Ngoại truyện 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2
Liêu Phàm & Lư Thanh Thanh.

Hôm đó, Liêu Phàm vừa mới làm xong phần việc buổi sáng, lễ tân tươi cười đi đến nói.

"Anh Liêu Phàm, cô Lư kia lại tới rồi, đây là trà sữa cô ấy mua cho anh."

Liêu Phàm ngẩn người, nhận lấy cốc trà sữa, mỉm cười ngẩng đầu lên nói: "Cảm ơn."

Trên cốc trà sữa còn có một tấm thiệp nhỏ, trên đó còn có mấy bông hoa nhỏ vẽ xiên vẽ sẹo, còn có cả chữ.

"Chú ý nghỉ ngơi, đừng làm nhiều quá."

Cô bé lễ tân ló đầu qua: "Anh Liêu Phàm, anh không gặp cô ấy thật sao? Thỉnh thoảng cô Lư lại tới đây, cũng gần được nửa năm rồi."

Cô ấy thật sự rất tò mò.

Anh chàng thiết kế đồ hoạ đẹp trai này vào làm cũng được một năm rồi.

Anh đẹp trai, cũng có tài, nghe nói trước đây còn là một hoạ sĩ, sau này do tay phải bị thương không vẽ được nên mới tới làm trong nhà xuất bản của bọn họ.

Ngày đó, lúc phỏng vấn video với nhà xuất bản, anh còn đang nằm trên giường b ệnh, dù như thế nhưng sếp vẫn ưng anh từ cái nhìn đầu tiên.

Anh vừa mới đến đây, đã có rất nhiều cô gái nhiệt tình đi nghe ngóng anh có bạn gái hay chưa rồi.

Tuy anh nói mình không có bạn gái nhưng rõ ràng anh không muốn tìm.

Rốt cuộc tại sao thiết kế đồ hoạ Liêu lại không muốn tìm bạn gái từng là một chủ đề được mọi người được bàn tán sôi nổi trong nhà xuất bản.

Độc thân, có tài, đẹp trai, tính tình cởi mở, một người như thế lại không kiếm bạn gái, đúng là phí của trời.

Lúc liên hoan, từng có một cô gái thầm mến anh, tính lên kế hoạch chuốc say anh nhưng anh lại không không động vào một giọt r  ư  ợ  u.

Hỏi anh có phải dị ứng với cồn không, anh chỉ cười nói ra hai chữ.

"Cai rồi."

Dần dà, các cô gái trong nhà xuất bản cũng nhụt chí, ai cũng nghĩ chắc không có ai cưa đổ được anh thiết kế đồ hoạ đẹp trai đâu.

Cho đến một hôm, họ bắt gặp một cô gái ở dưới tầng.

Hôm ấy mọi người cùng nhau tan làm, đang tính xem có nên đi ăn lẩu hay không thì trông thấy cô gái đó xuất hiện trước cửa nhà xuất bản, nhìn Liêu Phàm bằng đôi mắt đỏ hoe.

"Phàm."

Giọng nói nũng nịu, mọi người lại bắt đầu bật mode hóng chuyện.

Ai ngờ Liêu Phàm lại bình tĩnh bước tới, nói vài câu với cô gái đó rồi tiếp tục đi ăn lẩu với bọn họ.

Bình tĩnh đến mức khiến mọi người không biết phải làm sao.

"Cô nói xem liệu anh Liêu Phàm có phải là thằng đ ểu không?"

"Có khả năng lắm, cô xem con gái nhà người ta đã như thế rồi mà anh ấy vẫn chẳng có chút động tĩnh gì."

Có người to gan chạy đi hỏi Liêu Phàm, anh chỉ ngẩn người, sau đó trả lời đó là bạn gái cũ, đã chia tay rồi.

Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy, cô bạn gái trước đó tới đây quá thường xuyên.

Liêu Phàm không gặp cô, cô cũng không lo lắng, lần nào tới đây cũng mang theo thứ gì đó tới.

Cũng không biết cô có mục đích gì.

Chập tối, Liêu Phàm thu dọn đồ đạc, lại nhìn cốc trà sữa buổi trưa mình nhận được.

Anh cầm cốc, sờ lên mấy đóa hoa nhỏ được vẽ trên đó, bắt đầu suy nghĩ.

Đó là chuyện hồi anh học năm hai đại học.

Cô gái anh thầm thương trộm nhớ là Lư Thanh Thanh, khoa tiếng Trung.

Đám bạn anh đều vỗ vai anh khuyên bảo: "Người anh em, cậu chọn khó rồi đấy, cô gái này có nhiều người thích lắm, cũng rất khó cua, cái mũi nhỏ sắp vểnh lên tận trời rồi."

"Vậy sao." Anh cười, nổ máy: "Tớ thích cái gì khó một chút."

Anh cố tình tạo một bài đăng trên BBS của trường, hôm nào cũng vẽ hình Lư Thanh Thanh rồi tải lên trên đó.

Trong trường không ai không biết hotboy ngành mỹ thuật theo đuổi hoa khôi ngành tiếng Trung.

Lư Thanh Thanh tức giận tới tìm anh: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Theo đuổi em."

"Theo đuổi tôi." Mặt Lư Thanh Thanh đỏ ửng: "Cũng đâu nhất thiết phải làm thế, để cả trường biết được. Anh như thế, như thế..."

"Như thế sao cơ." Anh cười trông rất vô lại: "Như thế mới loại bỏ được đối thủ."

Mặt cô đỏ bừng, một lúc lâu sau mới nói ra được mấy chữ.

"Không biết xấu hổ."

"Anh theo đuổi người anh thích một cách đường hoàng, sao lại thành không biết xấu hổi rồi?" Anh cố tình nói.

"Anh..." Cô không nói lại anh, tức giận giậm chân, bỏ đi.

Viện hai người đang theo học cách nhau rất gần, sau ngày hôm đó hôm nào cô đi học Liêu Phàm cũng sẽ nhờ bạn cùng lớp đưa trà sữa cho cô.


Trên đó luôn có một tấm thiệp nhỏ nhỏ, là tranh anh vẽ.

Lư Thanh Thanh lại tới tìm anh: "Anh đừng tặng trà sữa cho tôi nữa! Tôi không thích uống!"

"Vậy em thích uống gì?" Anh mỉm cười nói.

"Thích uống gì cũng không liên quan đến anh."

"Ồ?" Anh giả vờ suy nghĩ: "Sao anh nghe nói, mấy tấm thiệp anh vẽ đều được em cất giữ cẩn thận mà nhỉ?"

Lư Thanh Thanh ngẩn người, mặt đỏ ửng.

Cô phản ứng lại, ngay cả bạn cùng phòng của cô cũng bị anh m ua ch uộc.

"Lư Thanh Thanh." Liêu Phàm tiến lên phía trước, từng bước từng bước một: "Em thích anh đúng không?"

"Tôi không thích anh." Cô phủ nhận.

"À." Anh giơ tay ra: "Vậy trả tranh lại đây."

"Anh!" Cô c ắn răng, bị anh ép vào trong góc tường.

"Không nỡ hả?"

"Ai không nỡ chứ?" Cô như sắp khóc.

"Thế trả anh đi."

"Tặng rồi còn đòi." Cô ấm ức nói: "Anh có phải đàn ông không đấy?"

Liêu Phàm ngẩn người, sau đó cười nói: "Em có thích anh đâu, giữ lại mấy bức tranh đó làm gì? Cho bạn trai tương lai của em xem à."

"..." Lư Thanh Thanh mở to mắt nhìn anh, không nói câu gì.

"Được rồi, được rồi." Anh mỉm cười, lùi về phía sau một bước: "Anh không trêu em nữa."

"Anh nói xong là xong sao?" Cô lau nước mắt: "Anh b  ắt n  ạt người ta xong là xong sao?"

"Vậy phải làm sao?" Liêu Phàm mỉm cười, ngẫm nghĩ một lát: "Anh nghe nói bánh bao súp ở nhà ăn số 2 ngon lắm, phải xếp hàng mới mua được, em có muốn ăn không?"

Lư Thanh Thanh ngẩn người: "Sao anh biết tôi thích ăn..." Nói xong cô lập tức ngừng lại, lớn tiếng nói: "Ai muốn ăn bánh bao súp chứ."

Liêu Phàm nhìn cô, bật cười.

Vừa tan học anh đã chạy đi xếp hàng mua bánh bao súp.

Sau khi mua xong anh đưa nó cho cô rồi cười nói: "Nếu anh xếp hàng mua bánh bao súp một tháng cho em, em làm bạn gái anh được không?"

Lư Thanh Thanh trợn tròn mắt: "Anh đang nói gì cơ..."

Anh gật đầu, ngắt lời cô: "Cứ thế nhé."

Một tháng sau, anh đã vẽ một bức tranh trên nền đá dưới ký túc xá nữ.

Trong bức tranh, dưới trời xanh mây trắng, cô gái ngồi sau chàng trai, trông rất vui vẻ.

Anh đứng giữa bức tranh, lớn tiếng hét.

"Lư Thanh Thanh! Một tháng rồi, xuống đây làm bạn gái anh đi!"

Kết quả của lần tỏ tình lãng mạn này là giảng viên đi qua từng lớp sinh viên, đi đến bên cạnh Liêu Phàm, cầm lấy cái loa trong tay anh, sau đó nghiêm túc phê bình anh.

Giảng viên nói anh gây mất trật tự, phạt anh quét dọn mọi thứ sạch sẽ, trả lại trạng thái như ban đầu.

Chập tối, lúc anh đang cúi người quét dọn mọi thứ, có một đôi tay trắng nõn cầm lấy cây lau nhà trong tay anh.

"Tài tử ngành nghệ thuật?" Lư Thanh Thanh nhướng mày: "Vẽ cũng chẳng ra sao."

Và thế là Lư Thanh Thanh đã trở thành bạn gái của anh.

Đám bạn thân của Liêu Phàm đều nói với anh, tính tình Lư Thanh Thanh tuỳ hứng, cũng rất kiêu ngạo, quá tiểu thư.

Nhưng anh thích cô như thế, anh bằng lòng chiều chuộng cô.

Dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì anh cũng sẽ nuông chiều cô.

Bọn họ trở thành cặp đôi được người ta chú ý đến nhất, trai tài gái sắc, tình cảm sâu đậm, cũng không bận tâm đến cái nhìn của người khác.

Đó là quãng thời gian tươi đẹp nhất của hai người.

Nhưng sau khi tốt nghiệp, Lư Thanh Thanh lại khóc lóc nói với anh, bố cô muốn cô ấy lấy con trai của nhà họ Lục.

"Làm sao đây Liêu Phàm, em không muốn lấy Lục Trạm, em không thích anh ấy, em chỉ muốn lấy anh thôi."

"Thời đại nào rồi còn kiểu bố mẹ đâu con ngồi đấy." Anh không tài nào hiểu nổi.

Lư Thanh Thanh khóc lóc, lắc đầu nói: "Anh không hiểu đâu, không ai dám chống lại bố em."

Một lúc sau, đột nhiên Lư Thanh Thanh nói với anh, cô có cách rồi.

"Phàm, anh biết không? Em còn có một người em sinh đôi nữa, con bé đang ở huyện An."

Anh đến huyện An với cô, gặp được Doãn Lan Triệt.

...


Ban đầu Liêu Phàm không đồng ý với kế hoạch của Lư Thanh Thanh.

"Quá hoang đường." Anh lắc đầu: "Sao lại không có ai nhận ra hai người hoán đổi được?"

"Không thử sao biết?" Lư Thanh Thanh kiên trì: "Bọn em vốn đã giống nhau, chỉ cần mẹ không nhận ra, Lục Trạm lại không quá thân thiết với em, bình thường bố và Lư Phong cũng không quan tâm đến em, chắc chắn bọn họ sẽ không nhận ra đâu."

"Nhưng như thế rất bất công với Tiểu Triệt?"

"Sao lại bất công?" Lư Thanh Thanh không hiểu: "Em cho nó t  iền, cho nó một cuộc sống tốt hơn, còn tặng nó một ông chồng giàu có, không tốt hơn cuộc sống đầy rẫy phức tạp trước đó của nó sao?"

Liêu Phàm im lặng, quả thật nếu xét trên góc độ vật chất, đối với Doãn Lan Triệt mà nói thân phận cô chủ nhà họ Lư và mợ chủ của nhà họ Lục là thứ cô ấy có muốn cũng không thể nào với tới.

"Thanh." Anh nắm tay cô: "Em thật sự muốn buông bỏ mọi thứ vì anh sao?"

"Vâng." Lư Thanh Thanh gật đầu, ánh mắt kiên định: "Liêu Phàm, em muốn ở bên anh, chúng ta phải ở bên nhau."

Đúng vậy, vì được ở bên anh cô đã bằng lòng vứt bỏ mọi thứ, chỉ cần Tiểu Triệt đồng ý, biết đâu đây lại là sự sắp đặt tốt nhất của ông trời.

Sau này, Lư Thanh Thanh và Doãn Lan Triệt hoán đổi thân phận, anh dẫn cô rời khỏi Hải Thành.

"Em l  ừa cô ấy em đang mang thai rồi sảy thai sao?" Anh rất ngạc nhiên.

Lư Thanh Thanh bĩu môi nói: "Em phải tỏ ra đáng thương một chút, nếu không sao Tiểu Triệt mềm lòng giúp em được."

Về sau anh nghĩ, nếu như khi đó anh không răm rắp nghe theo Lư Thanh Thanh, liệu kết cục sau này có như thế này.

Đêm hôm đó, Lư Thanh Thanh đòi đi mua nước ngọt, anh đưa cô ra ngoài mua.

Anh chạy lại cửa hàng tiện lợi 24 giờ mua nước ngọt, Lư Thanh Thanh đứng ở bên ngoài đợi anh, sau đó lại gặp phải ba tên côn đồ say r  ư  ợ  u.

Lúc anh đi ra, ba kẻ đó đang đ  è Lư Thanh Thanh dưới đất, cô vùng vẫy lớn tiếng kêu c  ứu.

Anh xông tới đấm anh ta một cái, nhưng một người sao chọi được với ba người.

Trong lúc hỗn loạn, một người trong số đó cầm viên g  ạch đ  ập vào tay anh.

Người trong cửa hàng tiện lợi nghe thấy tiếng đ  ánh nhau, vội báo cảnh s  át  , ba tên kia chạy mất dạng, Liêu Phàm ôm Lư Thanh Thanh đang run lẩy bẩy khóc nấc lên vào lòng, mệt mỏi ngồi sõng soài dưới đất.

Từ đó, anh không thể vẽ tranh được nữa.

Vốn là một hoạ sĩ trẻ tuổi hừng hực nhựa sống, cậy tài, mang theo ước mơ và hy vọng đối với tương lai.

Biến cố đột nhiên ập tới này khiến cả anh và Lư Thanh Thanh đều không tài nào thích ứng được.

Ngày trước anh luôn nghĩ mình sẽ là hoạ sĩ cả đời, bây giờ anh lại không biết sau này mình có thể làm gì.

Anh bắt đầu nghi ngờ bản thân, có phải mình đã làm sai điều gì không.

Bản thân anh, ngoài vẽ tranh ra anh không biết làm gì khác, vô trách nhiệm đưa Lư Thanh Thanh đi như thế, anh có thể cho cô một tương lai thế nào?

Lư Thanh Thanh càng lo nghĩ hơn anh.

Ngày nào cô cũng giục anh đi tìm việc, thậm chí còn lên mạng rải CV cho anh.

Những điều đó lại khiến anh càng thấy bực bội hơn.

Anh bắt đầu uống r  ư  ợ  u.

Những uất ức và ấm ức trong lòng càng được khuếch đại dưới tác dụng của r  ư  ợ  u, hễ s  ay là anh lại bắt đầu đ  ập phá đồ đạc, dường như chỉ có như thế anh mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Lư Thanh Thanh sợ hãi.

Hai người bắt đầu những chuỗi ngày cãi vã, làm lành rồi lại cãi vã không ngừng nghỉ.

Cuối cùng, lúc anh uống r  ư  ợ  u bị ng  ộ đ  ộc nằm v  iện, cô để lại một bức thư rồi bỏ đi.

Anh nằm v  iện suốt một tháng trời, sau đó mới quay về Hải Thành tìm cô.

Chưa bao giờ anh nghĩ cô sẽ vứt bỏ mình, đổi lại thân phận nhanh như thế.

Anh không cam lòng.

Cho dù chia tay, anh cũng muốn được gặp cô một lần.

Anh cho Lư Thanh Thanh bảy ngày, nói nếu cô không đến gặp anh, anh sẽ nói chuyện tráo người một năm qua cho Lục Trạm biết.

Nhưng đợi tới ngày thứ năm cô cũng không liên lạc với anh.

Anh vô cùng khó chịu, lại uống rất nhiều r  ư  ợ  u.

Tối đó, một mình anh say khướt rảo bước trên phố, lấy điện thoại ra, mơ mơ màng màng gọi cho Lư Thanh Thanh.

Khi đó, có một cơn đau nhói, anh bị người ta đ  ập mạnh vào đầu.

Lúc tỉnh lại, anh thấy mình đang nằm trong b  ệnh v  iện, trên người chằng chịt v  ết th  ương.

Bác sĩ hỏi anh thấy trong người thế nào.

Anh lắc đầu: "Tôi không nhớ gì cả."

Người tới thăm anh là Doãn Lan Triệt.

Anh sợ đám người đó lại làm gì, anh lên kế hoạch, định giả vờ mất trí nhớ trước mặt tất cả mọi người.

Nhưng Doãn Lan Triệt lại là hy vọng cuối cùng giúp anh gặp được Lư Thanh Thanh.

"Tiểu Triệt." Anh kéo góc áo của Doãn Lan Triệt: "Anh chỉ muốn gặp cô ấy lần cuối."

Doãn Lan Triệt im lặng hồi lâu, khẽ nói: "Anh đã thế này rồi? Vẫn muốn gặp chị ấy nữa sao?"

"Là cô ấy làm sao?"

Doãn Lan Triệt lắc đầu: "Là bố chị ấy, Lư Ninh."

Anh thở dài: "Anh, anh chỉ muốn gặp cô ấy thôi."

Cuối cùng Doãn Lan Triệt cũng đồng ý với anh.

"Tôi không dám chắc chị ấy sẽ đến." Cô ấy nhỏ giọng nói: "Nhưng nếu trong lòng chị ấy còn có anh, tôi nghĩ chị ấy sẽ đến thôi."

"Tiểu Triệt, cảm ơn em, đợi khi nào xuất v  iện, em yến tâm, dù cô ấy có đến hay không, anh cũng sẽ ly hôn với em."

Doãn Lan Triệt gật đầu.

"Xin lỗi em, Tiểu Triệt." Anh chân thành nói một tiếng xin lỗi: "Anh không nên kéo em vào chuyện này."

Anh đã đợi rất nhiều ngày.

Ba ngày trước hôm xuất v  iện, cuối cùng anh cũng đợi được Lư Thanh Thanh.

Lúc chỉ có hai người, cô cố kìm nước mắt, cúi đầu không nói gì, cũng không dám nhìn anh.

"Thanh." Anh nhỏ giọng nói: "Anh không mất trí nhớ."

Lư Thanh Thanh trợn tròn mắt, không dám tin ngẩng đầu lên nhìn anh.

"Anh chỉ muốn gặp em một lần, chia tay cũng được, không gặp lại nhau nữa cũng được, anh chỉ muốn gặp em, gặp em, nói một câu tạm biệt."

Ba ngày sau khi xuất v  iện, anh đến Giang Thành, cô cũng không đến tiễn anh.

Có điều lần này anh rất bình tĩnh, cũng không cảm thấy thất vọng và không cam lòng nữa.

Làm việc một năm trong nhà xuất bản, đêm nào anh cũng tự ngẫm lại mình.

Anh muốn trở thành một phiên bản tốt hơn, một người không còn lông bông, một người chín chắn, một người dù có xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng có thể bảo vệ được người mình yêu.

Anh nhận ra, Lư Thanh Thanh cũng đang cố gắng như anh.

Ba tháng trước, Doãn Lan Triệt nhắn tin cho anh, bảo Lư Thanh Thanh đã dẫn mẹ chuyển đến Giang Thành sống rồi, còn đang làm việc trong một công ty truyền thông mới mở.

Anh biết, công ty truyền thông đó nằm ngay bên cạnh tòa văn phòng của nhà xuất bản.

Lần nào cô ra vào nhà xuất bản, ngoài lần đầu tiên đến để gặp anh ra, sau đó cũng chỉ ở dưới tầng một lát, nhờ lễ tân gửi đồ cho anh xong cũng đi ngay.

Trà sữa, cà phê hoặc là đồ ăn vặt, kèm theo một tấm thiệp nhỏ.

Trên đó, cô sẽ kể chuyện công việc và cuộc sống của cô cho anh nghe.

"Hôm nay sếp khen em đấy, nói cách hành văn của em rất hay, em vui lắm."

"Hôm qua có một bài viết có hơn 100 nghìn lượt đọc, em rất kích động."

"Hôm nay em tự nấu cơm, mẹ nói rất ngon."

"Hôm nay bên đối tác gọi điện mắng em, sau cùng em đã thuyết phục được họ, rất giỏi."

Cô không còn là cô công chúa nhỏ kiêu ngạo nữa, cô đã trưởng thành, chín chắn và dũng cảm hơn.

Có thể bọn họ đều chưa trở thành phiên bản tốt nhất của mình, nhưng ít nhất họ đang không ngừng cố gắng.

Nghĩ đến đây, Liêu Phàm gỡ tấm thiệp trên cốc trà sữa xuống, sau đó bỏ vào trong túi áo bên trái trên chiếc áo sơ mi.

Vừa mới đi xuống dưới tầng, anh trông thấy Lư Thanh Thanh mặc một chiếc váy liền màu trắng, đang thẫn thờ tựa người vào cái cây trước tòa nhà.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, chạy về phía trước rồi đột nhiên dừng bước.

Anh không đi đường khác như trước nữa mà bước về phía cô.

Lư Thanh Thanh vô cùng ngạc nhiên: "Anh... anh..."

"Em vẽ xấu ghê." Anh nhỏ giọng nói.

Cô khựng người, khóe mắt bỗng chốc đỏ hoe.

"Em không có gu thẩm mỹ, đâu phải anh không biết." Cô sụt sịt.

"Không thích thì trả lại đây." Cô ấm ức nói.

"Em ăn gì chưa?" Anh hỏi.

"Hả?" Lư Thanh Thanh ngơ ngác, nước mắt lập tức trào ra.

"Vẫn chưa." Cô ngoảnh mặt qua một bên, đưa tay lên lau nước mắt.

"Đi thôi." Anh cầm bàn tay còn đang run lên của cô.

"Anh mời em ăn bánh bao súp."

Hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngon #tinh