Chap 2: Đêm Tân Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng








Cạch!!! Cửa phòng mở ra, một người đàn ông bước vào. Nhìn thấy Đỗ Hiểu Nhiên, anh nhếch khóe miệng cười nhạt. Còn cô, cô không dám ngước đầu nhìn anh dù chỉ một cái.

Đỗ Hiểu Nhiên lo sợ, tay chân run rẩy. Cố gắng lên! Không phải sợ! Cô cố gắng tự an ủi bản thân. Lấy chăn, lấy gối, cô đi về phía ghế sofa, mặt vẫn cúi cầm xuống mà nói:

"Ngày đầu biết nhau, tôi không dám làm phiền Lục tiên sinh! Đêm nay tôi sẽ ngủ trên sofa."

Câu nói ấy khiến Lục Mạn Thành nhìn cô bằng một con mắt khác. Anh sững người lại, nhìn người con gái đẹp tựa như đóa hồng được phủ đầy trang sức đẹp đẽ lại càng thêm lộng lẫy kia bỗng khiến tim anh đập lệch nhịp.

Tuyệt đẹp! Bây giờ anh mới chú ý tới khuân mặt ấy: "Lên giường ngủ đi!" Anh ra lệnh.

Đỗ Hiểu Nhiên nghe thấy câu nói ấy, lòng lo sợ. Fuck! Hắn ta định ngủ cùng mình sao? Tên Chó Điên này...!!!

"Lục tiên sinh quả thực rất biết đùa người!" Đỗ Hiểu Nhiên gượng cười: "Hôn nhân của chúng ta là do người lớn sắp đặt. Tôi và anh không quen không biết, vậy mà bị ép cưới. Đêm đầu tiên, tôi biết điều nhường giường cho anh rồi, anh còn bảo tôi lên giường ngủ...."

"Tôi đã bảo là cô LÊN GIƯỜNG ngủ!" Lục Mạn Thành cố tình ngắt lời của Đỗ Hiểu Nhiên.

Giọng nói thật đáng sợ! Đỗ Hiểu Nhiên sợ hãi. Sợ rằng nếu cố phản kháng chắc không giữ nổi cái mạng nhỏ này. Cô vẫn cúi gằm xuống đất, lặng lẽ bước đến giường, trong lòng thì gầm rú gào thét.

Lục Mạn Thành vốn nhường giường cho Đỗ Hiểu Nhiên. Nhìn bộ dáng của cô, đến nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái, trên người còn khoác chiếc váy cưới nặng nề rắc rối mà vẫn không đi thay...

"Cô định cứ như thế mà đi ngủ à?" Lục Mạn Thành cố ý hỏi. Câu nói ấy khiến Đỗ Hiểu Nhiên giật con nhà bà mình. Cô ấp úng: "Thì... thì bây giờ tôi đi...!"

Đỗ Hiểu Nhiên luống cuống đi vào phòng tắm. Đến lúc tắm rửa sạch sẽ xong xuôi các kiểu con đà điểu, cô mới phát hiện mình quên đem đồ ngủ vào. Đậu móa! Trời đùa con à?!! Trong tâm cô gào thét..

Lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Lục Mạn Thành bước vào khiến Đỗ Hiểu Nhiên hốt hền, cô vội vàng che thân, gào lên: "A...A...!!!? LỤC MẠN THÀNH, ĐỒ BIẾN THÁIII!!! Anh đi ra mau!!"

Nhìn làn da trắng nõn của Đỗ Hiểu Nhiên, Lục Mạn Thành nuốt nước miếng. Chết tiệt! Cô ta quá quyến rũ! Lục Mạn Thành cố kiềm chế, nói: "Khụ... Cô quên đem đồ vào nên tôi đưa cho cô."

Đỗ Hiểu Nhiên vội cướp lấy rồi đóng cửa nhưng bị Lục Mạn Thành chặn lại: "Bộ đồ ngủ trong tay cô là quà tôi chọn. Mong cô không chê!"

Quà? Đỗ Hiểu Nhiên không hiểu ý của Lục Mạn Thành. Cô nhanh chóng dùng sức đóng sầm cửa. Hừ! Tên lưu manh! Cô dơ bộ đồ ngủ ấy lên, định mặc vào. Khi nhìn nó, mặt cô tối sầm. Khi ấy cô đã hiểu ý vừa rồi của anh.

Quá hở!? Ý anh ta muốn nhìn mình mặc nó sao???




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC