2. Nhân vật mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Tô Đức! anh lại đánh nhau với ai hả?-Thạch Mạ vội vàng hỏi con người quần áo tả tơi,đôi mắt gấu trúc, thoang thoảng mùi bùn đất.

-Ô ô ô..tội anh quá,con ngựa điên và thằng con gái kia đánh anh ra nông nỗi này đây.-Tô Đức giả vờ khóc đến ôm cô để cầu an ủi.

-Cho chết.-Thạch Mạ thêm một cú vào đầu cậu.

-Au ui..đau chết mất.-Tô Đức được nước lấn tới ngồi chồm hổm trên đất ôm đầu ra vẻ thương thế rất nặng.

Bên trong kí túc xá lầu 3 phòng 301.

Ninh Trạch lăn trên giường tiện tay lấy quyển sách ngồi xuống tựa đầu giường bắt đầu đọc sách.

Thạch Mã thấy thế không thể trách,ai bảo Ninh Trạch có sở thích quái dị ấy.Cởi áo ra trên người chỉ còn cái quần dài lỏng lẻo treo trên bờ hông,nửa người trên săn chắc nhưng không hiện lên đầy cơ bắp.Ninh Trạch lén mắt nhìn bằng đôi mắt thèm nhỏ rãi.

-Cả đời này cậu cũng không được như tôi đâu.-Thạch Mã cười đểu khiêu khích.

-Hừ..ông đây thân hình đẹp hơn cậu gấp trăm ngàn lần.-Ninh Trạch ngạo kiều hất hàm nói.

-Nãy xử lí Tô Đức trong nhà vệ sinh cậu cũng mạnh tay lắm.-Thạch Mã nghĩ đến đã rùng mình cảm thấy đau.

-Cho cậu ta chừa mở mồm ra là muốn ăn đòn.-Ninh Trạch hừ mạnh một cái tiếp tục cúi đầu đọc sách.

-Đọc đi,đọc đến chết đi,tôi đi tắm.-mới nói mà Thạch Mã biến mất trong gian phòng.

-Sức mạnh đàn ông của tôi ai lấy hết rồi trả lại đây.-Ninh Trạch gầm gừ.

CẠCH.

Tiếng cửa mở.

Cộp..cộp..cộp..

-Giày quân nhân..chẳng lẽ cậu ta trở về.-Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu có thể vo thành một nắm.

Không nghĩ nhiều Ninh Trạch nằm xuống chui thật nhanh vào trong chăn nhắm tịt mắt lại giả vờ ngủ. Cũng không thể trách cậu làm như vậy. Gia đình cậu gồm 5 người: bố và anh hai cậu làm trong quân sự,mẹ cậu nhàn lắm chỉ mở một nhà hàng Pháp,chị cậu làm chủ tiệm mỹ  phẩm và một vài shop quần áo cho mọi lứa tuổi. Nói đến cậu,có lẽ cậu được cưng chiều nhất cũng có lẽ vì thế cậu không trở nên công tử bột hay thời kì phản nghịch thiếu niên.

Đạm Ninh Trăn 25 tuổi tên anh hai cậu,ở chỗ làm của anh không ai không biết không ai không hiểu anh cậu là một đệ khống,cưng cậu không kém ba con người kia. Tính cách của anh rất thích hợp trong quân sự: uy nghiêm,lạnh lùng. Anh là mẫu người lí tưởng của bao tiểu thư khuê các. Chỉ có người nhà mới biết được tính anh mềm mại ở chỗ nào. Nói chung cậu rất yêu anh.

Đạm Ninh Nhàn cái tên cũng như tính cách của cô. Người đầu tiên nhìn vào sẽ cuốn hút khí chất dịu dàng,nhã nhặn đúng chất một tiểu thư. Cô rất trẻ và đang chuẩn bị cho hôn sự ở tuổi 24. Nói đến người anh rể này, cậu cũng biết. Tiêu Đường Ngạo 27 tuổi hơn cậu những 10 tuổi nhưng không thấm vào đâu. Quan trọng là anh và cậu lần đầu tiên gặp nhau cũng không biết thân phận của đối phương. Nhào vào nhau đánh luôn. Đến lần thứ 2 gặp hai anh em đều nhìn nhau cười ha hả. Từ đó hai người thân nhau như bằng hữu.Vừa là người thân vừa là người bạn.

Lại nói đến bạn cùng phòng. Ngoài Thạch Mã, Tô Đức, cậu còn một người nữa nhưng rất ít ở kí túc xá. Ninh Trạch chỉ thấy mặt cậu ta tổng cộng 4 lần thôi,nghe nói người bạn này theo ngành quân sự. Mỗi lần ai nhắc đến cậu ta,con trai trong trường ghen tỵ,hâm mộ, không liên quan,nhiều biểu cảm mà con gái hét toáng lên kêu soái ca các thứ.

Lãnh Mạc Ngôn tên của cậu ta. Mỗi lần nhìn thấy Ninh Trạch nghiến răng nghiến lợi phải nói cậu ta là cực phẩm. Sở hữu thân hình 1m85 cao hơn Thạch Mã hơn 2 cm,cao hơn cậu 12 cm. Khuôn mặt tuấn tú làn da không đen không trắng, đôi mắt thâm thúy vô ý nhìn cậu ta như cả người cuốn vào trong đó khó thể thoát,đôi lông mày rậm,khuôn mặt băng ngạnh.

Ninh Trạch khó mà hiểu nổi con gái thích cậu ta ở điểm nào. Độc thân bao nhiêu năm cậu chỉ thấy con gái theo cậu hỏi mấy thứ linh tinh nhàm chán ví dụ như: "cậu là thẳng hay cong?" "tiểu mỹ thụ cậu tham gia vào nhóm của tôi nhé!" "Cậu cần tôi giới thiệu trung khuyển công không?".

-Trông mình cũng đàn ông lắm mà..ai bảo gien bố mẹ tốt thế.-Ninh Trạch thầm kêu.

-Ninh Trạch.- một giọng nam vang bên tai cậu.

-Hả? á..cậu..cậu lúc nào đến bên tôi?-Ninh Trạch giật mình hỏi.

-Đồ con gái..Thạch Mã tắm xong rồi cậu còn nằm ườn ra đấy.- Mạc Ngôn khinh bỉ nhìn cậu.

-Thì ra trước mặt người ngoài kia cậu xây dựng hình tượng khốc soái..hơ hơ..cậu thật âm hiểm.-Ninh Trạch trợn mắt tiếp nhận sự thật này.

-Với vẻ ngoài của cậu này mà đòi khốc soái như tôi ư?. Nằm mơ đi.-Mạc Ngôn mở miệng tuôn ra lời độc địa.

Thạch Mã lôi cậu xuống giường vỗ vỗ vai tỏ vẻ thông cảm cho cậu ta,khẩu thị tâm phi ấy mà. Ninh Trạch chỉ biết lườm cậu ta con gái trên đời này mù hết rồi mới coi cậu ta là nam thần.

Giải quyết việc của mình,Ninh Trạch mới có thời gian suy nghĩ việc của người khác. Tô Đức chẳng hạn. Thế quái nào Tô Đức lại thông đồng được Thạch Mạ chứ? Bằng cái tính bà tám của cậu ta hay cái mồm thích ăn đòn.

Thạch Mã quay người sang nhìn cậu nãy giờ bằng con mắt rất ư nghiêm túc. Không biết cậu đang nghĩ gì mà trông rất đáng yêu- suy nghĩ của con ngựa điên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#linhlee