Tập 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập 36 Cầu hôn

Bỗng tự nhiên cô cứ chăm chú ngắm biển một tí thôi quay lại chẳng thấy ai
- Ủa. Diệu Minh, anh hai và Anh Thơ đâu rồi. Xe cũng không  thấy luôn_ Việt Thi
- Hay là tự nhiên mộng du mơ ra biển nhỉ_ Việt Thi ( bó tay luôn )
- Thôi kệ. Mơ cũng được. Ngắm biển đã
Theo kế hoạch là cô phải đi thẳng lên phía trước thì mới đúng, nhưng cô lại đi ngược về phía sau
- Trời ơi. Hỏng hết rồi. Tự nhiên chị Việt Thi lại đi về phía sau chứ_ Anh Thơ
- Bọn mình đã làm một bàn ăn ở đó rồi. Sao bây giờ_ Phan Thanh Hiển
- Hay là em bảo chị ấy đi lên nhá_ Anh Thơ định đứng dậy
- Như vậy hỏng hết kế hoạch không được_ Diệu Minh
- Để anh gọi cho Thắng_ Phan Thanh Hiển
- Thắng không bắt máy gọi cho Hoàng Anh đi_ Phan Thanh Hiển
- Để em gọi cho_ Diệu Minh lấy máy ra gọi cho Nguyễn Hoàng Anh
- Alo. Vợ à. Chồng đẹp trai nghe nè_ Nguyễn Hoàng Anh
- Anh. Anh bảo anh Thắng là Việt Thi không đi ra chỗ như kế hoạch nhá
- Nhưng mà anh đâu biết Thắng ở đâu đâu_ Nguyễn Hoàng Anh
- Em tưởng anh với anh Thắng đang chuẩn bị
- Không. Anh đang ở cách em 50m trước mặt em đấy_ Nguyễn Hoàng Anh
Diệu Minh nhìn lên phía trước thấy Nguyễn Hoàng Anh đang đứng cười toe toét
- Anh. Sao anh quá đáng thế. Ở ngay đây lại còn không nói
- Ấy anh xin lỗi em. Anh muốn trêu vợ ấy mà
- Tại anh làm chị ấy giận vì ai bảo nói dài dòng_ Anh Thơ
- Ai bảo. Tại anh không nói chuyện trực tiếp làm tốn tiền điện thoại của người ta_ Diệu Minh
- Hả. Em tốn tiền điện thoại à_ Nguyễn Hoàng Anh
- Chứ anh nghĩ em tức giận về cái gì_ Diệu Minh
- Thì anh nghĩ em tức giận vì anh nói vòng với cả không biết Thắng ở đâu mà nói chứ_ Nguyễn Hoàng Anh
- Ừ nhỉ. Quên mất_ Diệu Minh cười hì hì
- Hai đứa kia. Không mau tìm Thắng với Việt Thi đi. Nói chuyện cái gì_ Phan Thanh Hiển
- À. Nhanh lên tìm hai chúng nó đi_ Diệu Minh
Thế là mọi người chia nhau ra tìm
Chỗ Việt Thi, cô đang mải mê ngắm biển, bây giờ ở nơi đây thệt yên bình nha. Chợt cô định bước đi thì thấy mọt bông hoa hồng ở dưới chân. Đi thêm bước nữa lại tò mò đi theo mấy bông hoa đó luôn. Đang đi bỗng nhiên dừng lại, cô không biết mình lên một ngọn ở biển lúc nào đâu đấy, lại còn cao nữa. Đứng đây nhìn xuống biển đúng là đẹp quá đi
Nhưng bây giờ mới để ý, trước mặt cô là một trái tim to đừng làm bằng lá hoa hồng, xung quanh là ngọn nến lung linh
- Chết rồi. Chắc có người cầu hôn đây mà. Tự nhiên mình nhiều chuyện nhỡ làm phá hỏng chuyện người ta thì chết. Thôi đi nhanh_ Việt Thi
Cô vội quay lưng bước đi thì có người kéo cô vào lòng
- Aaaaaaa. Anh nhầm người rồi. Tôi đi nhầm lên đây đấy. Bỏ ra đi. Cô vừa nhắm mắt vừa đánh cô vào người đó. Cô vừa ẩy người đó ra nhưng khỏe quá chẳng nhúc nhích được gì
- Việt Thi_ Nguyễn Chiến Thắng nói bằng giọng rất nhẹ nhàng
- Sao anh biết tên tôi. Mau bỏ ra_ Việt Thi thấy người này có hương thơm quen quen như Nguyễn Chiến Thắng vậy giọng nói cũng quen nữa nên ngừng lại
Ngước mặt lên
- Ủa. Anh à_ Việt Thi cười hì hì
Anh không nói được gì luôn. Anh không ngờ có lúc cô lại ngốc, đáng yêu chết đi được ý
- Em đáng yêu quá đi_ Nguyễn Chiến Thắng xoa đầu cô. Nói bằng giọng nũng nịu. Cười một cái
Cô giật mình. Đây có phải có phải là anh Nguyễn Chiến Thắng lạnh lùng mọi khi không vậy
- Anh cười rất đẹp. Mà sao hôm nay anh không còn lạnh lùng như mọi khi vậy_ Việt Thi
- Vì em đã làm thay đổi anh
Còn mấy người đang núp sau gốc cây là Bà, Ba Mẹ của Nguyễn Chiến Thắng và Việt Thi, Diệu Minh, Nguyễn Hoàng Anh, Phan Thanh Hiển và Anh Thơ đang há hốc miệng ngạc nhiên, hàm rơi xuống đất. Ai cũng bảo đây là ai mà nhập vào Nguyễn Chiến Thắng vậy. Nguyễn Chiến Thắng lạnh lùng đâu rồi. Nghe Nguyễn Chiến Thắng trả lời mà ai cũng phải vui chết đi được đi. Lại được chứng kiến nụ cười đẹp lần đầu tiên với giọng nói như thế chứ. Chắc nằm mơ họ cũng không giám mơ đây là sự thật
* 30p trước
- A. Mình nhìn thấy anh Thắng đang lên đảo kia kìa_ Diệu Minh
- Chắc Thắng đang chuẩn bị đấy. Hay mình gọi mọi người đến cho vui
- Được đó
Thế là Nguyễn Hoàng Anh lấy điện thoại ra gọi cho Nhà Nguyễn Chiến Thắng. Còn Diệu Minh gọi cho Nhà Việt Thi. Vừa nghe tin một cái là chuẩn bị bỏ cả cơm đến đây luôn. Nguyễn Chiến Thắng cầu hôn Việt Thi tất nhiên phải đến xem cháu trai lạnh lùng làm cái gì chứ
Thế là trong vòng 15 phút đã có mặt rồi. Vừa đến nơi họ đã thấy cô đang nhìn hoa ở đấy định bỏ đi..... Ai ngờ lại toàn người là chủ tịch phu nhân giám đốc tiểu thư của toàn tập đoàn lớp lại lén lún như trộm dòm ngó như thế chứ
* Trở lại bây giờ
- Anh. Đi nhanh lên người ta còn cầu hôn nữa đấy. Mình ở đây cản trở người ta thì sao_ Cô kéo tay anh đi
Mọi người thì nghĩ không hiểu sao cô lại ngây thơ dễ thương đến thế chứ. Còn anh không biết nói gì hơn
Kéo tay cô lại
- Em định đi đâu vậy
- Thì đi về
- Ở đây có mỗi hai chúng ta ( còn chục người nữa ở gốc cây ). Em nghĩ đây là của người khác làm sao?_ Nguyễn Chiến Thắng  nhịn cười
Một lúc sau khi hiểu ra vấn đề cô mới thốt lên
- Thế cái này anh làm sao?_ Việt Thi
- Đúng vậy
Đột nhiên anh quỳ xuống, đưa hộp nhẫn cho cô
- Em có yêu anh không?_ Nguyễn Chiến Thắng
- Có. Rất yêu
- Vậy em có đồng ý lấy anh không?_ Nguyễn Chiến Thắng
- Với một điều kiện
- Điều kiện gì
- Anh có thể cười được không. Em rất thích nhìn anh cười. Rất đẹp .
- Anh chỉ cười với em_ Nguyễn Chiến Thắng
- Vậy em đồng ý_ Việt Thi ôm lấy anh
Rồi sau đó Nguyễn Chiến Thắng hôn Việt Thi một nụ hôn rất nhẹ nhàng
Còn mấy người kia thì nhìn thì cứ phải là ngạc nhiên như trên mấy
- Đó có phải con trai chúng ta không vậy_ Mẹ Nguyễn Chiến Thắng
- Anh không ngờ con anh cũng lãng mạng thế chứ. Giống như anh hồi trẻ vậy_ Ba Nguyễn Chiến Thắng
- Ừ . Giống anh_ Mẹ Nguyễn Chiến Thắng
- Hoàng Anh. Bao giờ mà cầu hôn em cũng phải ít nhất là như anh Thắng nhớ chưa. Nếu không em sẽ không lấy anh_ Diệu Minh
- Hay là đợi Việt Thi và Thắng cầu hôn xong thì chúng ta ra. Đằng nào hoa nến ở đó Thắng cũng không dùng đến thì mình dùng_ Nguyễn Hoàng Anh cười toe toét
- Nguyễn Hoàng Anh_ Diệu Minh hét lớn làm Việt Thi và Nguyễn Chiến Thắng nghe được liền dừng lại mọi hoạt động
Việt Thi thì ngại không nói gì, rúc vào ngực anh. Anh vẫn lạnh lùng ( thay đổi 180 độ ). Mọi người cười to chạy ra chúc mừng.
- Nếu vậy thì mai hai bà này đi chọn ngày tốt tổ chức đám cưới cho hai đứa luôn_ Bà Việt Thi
- Rồi . Quyết định đi nha_ Bà Nguyễn Chiến Thắng  ( Quyết định nhanh quá đi )
Mọi người hớn hở nói chuyện. Rủ nhau đi ăn cơm rồi mới về nhà nấy. Hôm nay có thể nói là một ngày vui của mọi người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net