CAPPU-CHOCO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, cô ghé vào Amor và thưởng thức chocolate nóng để bắt đầu một ngày mới. Chợt nhớ ra điều gì, cô cầm điện thoại lên: "Xin chào, tôi là Uyển Thư đây, anh đang làm gì đấy?". Tin nhắn gửi đi, chưa đầy một phút sau đã có tin nhắn lại: "Tôi đang uống cappuchino ở quán café Amor". Uyển Thư sững người: "Quán café Amor? Chẳng lẽ, anh ấy đang ở đây?".

.

Cao Kỳ vẫn như mọi khi, đều đặn mỗi sáng đều đến quán café Amor và gọi một cốc cappuchino. Hôm nay vẫn thế, vẫn thức uống cũ, vẫn chỗ ngồi quen thuộc, nhưng tâm trạng của anh lại khác, dường như, anh đang trông đợi điều gì đó. Mở điện thoại ra, lướt đi lướt lại trong hộp tin nhắn. "Sao mãi vẫn chưa có tin nhắn nhỉ? Hay là chưa thức dậy? Hay là đã quên rồi. Thật là, Cao Kỳ mày là đang đợi cái gì chứ?" – Cao Kỳ liên tục lặp lại câu hỏi trong đầu. Đến khi anh chuẩn bị soạn tin nhắn thì có một tin nhắn mới đến: "Xin chào, tôi là Uyển Thư đây, anh đang làm gì đấy?". Như đã đợi được điều đang mong, anh lập tức soạn tin nhắn trả lời.

.

Uyển Thư xoay người tìm Cao Kỳ, nhưng không thấy, cô tiếp tục nhắn một dòng tin gửi đi: "Tôi cũng đang ở Amor, thật trùng hợp. Mà, anh đang ngồi ở đâu thế?". Vừa gửi, cô lại tiếp tục xoay người tìm kiếm. Cao Kỳ sau khi thấy dòng tin nhắn cũng không tránh khỏi bất ngờ, nghĩ: "Cô ấy cũng đang ở đây sao?", vừa nghĩ, anh vừa soạn tin nhắn hồi âm: "Tôi ngồi ở góc khuất bên phải trong quán. Bên cạnh có cây xương rồng. Còn cô?". Uyển Thư nhận được tin nhắn, liền soạn tin trả lời: "Tôi ngồi ở chỗ gần cửa sổ ấy". Gửi xong, Uyển Thư định đứng dậy tìm Cao Kỳ thì lại thấy dòng tin gửi đến: "Đợi tôi".

Cao Kỳ rất nhanh đã đứng trước mặt Uyển Thư, cô khẽ cười:

- Trùng hợp thật, lại gặp anh ở đây.

- Tôi rất hay uống ở quán này – Cao Kỳ kéo ghế ngồi xuống.

- Cappuchino? anh thích cappuchino sao?

- Đúng vậy.

- Hóa ra anh cũng là người thích ngọt ngào nhỉ?

- Không đâu, cappuchino của tôi ít đường, tôi chú trọng vào âm đắng của cappuchino.

Uyển Thư hơi nghiêng đầu không hiểu. Thật ra cô cũng thích cappuchino, chỉ là sau này không hay uống nữa. Với cô cappuchino giống như một đám mây bềnh bồng, mơ mộng. Chỉ là sau này, cô cảm thấy bản thân không còn thơ như vậy nữa. Cô cảm thấy tâm hồn mình hợp với chocolate hơn, có ngọt ngào, nhưng hơi trầm lắng, chẳng sóng sánh như lớp sữa của cappuchino. Nhưng, để ý kĩ, ly của Cao Kỳ có màu sẫm hơn những ly trước đây người ta thường uống.

- Anh chắc hẳn là khách quen ở đây nhỉ? Cappuchino của anh rất đặc biệt.

- Vậy sao? Tôi luôn dặn cho nhiều coffee hơn, và ít ngọt hơn nữa... Tôi không hảo ngọt.

- Có lẽ tôi đoán sai về anh rồi, ban đầu, tôi cứ tưởng anh sẽ hay dùng đen đá cơ.

- Đen đá? Cô đoán đúng một nửa rồi. Trước đây đúng thật là tôi thích đen đá, chỉ là sau này, tôi cảm thấy cappuchino có một vị riêng của nó, thanh thanh ngậy ngậy. Có lẽ tôi vẫn không quen uống thứ gì đó ngọt quá. Đôi khi ngọt ngào quá sẽ gây cho người ta cảm giác mơ mộng. Không nói về tôi nữa... Thật ra ban đầu tôi nghĩ cô sẽ thích cappuchino cơ.

- Anh cũng đoán đúng một nửa rồi. Trước đây tôi thích cappuchino, chỉ là tôi cảm giác cappuchino mang vẻ mơ mộng quá. Tôi cảm thấy bản thân dần không hợp nữa.

- Nên cô chọn chocolate nóng?

- Tốt hơn chứ, vừa ngọt ngào, hơi đắng nhẹ, vừa mang vẻ trầm lắng. Tôi không giỏi cảm nhận vị đắng lắm, nhưng đắng nhẹ hòa với một chút ngọt thì còn gì bằng.

Cả hai sau đó chỉ nhìn nhau cười. Cao Kỳ nhìn ra ngoài, hơi nheo mắt vì ánh sáng chiếu vào. Anh không hay ngồi cửa sổ, nếu không muốn nói là chẳng bảo giờ chọn vị trí này. Anh cảm thấy bản thân hợp với những chỗ khuất hơn, giống như, có thể tự khép mình lại vậy.

- Cô hay đến đây không? – Cao Kỳ nhìn Uyển Thư.

- Tôi là khách quen của quán đấy.

- Tôi cũng thế.

Cả hai lại tiếp tục rơi vào trạng thái im lặng. Thật lạ, họ đều là khách quen của quán, nhưng lại chưa một lần thấy nhau trong quán. Có lẽ, do mỗi người một góc, lại chẳng hay để ý xung quanh.

- Anh có nghĩ chúng ta rất có duyên không?

- Cô thấy vậy sao?

- Phải, chúng ta có rất nhiều sự trùng hợp, chẳng phải sao? Lần gặp nhau ở Flechazo, rồi ở tiệm bánh Redamancy, và bây giờ là ở đây, Amor.

- Cũng phải...

- Suy đi nghĩ lại, chúng ta thật có duyên gặp nhau... Mà... lát nữa, anh có đề xuất chúng ta sẽ đi đâu không?

- Tôi muốn dạo công viên.

- Công viên? À, được thôi...

- Cô có vẻ bất ngờ nhỉ? – Rồi Cao Kỳ hơi ghé sát lại Uyển Thư – Đừng nói là, cô nghĩ tôi giống như mọt sách, hay là, mấy tên máu lạnh đó chứ?

- Không... tôi... không có ý đó... chỉ là... hơi bất ngờ một tí... - Uyển Thư cười – Thật ra tôi cũng rất thích đến công viên.

Cả hai nhìn nhau, rồi lại nhìn ra ngoài. Họ im lặng để tận hưởng bầu không khí, thật dễ chịu, cũng lại thật thích hợp cho những sự tình cờ. Giữa họ, im lặng không mang một màu căng thẳng hay ngượng ngùng, chỉ là họ im lặng, nhưng vẫn có thể bắt nhịp với nhau, vẫn có thể tung hứng những câu hỏi bất chợt của đối phương.

Có người từng nói, nếu chúng ta tình cờ gặp nhau 3 lần, là do duyên tiền kiếp, do chúng ta đã yêu nhau sâu đậm, hoặc đã ngoái nhìn về nhau rất nhiều lần. Có thể đây chỉ là giả thuyết suông, hoặc mang hơi hướng cổ tích... Cũng có thể hiểu theo một nghĩa khác, chỉ đơn giản là do chúng ta tình cờ bắt được sóng của nhau, tình cờ gặp nhau giữa hàng vạn người, tình cờ hôm ấy cùng nhìn trúng bó hồng Ecuador, tình cờ lại được bắt cặp chung với nhau, tình cờ gặp nhau như nam châm trái dấu... Chẳng có cơ sở nào chứng minh giả thuyết sai hay đúng, cơ bản tình cảm cũng chẳng có sai hay đúng. Chẳng phải gặp nhau đã là rất tốt rồi sao.

/Phải chăng do chúng ta ngày trước

Đã ước hẹn và yêu nhau thật nhiều?

Hay chỉ tình cờ đôi tần số bắt được

Để rồi chúng ta, dần dần sẽ thành yêu?

Em chẳng tin vào những điều giả thuyết

Anh chẳng màng hoài chi chuyện trước kia

Gặp được nhau, đã là điều thật tuyệt

Ở bên nhau, mãi mãi chẳng chia lìa/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net