Chương 1: CUỘC GỌI LÚC 0:00

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bảy năm trôi qua thật nhanh kể từ ngày tôi về Việt Nam sinh sống cũng như bám díu cái mảnh đất xinh đẹp này để níu giữ mạng sống nhỏ bé của mình. Tôi tưởng rằng cuộc đời mình vẫn sẽ tràn ngập màu u tối tận đáy đại dương sâu thẳm nếu không tìm được một người bạn chân thành vì một từ tiếng Việt lúc mới về tôi cũng chẳng biết. Thế mà khi tôi đi học tại đây, người bạn ấy đã bắt chuyện với tôi và chúng tôi kể từ đó làm thân với nhau. Tôi và cô ấy trao đổi học hỏi qua lại về tiếng Anh và tiếng Việt vì cô bạn này cực dỡ tiếng Anh. Riết rồi tôi lại nhiễm luôn mấy từ ngữ bá đạo mà con nhỏ bạn thân hay quen cửa miệng. Cái bệnh này sao dễ lây quá thế?

Haizza...Thời gian trôi mãi trôi mãi vì tôi đâu thể dừng nó lại được. Nó đưa tôi dạt vào thời điểm của cái tuổi 17 tinh khôi đẹp đẽ.

Hôm nay đã là 31 tháng 12 rồi.

Nhà tôi có phong tục ăn tết tây thay vì làm rầm rộ tết ta như người gốc việt thực thụ. Nhưng cũng giống họ, chúng tôi cũng đón giao thừa mỗi năm và đến năm nay vẫn thế.

Tôi và nhỏ bạn thức đến tận khuya để làm một điều mà bọn tôi gọi nó là một điều nhảm nhí nhưng thực rất kì diệu.

Năm nào cũng chui rút vào một góc tối om trong phòng kín rồi thủ thỉ. Nói thủ thỉ cũng không phải vì có tường cách âm nên tôi với nó la lớn không hà ^o^

Chúng tôi đang bàn một chuyện đại sự rất rất quan trọng của con gái đó là: Ế.

Ô trời ơi! Cả mấy năm trung học mà tôi cứ cô đơn 1 mình. Tôi cũng rút ra 1 lý do đằng sau ấy chính là vì tôi quá mạnh nên bọn con trai sợ chưa cưa đỗ cây mà đã bị cây đè chết. Nôm na là chúng bị tôi cho nằm ở phòng V.I.P bệnh viện đấy.

Nói đi cũng phải nói lại, đếm trên đầu ngón tay thì cũng trên trăm đứa bị tôi đánh vào làm bạn với ống chít, thuốc tây rồi đấy. Nhưng có đứa nào chết chưa thì tôi không biết >.< Đai đen nhất đẳng Karate là phải như tôi !!! Ka ka ^^

Bỏ qua chuyện này đi, nãy giờ nó cứ ngồi bên chem chép mấy cái chuyện mà tôi không ưa. Phải nói thẳng ra là cực ghét. Nhưng nói thẳng ra cho nó nghỉ chơi tôi à. Đâu có điên!

"Sắp tới giờ rồi, bấm số gọi đi" Nhỏ bạn tôi lên tiếng hối thúc.

À mà quên, hình như tôi chưa nói nó tên gì nhỉ? Cái tên cũng đẹp không kém tên tôi đâu. La Y Hiểu là tên em nó đó.

"Uầy, tớ không muốn" Tôi cực lực từ chối

"Tại sao? Mình đang phải kiếm bạn trai cho cậu gấp đó." Y Hiểu hét vào mặt tôi như vừa dội một gáo nước lạnh lên đầu

"Không thấy sao, nói là đầu năm đầu tháng gì chứ? Mấy năm trước toàn gặp mấy thằng cà chớn ôn dịch hay những con người...Ôi thôi! Tớ không muốn thử nữa. Trên đời này lấy đâu ra lý lẽ tình cờ như người đời nói." Tôi phun ra một tràng giang đại hải vào mặt nó cho cái tội dám hét và ra lệnh cho tôi.

Hầy, nói thiệt mấy người tôi vừa kể trên cũng ôm giường bệnh mấy tháng rồi đấy. Thiện tai. Đúng thật tội lỗi quá đi.

"Mệt cậu thật đấy, mình nghĩ năm 17 tuổi là đúng thời điểm rồi!" Nó thở dài nói với tôi thế đấy. Nghĩ cái đầu gối của cậu đấy, lời nói của nó tôi không tin được vào chỗ nào cả.

Hình như mấy sách hoàng đạo phán rất đúng, Xử Nữ là cái cung ế truyền kiếp.Muốn thoát ế thì đợi đến khi nào mà trái đất ngừng quay, mây ngừng bay, cô dâu 8 tuổi nhừng phát sóng đi, còn nếu không thì phải tìm boy-friend gấp. Ái dà, sao tôi lại khổ thế chứ? T_T

"Đồng hồ sắp điểm 12h rồi, đầu năm đầu tháng ấy, nhanh nào." Nó lại giở giọng nữa đấy trong khi đó nó đâu biết con bạn đáng thương của mình bị muỗi hôn lấy hôn để, gãi thấy mấy ông trời luôn.

Nhưng biết làm sao được, con bạn của tôi nó được xếp vào hãng Ma Kết. Mà ta nói hai cung này làm bạn với nhau là tuyệt vời ông mặt trời rồi. Nhưng bảo thế nào mà cũng nói Ma kết ế, vậy sao con bạn này cứ mỗi năm càng lúc nó càng được nhều đứa theo đuổi.

Ờ thì, mày ế là đúng rồi mày ạ! Nó cốc thèm quan tâm tới lũ ruồi nhặng đó đâu. Haizz, ai biểu mày ngốc, ế là do mày đấy!

"Đây là lần cuối cùng nhá, năm sau dẹp cái trò khỉ gió này biết chưa!" Tôi lên tiếng hăm dọa nó mà mặt mày con nhỏ vẫn tỉnh bơ, ánh mắt lơ đễnh, ờ thì, câu này tôi nói hơn nghìn lần rồi chứ ít, nhưng nó có thèm ngoảnh tai nghe đâu.

------ Đồng hồ đang tung tăng chạm vạch 12h ----- ngày đầu trong năm mới bắt đầu

Tôi cắn chặt môi bấm số, khổ ơi là khổ, có biết số nào đâu mà bấm.

Cái điện thoại bàn trong phòng tôi nó đã bao lần bị chủ nhân nó sử dụng vào mục đích điên khùng này rồi. Tội nghiệp em ấy thật! <_>

Nhưng phải chọn một số mà điện thôi vì kẻo Y Hiểu giựt lấy nhấn mất. Mà bực rằng hễ lần nào nó ra tay gọi điện là cứ y lần đó toàn gọi hồn nhầm mấy thằng ở " trễn ".

Một loạt những con số đẹp đẽ nhảy múa trong đầu tôi. Nó cứ nháo nhào nghiền ngẫm óc tôi ra. Tôi phải vật lộn với tụi số ôn thần này và...

Kia kìa, trong 1 góc suy nghĩ nào đó của tôi đã tìm được 1 con số vô cùng quá ư là ấn tượng. Nó là con số mà tôi cho là xấu nhất trong tất cả. Hehe.

- Đang gọi - 0121XXXXXXX

Á bên kia có đổ chuông. Tôi gậc gậc đầu ra hiệu cho con bạn tôi biết. Nó cười híp mắt hăm hở, hào hứng đến lạ kì. Làm như nó chứ không phải tôi.

Đang trông chờ kẻ bên đó bắt máy và cầu trời khấn phật cho người ta đừng chửi thẳng vào bản mặt vì cuộc gọi quấy giờ linh.

"Ôi thần linh ơi!" Tôi la toáng lên trong sự ngỡ ngàng cực độ khi nghe cái gì đó vừa đập thẳng vào tai. Ai điên khùng đến độ có thể cài bài nhạc chờ khủng khiếp như thế chứ?

"Gì thế? Có chuyện gì sao?" Y Hiểu ngạc nhiên hỏi và tôi đưa máy cho nó nghe thử cái quái quỷ mà tôi vừa nghe. Nó phản ứng còn lố hơn tôi nữa. Em nó ngất mất tiêu rồi.

"Này, này..." Tôi cố gắng lay mạnh nó nhưng vô ích, con nhỏ này chẳng chịu mở hai cửa sổ tâm hồn của nó ra (ý tôi nói là đôi mắt).

Cũng đúng thôi, tôi cũng muốn xỉu ngay nhưng không thể. Cái ca khúc vang lên như dội ngược vào tai tôi. Ý tôi là không phải nó không hay, rất hay là đằng khác nhưng nó reo lên không đúng thời điểm.

----- Nín bặt trong im lặng -----

Tên quái đản nào lại đi cài nhạc chờ điện thoại là cái bài mà các cụ hay hát vậy chèn. Gu nhạc của hắn hình như đi trước tuổi.

~~ Tưởng tượng ~~

Gã này không lẽ là 1 ông già 60 tuổi, râu tóc bạc phơ, mặt mày nhăn nhúm... Nghĩ tới đây tôi cứ muốn chết đi cho rồi. Cuộc đời nghiệt ngã với tôi đến thế sao?

Tức không chịu được, tôi định dập ống nghe xuống thì bất chợt một giọng nói ai đó vang lên bên kia đầu dây:

- Quỷ tha ma bắt cậu, sao giờ này gọi phá hỏng giấc ngủ của tớ? - Một giọng nam thanh sắc bén hét qua điện thoại. Tôi nghe xong mà ngớ cả người. Tôi không dám hé môi một lời nào nếu không chữ thế nào cũng lọt ra ngoài và tôi chết chắc. Không biết tại sao tôi sợ hắn đến vậy.

- Uê, sao không nói gì vậy? Cậu câm luôn rồi à? - Gã đó lại tiếp tục gống vào điện thoại

- À, ừ... - Tôi bắt đầu ú ớ được vài tiếng.

- Giải quyết tên đó xong rồi nhỉ? Làm tốt lắm, mặt trời đâu phải thứ mà đứa nào cũng ngước nhìn được. - Giọng nói của hắn ranh mãnh, hoang dại như một con báo gấm làm tôi gai cả óc. Cái gì mà mặt trời...Thôi mệt!

- Ừ! - Tôi cố giả giọng con trai đáp 1 tiếng gọn lỏn nhưng trong lòng vẫn rất sợ.

Hắn im lặng 1 chút rồi bất ngờ cất giọng:

- Còn gì nữa không?

- À, không... - Tôi lại đáp lời hắn mà không hiểu vì sao.

- Hôm nay cậu hơi lạ đó. Bình thường bung sắt bung thép lắm mà? - Hắn dường như nhận ra điều gì đó.

- Mệt lắm. - Câu trả lời này như vào đúng tâm tư của tôi, lại 1 câu nói trổng.

- Khỉ thật! Mệt của cậu đấy sao? Bây giờ làm luôn sát thủ giấc ngủ lúc 0:00 giờ, chán sống rồi mà! - Hắn nói như đấm vào tai người khác từng quả tạ nghìn tấn.

Lúc này tôi không hiểu sao lại sợ đến bán sống bán chết không hú lên được 1 câu nào, chữ trong miệng tôi gần như, không, là 100% bị tôi tiêu hóa hết rồi. Giờ bụng tôi căng như bong bóng. Nó sắp nổ tung.

- Lo yên phận làm sát thủ như trước cho tớ, đừng có mà giở trò tào lao. - Hắn nói bằng một giọng lạnh lùng đến ghê sợ và quan trọng kèm đó là giọng vang vọng đâu đó một người phụ nữ đứng tuổi "Huy à, xuống nhà ăn khuya con ơi!", cuối cùng kết thúc bằng âm thanh "Tút tút tút" kéo dài đến vô tận.

Hết chương 1 ~

mọi người thấy hay thì follow tớ nha! ^^

cảm ơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thuyen