Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mối tình đầu của bạn,bây giờ như thế nào rồi?Chàng trai đầu tiên và cũng là duy nhất tôi yêu trong suốt 21 năm sống trên đời vẫn rất khoẻ,sự nghiệp của anh ấy vẫn ngày một đi lên,tiến gần đến ước mơ từ thời còn đi học của anh.

Tôi-yn,là một phóng viên kiêm biên tập,nhà báo,hiện đang học tập,làm việc và sinh sống ở Mỹ.Chàng trai mà tôi nói tới ở trên là Min Yoongi,hiện là cầu thủ bóng rổ nổi tiếng,đây là người mà tôi đã yêu trong suốt 5 năm rồi lại bỏ lỡ để theo đuổi mơ ước của bản thân.

Năm tôi học lớp 6,trường tôi vẫn chưa xây sân bóng rổ cho nên tôi đành phải sang trường khác để chơi.Đành chịu thôi,khi ấy,bóng rổ là số ít những môn thể thao tôi có thể chơi thay vì nằm dài ở nhà.Tôi đến một ngôi trường cách nhà tôi khoảng 3 cây số,đây là ngôi trường anh đang theo học.Khi nghe tôi ngỏ ý muốn xin được sử dụng sân tập thì hầu hết các thành viên trong đội bóng rổ lúc bấy giờ đều từ chối.Có một đàn anh hơn tôi 1 tuổi đã yêu cầu,nếu tôi chơi thắng một trận solo 1 vs 1 thì sẽ đồng ý để tôi dùng sân,đương nhiên là họ sẽ chỉ dùng 1 tay để chơi.Vì đây là phương án duy nhất nên tôi chỉ đành đồng ý,và thật may mắn làm sao khi tôi,một cô gái chỉ cao 1m5 lại giành chiến thắng.Theo như giao hẹn,tôi được phép sử dụng sân tập.

Mãi đến lần thứ 3 sử dụng sân tập ở ngôi trường này,tôi mới gặp được anh.Kể từ lần đầu chạm mắt,tôi thật sự đã bị hớp hồn bởi anh,Min Yoongi,đàn anh hơn tôi 2 tuổi.Anh có khuôn mặt được "chạm khắc" cực kì tinh tế,đường nét vô cùng rõ ràng,gây ấn tượng mạnh cho đối phương.Chiều cao cực kì đáng sợ,minh chứng rõ nét cho điều này chính là khi ấy,tôi chỉ cao đến vai anh.Mang biểu cảm lạnh lùng trên gương mặt vốn có vẻ dịu dàng khiến người khác lại không kìm được muốn đến gần,nhưng lại có chút e dè mỗi khi nhìn thấy.

Anh bước vào sân tập,nhìn thấy tôi,một cô gái nhỏ bé,lạ lẫm nhưng lại tỏ ra chẳng quan tâm là bao.Lúc này,vị đàn anh đã đưa ra yêu cầu đấu 1 vs 1 kia,tên Jung Hoseok chạy lại nói:

-Cô bé này có ý muốn được sử dụng sân tập của trường chúng ta,em thấy không quá ảnh hưởng đến tiến độ tập luyện của mọi người nên...đã đồng ý.

Anh khẽ gật đầu,dù sao thì anh cũng không quan tâm lắm,chỉ nhìn vào ánh mắt là đủ hiểu.Trong suốt buổi tập ngày hôm đó,tôi thật sự rất chú ý đến anh.
Anh thật sự rất,rất giỏi,chính là cái kiểu giỏi vượt bậc,giỏi hơn người khiến cho ai lần đầu nhìn thấy cũng phải trầm trồ,ngưỡng mộ.Lúc anh chơi,trên gương mặt có vài giọt mồ hôi đang lăn dài trên má, tóc nhẹ nhàng cử động trong gió,thật sự rất hớp hồn người khác.Đây là mở đầu câu chuyện giữa chúng tôi,cũng chính là lúc này,một sợi dây vô hình nào đó đã ràng buộc chúng tôi lại với nhau.

Hôm sau,tôi đến sân tập sớm hơn mọi ngày.Lúc tôi đến nơi,trên sân chỉ có anh Hoseok.Tôi chạy lại hỏi:

-Anh này,cái anh cao to ngày hôm qua là ai thế ạ?

Anh Hoseok hơi nhíu mày,ra vẻ khó hiểu,tôi liền nói thêm:

-Chính là cái anh cao to,đẹp trai mà chỉ đến sân tập vào hôm qua thôi á.

-À-Anh Hoseok có vẻ đã biết người tôi đang nói tới là ai-Là anh Min Yoongi,đội trưởng đội bóng rổ trường này,hơn em...2 tuổi.

Min Yoongi,cái tên thật đẹp,thật hợp với anh làm sao.

-Bởi vì dạo này anh ấy phải thi một số thứ liên quan đến đội tuyển hsg nên khá bận bịu.-Anh Hoseok nói thêm.

Ghê thật,vừa cao to,đẹp trai,chơi thể thao tốt mà lại còn học giỏi,người này được ông trời...thiên vị quá rồi ấy chứ.

-Em thấy anh ấy hơi chảnh í,hôm qua anh nói mà anh ấy thậm chí một từ cũng không đáp lại,kì cục quá.

-Coi chừng anh ấy đuổi em đi,không cho em dùng sân đấy.-Anh bước đi,để lại tôi một mình ngơ ngác.

Bây giờ nghĩ lại,đúng là khi ấy anh ấy khá...chảnh.Chính là cái kiểu mặt lúc nào cũng bất cần,không quan tâm đến mọi thứ ở xung quanh.Cái tính này của anh là một con dao hai lưỡi,nó khiến anh tập trung 100% vào công việc của mình nhưng nó cũng chính là rào cản khiến anh khó hoà nhập với thế giới này hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net