Chương mười: Khương Cẩn Sinh & Khương Lục Mỹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Một lần nữa cảm ơn anh." Ôn Huyên Tử sau khi được nam nhân kia dìu ngồi lại lên xe lăn, cô hận không thể quỳ xuống cảm ơn anh. Nếu như không có người đàn ông này, khả năng bây giờ cô đã đi chầu Diêm Vương lần hai mất rồi. "Anh để lại danh tính đi, tôi nhất định sẽ hậu tạ."

Muốn quà cảm tạ như thế nào đều được.

Nhà tôi không thiếu nhất chính là tiền.

Mercedes hay lamborghini đều cho anh chọn

Nhìn ra dáng vẻ ta đây kiêu ngạo của cô, người đàn ông mí mắt hơi giật giật, mím môi một lúc, lại mở miệng không cần cảm ơn, nói xong liền xoay người đi mất.

Ôn Huyên Tử cũng không kinh ngạc mấy với lời này. Nhìn khuôn mặt và khí chất so với minh tinh còn muốn nổi bật hơn của anh, cô liền biết ân nhân của mình không phải hạng xoàng, nhất định là con nhà có tiền.

Chỉ có điều Ôn Huyên Tử không ngờ tới rằng anh không phải là con nhà có tiền, mà là đặc biệt có tiền.

Anh không nhận quà cảm tạ, cô cũng muốn báo đáp, trở về cô sẽ nói ba mẹ chuyện đầu tư cho bệnh viện. Ôn Huyên Tử lại xoay đầu xe lăn, xử lý cái kẻ hại cô xém té chết này.

Cô bé dường như rất sợ người đàn ông vừa nãy, lúc thấy anh, nó núp đằng sau bụi cỏ. Anh đi rồi nó mới chịu chui ra.

Con bé tầm sáu bảy tuổi, trên người mặc bộ váy công chúa màu hồng, chân đi đôi giày búp bê màu đen, trên đầu cài băng đô, một bộ dáng ta đây là công chúa bệ hạ.

Dáng vẻ này chắc hẳn là tiểu tổ tông của nhà giàu.

"Tại sao lại đẩy xe của chị?"

Con bé liếc Ôn Huyên Tử một cái, bày ra cái bộ dáng khinh khỉnh nói. "Chị xấu như thế... tôi, tôi thích đẩy đó, làm sao?"

Ôn Huyên Tử tức tới nghiến răng.

Tuy cô không phải hoa khôi của trường, nhưng cũng xếp top trong những cô gái xinh đẹp nhất cao trung năm vừa rồi đấy.

Cô là người lớn, không trách vặt cái lũ ranh con này, hạ hoả đi Ôn Huyên Tử, hạ hoả đi...

"Bố mẹ đâu lại để nhóc chạy lung tung ở ngoài này?" Ôn Huyên Tử mỉm cười, cố kìm chế bản thân không lao tới một phát chụp chết con nhóc trước mặt.

"Chuyện của tôi thì liên quan gì tới chị, ăn no rửng mỡ à?" Nó dùng cái ánh mắt cao ngạo nhìn về Ôn Huyên Tử, xì một tiếng lại khinh thường nhìn đôi chân tàn của cô. "Một người què không lo ở trong phòng dưỡng thương lại chạy ra đây bay nhảy, đúng là muốn chết sớm."

Nó vừa dứt lời, từ xa đã truyền tới tiếng kêu.

"Tiểu Mỹ, em đâu rồi"

Ôn Huyên Tử mí mắt hơi động, thấy cô bé trước mặt nghe xong cảnh giác, xoay lưng muốn trốn.

Cô phúc hắc cong môi, tóm con nhóc lại không cho nó cựa quậy, lớn tiếng hô. "Này anh ơi, có phải con nhóc này không?"

"Bỏ ra, cái chị này, bỏ ra..." Nó lớn tiếng hét, vùng vẫy đòi thoát ra, có lúc còn định cắn cho Ôn Huyên Tử một cái, nhưng bị cô nhanh chóng nắm chặt cái cằm nhỏ lại.

Cậu trai kia nghe tiếng động nhìn qua, thấy rõ là em gái mình lập tức chạy tới. Cậu chụp cái đầu nhỏ của em gái lại, liên tục nói xin lỗi.

"Tôi là Khương Cẩn Sinh, nó là Khương Lục Mỹ, em gái tôi. Đứa trẻ này bị ốm, đi khám bác sĩ nhưng không chịu chích kim nên bỏ trốn, mãi mới tìm thấy. Làm phiền chị thật ngại quá."

Nam sinh kia nhìn thế nào cũng là dạng thiếu niên nhiệt huyết tuổi xuân, lông mày đậm nhạt vừa phải, hình dáng lông mày rất đẹp, đôi mắt sáng, mũi cao thẳng, môi mỏng hồng hồng, khiến cho cả người hắn thoạt nhìn có một loại hài hòa nói không nên lời.

"Chị tên là gì? Tôi có thể xin liên lạc để lần sau mời cơm thay cho lời xin lỗi không?"

"Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ, không cần mời cơm. Tôi là Huyên Tử, mười bảy tuổi."

"Mười bảy? Chào đàn chị, em năm nay mười sáu."

Ôn Huyên Tử hé môi định nói gì nhưng lại bị Khương Lục Mỹ chen ngang, nó níu áo anh trai, cất giọng ngang ngược. "Anh, em không thích chị gái này, chúng ta đi đi."

"Đừng có hỗn láo với chị gái." Khương Cẩn Sinh nhăn mày, hung ác dạy bảo khiến Khương Lục Mỹ rơm rớm nước mắt. Cậu ta quay sang cô, liên tục khom lưng xin lỗi. "Thật sự xin lỗi, ở nhà được chiều chuộng nên đứa nhóc này tính nết rất xấu."

"Không sao, trẻ nhỏ khó dạy, tôi đi trước."

Ôn Huyên Tử tạm biệt hai anh em, đẩy xe lăn về phòng. Giờ này chắc mẹ Ôn cũng tới nơi rồi, nếu còn không mau về bà nhất định sẽ lo lắng chạy đi tìm cô mất.

Quả nhiên lúc cô vừa về tới đã thấy mẹ đứng bên ngoài cửa phòng bệnh.

"Cuối cùng cũng biết trở lại à?" Thấy Ôn Huyên Tử ra khỏi thang máy, bà đã vội vàng đi tới chủ động đẩy xe lăn.

Ôn Huyên Tử không mấy bất ngờ khi nhìn thấy một vị phu nhân tuổi trung niên cực kỳ xinh đẹp và sang trọng đứng trước phòng bệnh của mình. Mẹ cô hoàn toàn giống với những gì quyển tiểu thuyết kia miêu tả, khuôn mặt bà xinh đẹp không khác gì những diễn viên nổi tiếng, dáng người cao ráo mảnh mai, thần thái đoan trang nhã nhặn đúng chuẩn phu nhân của một nhà tài phiệt danh tiếng. Ôn Huyên Tử như nhớ ra điều gì đó, cô chớp chớp đôi mắt, nhoẻn miệng cười. "Mẹ chờ lâu chưa?"

"Cái con bé ngốc này, bây giờ mới biết về, canh gà hầm nguội mất thì làm sao?"

Ôn Huyên Tử cười khì khì, vùi đầu vào lòng mẹ. Cô biết người này không phải đang mắng mình, ngốc mới nhìn không ra cái ngữ khí dung túng cùng ánh mắt hiền lành đấy.

"Uống canh đi, còn làm nũng nữa thì nguội mất." Mẹ Ôn búng nhẹ lên trán cô, ánh mắt yêu thương nuông chiều. "Con ấy à, đúng là bị Tiểu Ngữ chiều hư rồi."

"Con không có nha."

Nhưng trong lòng lại nghĩ.

Ôn Ngữ Hoa đúng thật là chiều hư cô rồi!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net