chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-thưa lão gia cô chủ đang ngồi ở sau bờ hồ ạ
-đc rồi ko đc cho ai lui tới để cô chủ yên tỉnh bt ko
-dạ
mọi người tránh ra .tránh ra mau

Bọn thuộc hạ xô đẩy mọi người để tránh đường cho lão gia họ đi.nỗi tiếng vùng này là gia đình họ GIANG.ông nổi tiếng ác độc áp bức dân lành.vì thế ông đi đến đâu đều có những tên cận vệ theo hầu bọn chúng xô ngã tất cả những người đang cản bước chân họ.mẹ phúc cũng bị chúng xô ngã.vừa lúc đó phúc cũng về tới anh vội chạy lại đở bà thật nhanh

-mẹ ơi có sao ko?
-mẹ ko sao chúng ta đi thôi con
-sao lại đi khi họ chưa xin lỗi chúng ta mà
-thôi con ah họ có chức có quyền thì họ sẽ ko coi mình ra gì đâu
- đâu phải có tiền thì muốn làm gì thì làm đâu mẹ
- con có nghe mẹ ko?mẹ bảo đi ngay ko đc đụng đến họ

Phúc ko thể làm khác hơn khi mẹ đã ra lệnh như vậy.anh đành theo mẹ quay về
Nhà này đi đâu hết rồi ra đây lão gia biểu

Mẹ con phúc vội chạy lên cúi đầu chào ông giang

-dạ lão gia cho gọi mẹ con tôi
-biết hôm nay là bao nhiêu chưa
-dạ xin lão gia cho mẹ con chúng tôi ít ngày tôi hứa sẽ nộp đủ số thóc còn lại
-ít ngày là bao lâu.hôm nay đã trể 10 ngày rồi ko thêm ngày nào nữa.bây đâu lọc sót tất cả cho tao.có gì giá trị cứ lấy hết mang ra đây

Bà hoa vội khẩn cầu

-dạ lạy ông trăm ngàn lạy nhà tôi ko có gì giá trị cả xin ông rộng lòng thương mà đừng đập đổ tất cả
-ông đây chưa chết mà bà dám trù ta hả.bây đâu đánh 20 roi cho tao

Phúc liền qùy xuống cúi lại ông van xin

-thưa lão gia xin ông rộng lượng mà buông tha mẹ con.nếu mẹ con có gì đắt đội con xin nhận 20 roi thay mẹ
-đc thôi mày muốn có hiếu thì tao sẽ cho mày tội nguyện bắt lấy nó đánh 20 roi

Phúc đã cắn răn chịu đựng từng đòn roi chí mạng nhưng dặn lòng ko đc kêu la ko muốn mẹ phải đau lòng

-tôi xin ông buông tha cho
Ko bt ông nghỉ gì mà ra lệnh
-dừng tay lại,mau đem nó lại đây
Phúc bị lôi lại trc mặt ông giang.ông nhìn thật lâu rồi nói

-số nợ của ta sẽ bỏ qua nhưng cậu phải làm nô bọc cho ta 2 năm.nếu ko chấp nhận thì hậu quả mẹ con các người hiểu rồi chứ
-dạ đc ông tha mạng mẹ con tôi vô cùng cảm kích
-3 ngày nữa phải có mặt nếu ko thì mẹ con các người nên tự kết liễu đi

Nói rồi ông bước đi.bà hoa vội ôm phúc khóc

-con có sao ko vết thương thế nào đưa mẹ xem
-con ko sao.chỉ mấy roi thôi mà mẹ con sẽ ko sao đâu
-mặt con xanh đến thế kia mà bảo là ko sao.vào mẹ sứt dầu cho con
cố lê từng bước đi vào trong.vết thương chạy máu rất nhiều lòng người mẹ đau như cắt

-tội thân con phải chịu thế này.thà mẹ gánh tất cả còn hơn thấy con thế này

-3 ngày nữa con đi rồi nhớ giữ gìn sức khỏe mỗi tuần mẹ sẽ nấu những món con thích đợi con về
-con ko muốn đi ở cho ông ta đâu con muốn ở bên mẹ
-làm sao chúng ta có quyền lựa chọn hả con.nếu con ko đi thì mạng sống của chúng ta cũng khó mà giữ đc

Phúc buồn bã.người giàu luôn áp bức dân lành.khiến họ ko có quyền lựa chọn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC