CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù trong mỗi thế kỷ đều có nhiều sao chổi có chu kỳ dài xuất hiện với độ sáng và ngoạn mục hơn nhưng sao chổi Halley là một ngôi sao chổi chu kỳ ngắn có thể thấy rõ bằng mắt thường và do đó nó là sao chổi có thể nhìn thấy bằng mắt thường chắc chắn có thể trở lại trong một đời người[1]


Ngay bây giờ, ngay lúc này Từ Thần có thể khẳng định chắc chắn cái gã họ Hồ đó là sao chổi chu kì ngắn có thể nhìn thấy bằng mắt thường xoẹt qua đời cô, chu kì mười năm lập lại một lần.


Từ Thần cô sau khi trả lời xong mớ câu hỏi riêng tư của mình đã rất cẩn thận quét mắt hai ba vòng mấy đối tượng nam trong quán, rất hài lòng với các men đang có mặt và rõ ràng là không nhìn thấy kẻ khó ưa họ Hồ.


Lúc cô nhân viên phục vụ giao tờ giấy của đối tượng bắt cặp cô đã hồi hộp biết chừng nào, cầm lấy, nhìn một cái liền đứng hình, thế quái nào lại lòi ra cái gã ôn dịch đó chớ!


Mặc cho người khác nói Từ Thần cô nhỏ nhen ghi thù, suy bụng ta ra bụng người nhưng cô thực không muốn liên quan lằng nhằng gì với Hồ Ninh Thần hết, cô đúng là ghi thù đó, đó vốn là bản tính ích kỉ của hầu hết nữ giới và cô cực thích cái tính ích kỉ nhỏ nhen đó, nhất là đối với người đã đắc tội với cô, phản bội niềm tin của cô dành cho họ.


 Cô yêu và tôn trọng tình yêu, tôn trọng người cô yêu, cô mong muốn mối quan hệ đó xây dựng bằng sự tin tưởng và thẳng thắn. Bởi vậy nếu ngày nào đó người đàn ông của cô không còn yêu cô nữa, anh ta nên gặp cô và nói thẳng. Cô sẽ không hỏi tại sao, không dây dưa hay níu kéo, vì cô biết trái tim là tài sản riêng của mỗi người, hai người dù có yêu nhau tới chết đi chăng nữa thì hai trái tim cũng không bao giờ cùng chung nhịp đập được huống hồ là đòi gộp hai thành một!


Trần Tử Khiêm bị cô khinh thường, còn Hồ Ninh Thần đáng bị cô căm ghét.


Cô nhớ ông ngoại luôn nói cô là bà cụ non, là đứa con nít ranh, mới tí tuổi đầu mà ghi thù với chả hận, nhưng tên họ Hồ chết tiệt đó đáng bị ăn đòn. 

Dù cái tình yêu con nít khi đó có thể không đi tới đâu, dù đoạn chuyện xưa đó còn không đáng được coi là chuyện xưa để nhớ mãi nhưng đối với kẻ không tôn trọng lời hứa, bỏ rơi cô trong ngày sinh nhật, để cô đứng chờ như con ngốc mà không biết hắn đã sớm phủi mông sạch sẽ chuồn êm ra nước ngoài, đến cái hắc xì cũng không để lại cho cô, cứ vậy mà bốc hơi, biến mất mười năm bây giờ còn muốn bước một chân vào cuộc sống của cô?

Nằm mơ đi cưng ơi!

~~~


Sau khi phát hết sấp giấy, nữ phục vụ xinh đẹp duyên dáng nhẹ giọng yêu cầu các đấng mày râu tiến tới bàn của đối tượng bắt cặp với mình để trò chuyện, tìm hiểu còn đặc biệt nhấn mạnh rằng biết đâu tối nay các anh có thể tìm được một nửa của mình, còn các bạn nữ nên mạnh dạn, dũng cảm, có thể sau hôm nay con đường tình duyên sẽ thênh thang rộng mở!


Lại nói, trái tim bé nhỏ của Từ Thần đã phải chịu một cú móc hiểm bất ngờ, trở van tim không kịp, còn chưa đập bình thường lại được nên thái độ rất là bất hợp tác, cô dùng nửa con mắt, khinh khỉnh nhìn Hồ Ninh Thần đang cười tới giống như là hoa về xuân nở, kéo ghế ngồi xuống đối diện cô, rất muốn bạo động nhào qua cho hắn ta một đấm.


Nhưng nói đi phải nói lại, nếu không có mối thù thời xưa cũ, thì có lẽ Từ Thần sẽ suy nghĩ một chút về ý tưởng cho con hồ ly họ Hồ làm phao cứu sinh một thời gian, bám víu lúc cô đơn nhàm chán, đáng tiếc, cái phao này đã bị lỗi ngay từ khâu thiết kế, không có cơ hội được cô chạm tay vào.


Cô không có hứng thú không có nghĩa đám con gái xung quanh không có hứng thú, dù không làm được phao cứu sinh thì anh ta cũng là một cây kẹo đường hảo hạng! 

Vẻ ưa nhìn của Hồ Ninh Thần toát ra từ dáng người cân đối, cốt cách thanh nhã cùng khuôn mặt điển trai, đôi mắt tinh anh, nhưng thật hiền khi cười, vầng trán rộng thông minh và đôi môi mỏng đầy cương nghị, khóe môi đầy ngỗ ngược ương bướng của anh, gợi cho người ta ấn tượng về một chú ngựa hoang khó thuần phục!


Ôi trời, ngựa hoang sao? Từ Thần cô tuổi ngựa đó, hắn mà là ngựa hoang thì cô là con ngựa chứng! 

Đồ thần kinh, ai chào đón anh ta đâu mà cười, chỉ giỏi bày đặt ra vẻ!


Từ Thần dứt khoát không để ý tới hắn ta, quay đầu, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài người tới người đi, nói nói cười cười, ánh sáng đủ màu rực rỡ từ sân khấu nhạc nước cách mấy con đường rọi thẳng lên trời tạo ra ảo giác giống như có cầu vồng trong đêm.


Hồ Ninh Thần yên lặng nhìn cô, ánh sáng của ngọn nến không đủ chiếu sáng một bên gương mặt cô nhìn có chút cô đơn, một chút u buồn khiến lòng anh tự nhiên thấy khó chịu, bất an rồi lại mơ hồ vì cô mà lo lắng.


Còn nhớ lần đầu tiên anh gặp cô, buổi sáng hôm đó cho tới bây giờ anh vẫn nhớ như in. 

Anh đạp xe tới trường, lúc quẹo qua khúc cua gần trường trung học Song ngữ Liên cấp Wellspring thì chứng kiến cô bé con đang đánh nhau, lấy một địch ba, cô bé bị ba nữ sinh khác đè xuống đường tay cấu chân đá, mắng chửi thô tục nhưng ánh mắt vẫn như cũ không phục, không khóc kêu đau chỉ hung hăng đánh trả, bị đánh ngã lại bò đứng lên đánh tiếp! 


Quăng xe đạp qua một bên, anh ngay lập tức lao tới vừa quát vừa túm, lôi ba nữ sinh kia ra, hăm dọa đòi xách tụi nó vô trường để nhà trường kỉ luật, ba con nhỏ đầu tóc tả tơi, tức tối trừng anh nhưng cũng yên phận bỏ đi. Cô bé con từ trên đất đứng lên, cả người nhếch nhác, thê thảm, đôi mắt tím bầm, khóe môi chảy máu, váy áo đồng phục bị xé rách nhìn thấy cả đồ lót, tất dài rách lộ ra đầu gối sưng to ứ máu...


"Đồ nhiều chuyện!"


Anh chưa kịp mở miệng quan tâm vết thương của cô, cô nhóc đã quăng cho anh ánh mắt chán ghét, đưa tay chùi máu chảy bên môi, túm balo băng qua đường đi vào nhà vệ sinh công cộng.


Hồ Ninh Thần anh khi đó đã đơ người mất một lúc lâu, tự cảm thấy mình oan uổng, giúp người còn bị ăn mắng, rất muốn tua lại thời gian để cô bé kia bị đánh tới hấp hối luôn đi, anh sẽ vui vẻ đứng nhìn tuyệt đối không mó tay vào, nhưng nghĩ thì nghĩ, anh vẫn cảm thấy lo lắng nên đứng đó nhìn qua bên kia đường.

Cô bé từ nhà vệ sinh đi ra, đồng phục đã thay mới, dù trên mặt vết thương còn rõ ràng nhưng tóc đã được chải lại, cột gọn lên, mắt nhìn cũng không nhìn tới anh, đi thẳng một lèo. Hồ Ninh Thần bực bội lại buồn cười, đạp xe theo sau cô, cho tới khi nhìn thấy cô đi vào cổng trường mới chạy đi.

Bữa đó là lần duy nhất anh đi học muộn!


Suốt một tuần sau đó, sáng nào anh cũng canh giờ đi học để được trông thấy cô, thứ cảm giác rung động đầu đời không có cách nào diễn tả đó khiến anh ngây ngốc, cứ tưởng mình bị bệnh, còn thực sự đi bệnh viện khám tổng quát mới đáng cười!


Hồ Ninh Thần nhớ lại chuyện cũ mà bật cười!


Từ Thần đang thả hồn bên ngoài, bị tiếng cười trầm thấp, thích thú của người nào đó kéo trở về, máy móc quay đầu, đập vào mắt là gương mặt bình thản, chăm chú của Hồ Ninh Thần. Anh cười, ánh nến tạo ra vô số đốm lửa nhỏ nhảy múa trong mắt anh, cô mơ hồ nhìn thấy bóng ngược của mình được vây quanh bởi những đốm lửa đó!

Từ Thần ngơ ngẩn nhìn, hoàn toàn bị sắc đẹp mê hoặc.


"Bé con, mỏi cổ rồi? Anh nghe thấy cả tiếng xương cổ kêu khi em quay đầu luôn đó!", Hồ Ninh Thần nín cười, bộ dạng cô nhóc thật đáng yêu, ngây ngốc nhìn anh,  vươn tay xoa cần cổ của cô, nắn nắn, trêu cợt.


Bị nhột, Từ Thần rụt cổ, tiện tay dùng móng tay sắc nhọn bấm mạnh lên mu bàn tay của gã dê xồm: "Quen thân lắm hở? Coi chừng tôi kiện anh tội quấy rối đó, đồ lưu manh", cúi đầu xúc một muỗng kem tống vào miệng cho hạ hỏa.

Bực bội! Cô đúng là bị trúng tà mới cảm thấy tên họ Hồ đẹp mắt còn nhìn hắn chằm chằm, giờ thì hay rồi, để cho người ta hả hê đắc ý!


Sắc đẹp là ma quỷ! 


Nhóc con đúng là không nể tình, anh chỉ muốn đùa vui một chút, muốn xua đi nỗi buồn sâu trong mắt cô, kết quả bản thân da tróc thịt bong!

"Em chắc muốn đi kiện! Không bằng anh trước kiện em tội xâm phạm thân thể? Hửm?", Hồ Ninh Thần giơ mu bàn tay rướm máu, hằn rõ dấu móng tay ra trước mặt cô, giọng điệu lại cực kì mập mờ, lời nói ám chỉ.


Từ Thần ăn kem cũng bị sặc, ho sù sụ, mở mắt cá chết nhìn anh, bộ dạng <anh muốn thì tôi chiều, gặp nhau trên tòa> không biết sợ là gì, búng tay cái tách, gọi phục vụ, kêu thêm một ly matcha xoài, bánh kem xốp, hai viên kem kiwi, vùi đầu đánh chén, bỏ mặc Hồ Ninh Thần đối diện dở khóc dở cười!


Nhóc con đây là quyết tâm đối đầu với anh tới cùng sao? ♡♡♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net