tinh duong vo uy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tĩnh dưỡng vô uy

- Văn án -

Uy Uy là một tiểu thị dân, vô tình giúp đỡ một người pha chế rượu nổi tiếng, từ đó thăng quan tiến chức rất nhanh, từng bước một biến thành người có địa vị cao, cho dù hắn là phi thường, phi thường không muốn …

Tiểu Tĩnh là một gian thương, không cẩn thận ngắm trúng kẻ muốn dáng người không có dáng người, muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, muốn chỉ số IQ không có chỉ số IQ* như Uy Uy. Sau đó liền rơi vào bể tình, không có khả năng thoát khỏi ….

Chương 1

Rốt cuộc là giúp hay không giúp ?

Nhìn cách đó không xa đang dây dưa vài người, ta nhíu mày.

Trong đó nhằm vào một người X, là người pha chế rượu trong điếm*, nhưng mà hiện tại không phải là giờ làm việc. Quên đi, cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, cũng xem như là đồng nghiệp với nhau, nghĩ thế, ta thuận lợi từ ven đường nhặt lên một cây gậy sắt đi qua.

*cửa hàng, cửa tiệm, khách điếm,…

Thân thủ hắn ban đầu không có thiếu sót, ban nãy chẳng qua là có chút tốn sức, cho nên ta cũng chỉ là rất nhẹ nhàng đông đập đập tây đánh đánh, thập phần nhanh chóng kết thúc trận ẩu đả.

Người pha chế rượu đuổi đi kẻ cuối cùng, quay đầu hướng ta nói lời cảm tạ.

“Không khách khí, trách nhiệm thôi mà.” Ta cười nói, mang theo chút khúm núm. Hắn tuy là người pha chế rượu, nhưng cũng coi như là đại bài* trong điếm, lại còn có một mỗ mỗ hậu thuẫn giúp đỡ, cho nên hắn trong mắt ta là “Đại gia” – với loại nghề nghiệp này của chúng ta, chỉ cần địa vị cao, sẽ trở thành đại gia.

*có thể hiểu là người quan trọng, có vị trí cao.

“Hiện tại không phải là giờ làm việc,” hắn cũng cười cười, hiển nhiên là nhận ra ta, “Có muốn hay không ta nói với lão bản tăng tiền lương cho ngươi ?”

“Vậy đa tạ.” Tăng lương tất nhiên là chuyện tốt, ai cũng yêu tiền mà.

Lúc này, ven đường có chiếc xe thể thao đắt tiền đậu lại, cửa xe mở, bước xuống là một vị nam tử cao lớn.

“Có khỏe không ?” Nam từ hỏi, ngữ khí nhàn nhạt, nhưng lông mày nhíu lại có vẻ lo lắng.

“Không có việc gì.” Người pha chế rượu cũng nhàn nhạt trả lời, vẻ mặt vì nhìn thấy nam nhân kia mà buông lỏng, xem ra hai người là quan hệ — a, không phải chuyện của ta, cũng nên suy đoán cái gì.

“Ta đây cáo từ trước” Ta hướng hai nam nhân hơi gật đầu, lập tức xoay người ly khai.

Không định chờ đợi báo đáp cái gì, từ đầu đã nói, là thuộc trách nhiệm thôi, cũng chẳng phải đang trong giờ làm việc, tuy nhiên, liên quan đến đề nghị tăng lương, có thể đổi thành tiền mặt đương nhiên là hay nhất.

Đêm nay có bữa tiệc chiêu đãi rượu, cách một khoảng thời gian sẽ tổ chức một lần. Bởi vì những người cũ không ngừng rời khỏi đây, người mới cũng liên tục thêm vào, đơn giản mà nói, bữa tiệc này thực chất là tiệc khai bao nam hài mới.

Ta là bảo vệ trong điếm, loại người thấp kém, chỉ tập trung làm việc ở cổng vào, lần này lại bị điều đi vào phòng khách. Không cần thiết nói, chắc chắn là vị nhân huynh kia đã nâng đỡ.

Người pha chế rượu lần trước, hôm nay cũng tham gia, bất quá cũng là thân phận khách mời, thấy ta, đối ta gật đầu. Bên người hắn, như cũ vẫn là cái vị nam nhân kia, lần này lại ôm chặt thắt lưng hắn.

Ta hơi cúi thấp đầu, biểu thị tôn kính đối với khách nhân, trước đây lấy quan hệ “Đồng nghiệp” che lấp, lần này hiển nhiên là quan hệ chủ tớ.

Tình hình mọi thứ đều bình thường, nhân vật chính ngày hôm nay lên sân khấu.

Sân khấu màu đen, ghế dài màu đen, phím đàn màu đen, trên sân khấu duy nhất có một sinh vật một thân tuyết trắng. Ngón tay nhẹ nhàng vũ động, nhãn thần nhàn nhạt, cũng không trống rỗng, hình như có nội dung, những người khác tinh tế bình luận.

Quả nhiên là thượng phẩm.

Không công khai hoàn tất giá cả của tiêu vật, tất cả đều âm thầm tiến hành, chỉ đợi quyết định từ cấp cao của điếm.

“Muốn ta hộ tống ?” Ta kinh ngạc.

“Đây là Vicky tiên sinh có ý định đề bạt ngươi, còn không nắm cơ hội ?” Chủ quản nhóm bảo vệ trả lời.

Ta cúi đầu khom lưng: “Ta còn muốn đa tạ chủ nhiệm đã đề bạt.”

“Hảo, xem ra ngươi cũng là người hiểu chuyện, ta sẽ không dặn dò ngươi gì nhiều, chính ngươi làm tốt là được” Chủ nhiệm vỗ vỗ vai ta.

Đây có tính là bước đầu tiên thăng chức rất nhanh ? Ta nhìn quét toàn bộ một lúc vẫn không thấy cái bóng của Vicky tiên sinh.

Người thắng đấu giá hôm nay đã đợi một lúc lâu ở sáo phòng do mỗ Tinh của tửu điếm sắp xếp, ta phụ trách đem nam hài đưa đến.

Một đường không nói gì. Bất quá chỉ là đi chung con đường. Dừng chiếc xe cực tốt lại, ta xuống xe, mở cửa, người bên trong cũng không đi ra.

“Tiên sinh ?” Ta thử kêu.

“Ngươi không đỡ ta xuống xe sao ?” Bên trong xe truyền đến thanh âm ôn nhu lạnh lùng.

Nghe vậy, ta do dự một chút rồi vươn tay. Một bàn tay đẹp tuyệt không giống như những người khác đặt lên tay ta. Rồi cả người mới xuống xe, đôi mắt đối ta có chút dao động.

Hắn buông tay ra : “Rất ít người không bị bàn tay này hấp dẫn”

Ta cúi người cười, không trả lời. Kỳ thực là không dám bị hấp dẫn, ta không có cái tư cách kia.

Sau cùng cũng đưa nam hài đến trước mặt nam nhân kia, ta muốn cáo từ, lại bị nam hài gọi lại.

“Ngươi bao ta nửa năm ?” Nam hài hỏi nam nhân.

“Ân ?” Nam nhân thiêu mi.

“Ta đây có đúng hay không có một ít quyền lực ?” Nam hài hỏi.

Nam nhân không nói, ý bảo hắn tiếp tục nói.

“Ta muốn người này làm vệ sĩ cho ta”

“Có thể”

Ta phải hỏi cái gì ? Ta không thể tin được sao ? Nhìn lại, ta cũng chỉ là rất ngẫu nhiên giúp vị đại bài nho nhỏ giải quyết chút vấn đề, trên thực tế cũng không có hết lòng dốc sức, nhưng mà số phận cứ như vậy hồi báo ta, có đúng hay không sau này ta phải làm nhiều việc thiện như thế này, ta sẽ để ánh sáng ban ngày ta nhận được gần hơn? ( câu cuối cùng là chém từ Google thúc thúc )

Mặc kệ sau này thế nào, hiện tại ta là vệ sĩ 24 tiếng đồng hồ của nam hài tên Thanh Thanh này, nam nhân bao dưỡng hắn gọi là Cơ Dưỡng Tĩnh, người Trung Quốc, có một đôi con ngươi màu xanh lá.

Chương 2

○○○

Sau khi Thanh Thanh đàn xong một khúc, hắn giương mắt lên nhìn ta, đột nhiên hỏi: “Người nói thử xem vì cái gì Cơ Dưỡng Tĩnh đến bây giờ còn không bính ta ?”

Ta không nói chuyện cũng không đáp, quả thật chẳng biết vì sao Cơ tiên sinh đưa Thanh Thanh đến một biệt thự ở ngoại ô, cách ba ngày đến một lần, không vì cái gì khác ngoài nghe đánh đàn.

“Vậy hắn dùng nhiều tiền bao ta để làm gì, còn bao thẳng nửa năm ?” Thanh Thanh đứng dậy, đi tới bệ cửa sổ ngồi xuống, “Chẳng lẽ ta thiếu lực hấp dẫn ?”

Nói thật, Thanh Thanh đúng là rất có lực hấp dẫn, làm cái gì Cơ tiên sinh lại — khái, hình như việc này không liên quan đến ta.

“Ngươi rất ít nói ?” Thanh Thanh liếc mắt nhìn ta.

“Đúng vậy.” Ta trả lời. Thật ra ta không có ít nói, chỉ là đối mặt những người này, càng ít nói thì làm việc càng ít phạm sai lầm.

“Người nhìn ta không dậy nổi sao ?” Thanh Thanh hỏi.

“Không có”

“Ngươi biết ta làm nghề gì mà, phải không ?”

“Ta biết ngươi làm nghề gì”

Thanh Thanh không thèm nói ( nhắc ) lại, không lâu sao, hắn mới lại nhàn nhạt nói một câu: “Cơ Dưỡng Tĩnh tới.”

Ta vốn nên lui ra, lại bị Thanh Thanh gọi lại.

“Ngươi không phải là vệ sĩ 24 tiếng đồng hồ của ta à ? Ngươi không ở lại, có người thương tổn đến ta thì sao ?”

Điều này rõ ràng là không phải nói cho ta nghe, mà là nói cho cái nam nhân đang ngồi ở ghế sô pha Ý đằng kia.

Thế là ta lại phải đứng một bên nghe hắn đánh đàn nửa giờ. Sau đó quản gia mới chậm chạp đem thức ăn đến.

Bàn tiệc đầy các món Pháp rất tinh xảo, món chính là hàu.

“Ăn nhiều một chút, đêm nay sẽ phải vận động không ít.” Cơ Dưỡng Tĩnh nói với Thanh Thanh.

Thanh Thanh có chút hiểu rõ nên gật đầu, lại đột nhiên trả lời: “Ngươi có muốn hay không đến ăn một chút ?”

Rõ ràng cái này cũng không phải là nói với ta.

“Cảm tạ, không cần.” Ta trả lời, tất cung tất kính*, bởi vì hiện tại ở trước mặt ta chính là ông chủ cao quí, không thể có quyết định sai lầm.

*tất cung tất kính : lễ độ cung kính.

“Vậy quên đi” Thanh Thanh không có phản ứng gì, vùi đầu ăn một hồi, dường như lại nghĩ tới cái gì, lơ đãng mở miệng nói, “Vậy nói một chút về vết thương sau lưng ngươi sao lại có a ?”

Nghe vậy ta thầm hít vào một ngụm, chú ý đến lông mi khẽ giật của Cơ tiên sinh.

“Có đúng hay không cùng người khác sống mái với nhau mà có ?” Thanh Thanh tựa hồ cảm thấy rất hứng thú.

“Không phải, là do cứu một đứa trẻ suýt bị xe đâm vào một vài năm trước thôi.” Ta cứ theo sự thật trả lời. Trẻ con hiện tại, trí tưởng tượng quả thật phong phú.

“Ra thế, vậy ngươi thật đúng là một người tốt” Thanh Thanh nói.

“Chỉ là tiện tay giúp đỡ thôi.”

“Thiếu chút nữa đánh đổi bằng tính mệnh cũng không sao ?”

Ta không mở miệng nói, không phải, chính là đề tài này nói đến bình minh cũng không kết thúc được.

Đêm đã khuya, nhưng không ai có ý muốn điều ta lui xuống. Ở đây làm cái gì, lẽ nào muốn ta quan sát học tập bọn họ “vận động” sao ? Coi như Thanh Thanh tùy hứng đi, nhưng Cơ tiến sinh cũng không nên — cách nghĩ của kẻ có tiền đúng là kỳ quái.

Đột nhiên một trận gió thổi tới, ta cảm giác được có điểm không thích hợp. Thực sự rất không thích hợp, bao quát Cơ tiên sinh.

Đến khi đèn đột nhiên tắt hết toàn bộ, ta mới hiểu được loại “vận động” của Cơ tiên sinh là cái gì.

Công dụng lớn nhất của vệ sĩ là thay người khác, đặc biệt là kẻ có tiền, đỡ đạn. Ta che chở Thanh Thanh chạy trốn tới nơi tương đối an toàn. Tay cầm súng đã tràn đầy mồ hôi lạnh, nói thật, ta cũng chỉ là ở đại học sờ qua súng trong đợt huấn luyện quân sự thôi. Bảo vệ của mấy kẻ có tiền, có đúng hay không mỗi người đều phải học tập 007 ?

Thanh Thanh hét một tiếng chói tai, ta nhanh tay hướng tới bóng đen nả một phát súng, người đó lên tiếng rồi ngã xuống. Sau đó là hai, ba người nữa, muốn chết sao, đạn cư nhiên lại sắp hết. Khi viên đạn cuối cùng bắn ra thì một sát thủ tiến tới, ta nhận mệnh lao lên mở hai tay ra chắn trước mặt Thanh Thanh.

Vệ sĩ chính là dùng để đỡ đạn, ta hiểu rất rõ.

Tiếng súng vang lên, có hai tiếng, ta nhận lấy tiếng thứ nhất. Kẻ hướng ta nổ súng ngã xuống, đèn toàn bộ đều sáng lên, đứng ở trước mặt ta là Cơ Dưỡng Tĩnh.

“Ngươi không sao chứ ?” Thanh Thanh đứng ra hỏi ta.

“Không có việc gì” Chỉ là bắn trúng vai thôi, chỉ là đau đến lợi hại, cũng không nguy đến tính mạng. Đây là lần đầu tiên ta dùng súng, vẫn chưa có kinh nghiệm.

“Phương pháp bắn của ngươi không sai.” Cơ tiên sinh nhàn nhạt mở miệng, nhìn lướt qua người bị ta bắn trúng đang nằm trên mặt đất.

Ta cũng chỉ có thể cảm thán ông trời vì đã giúp ta: người chết đều không phải bị bắn trúng đầu thì trúng ngay tim, tất cả đều một phát chết luôn. Thế nhưng, ta vốn có tổng cộng mười viên đạn, nhưng chỉ có sáu người chết, lại có một người bị Cơ tiên sinh đánh chết — như vậy năm viên còn lại đâu ?

“Xem ra vận khí của ngươi thật sự là tốt, hay là nói sai lầm thật sự lớn.” Cơ tiên sinh thiêu mi. Hoặc là có, hoặc là không, tựa hồ chỉ có hai cách giải thích.

Ta cười xòa, trung thực trả lời: “Là ta vận khí tốt mà thôi.”

Cơ tiên sinh không nói, gọi người tới đưa ta đi bệnh viện.

Hai tuần sau, Thanh Thanh xuất hiện ở phòng bệnh.

Ta nghĩ thật là kỳ quái, bất quá chỉ là bị thương nho nhỏ, nhưng lại ở phòng săn sóc đặc biệt ngây người những nửa tháng. Bác sĩ bảo đây là ý của Cơ tiên sinh.

“Ta muốn đi Anh quốc” Thanh Thanh nói.

“Nga.” Nói cách khác ta có thể xuất viện.

“Cơ Dưỡng Tĩnh muốn ngươi, thế nên ngươi không cần đi theo ta”

Gì ?

“Ngươi là người của hắn, ta cũng vậy, vì vậy chúng ta đều nên nghe lời, phải không?” Thanh Thanh tiếp tục nói.

Ta lặng yên, quả thực là không biết nên nói cái gì, sự tình tựa hồ đều phát triển theo hướng mà ta không thể khống chế.

“Ngươi phải nắm lấy cơ hội tốt nga, Cơ Dưỡng Tĩnh không phải là một người đàn ông bình thường” Thanh Thanh cười, mặt ta tối sầm lại, “Mà ngươi, tướng mạo thường thường, vóc người thường thường, tính cách cũng thường thường, cư nhiên được Cơ Dưỡng Tĩnh coi trọng, ta thật sự không còn lời nào để nói.”

Ta cũng không thể nói gì hơn a …

Chương 3

○○○

Một tháng sau, Thanh Thanh đã sang London, Cơ Dưỡng Tĩnh bồi hắn đọc sách ở bên kia. Ta vẫn còn làm vệ sĩ 24 tiếng đồng hồ, bất quá đối tượng đổi thành Cơ Dưỡng Tĩnh.

Kinh qua một tháng đặc huấn, do người chuyên nghiệp phụ trách bồi dưỡng, kĩ năng bắn súng tệ hại của ta đặc biệt nâng cao lên rất nhiều, thân thủ cũng có điểm tiến bộ hơn. Thế nhưng đối phó với những kẻ chuyên nghiệp, ta thực sự vẫn còn là tân binh, cư nhiên cứ như vậy bị điều đến bên cạnh Cơ Dưỡng Tĩnh.

Thông tin về hoàn cảnh thân thế của Cơ Dưỡng Tĩnh, ta đã biết chút ít từ một số tư liệu được gửi xuống : hai mươi tám tuổi, chủ tịch công ty đa quốc gia lớn, vân vân.

Mà ta, họ Ngô tên Uy, hai mươi bảy tuổi, không có bản lĩnh gì cả, trong ánh mắt bất khả tư nghị* của mọi người, trở thành vệ sĩ của Cơ tổng.

*bất khả tư nghị : không thể tin được.

“Đang suy nghĩ ta vì cái gì lại muốn ngươi ?” Cơ tổng thiêu mi. Nói thật, động tác do nam nhân này thực hiện , đúng là đặc biệt có phong cách.

Thấy ta gật đầu, hắn nói : “Bởi vì ngươi ít nói, với lại vận khí của ngươi tốt.”

Ta trời sinh chậm chạp, quả thực không hiểu được.

“Thuật bắn súng của người vô cùng tệ hại, thế mà một lúc bắn chết năm người.” Hắn giải thích, rất rõ ràng là toàn bộ hoàn cảnh cùng thân thế của ta bất kể như thế nào cũng đã bị điều tra hết, “Loại vận khí này, đối với ta rất hữu dụng.”

Ta thật không nên nói, thanh niên trình độ cao như thế này, cư nhiên cũng mê tín ?

“Còn có đạo đức nghề nghiệp của ngươi, khiến hắn không cần phải hậu cố chi ưu” Vicky xuất hiện tại phòng làm việc của tổng tài, cười nói.

Lời hắn nói nhắc nhở ta về những nguy hiểm đằng sau cái việc làm lương cao này — có thể phải đối mặt với những mối đe dọa tính mạng bất cứ lúc nào. Thế nhưng hiện tại ta tựa hồ đã không còn đường thối lui, ai kêu lúc trước chỉ nhìn thấy tiền mặt bay đầy trời ?

*câu cuối này được hiểu như lúc trước nhìn thấy tiền liền ưng thuận làm việc.

“Hơn nữa ngươi cũng không có người nhà, cũng sẽ không có hậu cố chi ưu.” Vicky bổ sung.

“Còn phải đa tạ các vị đã coi trọng.” Ta nói.

“Thật là coi trọng sao ?” Vicky nói, “Đây chính là chân chính đem ngươi đẩy vào hố lửa.”

“Không phải là ta không có hậu cố chi ưu sao ?” Ta cười hỏi, coi như là trả lời. Ba năm trước đây, một vụ tai nạn xe cộ đã khiến ta mất đi cha mẹ, không còn người thân nào khác nữa.

“Xem ra ngươi chưa hiểu hết ý của ta,” Vicky cười nói, “Tên này,” hắn chỉ Cơ Dưỡng Tĩnh, “Chính là dã thú, một khi đã động dục thì mặc kệ đối phương có trông như thế nào đi nữa.”

Ta chỉ cúi đầu không nói, cũng không muốn đi tìm hiểu xem lời hắn nói là khen hay chê. Cơ Dưỡng Tĩnh cũng không có phản ứng gì, bất quá chỉ liếc mắt nhìn hắn.

“Ngươi dự định ngồi đây đến bao giờ ?” Cơ Dưỡng Tĩnh hỏi.

“Chờ hắn tới đón ta.”

Cái kẻ “hắn” kia, hay là nam nhân kia, nửa tiếng sau quả thực đến đón hắn.

Ta chưa từng biết công việc của vệ sĩ cũng bao gồm mát xa lưng cho chủ nhân.

Hẳn là do Cơ Dưỡng Tinh nghĩ ra.

Bất quá chỉ có một lần người xoa bóp chuyên nghiệp của hắn bị thương ở tay, hắn gọi ta thay người kia xoa bóp thử xem, thế là từ đó ta liên tiếp mát xa lưng cho hắn.

“Ngươi đối với cái gì cũng không chuyên nghiệp, nhưng lại học được rất nhanh, rất thú vị.” Cơ Dưỡng Tĩnh nói.

Vậy lần sau có muốn hay không ta nấu cơm cho ngươi ăn ?

“Ta hiện tại có điểm đói, có thể phiền ngươi đi chuẩn bị chút thức ăn không ?” Cơ Dưỡng Tĩnh cười hỏi.

Ta nhất thời kinh ngạc một chút.

“Nếu như chính tay ngươi làm tốt, ta sẽ cao hứng, nói không chừng sẽ tăng lương cho ngươi nga.”

Này có thể nói những kẻ có tiền đều quái gỡ không ? Ta ở nhà bếp lăn qua lăn lại, cuối cùng làm ra được một bát. Hắn muốn chính tay ta làm, ta cũng chỉ làm được thế này, hắn tốt nhất là nên ghét bỏ không ăn.

“Vị đạo không sai.” Cơ Dưỡng Tĩnh nói, chẳng bao lâu sau đã ăn sạch bát.

“Có thể ta nên xem xét cho ngươi kiêm luôn chức đầu bếp của ta.”

Đây là kết quả tồi tệ nhất. Ta cười xòa thu thập bát đũa.

“Vicky nói đúng, ngươi rất có đạo đức nghề nghiệp.” Cơ Dưỡng Tĩnh ở phòng khách nói, giọng điệu mang theo tiếu ý, “Đêm mai ta muốn ăn cháo ngô”

Cơ Dưỡng Tĩnh có thể lực rất tốt, thông thường chỉ cần ngủ bốn năm tiếng đồng hồ liền tỉnh lại tràn đầy tinh lực. Mà ta vốn cũng không ngủ nhiều, thế nên nửa đêm, theo thường lệ hắn ở phòng làm việc lăn qua lăn lại, ta ở dưới bếp lăn qua lăn lại.

Cơ Dưỡng Tĩnh nói đúng, ta đối với những việc mới có năng lực tiếp thu rất tốt, học đông học tây rất nhanh. Bởi thế nên chỉ nửa tháng, khả năng nấu ăn của ta tiến bộ vượt bật, có điều cũng chỉ giới hạn ở bữa ăn khuya. Nguyên nhân là Cơ Dưỡng Tĩnh không muốn hưng sư động chúng*, đến đêm khuya có nhiều người rất phiền phức. Thế nên ở khu nhà của Cơ Dưỡng Tĩnh, buổi tối hơn chín giờ cũng chỉ còn lại hai người. Tất nhiên, hệ thống bảo vệ ở tòa nhà này rất chu toàn, bảo vệ phụ trách việc tuần tra cũng đã kinh qua huấn luyện chuyên nghiệp. Huống chi, tòa nhà này vốn là của Cơ gia.

*hưng sư động chúng : ra quân ồ ạt, phát động nhiều người làm việc

“Đêm nay ăn cái gì ?” Cơ Dưỡng Tĩnh hỏi, một bên không dừng làm việc trên máy vi tính.

“Sủi cảo.” Ta trả lời, bưng lên bữa khuya tinh xảo, còn có một ly sữa bò.

“Ngươi cũng cùng ăn đi.” Hắn tạm ngừng làm việc, hắn thờ ơ hỏi một câu trong khi vươn tay đón lấy cái bát.

“Không cần, cảm tạ” Ta trả lời.

“Ngươi không ăn làm sao có đủ sức bảo hộ ta ?” Lông mi hắn khẽ động — ta biết hành động này rất có phong cách, thế nhưng, đây chính là báo trước cho ý muốn đùa dai của hắn bắt đầu hoạt động …

“Để ta đến phòng bếp ăn.”

“Ngươi ly khai ta xa như vậy, làm sao hoàn thành trách nhiệm của vệ sĩ ?” … Quả nhiên … “Ta ăn no rồi, còn lại ngươi ăn đi.”

Hoàn hảo, không có cố ý chuẩn bị điều gì tệ hại… ta đón lấy cái bát, yên lặng ăn phần sủi cảo còn lại. Hắn đã uống hết nửa ly sữa, đem cái ly đặt xuống — sẽ không phải là —

“Sữa ngươi cũng uống đi.” Cơ Dưỡng Tĩnh liếm liếm sữa trên khóe miệng.

“Xin lỗi, ta bị dị ứng với sữa.” Ta nói thật.

“Thật sự ? Như vậy —” còn có cái gì … “Đây còn nửa tách cà phê, uống nâng cao tinh thần.” Hắn chỉ vào nửa tách cà phê bên cạnh máy vi tính.

Hiện tại điều cần phải làm là nghe lời hắn phân phó, nhanh chóng một chút kết thúc ý muốn chơi đùa của hắn mới tốt. Thế là ta đi qua, cầm lấy cái tách, ngửa đầu uống cạn.

“Hiện tại không có việc gì nữa chứ ?” Ta hỏi, đem tất cả ly tách bỏ vào khay, cầm lấy khay, trong nháy mắt, ta có cảm giác ta giống quản gia hơn là vệ sĩ.

“Không có việc gì, thu thập nhanh rồi trở về, ta sợ ở một mình.” Cơ Dưỡng Tĩnh tự tiếu phi tiếu.

Chương 4

○○○

Khi ta trở lại phòng làm việc thì Cơ Dưỡng Tĩnh đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Máy vi tính vẫn còn mở, khi ta đi qua xem Cơ Dưỡng Tĩnh, vô tình nhìn vào màn hình máy vi tính, dường như có cái gì đó không thích hợp.

“Cơ tiên sinh…” Ta gọi, tuy rằng đây tựa hồ không phải bổn phận làm việc của ta, bất quá lấy tiền của người khác thì ta cũng nên cho họ biết nếu có chuyện không tốt xảy ra chứ.

Cơ Dưỡng Tĩnh mở mắt ra, nhìn chằm chằm ta, ánh mắt nhẹ nhàng đột nhiên trở nên sâu thẳm, rất khiếp người.

“Máy tính của ngươi hình như có vấn đề gì đó.” Ta nói.

Cơ Dưỡng Tĩnh nheo mắt lại, đưa ánh nhìn về phía màn hình, nhưng chỉ được ba giây liền chuyển về trên người ta: “Ngươi giúp ta giải quyết, ta muốn ngủ một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net