" Ta chỉ muốn xoa đầu tiểu đệ đệ này thôi....."

Biết sẽ bị nghi ngờ, hai người này nhất định không tin hắn. A Bảo nhanh trí nói sang vấn đề khác.

" Mà mọi người là đệ tử Thánh Thiên tông sao? Ta tên A Bảo"

" Đệ tên Lạp Thần Môn Tinh, đây là tỷ của đệ, nàng tên Lạp Thần Khuynh Nhan..." Dừng một lát, tiểu Môn Tinh bày vẻ mặt tự tin nói tiếp" Đây là đại sư huynh của Thánh Thiên tông, siêu tốt bụng luôn đấy nhé"

Đấy coi có nghe được không cơ chứ, đại sư huynh siêu tốt bụng cơ, Môn Địch của hắn, hắn phải ở lại đây, tuyệt đối, nhất định tách hai người này ra.

A Bảo đang khó chịu mà không làm được gì, vừa ngước mắt lên đã thấy Long Hạo Thần đang vui vẻ xoa đầu Môn Địch, vẻ mặt cực kỳ chiều chuộng. Nhìn cảnh này, A Bảo lại tới thời gian hắn và y khi ở Mộng Huyễn Thiên Đường, khi đó, Môn Địch luôn giữ lễ nghi, giữ khoảng cách với hắn, chưa bao giờ thân cận với hắn như bây giờ.

Mà hắn khi đó còn khốn nạn hơn, hắn chỉ để ý tới nhiệm vụ. Cho tới khi Môn Địch tháo bịt mắt xuống, sử dụng Đại Dự Ngôn Thuật, lúc đó, theo bản năng, ánh mắt của hắn luôn dán vào Môn Địch, sợ y xảy ra chuyện, cuối cùng, vẫn là nhìn y tan biến trong lòng mình. Khi đó, hắn không biết nghĩ gì, cảm xúc là ngũ vị tạp trần, lại dây dưa khó hiểu, cũng khó nói thành lời. Bỗng một bàn tay chạm nhẹ vào trán hắn, A Bảo theo bản năng tự vệ mà hất tay ra, không để ý người kia là ai.

" Đừng đụng vào ta"

"A, ngã mất"

" Tiểu Môn Tinh"

Vì Lạp Thần Môn Tinh còn nhỏ, chưa được cao, để chạm được vào trán A Bảo, bé con phải trèo lên mép giường, vừa chạm vào đã bị hắn hất ra, tiểu Môn Tinh không phòng bị mà bị hất ngã. Long Hạo Thần cùng tỷ tỷ của nàng vội hét lên, vốn nhìn tiểu Môn Tinh lớn lên từ nhỏ, Long Hạo Thần chạy nhanh tới ôm lấy bé con vào lòng, có ngã thì cậu cũng chỉ hơi đau thôi, nhưng sư đệ này của cậu, từ nhỏ sức khoẻ đã không ổn định, sao nhỏ là châu ngọc của cậu, thân là đại sư huynh, cậu phải bảo vệ bé con.

" Xin lỗi....ta, thật sự không cố ý"

A Bảo khi nãy cũng tá hoả, hắn vậy mà lại đẩy Môn Địch, may là y không sao. Hắn cúi đầu ngập ngừng nói lời xin lỗi, cũng muốn nghe lời tha lỗi của đối phương.

Lạp Thần Khuynh Nhan bị doạ cho hoảng lên, hai mắt ẩm ướt nhìn Long Hạo Thần đang đỡ đệ đệ mình ngồi dậy.

" Đại sư huynh, Tinh nhi. Hai người có sao không? Tinh nhi, đệ có đau không? Có khó chịu gì không? Tinh nhi, Tinh nhi của tỷ"

Lạp Thần Khuynh Nhan là người hiểu rõ sức khoẻ của Lạp Thần Môn Tinh nhất, nàng cắn môi, tay gạt đi hai hàng lệ châu, cố nhìn rõ nụ cười của sao nhỏ. Long Hạo Thần ngồi tựa lưng vào kệ tủ, cẩn thận để tiểu Môn Tinh ngồi tựa vào mình, giọng ấm áp nhẹ nhàng.

" Tiểu tổ tông của huynh. Đệ ổn cả chứ? Đau ở đâu thì nói"

" Đệ không sao. Thần ca, tỷ tỷ, hai người đừng lo quá"

Lúc này Lạp Thần Khuynh Nhan mới thở ra một hơi, nàng khẽ xoa đầu Môn Tinh rồi lại đi về phía A Bảo, A Bảo lúc này vẫn ngồi yên chẳng nhúc nhích gì, thấy nàng đi tới, hắn định nói lời xin lỗi, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, Lạp Thần Khuynh Nhan đã thẳng tay tát cho hắn một bạt tai.

/BỐP/

" Môn Tinh nó là ân nhân của ngươi đó, ngươi dám đẩy nó, nó chỉ mới có Luyện Khí viên mãn thì có thể làm gì được ngươi. Ngươi khốn nạn"

Mắng một chàng xong, tưởng đâu nàng sẽ lại động thủ, nhưng Lạp Thần Khuynh Nhan lại quay người đi, giọng nói nghèn nghẹn nói.

" Từ sau tránh xa đệ đệ ta ra. Ở cạnh ngươi, nó luôn gặp thương tổn"

Tránh xa Môn Địch sao? Hắn không thể, hắn có thể bị Lạp Thần Khuynh Nhan đánh, trách móc, nhưng hắn không thể rời xa Môn Địch, khó khăn lắm hắn mới gặp lại được y.

Đang chìm vào suy nghĩ miên man của bản thân, bỗng A Bảo nghe thấy giọng nói non nớt mà lại suy yếu của Môn Địch.

" Tỷ~T.....Thần ca~"

" Tinh nhi, đệ đừng doạ tỷ"

" Tinh nhi, Thần cả ở đây. Đệ đau chỗ nào?"

Chỉ thấy Lạp Thần Môn Tinh khó khăn hướng mắt, đưa tay nhỏ chỉ về phía A Bảo mà lắc đầu, suy yếu nói ra hai chữ rồi ngất lịm đi.

" Mệnh cách"

Còn chưa để ai kịp hiểu chuyện gì, một đạo quang trắng phát sáng cả phòng, đưa cơ thể Lạp Thần Môn Tinh lơ lửng trên không, xung quanh là ba con Bạch Hạc bay lượn xung quanh bé con.

" Tinh nhi"

" Bạch Hạc này là gì?"

A Bảo như cảm nhận được điều không hay, hắn vội nói với hai người kia.

" Đừng tổn thương ba con Bạch Hạc đó"

Y Lai Khắc Tư vốn là đang tu luyện ở điện của mình, đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh lớn ở Vân Tinh điện, khi tới nơi thì đã thấy cảnh này. Vì biết chuyện trước mắt là gì, nên hắn chỉ bình tĩnh nói.

" Nhan, con đứng xa chút. Hạo Thần, lập kết giới xung quanh Vân Tinh điện...." Dừng một lát, lại nhìn sang A Bảo nói" Ngươi ngồi yên đó"

" Rõ sư phụ"

" Vâng thưa Đại trưởng lão"

" À...ờm, ta biết rồi"

Y Lai Khắc Tư đi tới cột sáng lớn kia, hắn lấy ra bốn lá bùa, tương ứng cho bốn sức mạnh.

" Phong dương chi đạo, hạ diệp Hoa khai, Tuyết vạn lạc trần, Nguyệt Minh chiếu thiên. Khởi"

Sau khi đọc xong khẩu quyết, bốn lá bùa được kích hoạt, hoà dòng sức mạnh vào cột sáng trắng kia, Bạch Hạc và cột sáng cũng dần biến mất, chỉ để lại đám lông vũ bay lơ lửng giữa không trung. Y Lai Khắc Tư nhẹ nhàng đỡ được tiểu Môn Tinh đang hôn mê.

" Tổ tông ơi! Con doạ chết Y Lai thúc thúc rồi"

" Sư phụ, tiểu sư đệ sao rồi?"

" Đại trưởng lão, rốt cuộc Tinh nhi là bị sao?"

" Đừng lo quá, ổn cả rồi"

Lúc này A Bảo mới rời giường, hắn đi tới chỗ Y Lai Khắc Tư, trận thế vừa rồi quá quỷ dị, cũng quá kinh khủng, làm sao hắn an tâm, phải tận mắt nhìn thấy Môn Địch vô thương vô tích, hắn mới an tâm.

" Tiền bối. Môn Tinh không sao chứ?"

Bề ngoài thì xưng hô kính cẩn như vậy, nhưng trong thâm tâm, A Bảo rất muốn đập Y Lai Khắc Tư. Tại sao người hắn gặp không phải phụ thân hay Lãnh Tiêu, mà là người này, hắn tức giận truyền suy nghĩ tới hệ thống.

" Lam. Sao cứ phải là người này?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net