14. Bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chưa dừng lại đó con mèo này ngước mắt màu lam nhìn cậu nhìn rất chăm chú có một chút..tưởng niệm. Liếm liếm môi cậu không tự giác nuốt nước bọt chỉ có những lúc cậu khẩn trương mới vậy.

-Chủ nhân.- con mèo đen này biết nói tiếng người.

-Hình như nhận nhầm rồi.- cậu băn khoăn nên xưng hô như thế nào? Tao mày hay ta ngươi hay..

-Chúng ta chuẩn bị về rồi! xin lỗi đã không bảo vệ được chủ nhân.- đôi mắt tròn to màu lam đong đầy nước mắt áy náy nhìn cậu.

-Thế giới của chúng ta sao?-cậu sững sờ.- kiếp trước tôi là nữ.

-Đúng vậy. Vì một số chuyện chủ nhân đã lạc trong thế giới này.-con mèo kia vẫn tư thế nhìn cậu nói nói.

-Nếu không có giọt máu của tôi liệu..liệu mi có hiện ra nguyên hình?.-cậu cảm thấy chỉ số thông minh của cậu giảm dần từ khi gặp con mèo đen này.Xui thật!

-Không sao hết. chỉ còn 5 phút nữa là chúng ta có thể quay trở về rồi. Trở về trả thù cả nợ cũ lẫn nợ mới.- giọng nói trẻ con nhưng lại rất âm ngoan.

-Tôi nói tôi không muốn trở về thì sao?.-cậu cố gắng giữ bình tĩnh để đàm phán với một con mèo đen này.

-Chủ nhân không hiểu. Nếu chủ nhân khăng khăng ở lại đây chỉ còn con đường chết bởi ẩn sâu linh hồn chủ nhân là một chấp niệm mà kiếp trước chủ nhân không cam tâm. Đó cũng giải thích được vì sao chủ nhân ba lần bảy lượt muốn chết.- con mèo quay đầu đi không nhìn cậu từ từ chậm rãi nói.

-Thuộc hạ biết chủ nhân muốn trở lại thế giới này muốn được sống như con trai mà không phải biến thân thành nữ.Chỉ cần chủ nhân hoàn thành nhân sinh mà kiếp trước chủ nhân chưa thực hiện được.-con mèo rốt cục đã cho cậu câu trả lời.

-Được. Nhưng thân thể tôi sẽ ra sao nếu tôi trở về thế giới kia và cả thân thể nữ này?.-cậu muốn trong 5 phút này giải quyết mọi thắc mắc.

-Chẳng phải chủ nhân mắc chứng ngủ sao? Ở thế giới này chủ nhân sẽ lâm vào hôn mê hoặc ngủ. Còn thân thể là con gái rất đơn giản? chủ nhân hoàn thành nhân sinh của chính mình tất sẽ trở lại là con trai.- nói đến đây con mèo này tự tin hẳn lên.

-Muốn tôi khen mi không? rất tốt. Đừng để cho tôi biết đây là kế hoạch gì đó của mi~.Nếu không..ha hả.-Ninh Trạch ác ý cười tỉm.

-Chủ nhân..thuộc hạ không dám.- con mèo đen gục đầu xuống nhận sai.

-Tại sao mi lại là con mèo?.- cậu rất muốn hỏi mi là quỷ hay ma.

-Thuộc hạ đã đi bên người chủ nhân rất nhiều năm.-nó thở dài như không biết trả lời câu hỏi của tôi.

-Ông nội tôi lai lịch cũng không đơn giản.-cậu nhớ cái gì đó rồi cười cười.

-Chủ nhân rất thông minh..thông minh hơn nhiều kiếp trước.-câu cuối nó nói nhỏ quá tôi nghe không rõ.

-Có lẽ con gái rơi vào bể tình ngốc hết chỗ.- cậu cố ý thở dài.

-Chủ chủ nhân..người biết?.-nghe giọng con mèo nhỏ này là biết kinh ngạc+kinh hỉ bao nhiêu.

-Mèo mù vớ phải cá rán thôi.- cậu cười ha hả nhìn con mèo nhỏ cụp tai ủ rũ bộ dáng cậu kìm chế không nổi ôm nó vào lòng.

-Chủ nhân đã đến giờ,người mau lên giường nằm đi.- thói quen dụi dụi đầu nhỏ vào lồng ngực cậu.

-Ngực có mềm không?-cậu cười đểu nhìn xuống con mèo cứng ngắc khi nghe cậu nói.

'Chủ nhân thật là..vô liêm sỉ'.

Ninh Trạch không hề biết con mèo đen mở miệng ra gọi cậu là chủ nhân đang nói xấu cậu. Nằm xuống giường điều chỉnh tư thế thoải mái cậu bắt đầu làm theo hướng dẫn của con mèo xui xẻo này.

-Chủ nhân! Chúng ta đi thôi!.-nghe rất hưng phấn là khác,nó nhớ nhà chăng? Cậu cũng không có thời gian để hỏi bởi cậu đã mất đi ý thức.

Đồng hồ trong nhà một loạt reo lên chỉ điểm 00 giờ đã đến. Tiếng chuông dứt là tiếng bước chân dồn dập chạy về phía phòng Ninh Trạch. Mở cửa phòng ra là một bóng tối âm u,ánh sáng của vầng trăng chiếu rọi vào căn phòng làm sáng một góc của nó và cậu đang nằm ngủ yên trên chiếc giường mềm mại.

Những tiếng bước chân lề mề thêm tiếng hít thở nặng nề lặng lẽ đến bên giường. Bố cậu cúi người xuống nhìn kĩ lồng ngực cậu..ông ngã phịch xuống đất thở ra một hơi.

-Còn..còn sống.

Mẹ cậu thở phào nhẹ nhõm đến đỡ ông lên,có lẽ sức nặng của bố cậu hoặc có lẽ bố cậu cần bình tĩnh một chút.

Ninh Trăn chăm chăm nhìn cậu từ đầu đến chân xác nhận không có gì tổn thương anh kéo góc chăn chỉnh lại cho cậu.

Ninh Nhàn vội vàng bấm điện thoại cho bác sĩ,cô muốn khẳng định cậu không có việc gì.

Khi bác sĩ đến là một cảnh tượng khó mà ông quên được. Bốn đôi mắt mở thật to xăm soi người trên giường. Ông hiểu cái cảm giác này cái cảm giác này như chỉ cần họ chớp mắt một cái Ninh Trạch cậu sẽ xảy ra chuyện. Tất cả các thiết bị hiện đại tân tiến nhất được chuyển nhanh vào phòng cậu. Sau khi kiểm tra toàn diện về thân thể cậu,ông thấy mình đã gặp một thử thách lớn.

Bối rối,băn khoăn ông nhìn người nhà cậu. Nhưng chỉ có chuẩn đoán ấy..

-Thiếu gia,cậu ấy..

-Bác sĩ có gì cứ nói đi,chúng tôi chịu đựng được.- ông rất sợ sợ cậu sẽ biến mất.

-Cậu ấy chỉ là ngủ thôi.-đẩy đẩy kính mắt ông bác sĩ khó khăn nói.

-May quá!.-đồng loạt cảm thán.

-Nhưng hiện tượng thiếu gia rất kì lạ. Là ngủ không sai nhưng tôi không biết cơ nào thiếu gia tỉnh lại.-chưa đủ kích thích ông bác sĩ nói toẹt ra luôn.

-Vậy..có ảnh hưởng gì đến không?

-Có lẽ không nhưng đợi thiếu gia tỉnh lại sẽ cụ thể hơn.- xong việc,ông bác sĩ quay người đi.

-Điều đó cũng tốt.- mẹ cậu thầm thì nói.

-Cả nhà phải vui vẻ lên! Chính bác sĩ cũng nói không có chuyện gì với em ấy. Ninh Trạch sẽ quay trở lại.-Ninh Nhàn khẳng định nói.

Không khí trong nhà có vẻ tốt hơn nhiều. Mọi người cố gắng làm việc,ăn uống đầy đủ chờ ngày cậu tỉnh dậy để sủng cậu nữa chứ!.

Bên này đang cố gắng xây dựng lên bầu không khí ấm áp còn một bên nào đó.

Tần cao nhất của một công ty.

Người đàn ông khí thế lạnh lùng,nghiêm nghị tựa lưng vào ghế xoa xoa thái dương vì mệt mỏi. Mấy ngày nay không có theo dõi người trong lòng.Hôm qua là sinh nhật cậu,anh có gửi quà đến giờ cậu đã nhận được chưa?. Từ hôm qua đến bây giờ anh luôn có cảm giác mất mát,nôn nóng.

PHANH..

-Ông chủ! Có chuyện không tốt..- soái ca taxi đây rồi.

-Bọn hổ giấy ấy lại có động tĩnh?.-nâng mí mắt lên nhìn lên.

-Ông chủ! Thiếu gia thiếu gia cậu ấy rơi vào hôn mê.-soái ca taxi khó khăn báo cáo. Ông chủ giao cho anh việc theo dõi cậu 24/24 nhưng nhà họ Ninh quá kín tiếng đến sáng nay anh mới biết được vội vàng chạy đến.

-Cái..cái gì?.-người đàn ông kinh hoảng đứng dậy mặc cho ghế đắt tiền kia ngã chổng vó.

-Thuộc hạ không biết. Không biết vì sao đang yên đang lành thiếu gia cậu ấy hôn mê.- soái ca taxi bất lực nói.

-Điều tra..tôi phải đến xem em ấy.- bỏ mặc soái ca taxi ở lại người đàn ông vội vàng đi.

Ở thế giới này. Đối với tất cả mọi người Ninh Trạch không là gì cả nhưng đối với ai đó cậu là cả thế giới là cả tinh thần là hơn tất cả mọi thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#linhlee