Ngũ Vương Gia Tây Điện' Vân Tường '

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

''''''''tác giả '' tiểu  nương tử có đôi lời từ chương này từ cô mình sẽ đổi thành nàng nha các đọc giả thân mến, cám ơn nhé'''''


Nàng từ phòng tắm ra đại sảnh hơn một dặm dường, nên mất chút thời gian. Dọc đường đi có Dư ma ma dẫn đường cũng ko sợ đi lạc mất. Chưa bước vào đại sảnh đã nghe tiếng hay huynh đệ kia cãi nhau. Dù bây giờ họ đã là vương gia nhưng tính khí nam tử hán ở chiến trường khi còn sống vẫn chưa bỏ được .nên vì thế tiếng cãi nhau vang vọng cả đại sảnh. Nàng thoáng nghe qua  như là hai người họ đang nhắc về nàng, còn nói gì mà chết ...chết gì đó ? khó hiểu ? Nàng bước nhanh vào đại sảnh,. Thoáng thấy nàng tới hai huynh đệ họ im bặt.
Không hổ là vương gia phủ đệ , sảnh đường rất rộng lớn, vách được làm bằng gỗ đằng hương thượng đẳng màu gỗ nâu tuyền sáng bóng . Toát ra khí thế cao quý nghiêm nghị.Nàng  bước vào sảnh đường , nhẹ nhàng uyển chuyển đúng mực tiểu thư khuê các , quận chúa cao quý . Nàng  nhẹ nhàng hành lễ ;
'''Dân nữ tham kiến hai vị Vương gia, hai vị Vương gia an'''
Hai huynh đệ kia mắt tròn mắt dẹp ngây ngốc nhìn nàng, mà là trong lòng đang không thể tin được  hành đông của nàng. Họ ngây ngốc là bởi vì nàng vốn là quận chúa kiêu sa, tính tình của nàng không ai rõ bằng họ . Ngay lúc sinh tiền  cả hoàng đế tôn quý cũng không bắt nàng hàng lễ được chứ đừng nói là tự nàng hành lễ.Chỉ là hành động của nang là họ không phản ứng kịp trong phút chốc mà thôi ,  Vân Tường rất nhanh phản ứng lại. Tay hắn vội đỡ nàng dậy , miệng ứng biến câu ;
'' Không dám ta sao dám để quận chúa hành lễ nghi như vậy là trọng tội, khi quân phạm thượng Vân mỗ đây không dám nhận''
Trái lại phản ứng của hắn nàng chỉ nhẹ nhàng lắc đầu mặt vẫn cúi xuống kìm nén tâm tư đang phát hỏa trong lòng khẽ cất lời;
''Ta giờ là một u hồn , không phải quận chúa cao sang . Càng không phải hoàng thân quốc thích hay vương phi cao quý , thì ta hành lễ là một lẽ dĩ nhiên'''
nàng trả lời như vậy vốn là giả thích cho việt phúc lễ vừa rồi của nàng , còn có ý nghĩ thăm dò hai huynh đẹ kia và rạch rõ ranh giới với họ. Thứ nhất nếu nghĩa quân thần như Vân Tường nói thì giờ nàng  là người chết , không phải quận chúa của dương giang nên xưng dân nữ là hợp lễ giáo. Thứ hai là nói cho họ biết giờ nàng  và họ không phải phu thê nên tiếng xương hô vương phi kia nàng không nhận.  Nàng nhận mới là lạ đó , nàng đâu phải người ..  à ... quỷ ngu. dính dáng với vương quyền và chức vụ không có gì là tốt cả . Lấy cuộc đời khi còn sống của nàng làm ví dụ trước mắt , nàng không muốn làm con cờ chính trị của quốc gia. Dù đây là địa phủ không phải quốc gia thì nàng vẫn phải đề phòng . Không ngờ nghe nàng nói như vậy Vân Tường lại đáp lời ;
'' Yên nhi !  Nàng nói gì vậy ? Nàng vốn là thê tử ta dù có chết thì cũng là thê tử của ta , nàng.....''
'''Ca ca ...thê tử của huynh khi nào chứ ,,rõ ràng là thê tử của đêh cơ mà...''
Vân Mộc ai oán cắt lời ca ca mình , làm hắn nghẹn lại . Quăng cho đệ đệ mình ánh mắt cảnh cáo, hắn lại nói;
''Đệ đệ à ta và Yên nhi một ngày là phu thê thì trăm năm nghĩa phu thê, với ;lại ta cũng đâu nói không phải . Đệ căn thửn cái gì?'' 
''Ca ca , huynh ....''  Vân mộc định nói gì đó nhưng thấy biểu hiện không vui của ca ca mình nên nghện lại ở cổ không nói nữa. Thì lại nghé tiếng thanh yên tiếp lời;
'Nói  tóm lại  ta và hai huynh chỉ có danh không phận cần gì cưỡng ép ta, bách niên gia lão là nhất long nhất phượng nhất song thê. Song long nhất phượng khó cưỡng cầu.''
''Nếu như nàng đã nói thế thì chúng ta đễ nang suy nghĩ vậy , lâu rồi ba chúng ta không gặp lại. Nào lại đây ba chúng ta uống chút rượu hàn quyên nhé''
Vân Mộc  khéo léo kéo ra cho nàng một bậc thang đi xuống trông vấn đề này. Nhìn như Vân Tường không được vui  nhưng cũng không nói gì , bước lui một bước nhường đường cho nàng ngồi vào ghế. Giữa sảnh đường tiệc rượu bắt đầu được bày lên , lũ quỷ gia nô đem lên toàn món ăn  mà khi còn  tại thế nàng rất thích. Không phải khen món ăn ở âm giới này thanh hương đủ vị , không thua gì trần gian. Bâ người ngồi vào bàn , nhưng lặng lẽ không ai nói với ai câu câu gì , cẳng thẳng nhìn nhau.....

[[[[[[[[[...........daỹ phân cánh...............]]]]]]]]]]]]
 ở một qua cảnh khác nơi âm ty.
Một quỷ sai mặc áo giáp như   binh sĩ tay cầm xích sắc  chạy vội , trên mặt lắm tắm mồ hôi. Quỷ sai kia thuộc quỷ câu hồn , là binh dưới  trướng của hắc bạch vô thường. Hắn vội  vội vàng vàng chạy vào Âm Sói Bạch Gia Trang  [  tức là nơi ở của bạch vô thường á]. Bạch vô Thường tính tình vốn gần gũi nên hắn mới dám chạy vào thế, chứ Hắc Vô Thường thì cho hắn thêm ba lá gan cũng không dám. Vì Hắc Vô Thường có biệt danh Hàn Băng Ma Sói tức lạnh lùng khó gần. Vừa chạy vào phủ thì thấy bóng dáng Bạch Vô Thường đang nhàn nhã ngồi xem thư án . quỷ binh sĩ kia thấy chủ sói thì  hai tay chắp lại hành lễ  rồi kề sát tai Bạch Vô Thường nói gì đó .  Chỉ thấy Bạch Vô Thường cau mày lại một chút , nhẹ nhàng phất tay để cho tên quỷ binh sĩ lui ra. Miệng hắn lẩm bẩm một câu ;
'' Ngũ Vương gia Tây Điện ư , xem ra đó hoa kia chắc lại đầy gai rồi'''


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net