Chương 11: Biết (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Biết (1)

Tùy Tâm không thể tự tắm được nên Lam Tư đã sắp xếp cho cô một y tá riêng. Sau khi tắm xong, Tùy Tâm đáng thương lại bị bắt mặc đồ ngủ. Bộ đồ này cũng là do Lam Tư chọn cho cô. Màu đỏ đầy máu tanh cùng… quyến rũ. (Ta: >”<)

Hôm nay là ngày thứ hai Tùy Tâm bị thương, cô vẫn không thể liên lạc với Ly Tâm. Chẳng hiểu sao hôm qua Lam Tư tự nhiên nổi cơn điên, bắt cô ngủ cùng phòng với anh ta. Tùy Tâm nói đủ điều, đến cuối cùng cô chỉ nghe anh ta nói đúng một câu:

- Cô có tin tôi trực tiếp vứt cô từ tầng hai xuống không?

Nhìn khuôn mặt đen kịt của Lam Tư, không hiểu sao Tùy Tâm nghe có vẻ lời anh ta nói là thật. Cô hừ lạnh trong lòng. Nếu là trước kia cho dù có bị vứt từ tầng ba xuống cô cũng không việc sau, nhưng mà bây giờ cô đang bị “què” nha. Nếu bị vứt xuống, chắc chắn cái chân còn lại cũng bị gãy nốt. Tùy Tâm không cam lòng nằm xuống chiếc ghế sofa trong phòng. Coi như là cô nhường cái giường lớn cho Lam Tư đi. Anh ta cũng không phản đối, Tùy Tâm chỉ nhìn thấy anh ta cười yêu mị một cái sau đó đi lên giường đáp chăn ngủ. Cô đột nhiên nổi da gà.

Nhưng mà sáng dậy rốt cuộc Tùy Tâm cũng hiểu tại sao Lam Tư lại cười quỷ dị như thế. Cô bây giờ không chỉ chân đau mà cả người cũng đau. Cái ghế sofa mềm như thế này tại sao ngủ dậy lại đau người thế cơ chứ? Chắc chắn là Lam Tư đã giở trò. Nhưng mà Tùy Tâm cũng không thể mở miệng trách anh ta. Ai bảo cô tự nguyện chọn nằm ở ghế. Cô đúng là “cô gái đau khổ”.

“Cạch” cửa mở, Lam Tư bước vào phòng. Anh ta cũng không nói gì mà trực tiếp bế cô ngồi lên xe lăn đẩy ra ngoài cửa.

Tùy Tâm trợn tròn mắt. Lam Tư bị dở hơi à? Cô vẫn đang mặc đồ ngủ mà. Tùy Tâm túm lấy tay Lam Tư, cô ngước đôi mắt đầy phức tạp hướng phía Lam Tư. Sau một hồi “nhìn mắt” cuối cùng lương tâm của Lam Tư cũng mọc răng, anh ta khoác cho cô một cái áo choàng màu đen. Chiếc áo này là của Lam Tư – Tùy Tâm đoán thế. Tại vì cô ngửi thấy mùi của anh ta.

Dáng người nhỏ nhắn của Tùy Tâm được bọc gọn trong chiếc áo đen. Tháng 3 hơi lành lạnh thế mà Tùy Tâm lại cảm thấy ấm áp. Trong phòng có điều hòa không nói, ngay cả hành lang cũng có điều hòa à? Tùy Tâm thầm than: “Tốn điện ghê.”

Lam Tư đẩy cô đến phòng ăn. Trên bàn có hai người đàn ông. Là Lam Đàn và một anh chàng đẹp trai. Tùy Tâm đột nhiên cảm thấy may mắn. Nếu khi nãy cô không bảo Lam Tư khoác cho mình một cái áo thì chẳng phải bây giờ cả hai người này cũng nhìn cô sexy sao. (Ta: Hí hí, tức là chị chỉ cho Lam lão đại nhìn thôi chứ gì?)

Lam Tư vứt một chiếc ghế gần bàn ăn ra ngoài, đẩy xe lăn của cô vào. Sau đó anh ta kéo chiếc ghế bên cạnh rồi đặt mông xuống. Bữa sáng của Tùy Tâm là một bát tổ yến có vài cọng rau. Nhìn lên bàn toàn là sơn hào hải vị, Tùy Tâm bất giác nuốt nước bọt. Cô đột nhiên nghe Lam Đàn nói một câu:

- Lão đại, đã xử lí đám cá mập. – Xong anh ta còn bổ xung thêm một câu – Không còn một con.

Lam Tư gật đầu.

Lam Đàn lại tiếp rục báo cáo:

- Có ba người bị cắn đứt chân, hai người chân bị thương nặng, một người không còn chân, một người đứt tay, hai người bị thương nhẹ, ba người không bị sao, không có ai thiệt mạng.

Lam Tư hé miệng:

- Động viên, trợ cấp.

Tùy Tâm nhíu mày, cô buột miệng hỏi:

- Thế là có 11 người thật à?

Trên tàu chỉ có mười người nhưng lúc xuống nước, Tùy Tâm nhìn thấy mười một người. Một người kia không biết tự dưng lòi đâu ra. Bây giờ nghe báo cáo Tùy Tâm mới biết người này cũng là của Lam bang. Trên tày, tùy tâm không phát hiện ra người, đó chứng tỏ nhân vật này rất lợi hại.

Lam Tư cũng không dấu diếm:

- Là Ảnh. – Nói xong, anh ta còn hướng ánh mắt về phía người đàn ông xa lạ kia.

- Ninja? – Khuôn miệng của Tùy Tâm bật ra một chữ, cô cũng không chắc chắn lắm tại vì bây giờ muốn tìm một ninja rất khó, hơn nữa Lam Tư lại có một ninja giỏi như thế này…

Lam Tư khẽ gật đầu. Cô gái nhỏ này hiểu biết ghê.

Nhận được câu trả lời của Lam Tư, Tùy Tâm lại cúi đầu tiếp tục ăn cháo. Cô không thèm để ý đến bọn họ nữa.

Thấy không ai nói gì nữa, Lam Đàn lại tiếp tục báo cáo:

- Devil đang bị thương. Chúng ta không thể hỏi gì thêm về lô ám khí.

Tùy Tâm liếc mắt khinh bỉ. Hai người này vẫn không biết người họ cần tìm chính là cô. Đúng là ngu ngốc mà. Tùy Tâm đã định nói cho Lam Tư biết về lô vũ khí để trả ơn anh ta đã cứu mạng cô. Tùy Tâm không phải là người không biết điều. Lam Tư giúp cô, cô giúp anh ta thế là hòa. Nhưng mà ai bảo Lam Tư tự nhiên bắt cô mặc đồ ngủ, hừ Tùy Tâm không thèm giúp loại người biến thái.

Tùy Tâm đang “ngoan ngoãn” ăn cháo đột nhiên cô nhìn thấy mấy ánh mắt bắn về phía mình. Tùy Tâm than thầm: “Chắc chắn cái liếc mắt khinh bỉ của cô đã bị phát hiện.” Bất giác cô thu người lại, bỏ tay trái xuống gậm bàn.

- Của cô? – Lam Tư hỏi một câu. Giọng nói đầy vẻ thích thú.

Gật gật.

- Cô mua?

Gật gật.

- Cô quen người bán?

Gật lắc lắc.

- Rốt cục cô có quen không?

Lắc lắc.

- Nói dối! – Lam Tư không tiếc gì vạch trần Tùy Tâm.

Biết rồi lại còn hỏi.

- Chiếc vòng của cô đời mới như vậy, chắc chắn không phải từ bốn năm trước. - Nói xong Lam Tư cầm luôn cổ tay trắng nõn của Tùy Tâm đang dấu dưới bàn. Trên đó có một chiếc vòng ngọc màu trắng. Lúc Tùy Tâm còn hôn mê, anh đã định lấy để nghiên cứu nhưng không có cách nào tháo ra được. Anh ta cũng không dám đụng lung tung sợ mấy con dao sắc bén đột nhiên xòe ra làm tay cô bị thương.

- Tình cơ mua được trên mạng. – Tùy Tâm chưa thấy câu nói dối nào dở như vậy.

- Cô có tin tôi chặt tay cô không?

- Ây đừng! Là Ly Tâm tặng cho tôi. – Tùy Tâm đổ hết cho Ly Tâm. Đằng nào Lam Tư cũng không thể làm gì được Ly Tâm.

Cô gái này dám nói dối anh. Lần đầu tiên anh ta gặp Tùy Tâm, cô đeo có chiếc vòng này. Đột nhiên Tùy Tâm thấy cổ tay đau nhói, xương gần như rời ra. Lam Tư đang bóp tay cô.

- Thật mà, tặng từ mấy năm trước.

Có người ngu mởi tin cô. Lực trên tay của Lam Tư tăng lên.

Mặt Tùy Tâm nhăn nhó. Cô lớn miệng kêu:

- Dừng tay. Tôi nói.

Lam Tư hơi buông lỏng tay, Tùy Tâm vừa xoa xoa cổ tay tím bầm vừa nói:

- Là tôi mua đồ cũ sau đó cải tạo. – Câu nói dối này thật thật giả giả chắc là không đoán được.

Lam Tư lạnh lùng phun ra một câu:

- Tôi cho cô cơ hội cuối cùng.

Anh ta là thần sao? Đoán được à? Tùy Tâm nhăn mày:

- Là tôi chế tạo.

Tự chế tạo? Vậy Tùy Tâm là cái cô Jocker gì đó sao? Anh ta cũng chỉ nghĩ cô quen Jocker chứ không nghĩ cô ta chính là Jocker. Lam Tư chỉ biết một Tùy Tâm giỏi thân thủ, giỏi máy tính, giỏi trộm đồ chứ không biết cô còn có năng khiếu chế tạo ám khí. Hơn nữa lại còn là loại lợi hại như vậy…

Tùy Tâm nhìn biểu cảm của Lam Tư. Anh ta hơi ngớ người ra trông như cậu bé ngốc nghếch. Đột nhiên cô lại cảm thấy rất đáng yêu.

Khuôn mặt của Lam Tư bỗng chốc nghiêm túc tở lại. Nếu không để ý kĩ chắc chắn Tùy Tâm sẽ nghĩ mình nhìn nhầm.

- Thảo nào Tề gia lại không giành. – Người tên Ảnh mở miệng nói một câu. Khi Lam bang nhận được tin lô ám khí ở Trung Đông, bọn họ cũng hơi bất ngờ. Lô ám khí này quan trọng như vậy nhưng mà Tề gia lại không động thủ, chắc chắn có điều gì uẩn khúc. Tin bọn họ nhận được 100% là chính xác nên bất chấp nguy hiểm bọn họ vẫn đến Trung Đông vì chỉ cần mua được lô vũ khí này thì một khu vực lớn ở châu Phi sẽ thuộc về bọn họ. Hừ, chắc chắn Ly Tâm biết người chế tạo ám khí là Tùy Tâm nên Tề gia mới không nhúng tay vào vụ này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net