Phần 2: Không! Nó không phải sự thật!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm nay là một ngày thật mệt mỏi với tôi và cũng là ngày rất đặc biệt bởi tôi nhận ra rằng mình yêu anh, yêu anh từ lúc nào cũng chẳng biết nhưng từ bao giờ không quan trọng mà quan trọng là anh có yêu tôi không? Anh là một người tốt, là người rất tuyệt vời. Anh giúp tôi làm những bài tập khó, giúp những việc tôi không làm được và giúp tôi đỡ buồn. Những suy nghĩ hiện tại của tôi thật nực cười. Trước kia khi Vy kể cho tôi nghe những đoạn như thế trong tiểu thuyết ngôn tình thì tôi sẽ cười và nói rằng tác giả phóng đại, những việc như thế ai mà chả làm được cứ gì người mình yêu nhưng giờ đây tôi hiểu người khác cũng làm được nhưng anh làm thì khác anh làm mọi việc đều rất hoàn hảo trong mắt tôi. Tình yêu nó thật thú vị nhưng đó không phải là tất cả, tôi đã chứng kiến nhiều việc của nó. Tôi yêu anh nhiều nếu lỡ anh không yêu tôi thì sao nhỉ? Chắc rằng tôi sẽ buồn lắm, sẽ khóc rất nhiều. Nếu lỡ anh và người yêu cũ quay lại thì tôi có đủ dũng khí để mỉm cười nhìn họ trong đám cưới không, tôi có nói được câu "Chúc hai người hạnh phúc!" và rằng mình có thể quên anh, xóa hình ảnh trong kí ức... Tôi đặt ra nhiều giả thiết và rồi tự mình ngẫm nghĩ rồi trả lới nó nghĩ nhiều đến nỗi tôi mệt mỏi ngủ lúc nào không hay, chỉ biết đêm đó tôi mơ hai chúng tôi dắt tay nhau vào lễ cưới thật vui vẻ.


Sáng hôm sau, những ánh nắng vàng nhạt chiếu rọi vào cửa sổ trông thật đẹp mắt. Tôi uể oải dụi mắt lê bước ra khỏi chiếc giường ấm. Vào phòng vệ sinh đánh răng, chải lại tóc rồi bước ra ngoài. Tôi bước đi về phía phòng Vy. Căn phòng lan tỏa một mùi thơm dịu nhẹ của hoa hồng nhưng Vy không có trong phòng, nhỏ ra ngoài từ sớm và nấu sẵn bữa sáng cho tôi. Bữa sáng cũng không quá cầu kì chỉ là mì với chút nước sốt cà chua nhưng tôi vui lắm vì tôi biết nhỏ vẫn quan tâm tôi còn nấu cả bữa sáng cho tôi nữa. Ngồi ăn trong tâm trạng vui vẻ tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc.


Đi vào phòng, tôi nhìn lịch học chợt nhớ ra Vy mượn tôi quyển sách nhưng chưa trả mà mai phải trả thư viện rồi trong khi tôi chưa đọc được trang nào. Nhớ ra, tôi đi vào phòng Vy tìm quyển sách. Sau một hồi hì hục tìm kiếm tôi cũng chẳng tìm ra nó. "Bực mình thật, căn phòng nhỏ, mà sách vở lại gọn gàng thì nó ở đâu cơ chứ!" - Tôi nghĩ thầm trong đầu. Nói thì vậy nhưng cũng cực lắm vì phòng để sách vở gọn gàng nhưng quá trời sách đặc biệt là mấy quyển ngôn tình. Vy rất mê mấy quyển ngôn tình nên quyển nào hay nhỏ đều mua hết thành ra quá trời ngôn tình. Sau một hồi đảo lộn hai con mắt tôi cũng nhìn thấy nó ở chồng sách trên bàn. Tôi vội chạy qua chỗ cái bàn rồi vô tình làm rơi quyển vở có bìa hồng khá đẹp đang khép hờ.


Cầm quyển sách trên tay, đang định cúi xuống nhặt quyển vở thì tôi đơ vài giây khi nhìn thấy tờ giấy nhỏ rơi ra từ quyển vở ghi dòng chữ " Khánh Huy! Vy thích Huy từ lâu, làm bạn trai Vy nhé!". "Bịch..." - Quyển sách trên tay rơi xuống, tôi nhìn như thôi miên vào dòng chữ, nước mắt lưng tròng từ lúc nào không hay. Tôi cúi người nhặn quyển vở và tờ giấy cố nắn cho ra một suy nghĩ rằng người yêu Vy không phải là anh ấy - Dương Khánh Huy. Quyển sách hồng được mở ra và nó là nhật kí của Vy. Tôi cũng muốn để quyển sách và tờ giấy lại chỗ cũ lắm nhưng tôi không làm được, điều ấy quá khó và tôi muốn biết sự thật, muốn biết... Vy không yêu anh. Cầm tờ giấy tay run run mở trang kẹp nó.----------------------------------------------------------------------------------------------------------" Ngày... tháng... năm.Hôm nay thật là một ngày đẹp trời, lớp chúng tôi có đón một bạn học sinh nam mới tên là Dương Khánh Huy. Tên cậu ấy thật đẹp và cậu ấy cũng đẹp trai nữa, rất rất đẹp trai. Nếu không phải tôi tỉnh táo thì có kẽ tôi còn tưởng cậu ấy là soái ca nữa, thật sự rất giống soái ca. Huy khá thận thiện, cậu ấy còn chủ động làm quen với tôi nữa và lúc ấy tôi thấy tim lệch nhịp tình yêu. Nếu có một điều ước tôi sẽ ước rằng Huy là bạn trai tôi, điều ấy thật tuyệt. Nhưng hình như tôi lại mơ mộng quá nhiều rồi vì cậu ấy có bạn gái rồi thì sao. Nếu lỡ Huy có bạn gái thật thì quả là một điều tồi tệ, tôi không muốn như vậy."----------------------------------------------------------------------------------------------------------


" Ngày... tháng... năm.Đúng như tôi mong, Huy chưa có bạn gái và cậu ấy vẫn đang tìm một cô gái trong ngôi trường "Đại học Y Hà Nội" này. Tôi sẽ tiếp tục cố gắng để có thể trở thành người yêu của Khánh Huy, nhất định vậy."----------------------------------------------------------------------------------------------------------


" Ngày... tháng... năm.Hôm nay là một ngày thật buồn, là một ngày u ám của tôi. Ba chúng tôi thân nhau thì có gì mà nói chứ sao mọi người cứ thích nói sau lưng vậy. Tôi thừa nhận rằng tôi thích Huy hay nói đúng hơn là yêu cậu ấy nhưng cũng đâu điên rồ đến nỗi tranh giành Huy với Huyền. Tôi yêu cậu xuất phát từ con tim và tôi cũng chưa nói cho ai hết chứ đừng nói đến chuyện loan tin ra khắp trường mà nếu tôi là người loan tin thì sẽ chỉ nói rằng tôi và cậu yêu nhau chứ lôi Huyền vào làm gì? Huyền tội nghiệp quá! Huyền không thích những tin đồn này nọ đâu hay nói cách khác là rất ghét nó. Buổi sáng tôi có nhìn thấy có người hỏi Huyền rằng " Huyền và Huy yêu nhau được bao lâu rồi?" và Huyền buồn lắm nhưng cũng cố nặn ra nụ cười để trả lời. Phải chăng họ không biết suy nghĩ khi hỏi người khác hay họ thích hỏi vậy mặc dù biết cũng chẳng để làm gì. Thật lòng mà nói thì hai chúng tôi là bạn nhưng tôi luôn coi Huyền là chị gái và Huyền cũng coi tôi là em. Chị buồn em làm sao vui được nên tôi đã an ủi Huyền rồi nhưng đâu đó trong đôi mắt nhỏ vẫn mang một chút buồn.----------------------------------------------------------------------------------------------------------


" Ngày... tháng... năm. Tôi thật sự kém cỏi vậy sao? Tôi trong lòng cậu không gì hơn ngoài từ em gái sao? Tôi chưa đủ tốt hay chưa đủ dịu dàng với cậu? Nói đi, cho tôi câu trả lời rằng tại sao người cậu yêu là Huyền, không phải là Vy. Tôi thật ngu ngốc! Tôi không nên yêu cậu, không nên gặp cậu và không nên nghe cậu nói câu " Người tôi yêu là Huyền còn Vy chỉ coi như em gái.". Cậu có biết lúc đó tôi như thế nào không? Tôi cảm thấy tim mình đau lắm, nó bị một lời nói của cậu làm tổn thương. Nước mắt ở đâu cứ rơi ra mà tôi lau hoài không hết. Tôi chỉ muốn chạy, chạy thật nhanh đi nơi khác - một nơi không có người mang tên Dương Khánh Huy. Tôi sai rồi, sai khi yêu cậu, sai khi tin tưởng cậu yêu mình và sai khi chờ đợi tình yêu từ cậu. Cậu yêu Huyền, tôi yêu cậu vậy tôi phải làm sao? Tôi sẽ ghét bỏ Huyền sao, tôi không làm được. Tôi sẽ giết cậu sao, tôi không đủ dũng khí ấy. Có lẽ điều tốt nhất tôi nên làm là quên cậu - Dương Khánh Huy.----------------------------------------------------------------------------------------------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net