Chương 5: Làm sao có thể là anh ấy.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thụy Vũ lâu

Mười giờ sáng chủ nhật, sau khi thưởng thức bữa sáng thịnh soạn tại khách sạn, Lâm Nhiễm và Trình Dục cùng nhau lên đường về nhà.

Trước khi máy bay cất cánh, Lâm Nhiễm lấy điện thoại ra chuẩn bị tắt đi, thì nhìn thấy vài lời mời kết bạn trên Wechat, cô tưởng đó là bạn cùng lớp trong nhóm nên đã đồng ý từng người một.

Cô đang định nhấp vào vòng bạn bè của mọi người để xem, thì lời nhắc nhở của tiếp viên lại vang lên bên tai, nên cô đành phải tắt điện thoại đi trước và đặt nó sang một bên.

Ba giờ sau, máy bay từ Nam Thành đến Đông Lâm hạ cánh an toàn.

Ra khỏi sân bay, Lâm Nhiễm và Trình Dục bắt taxi về nhà ba mẹ cô.

Cô nuôi một chú chó nhỏ, lần này đến Nam Thành tham dự lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, nên cô đã đem gửi nhờ nhà bố mẹ. Bây giờ đã về, cô tính đến đón nó.

Con chó này là chó hoang cô nhặt được không lâu sau khi từ Nam Thành trở về Đông Lâm. Lúc đó, cô đang chìm đắm trong cảm xúc bi thương vì vừa mới chia tay, nhìn chó nhỏ bị vứt bỏ ven đường cảm thấy rất giống bản thân nên cô đã đem về nhà và chăm sóc nó thật tốt.

Ngày nhặt được nó là ngày 11 tháng 11, cho nên cô đã đặt tên cho nó là Mười Môt.

Nuôi hơn hai năm, Lâm Nhiễm cùng chó con thiết lập quan hệ rất sâu sắc, đã hai ngày không thấy nó, xuống taxi, cô kéo vali chạy nhanh về nhà.

Có thể là nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Lâm Nhiễm đứng ở trước cửa nhập mã mở khóa, bên trong liền truyền đến tiếng bước chân chó.

Lâm Nhiễm cười gọi nó một tiếng, "Mười Một?"

Con chó ngay lập tức đáp lại cô bằng tiếng "Gâu gâu".

Lâm Nhiễm mỉm cười, nhập số cuối cùng trên ổ khóa, cửa mở ra sau hai tiếng bíp.

Cô đẩy cửa đi vào, Mười Một vẫy đuôi nhiệt tình lao về phía cô.

Mười Một là giống chó Shiba, hiện tại đã hơn hai tuổi, nhảy lên có thể cao đến hơn phân nửa người cô.

Lâm Nhiễm ôm đầu chó nhỏ đáp lại sự nhiệt tình của nó, cười hỏi, "Hai ngày nay Mười Một có ngoan ngoãn nghe lời không?"

Lúc này, mẹ cô, Từ Lệ Quyên từ phòng bếp đi ra, trong tay cầm một nắm hành tây, cười nói: "Nó thực sự rất là ngoan đó!"

"Ai nha, ba của con thích nó lắm, ngày nào cũng tích cực dắt chó đi dạo."

Cha của Lâm Nhiễm là một bác sĩ, và còn là một bác sĩ có thói sạch sẽ, cũng không thích động vật nhỏ, lúc trước nghe nói cô muốn nuôi chó, ông đã phản đối rất mãnh liệt. Nhưng không nghĩ tới hiện tại......

"Mười Một thật lợi hại." Lâm Nhiễm rất vui mừng, cười xoa đầu chó nhỏ.

Mười Một thỏa mãn mà đem đầu nhét vào trên bụng cô cọ cọ, còn phát ra âm thanh chói tai như rất hài lòng, khiến cho Lâm Nhiễm cười không ngừng, "Em là quái vật kêu chít chít à?"

Trình Dục đẩy hai kiện hành lý tiến vào, chào hỏi Từ Lệ Quyên, "Chào dì ạ."

"Được được." Từ Lệ Quyên cười tủm tỉm đáp lại.

Mười Một và Lâm Nhiễm thân thiết xong, thấy Trình Dục tiến vào, chó nhỏ lại phe phẩy cái đuôi quay sang cho anh xoa đầu, tiếp tục phát ra sự nhiệt tình.

Từ Lệ Quyên thấy thế, ý cười càng sâu, "Mười Một thật sự rất thích cháu nha."

Vừa nói, bà vừa nhìn về phía con gái mình đầy ẩn ý.

Lâm Nhiễm không để ý tới ánh mắt của bà, đi ngang qua, đến phòng ăn rót ly nước uống.

Trình Dục vuốt ve chó hai cái, nhìn thấy đồ ăn trong tay Từ Lệ Quyên liền kéo tay áo nói: "Dì, để con giúp dì."

"Không cần không cần." Từ Lệ Quyên xua tay, "Các con đi đường mệt nhọc, đã trở về thì phải nghỉ ngơi thật tốt".

Lâm Nhiễm rót hai ly nước, đưa cho Trình Dục một ly.

"Trong phòng khách có trái cây, hôm nay dì mới vừa mua, còn rất tươi." Từ Lệ Quyên tiếp tục nhiệt tình mà tiếp đón, "Hai đứa qua ăn thử đi."

Lâm Nhiễm uống một ngụm nước, xoay người dẫn đầu đi vào phòng khách, Trình Dục cảm ơn Từ Lệ Quyên sau đó mới bưng ly nước cùng đi qua.

Từ Lệ Quyên đứng tại chỗ nhìn hắn trong chốc lát, càng thêm vừa lòng gật gật đầu, tươi cười đầy mặt mà trở lại phòng bếp.

**

Cơm nước xong, Trình Dục tích cực chủ động lấy bát đĩa đi vào bếp rửa, Lâm Nhiễm đi thu dọn chỗ ngủ và thức ăn cho chó, chuẩn bị trong chốc lát sau đó sẽ mang đi.

Từ Lệ Quyên lau bàn, nhìn Lâm Nhiễm đang ngồi xổm bận rộn ở góc phòng khách, xoay người vào bếp.

Bà bước đến bên cạnh Trình Dục, nhỏ giọng hỏi hắn: "Lần này các cháu quay lại trường học, có nhìn thấy người lúc trước không?"

Trình Dục cúi người rửa bát một lát, sau đó yên lặng gật đầu, "Có."

Nghe vậy, Từ Lệ Quyên lập tức cau mày, "Vậy......"

Trình Dục ngẩng đầu nhìn bà một cái, thấy bà lo lắng, đặt cái bát vừa mới rửa trên tay xuống, lại lấy một cái bát khác tiếp tục rửa, trấn an nói: "Không có việc gì, dì không cần lo lắng."

Từ Lệ Quyên thoáng thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi."

Bà quay đầu nhìn Lâm Nhiễm trong phòng khách, Mười Một chạy tới chạy lui vòng quanh bên người cô, điên cuồng vẫy đuôi, Lâm Nhiễm thấy nó cứ cản đường nên đẩy nó qua một bên, nhưng Mười Một ngược lại vẫn tiếp tục cọ cọ trên người cô, còn đặc biệt chân chó mà đưa lưỡi liếm cô. Lâm Nhiễm thốt lên ghét bỏ, Mười Một liền lao vào người cô, người cùng chó cười đùa ầm ĩ.

Hiếm khi thấy cô vui vẻ như vậy, Từ Lệ Quyên hiểu ý cười, "Xem ra con bé thật sự đã bước ra được rồi."

Trước khi tham dự lễ kỉ niệm trường, Trình Dục và Từ Lệ Quyên đều lo lắng nếu Lâm Nhiễm gặp lại Thẩm Thước sẽ thế nào?

Mang theo lo lắng như vậy, bọn họ kỳ thật cũng không hy vọng Lâm Nhiễm sẽ đi Nam Thành.

Nhưng nếu không cho cô đối mặt một lần, sẽ không ai biết Thẩm Thước đối với Lâm Nhiễm còn ý nghĩa gì không. Mà lần này tận mắt nhìn thấy phản ứng của Lâm Nhiễm với Thẩm Thước, Trình Dục mới hoàn toàn yên tâm.

"Vâng." Anh nhếch môi dưới lên.

Thẩm Thước thực sự đã trở thành quá khứ của cô.

Đêm đó ba cô trực ở bệnh viện không về, Lâm Nhiễm sợ mẹ cô đơn nên sau khi thu dọn xong đồ đạc, cô và Trình Dục liền ở lại cùng bà xem TV một lát, chờ đến hơn 9 giờ mới dắt chó rời đi.

Công việc của cô là ở phía nam thành phố, cách nhà ba mẹ cô ở phía bắc quá xa, vì để thuận tiện cho việc đi làm và tan sở, cô thuê một căn hộ đơn gần công ty. Trình Dục là hàng xóm của cô và sống cạnh nhà cô.

Sau khi xuống xe trước cổng tiểu khu, Lâm Nhiễm nhớ ra ngày hôm qua có hàng chuyển phát nhanh nên nhờ bảo vệ lấy giúp. Cô đi đến trước phòng trực ban, bảo vệ gác cửa ngẩng đầu thì thấy cô, cười nói: "Cháu về rồi à?"

"Vâng ạ." Lâm Nhiễm cười cười.

Bảo vệ gác cửa tìm hàng chuyển phát của cô trong đống đồ được giao ở bàn bên cạnh và đưa nó qua cửa sổ.

"Cảm ơn chú Cung." Lâm Nhiễm duỗi tay tiếp nhận.

Tuy nhiên, cô một tay đẩy hành lý, một tay dắt chó, Trình Dục cũng đang đẩy hành lý, trong tay còn xách theo đồ đạc của chó, nên cô thực sự không biết nên để hàng chuyển phát nhanh ở đâu.

Cũng may bưu phẩm không nặng, chỉ lớn bằng bàn tay, Lâm Nhiễm cúi người đưa chiếc hộp đến trước miệng Mười Một, "Lại đây, há miệng ra, cắn vào nào."

Mười Một nghiêng đầu, như đang tiêu hóa mệnh lệnh của cô, vài giây qua đi, nó mới mở miệng ngoan ngoãn cắn vào.

Người bảo vệ nhìn nó từ cửa sổ, cười nói: "Mày đúng là một con chó ngoan."

Lâm Nhiễm mỉm cười, cưng chiều xoa xoa đầu Mười Một, tạm biệt chú bảo vệ rồi đẩy hành lý đi ào bên trong.

Sau khi trở về, việc đầu tiên Lâm Nhiễm làm là đem đồ đạc của chó bỏ lại chỗ cũ, sau đó mới kéo hành lý của mình vào trong, tìm bộ đồ ngủ sạch sẽ rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Tắm rồi sấy khô tóc xong, Lâm Nhiễm mở vali, lấy đồ đạc bên trong ra, thấy chiếc đồng hồ Văn Thời Yến tặng kia, cô tùy tay bỏ vào trong ngăn kéo tủ đầu giường.

Thịch thịch thịch......

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Lâm Nhiễm đóng chiếc vali lại, xách lên bỏ vào bên góc tủ quần áo, sau đó đến phòng khách đi mở cửa.

Cửa mở ra, Trình Dục đứng ở bên ngoài, trên tay cầm một cốc nước đang bốc khói.

"Tớ pha cho cậu một ít nước linh chi." Trình Dục mỉm cười đưa cốc nước trong tay cho cô.

Linh chi có công dụng giúp an thần, mà Lâm Nhiễm đã hai ngày nay ngủ không ngon giấc.

Quả nhiên là bạn tốt lâu năm, Lâm Nhiễm cảm động tiếp nhận, "Cảm ơn."

"Ngủ một giấc thật ngon đi." Trình Dục nhìn cô, ôn nhu cười nói, "Ngày mai còn phải dậy sớm đi làm."

"Ừm." Lâm Nhiễm gật gật đầu, hai tay cầm ly nước, một dòng nước ấm truyền vào tận đáy lòng cô.

**

Đồng hồ báo thức các ngày trong tuần vẫn reo đúng 7h30 sáng như mọi khi.

Lâm Nhiễm nhắm mắt tìm điện thoại, tắt báo thức rồi nằm trên giường một lúc, sau đó xốc chăn xuống giường.

Rửa mặt xong, cô dắt chó xuống dưới lầu đi dạo một vòng, 8 giờ mới trở về.

Lúc này, cửa nhà hàng xóm từ bên trong mở ra, Trình Dục mặc vest chỉnh tề, sơ mi trắng cùng quần tây đen, dáng vẻ nghiêm trang đi ra.

"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Cả hai đồng thanh nói, rồi mỉm cười chào nhau.

Lâm Nhiễm dẫn chó đi tới, Mười Một thấy Trình Dục thì đặc biệt nhiệt tình, cọ cọ vào ống quần tây anh.

Lâm Nhiễm sợ lông chó sẽ dính vào quần nên kéo dây xích chó ra, "Mười Một."

"Không sao đâu." Trình Dục mỉm cười, cúi đầu sờ đầu nó.

"Cậu đi trước đi, không sẽ muộn đó." Công ty của Trình Dục khá xa, Lâm Nhiễm nhắc nhở hắn.

"Ừ." Trình Dục đứng thẳng người, đi về phía thang máy, "Hôm nay tớ làm sandwich, để ở trên bàn, lát nữa nhớ ăn nhé."

"Được." Lâm Nhiễm đáp lời, đi về phía trước mở cửa.

Sau khi vào nhà, cô đổ thức ăn cho chó vào bát của Mười Một, rồi lại sang nhà bên cạnh ăn bữa sáng do Trình Dục làm.

Trình Dục bình thường rất thích nấu ăn, mỗi lần nấu hắn sẽ để cho cô một phần, cô lại không thích nấu nướng nên hai năm nay đều được anh nấu cho ăn.

Ăn xong bữa sáng, Lâm Nhiễm rửa bát, giúp Trình Dục đóng cửa lại, sau đó trở lại nhà mình.

Cô dành thời gian trang điểm đơn giản, sau đó mở tủ quần áo, chọn một bộ trang phục theo phong cách OL*, đeo chiếc đồng hồ thường mang và xách túi xách đi ra ngoài.

(*phong cách OL: old school được hiểu là phong cách ăn mặc giản dị, mộc mạc... . Mik cũng ko chắc nữa mn ạ, nếu bạn nào biết thì chỉ mk với ạ. Mik cảm ơn nhiều!!!)

Mỗi tuần đi làm, giao thông tắc nghẽn nhất vào giờ cao điểm, đặc biệt là vào thứ Hai, nhưng cuối cùng cô cũng đến được công ty.

Lâm Nhiễm quẹt thẻ vào cửa, cầm theo chìa khóa xe đi vào văn phòng.

Từ quầy lễ tân đến phòng giám đốc, Lâm Nhiễm lần lượt chào hỏi mấy đồng nghiệp đang đi về phía mình, cô giơ tay đẩy cửa phòng giám đốc ra.

Cô làm giám đốc nhân sự ở công ty này, người quản lý hành chính làm việc chung văn phòng với cô đã đến trước cô một bước, đang ngồi trước máy tính cau mày.

Sau khi Lâm Nhiễm tiến vào liền nhận ra sự bất thường, dùng tay trái đóng cửa lại, hỏi: "Làm sao vậy, giám đốc Dương?"

Dương Tuyết ngẩng đầu, lướt qua màn hình máy tính nhìn cô, "Lãnh đạo mới sắp đến."

Công ty họ làm việc có tên là Thế Long Mậu Dịch, là một công ty mậu dịch lâu đời, năm đó có thể nói là tốt nhất ở Đông Lâm và trở thành lão đại trong ngành. Nhưng do ảnh hưởng của thương mại điện tử đánh sâu vào, nên bắt đầu suy giảm dần. Mà những người lãnh đạo tầng trên lại bảo thủ nhất quyết tuân theo quy định cũ, không chịu thay đổi sách lược, càng làm cho công ty thêm suy thoái.

Trong hai năm qua, ban lãnh đạo đã thay đổi suy nghĩ, Lâm Nhiễm cũng coi trọng điều này và cảm thấy vẫn còn hy vọng, nên cuối cùng quyết định tham gia vào. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, cơ hội thị trường thực sự đã bị bỏ lỡ, mất bò mới lo làm chuồng, đã quá muộn để sửa đổi. Vì vậy, trong nửa đầu năm nay, công ty truyền ra tin tức bị thu mua, đại đa số mọi người đều không quá ngạc nhiên.

Mà chỉ mấy ngày trước, tổng giám đốc đã nói với họ trong nhóm quản lý, Tập đoàn Vĩnh Phong đã thu mua công ty họ sẽ cử một lãnh đạo mới vào tháng tới để dẫn dắt công ty chuyển lỗ thành lãi, tạo ra vinh quang lớn hơn.

"Không phải nói tháng sau sao?" Lâm Nhiễm nhớ rất rõ điều này.

"Sớm hơn."

Lâm Nhiễm đi đến trước bàn làm việc của mình, bỏ túi xách trên vai xuống, "Sao cậu biết?"

Dương Tuyết chống cằm, nói: "Buổi sáng Triệu tổng và thư kí Tiêu đi đón người, bộ phận hành chính phải bố trí xe."

"Việc này......" Lâm Nhiễm kéo ghế qua ngồi xuống, "Có chút đột nhiên a."

"Còn không phải à!" Dương Tuyết cảm thấy áp lực gấp bội, "Quá đột ngột rồi, vị lãnh đạo này không ra bài theo lẽ thường, phỏng chừng là một người chủ khó hầu hạ."

"Vẫn là đừng nên nói xấu lãnh đạo." Lâm Nhiễm hảo tâm nhắc nhở cô ấy một câu, đem chìa khóa xe bỏ vào trong túi.

"Còn không phải chỉ có tớ và cậu thôi sao, hơn nữa người còn chưa tới, không sợ." Dương Tuyết cười cười, đánh máy tính, "Chờ người khác tới thì không thể nói nữa rồi."

Lâm Nhiễm ừ một tiếng, cúi người mở máy tính của mình.

"Tới rồi, tới rồi." Dương Tuyết đột nhiên kích động nói.

Lâm Nhiễm ngẩng đầu nhìn cô ấy.

Dương Tuyết cầm điện thoại di động, nhìn chằm chằm màn hình nói: "Tiểu Ngọc đăng ảnh trong nhóm, cậu mau vào xem đi."

Tiểu Ngọc, cấp dưới của Dương Tuyết, làm ở quầy lễ tân phòng hành chính.

Lâm Nhiễm duỗi thẳng eo, từ trong túi lấy điện thoại ra, nhấp vào một nhóm Wechat tên là "Nấu người nấu tâm hồn"*

(*những người làm việc chăm chỉ, những tâm hồn làm việc chăm chỉ)

Bên trong tổng cộng có sáu người, tất cả đều là đồng nghiệp có quan hệ tốt. Mục đích ban đầu thành lập nhóm là gọi đồ ăn mang đi và cùng nhau dùng bữa, sau này mối quan hệ ngày càng tốt đẹp hơn, các cô còn trò chuyện những câu chuyện thú vị nơi công sở,... .

Lâm Nhiễm vào nhóm, nhìn thấy tin nhắn của Dương Tuyết:【Bạn yêu, cậu nên chụp rõ hơn một chút chứ! 】

Lâm Nhiễm bấm mở bức ảnh phía trước, chỉ có vài bóng dáng.

Không có gì để xem nên Lâm Nhiễm chỉ nhìn thoáng qua liền rời khỏi.

Có thứ gì đó đó đột nhiên lóe lên trong mắt cô, ngón tay cô dừng lại, lại lần nữa bấm vào bức ảnh.

Cô phóng to hình ảnh lên một chút, nhìn bóng lưng và vóc dáng của người đàn ông ở giữa, sau khi trùng lặp với ai đó trong ký ức, cô sững sờ vài giây.

Lại tiếp tục đem hình ảnh phóng to thêm chút nữa, tập trung vào cổ tay trái của người đàn ông, một sợi dây gỗ đàn hương đỏ lá nhó phản chiếu trong con ngươi.

Tương tự bóng dáng và thân hình, và vòng đeo tay giống nhau.

Lâm Nhiễm không khỏi nhíu mày.

Làm sao có thể là anh ấy.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Editor: Ngọc


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net